Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chương 47: Mũi tên mưa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Miri

- -----------------

Giọng tiểu hoàng tử có chút oán độc, cất giấu sự bất cam nặng nề trong đó. Khuôn mặt xinh đẹp của hắn bây giờ cũng hiện ra một loại biểu cảm hung ác nham hiểm.

"Cứ coi như là lần đầu mắc sai lầm đi," người phía sau hắn cất giọng, thanh âm như dưới giếng cổ, không gợn sóng, "Nếu điện hạ phối hợp, sau này chúng ta vẫn có cơ hội giết hắn."

Gió nhẹ phất quá tầng tầng lớp lớp màn lụa, dưới mái hiên có treo chuông bạc, rung lên leng keng leng keng. Đêm vô cùng an tĩnh, tiểu hoàng tử hít vào một hơi thật sâu, kìm nén oán giận trong lòng mình. Hắn bỗng nhiên tháo xuống một cái ngọc bội đeo bên hông: "Cho ngươi cái ngọc bội này, thấy ngọc như thấy hoàng tộc chính thống, mang theo nó, ngươi có thể điều động thế lực trung thành với hoàng gia ở khắp nơi...ta chỉ có một yêu cầu, giết Lý Trú Miên."

"Thế gian này, vạn vật đều có tử huyệt, bao gồm cả Ngọc Bổ Thiên. Năm đó, Lý Trú Miên có thể lấy tu vi Hóa Thần để bắn một mũi tên làm Ma Quân trọng thương trên Thiên Mộ Sơn, uy phong biết bao!", tiểu hoàng tử cười lạnh một tiếng, "Ai mà ngờ hắn tiêu hao quá nhiều linh khí của Ngọc Bổ Thiên trong cơ thể chứ? Đợi tới một ngày tâm ngọc bị nứt vỡ, hắn cũng sẽ lập tức thân tử hồn tiêu."

"Nhưng mà ta không đủ kiên nhẫn để chờ nữa, ta muốn hắn lập tức chết cho khuất mắt —— phụ hoàng đã già rồi, cũng đã tới lúc suy xét tương lai của bản thân, nếu hắn cứ còn sống, hoàng tử chính thống như ta sẽ mãi mãi bị hắn đè đầu cưỡi cổ." Tiểu hoàng tử lạnh giọng nói.

"Lập tức sao?"

"Ta nói lập tức, có ý là có thể làm hắn chết hôm nay thì không cần kéo dài tới ngày mai. Các ngươi có thể làm được chứ hả?"

Tiểu hoàng tử lại đứng ở trước bàn, mài mực đề bút viết thơ. Mỗi một câu thơ, nhìn qua đều mang tình thâm nghĩa trọng, tương tư khó nén. Tuy rằng hắn còn chưa từng gặp trực diện Lâm tông chủ, nhưng lại cứ như một kẻ si tình nhất thế gian này.

Người phía sau lặng lẽ rời đi.

Bên trong tiểu lâu, ánh nến lập lòe, tiểu hoàng tử nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trong lòng hắn tự nhủ, đường huynh à, ta biết ta sai với ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự suy nghĩ vì đệ đệ, vậy thì thỉnh ngươi đừng ngáng chân ta.

Hắn bỗng nhiên mở mắt, vỗ vỗ tay. Ngoài cửa có mấy người nghe tiếng đi vào: "Điện hạ có gì phân phó?"

Tiểu hoàng tử lạnh lùng ném tờ giấy còn chưa khô mực vào tay họ: "Giống như trước, lan truyền mấy bài thơ này ra ngoài đi. Làm khắp thiên hạ này biết rằng ta một lòng lưu luyến si mê Lâm tông chủ, không phải y thì không được!"

Thủ hạ cùng hô to đã rõ.

"Còn một chuyện nữa, Lâm tông chủ thích cái gì, không thích cái gì, đều hỏi rõ ràng," tiểu hoàng tử hít sâu một hơi, phẫn hận mà mà nghĩ mình còn chưa từng lấy lòng ai tới mức này, "Tìm cơ hội để ta gặp Lâm tông chủ một lần."

*****

Sáng sớm, tại khách điếm Xuân Phong, Lý Trú Miên đi ra từ trong phòng, vừa mới sắp theo bản năng gõ cửa phòng Lâm Tầm Chu, bỗng nhiên lại ngừng tay.

Hắn lấy danh sách "Những thứ Lâm Châu yêu thích" từ trong lồng ngực ra, nhìn nhìn dòng "Lâm Châu thích người mặc y phục tươi tắn xa hoa", lại cúi đầu nhìn nhìn mình đang mặc áo bào xanh nhạt, lâm vào trầm tư.

Quá nhạt nhẽo...mình có nên đi mua thêm hai bộ y phục không? Lý Trú Miên hành sự quyết đoán, nói là làm, lập tức cầm dù xoay người xuống lầu.

Lâm Tầm Chu bị tiếng bước chân của hắn làm giật mình, lúc đẩy cửa ra thì chỉ thấy bóng Lý Trú Miên vội vàng xoay người, không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, mở miệng gọi hắn, hỏi: "Ngươi đi đâu thế?"

Lý Trú Miên quay đầu lại, nghĩ thầm ta phải cho ngươi một bất ngờ, nhưng hiện tại không thể nói. Hắn nhoẻn một nụ cười ngoan ngoãn: "Không đi đâu hết, ta...ta đi một lát rồi về ngay!"

Lý Trú Miên chạy đi mất, để lại Lâm Tầm Chu một mình chẳng hiểu làm sao.

Lý Trú Miên nhanh chóng chạy đến tiệm trang phục, tùy tiện hốt vài bộ y phục, lập tức về lại khách điếm.

Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi tiệm, hắn lại thu được truyền âm từ Lý Nhị Bát.

Giọng Lý Nhị Bát đầy bất đắc dĩ: "Thế tử, người trong cung lại thúc giục ngài đi gặp tông chủ Minh Tông..."

Bây giờ trong lòng Lý Trú Miên đều là hai chữ Lâm Châu, nghe vậy nhíu mày nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần về vụ này rồi, cái gì ta cũng đáp ứng rồi, cũng đang chuẩn bị, sao lại thúc giục nữa?"

"Người trong cung thúc giục, còn hỏi ta ngài đang ở đâu, một hai bắt ta truyền âm cho ngài hỏi thăm tình hình, thật sự không còn cách nào." Lý Nhị Bát cũng thực bất đắc dĩ.

"Thì đừng làm theo! Cứ đáp cho có lệ là được," Lý Trú Miên đau đầu nói, "Chúng có bản lĩnh thì dùng Truyền Âm phù tìm ta đi."

Truyền Âm phù đúng là có thể sử dụng để xác định vị trí một người, nhưng số người có thể làm được chuyện này rất ít, phải có tu vi cỡ Hóa Thần thì mới có thể làm được, Lý Trú Miên cũng không để trong lòng.

Kết thúc truyền âm, Lý Trú Miên nhịn không được nhíu mày, nghĩ thầm người trong cung cần gì phải vội vàng vậy, nghe hơi kỳ quái, chỉ có một chuyện này mà phải nhắc đi nhắc lại sao?

Hắn nhìn thoáng qua Truyền Âm phù trong lồng ngực, lắc đầu ôm y phục đi phía trước. Trời còn đang mưa, đám người chung quanh đều cầm dù, vội vội vàng vàng chạy bôn ba trong mưa.

Lý Trú Miên giơ dù, quẹo vào một cái đầu hẻm, tính dùng con hẻm nhỏ này đi tắt về.

Trên con đường ngắn nơi hẻm nhỏ đầy nước tí tách, ngói mọc rêu xanh, đường hơi trơn. Lý Trú Miên chuyên tâm cúi đầu nhìn đường, đang muốn nhảy qua một vũng nước đọng thì bỗng nhiên ngẩn ra một chút.

Từ trên mặt nước, hắn thấy được một ảnh ngược lạ lẫm, hình như là một bóng người.

Mặt nước mơ hồ, trong nháy mắt, Lý Trú Miên cũng không nhìn rõ được, chỉ nhìn thấy người nọ mang đấu lạp, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn trên cằm để râu dài, mặc trường bào, khoanh tay đứng sau hắn.

Theo bản năng, Lý Trú Miên không quay đầu lại, cổ tay lật qua, dù giấy trong tay bối ở sau lưng. Ngay lúc đó, khí thế hủy thiên diệt địa bao phủ toàn bộ hẻm nhỏ, một đạo linh lực đánh úp lại từ phía sau lưng hắn!

Rầm ——

Bên trong hẻm nhỏ, gạch xanh ngói lớn bị linh lực vô hình làm cho nổ tung, nước mưa văng khắp nơi.

Dù giấy trong tay Lý Trú Miên là làm từ khung gỗ tán giấy, dưới công kích thế này, hẳn là sẽ như ngọn cỏ khô yếu ớt bị bẻ gãy dưới cuồng phong, không chịu nổi một kích đó, nhưng giờ khắc này đây, nó vẫn êm đẹp nằm trong tay Lý Trú Miên, cản lại linh lực ào ạt, giống như một cái bàn đá không chút sứt mẻ nào.

Có người muốn giết hắn. Năm lần bảy lượt, thật sự cho rằng hắn dễ chơi hả? Dù hắn có thương tích thì cũng không phải cứ tùy tiện phái một người tới là có thể giết hắn.

Mưa rền gió dữ che trời lấp đất, Lý Trú Miên nhẹ buông tay, dù giấy và bao y phục mới trong lồng ngực rớt xuống vũng nước. Hắn không phí thời gian lấy cung, trực tiếp tạo thế giương cung cài tên, linh khí liền ngưng kết thành cung tiễn rực rỡ như lửa ——

Tên dài như sao băng, cắt qua màn mưa, mang theo cuồng phong cuốn lên vô số nước mưa và bụi cát, mang theo khí thế tiến thẳng không lùi, ầm ầm phóng đến!

Người đội đấu lạp duỗi tay, ở trước ngực làm ra tư thế cầm hoa*, trong khoảnh khắc, mọi thứ ở bốn phía cứ như đều chậm lại, ngay cả giọt mưa cũng ngưng đọng trên không trung, mũi tên dài ào ào vụt đến cũng chậm lại một chốc.



(Tư thế cầm hoa của Phật giáo)

Nhưng chỉ là một chốc mà thôi. Mũi tên đã cách gã rất gần, không kịp cản lại nữa.

Người đội đấu lạp bỗng nhiên lui một bước qua bên sườn, tựa hồ không đoán trước được là mũi tên này có uy lực lớn đến vậy, tuy không hoàn toàn trúng phải, nhưng cũng không thể hoàn toàn tránh đi. Tên dài xẹt qua cánh tay trái của gã, máu rơi làm nước mưa bắn lên.

Tiếng lạch cạch vang lên, có thứ gì đó rớt ra từ trong lồng ngực gã, rơi xuống gạch xanh.

Người đội đấu lạp kêu lên một tiếng, không dám lại ham chiến, lui về phía sau một bước, liền biến mất tại chỗ.

"Hóa Thần?" Lý Trú Miên buông tay, sắc mặt âm trầm nhìn con hẻm nhỏ hỗn độn. Hắn lặng im chốc lát, bỗng nhiên cúi người nôn ra một búng máu.

"Chết tiệt." Lý Trú Miên cau mày lau khô đi vết máu ở khóe môi, đi lên phía trước, nhặt lên đồ vật rơi ra từ trên người đội đấu lạp, phát hiện đó là một ngọc bội.

Lý Trú Miên ngạc nhiên một lát, hắn nhận ra thứ này.

Là ngọc bội mà chỉ mấy người có thân phận cực kỳ cao quý trong hoàng tộc mới có.

"......"

Nước mưa rơi trên người Lý Trú Miên, theo tóc chảy vào vạt áo. Gió thổi qua, vẫn luôn lạnh đến cốt tủy.

Hắn nghĩ tới truyền âm bất ngờ của Lý Nhị Bát khi nãy —— ai ngờ...thật đúng là dùng để xác nhận vị trí của hắn.

Thúc giục hắn đi Minh Tông là giả, muốn mạng của hắn là thật.

Lý Trú Miên vò vò ngọc bội trong tay, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rét lạnh.

"Hóa ra là người trong cung muốn giết ta," Lý Trú Miên lẳng lặng nghĩ, "Hơn nữa, không chỉ là người trong cung. Hóa Thần khi nãy, rõ ràng không phải là người trong cung. Hóa Thần cũng chỉ có vài người thôi, gã là Ma tộc? Hay là...người của Minh Tông?"

Nước mưa rơi qua kẻ tay của Lý Trú Miên, nước bắn thành từng đóa hoa bọt nước. Cơn mưa này là linh vũ gột rửa đất trời của Đốt Thiên Diệt Địa, trời đã mưa nhiều ngày liên tiếp, đã sắp đến lúc Đốt Thiên Diệt Địa xuất thế rồi.

Lý Trú Miên canh giữ ở Lăng Thành, chỉ là vì chờ để bắt Đốt Thiên Diệt Địa, dùng chính bản thân để đổi lấy thiên hạ thái bình.

Hắn nguyện chết vì thiên hạ, rồi lại đột ngột nhận ra trong số những người mà hắn đang cố gắng bảo vệ, có ai đó đang muốn giết hắn.

Lý Trú Miên ngẩng đầu, bỗng nhiên nhớ tờ giấy nọ dành cho hắn tại Nam Yên lâu:

Đại mộng một hồi, sinh tử gian nan. Mệnh bất do kỷ, hận chăng, oán chăng?

Lý Trú Miên trầm mặc một lúc thật lâu, cuối cùng lắc đầu cười khẽ.

Hắn cúi người nhặt lên cây dù và bao y phục mới bị rơi xuống nước, hơi đau lòng mà vỗ vỗ, bung dù chạy về phía khách điếm.

Lâm Tầm Chu ngồi ở lầu một khách điếm, chờ Lý Trú Miên trở về.

Rốt cuộc hắn đi làm gì vậy? Thần thần bí bí. Lâm Tầm Chu chán đến chết, bỗng nhiên nghe thực khách bên cạnh đang nói chuyện.

Mấy người đó ngồi thành một vòng, ở giữa có một người đang lớn tiếng đọc: "Đêm qua mây trầm hàn lộ, vì quân suy tư nếm gió. Một ngày không gặp ốm o, tương tư như sông chảy dài......"

"Thơ hay, thơ hay!", người xung quanh ồn ào vỗ tay.

Lâm Tầm Chu cũng hơi hơi tò mò quay đầu nghe, thuận tay bưng một tách trà xanh, nhấp một ngụm.

Người niệm thơ cười nói: "Không phải thơ ta viết đâu. Đây là thơ của vị hoàng tử trong cung...Các ngươi chưa nghe gì hả? Thơ này ngài ấy viết để đưa cho tông chủ Minh Tông, đã truyền khắp thiên hạ!"

"...khụ khụ.", tay Lâm Tầm Chu run lên, thiếu chút nữa bị nước trà sặc chết.

Trời đã mưa rất nhiều ngày, vậy nên rất nhiều khách trọ ở đây không thể ra khỏi cửa, bởi vậy đều rất rảnh tới nhàm chán. Vừa nghe có chuyện hay thì lập tức hứng thú, ngẩng cao đầu: "Huynh đệ kể kỹ càng chút! Lâm tông chủ và hoàng tử có chuyện cũ nào sao?"

Lâm Tầm Chu: "......"

Lâm Tầm Chu yên lặng đặt tách trà sang một bên, cảm thấy mình uống không nổi nữa.

Lúc này, Lý Trú Miên vừa vặn đi vào trong khách điếm, vừa vào cửa đã nghe ở sảnh đường phát ra tiếng huyên náo. Hắn không thể hiểu được mà nhìn đám người đang vây quanh, không biết bọn họ đang háo hức cái gì.

Lý Trú Miên vừa mới bị mưa xối ướt nhẹp, nhưng trước khi vào cửa đã dùng linh lực để hong khô nước trên người. Hắn nhìn trái ngó phải, phát hiện ra Lâm Tầm Chu, lập tức nhoẻn miệng cười, vài bước đi về phía y.

Lý Trú Miên ngồi đối diện với Lâm Tầm Chu, cười mỉm nói: "Lâm Châu, ta về rồi!"

Lâm Tầm Chu nhìn hắn một cái: "Ngươi đi đâu vậy?"

Lý Trú Miên chớp chớp mắt: "Bí mật, sau này nói cho ngươi. Sao lầu một náo nhiệt như vậy, bọn họ đang làm gì thế?"

Lâm Tầm Chu: "...Bọn họ đang kể chuyện xưa."

Lý Trú Miên đang muốn hỏi là chuyện xưa gì, liền nghe thấy phía sau truyền đến một giọng rất dõng dạc: "Nói tới vị hoàng tử này trong cung, người này vô cùng si tình với Lâm tông chủ, một tấm lòng chân thành có trời sao chứng giám đối với tông chủ......"

Lý Trú Miên tò mò mà sờ sờ cằm, cảm khái nói: "Vị hoàng tử này cũng là một người si tình thật đấy. Lâm tông chủ thật sự không thể suy xét một chút sao?"

Lý Trú Miên thầm nghĩ, sau này hắn đi Minh Tông làm mai mối cho tiểu đường đệ và Lâm tông chủ, chắc cũng coi như là làm việc thiện tích đức nhỉ?

Lâm Tầm Chu: "......"

Trong một cái nháy mắt, ngay tại đây, y rốt cuộc cảm nhận được nội tâm Lý Tam Thất đã điên cỡ nào khi nghe được lời đồn liên quan tới bản thân hắn.

"Ta lên lầu." Lâm Tầm Chu nhịn không được đứng dậy, nói.

Lý Trú Miên nghe vậy, liền biết Lâm Tầm Chu đang không vui, nhìn thoáng qua tách trà trên bàn, nghi hoặc hỏi: "Ngươi không uống? Từ từ, ta hiểu rồi."

Lý Trú Miên chợt nhạy bén nhận ra, bỗng nhiên cảm thấy đã hiểu lý do Lâm Châu không vui.

Lâm Châu không thích uống trà xanh!

Lý Trú Miên vỗ tay một cái, lập tức gọi tiểu nhị đòi trà khô và hương liệu. Hắn pha một ấm trà, dưới ánh mắt hoang mang của Lâm Tầm Chu, vui sướng đưa cho Lâm Tầm Chu: "Thử một lần xem, uống ngon lắm.."

Lâm Tầm Chu sửng sốt một lúc lâu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất ——

Có phải Lý Tam Thất đang giận dỗi thù hằn gì với y không vậy?

Lý Trú Miên vẫn mỉm cười với y: "Ngươi thích không?"

Lâm Tầm Chu ngơ ngác nhận lấy tách trà từ tay Lý Trú Miên, nhìn thoáng qua xác trà và hương liệu nổi bồng bềnh, qua một hồi lâu, trái lương tâm nói: "...Thích."