Đào Lý Bất Ngôn

Chương 103: Đêm nông thôn (một)





Trong buồng xe râm mát, tiếng xe di chuyển mơ hồ, còn có tiếng trẻ em ngồi bên cạnh truyền đến. An Chi mơ màng nghiêng đầu, trượt xuống khỏi bờ vai người bên cạnh.
Có một cánh tay vươn tới nâng đầu của nàng lên, An Chi thuận thế dựa lên bờ vai của người kia, nhìn ra ngoài cửa sổ, là một màu xanh mênh mông bát ngát, xa xa có dãy núi màu nhạt, những cánh đồng hình dáng ô vuông.
An Chi chậm rãi chớp chớp mi mắt.
"Nằm mơ sao?" Ngôn Hề nhẹ giọng hỏi.
Kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc đại nhị, An Chi nghênh đón sinh nhật tròn 18 tuổi của nàng. Mà nàng làm một quyết định, chính là trở về nơi nàng đã từng sinh sống trong suốt năm năm.
Ngôn Hề xin nghỉ phép một tuần, đi cùng với nàng.
Các nàng ngồi trên tàu cao tốc, dọc đường đi An Chi ngủ thiếp đi, trong lúc hoàn toàn mơ mơ màng màng tay chân nàng tựa hồ hơi hơi thu nhỏ lại, ngồi ở trên chỗ ngồi đối với nàng mà nói là tương đối lớn, mà ngồi bên cạnh nàng là Đào Trân Trân đang đeo kính râm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng ý thức được trái tim đập loạn nhịp, nhất thời bắt đầu sợ hãi, dường như những chuyện xảy ra trong mười ba năm qua chớp mắt liền biến mất, mà nàng chưa bao giờ gặp được Ngôn Hề.
Thẳng đến khi bàn tay Ngôn Hề đưa tới, thẳng đến khi người kia mở miệng hỏi nàng, trái tim An Chi mới từ từ buông xuống, nàng theo bản năng mà tới gần Ngôn Hề, lắc đầu, "Không có."
Ngôn Hề cười với nàng một cái, vỗ vỗ nàng để cho nàng ngủ tiếp.
Tàu cao tốc đến trạm, các nàng bắt xe, đi vào thị trấn.
Tháng bảy ở nông thôn hạ ý dần dần sâu, cách xa thành thị ồn ào náo động, bên dưới dãy dãy đồi núi kéo dài nhấp nhô chập chùng là những cánh đồng rộng lớn.
Trong thôn không có hoang vắng, hầu hết các phương tiện di chuyển là xe máy điện, xe đạp, cũng có xe hơi cá nhân. Chẳng qua là những căn nhà khác nhau, có cao, có thấp, nhìn ra được là tự xây dựng, không có tính đồng nhất, ngoài ra còn có từ đường của từng thôn, bên cạnh từ đường có một cái cây rất già, thân cây rất thô, phía trên buộc lên rất nhiều mảnh vải màu đỏ.
Trước khi đến An Chi hỏi Đào Trân Trân địa chỉ, còn có số điện thoại của những người thân thích. Qua nhiều năm như vậy, các nàng vẫn chưa có trở về, căn nhà đều là nhờ người quét dọn.
Ngôn Hề từ nhỏ lớn lên ở đô thị hiện đại hoá, nhiều nhất cũng chỉ tham gia các họat động xã hội lúc học Đại học, hoặc là lúc thực tập thì có tới nông thôn, đối với loại thị trấn nhỏ ở miền nam này có một cảm giác mới mẻ, đặc biệt đây là nơi An Chi sinh ra, nàng còn có loại cảm giác quen thuộc rất tự nhiên.
An Chi cho là mình đã không còn nhớ rõ cuộc sống ở nơi này rồi, nhưng mà sau khi xuống xe lúc đi dọc theo con đê trên sông nhỏ, những ký ức ấy liền tự nhiên mà hiển hiện trong đầu.
Ông ngoại đạp xe đạp mang theo nàng đi câu cá, chơi diều, nắm tay của nàng đi đến từ đường bái lạy.
Nàng thậm chí còn nhớ rõ ở giữa từ đường có một cái cửa bằng gỗ lim, nghe nói trước kia ở Thanh triều Quang Tự trong thôn có một người tiến sĩ, cánh cửa ở đại sảnh từ đường, nghe lão nhân nói, chỉ cần bước vào, nhất định có thể vượt qua các kỳ thi, thậm chí sẽ có thứ hạng rất tốt, bất quá chỉ có bé trai mới được bước qua, bé gái là không được phép.
"Còn có chuyện này sao?" Ngôn Hề nhướng mày.
An Chi cười, nhớ rõ lần đầu tiên khi đến từ đường, lúc đó An Chi ba tuổi hay là bốn tuổi gì đó, ngẩng đầu nhìn thì cảm thấy cánh cửa kia rất cao, trên đỉnh cánh cửa được cột một mảnh vải đỏ giống như một đóa hoa lớn, nhìn những bé trai kia bước qua, nàng cũng muốn bước qua, nhưng người lớn nói là nàng không thể.
Nàng nghe không hiểu, đôi mắt đen long lanh chớp chớp, sau khi nhu thuận gật đầu, lại chuyển động những bước chân nhỏ nhắn, lúc ấy nàng chỉ mới cao có một chút, mặc chiếc váy nhỏ, cánh tay non mềm như ngó sen ôm lấy cạnh cửa. Một bộ dạng "Không cho ta bước qua, ta liền ôm lấy không buông ra", làm những người lớn chung quanh đều bật cười.
"Vậy sau đó thì sao?" Ngôn Hề cười rộ lên, có thể tưởng tượng ra trạng thái đáng yêu của nàng lúc còn nhỏ khi phồng đôi má trắng nõn lên, bộ dạng rất nghiêm túc.
Sau đó đương nhiên An Chi được bước qua, ông ngoại của nàng mỉm cười đồng ý.
Các nàng vừa đi vừa nói chuyện, có lẽ là các nàng quá bắt mắt, Ngôn Hề mặc một bộ váy dài đội nón chống nắng, cả người giống như người mẫu ở trong tạp chí.
Thân thích của An Chi, người mà nàng phải gọi là cô cô lúc nhìn thấy Ngôn Hề, đôi mắt đều sáng, từ trên xuống dưới dò xét Ngôn Hề, "Dung mạo của ngươi rất giống người trên ti vi kia...Ai nha, thật sự là quá đẹp."
Ngôn Hề mỉm cười: "Ngài nhận lầm người rồi." Thị trấn nhỏ ở miền nam này khẩu âm tinh tế, quả nhiên là nơi An Chi lớn lên.
"Thật sao? Ai nha, thật sự là quá giống." Cô cô thân thích đảo mắt nhìn về phía An Chi: "Ta cũng không nhận ra ngươi rồi, muội muội."
Trong thôn đều gọi những bé gái là muội muội, bé trai gọi là đệ đệ.
Tro cốt của ông ngoại An Chi đã được đưa lên Ni viện trên núi, chỉ là trong từ đường có đặt một lư hương, cô cô thân thích dẫn các nàng đến từ đường, để An Chi thắp hương cho ông ngoại của nàng.
"Ai, mẹ của ngươi cũng chỉ trở về một lần, ngày lễ ngày tết, cũng không có ai thắp hương cho ông ngoại của ngươi, ngươi đến rồi, vậy thì rất tốt."
An Chi hơi mím môi, cầm lấy nén hương quỳ xuống.
Người chết như đèn tắt, chuyện "Trên trời có linh thiêng" có cũng được mà không có cũng được, chỉ là làm con cháu, vẫn hy vọng có nơi để có thể gởi gắm niềm thương nhớ.
An Chi thắp hương, lại dập đầu lạy ba cái, đôi mắt đã đỏ lên.
Lúc này, Ngôn Hề quỳ xuống bên cạnh nàng, An Chi sững sờ nhìn qua người kia, Ngôn Hề cũng học theo bộ dáng của nàng, thắp hương, sau đó khấu đầu. Đưa tay kéo nàng đứng lên, nở nụ cười ấm áp an ủi với nàng.
Chờ khi An Chi cầm chút tiền giấy đi ra bên ngoài đốt, Ngôn Hề hỏi cô cô thân thích của An Chi: "Có phải còn những lần cúng bái gì khác hay không, có cần đốt tiền giấy hay là vài thứ gì đó cho người đã mất không?"
"A! Đúng, mẹ của muội muội cũng có cho ta một ít tiền, thanh minh hàng năm nhờ ta làm thay nàng. Ai."
"Như vậy," Ngôn Hề như có điều suy nghĩ, sau đó nói với cô cô thân thích: "An Chi mười tám tuổi rồi, cũng muốn bày tỏ tâm ý với ông ngoại, sau này vào những dịp thanh minh, lễ mừng năm mới, còn có sinh nhật ông ngoại có thể nhờ ngươi thay nàng thắp nén hương..."
"A..." Cô cô thân thích ngẩn người, cười nói: "Muội muội còn nhỏ, đợi nàng xuất giá mới cần."
"Vậy sao?" Ngôn Hề ngại ngùng cười, bất quá nàng nghĩ đến chuyện lâu dài một chút, "Ta có thể xin ngài phương thức liên lạc không? Từ nay về sau có thể còn có chuyện phải làm phiền ngài, bất quá ngài yên tâm, chuyện tiền bạc ta sẽ chuẩn bị tốt, đây là phương thức liên lạc của ta, ta là người ở Bội thành ..."
Cô cô thân thích nhìn thấy tướng mạo khí chất, tác phong ăn nói, lời nói và hành động của Ngôn Hề đều làm cho người ta vô cùng yên tâm, muốn kết giao còn không kịp, làm sao lại không đồng ý. Kỳ lạ là, nàng lục tìm trong trí nhớ, không nhớ ra Đào gia còn có một người như vậy.
Ngôn Hề cười cười, trả lời: "Ta là người nhà của nàng."
Cúng bái ở từ đường xong đi ra, rốt cuộc An Chi về tới nhà của nàng.
Phần lớn những ngôi nhà trong thôn đều là nhà hai ba tầng, thậm chí còn có biệt thự, nhà nàng chỉ vẻn vẹn có một tầng.
Bởi vì ông ngoại qua đời, Đào Trân Trân cũng chưa từng trở về.
Trong nhà cũng rất trống trãi rộng rãi, trong thôn có tập tục, người trong nhà sau khi qua đời thì những vật ngoài thân khi còn sống cũng không thể lưu lại.
Trong phòng khách còn có ti vi, trong phòng ngủ có một giường lớn, có máy nước nóng, phòng bếp có chút đồ làm bếp giản dị.
Trong nhà đã được quét dọn qua rồi, bất quá vẫn có loại tịch liêu khi không có người ờ lâu năm.
"Ở đây, không sao chứ? Có chút đơn sơ." An Chi sợ Ngôn Hề ở không quen.
Ngôn Hề xoa xoa tóc của nàng, phụ giúp đem hành lý vào phòng. Dọn dẹp sơ qua một chút, các nàng ra chợ mua thức ăn.
Cô cô thân thích của An Chi nói với nàng, chợ trong thôn không phải chợ sáng, mà là chợ chiều. Nàng có chút ấn tượng, chợ rất lớn, có phân khu sơ bộ, nhưng không quá chính thức chi tiết. Rau xanh thịt cá hoa quả, còn có tiệm bách hóa, thậm chí còn có tiểu siêu thị, vô cùng náo nhiệt, một mảnh bận rộn khói lửa.
Ngôn Hề chú ý thấy mọi người không nói tiếng phổ thông, mà là nói tiếng địa phương, An Chi đã không còn nói nữa.
Trong thôn nhỏ, mọi người đều biết nhau. Hai người các nàng thu hút rất nhiều sự chú ý trong chợ.
An Chi mua chút gạo, rau quả, mua cá, đại thúc bán cá lưu loát làm sạch sẽ cho nàng.
"Nơi này không có bán thức ăn bên ngoài, mọi người đều là tự làm cơm." An Chi nói với Ngôn Hề, "Tối nay chúng ta ăn cháo cá đi." Về đến nhà, đã là chạng vạng tối, chân trời đỏ bừng như ngọn lửa rực sáng, có loại vẻ đẹp lộng lẫy tinh nghịch.
Mép váy đến mắt cá chân thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi nóng từ mặt đất.
Ngôn Hề cầm lấy máy ảnh nheo mắt chụp mấy tấm.
Để máy ảnh xuống, có cô bé nhà hàng xóm đang cắn ngón tay nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cười nhẹ một tiếng với cô bé, cô bé cũng cười, một nụ cười thiếu mất hai chiếc răng cửa, sau đó cô bé che miệng lại, thẹn thùng mà chạy đi.
Sau khi nấu cháo xong, An Chi múc một ít vào trong tô, cũng múc đầy hai cái chén nhỏ. Trong phòng không có điều hòa, oi bức khó chịu, tóc mái của nàng đều thấm ướt.
Lúc đang suy nghĩ nên làm sao bây giờ, Ngôn Hề liền cầm một cái quạt để xuống đất, "Nhà hàng xóm cho chúng ta mượn."
Đi theo phía sau là một cô bé bảy tám tuổi, An Chi cầm mội túi vải và táo nhỏ đưa cho cô bé, cô bé ngại ngùng không dám cầm lấy, lại chạy đi, An Chi đi theo phía sau lưng cô bé, cầm hoa quả đưa cho gia trưởng cô bé.
Dù cho đã có quạt, lúc các nàng ăn cháo vẫn lưu không ít mồ hôi. Thịt cá trắng sữa, rau thơm xanh mướt, thập phần thơm ngon, Ngôn Hề ăn hai chén, ăn xong liền chủ động đi rửa chén.
Đợi đến lúc mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, thanh phong từ lai, cái nóng của thời tiết tiêu tan hết.
Tắm rửa xong đi ra, Ngôn Hề cầm lấy khăn mặt vừa lau tóc vừa hóng gió đêm, lúc này mới thoải mái thở dài.
Ban đêm ở nông thôn yên lặng như tờ, còn chút tiếng kêu của những con côn trùng không biết tên. Gió lạnh nhẹ nhàng khoan khoái, ánh chiều tà le lói, từng ngôi nhà bắt đầu sáng đèn.
Nàng vén mái tóc chưa khô lên, chuyển chiếc ghế nhựa thấp từ trong nhà ra ngoài cửa ngồi hóng mát thổi tóc, dùng 4G lên mạng.
Vừa ngồi được một lát, nàng liền biết được vì sao người trong thôn không ra ngoài hóng mát rồi, bất quá chỉ trong chớp mắt hai chân nàng đều sưng đỏ lên, muỗi ở miền nam này rất độc, cắn ngứa vô cùng, Ngôn Hề lại không dám gãi quá nhiều, nhẫn nhịn gãi vài cái, liền ngứa đến muốn khóc.
Vừa bước chân vào, có con côn trùng gì đó vươn đôi cánh cực đại xẹt ngang qua trong tầm mắt.
Ngôn Hề sợ đến ngây người.
Đó là...Con gián sao?