Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chương 35: Không vướng bận




Editor: Miri

- -----------

Khi Lâm Tầm Chu bỏ uyên ương bội vào lại hộp gỗ, mất mát trong mắt Lý Trú Miên gần như đã tràn ra khắp đồng tử. Lâm Tầm Chu nhạy bén nhận ra cảm xúc của hắn biến hóa, nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: "Ngươi không vui?"

Lý Trú Miên cảm thấy trong lòng ê ẩm hụt hẫng, nhưng lại không biết tại sao khó chịu. Hắn lắc đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không có, chúng ta về khách điếm đi."

Lâm Tầm Chu lẳng lặng nhìn đôi mắt hắn, sau một lúc lâu lại khẳng định: "Ngươi không vui."

"......" Lý Trú Miên vốn dĩ chỉ là mất mát, bị Lâm Tầm Chu ôn nhu dùng ngữ khí chắc chắn chỉ ra như vậy, vị thế tử điện hạ luôn luôn không sợ hãi trước mọi thứ trước kia, bây giờ trong lòng lại thật sự bắt đầu cảm thấy oan ức cực kỳ.

Lâm Tầm Chu nhìn nhìn hộp gỗ trong tay, lại nhìn nhìn Lý Trú Miên đầy vẻ tủi thân, thoáng suy tư một chút, cảm thấy mình đã giác ngộ: "Ngươi thích cặp ngọc bội này?"

Lâm Tầm Chu nghĩ thầm, ta từ trước đến nay là người dễ nói chuyện, cũng không đoạt đồ người khác thích. Y dứt khoát lưu loát nhét hộp gỗ vào trong lồng ngực Lý Trú Miên, ôn hòa an ủi: "Không sao, đừng buồn, cho ngươi hết."

Dù sao Lý thế tử cũng đã tặng đồ cho y rồi, y muốn làm gì cũng được, huống chi vẫn là đưa cho Lý Tam Thất —— nếu vậy thì Lý thế tử luôn luôn dâng hết tâm can cho Lý Tam Thất kia cũng sẽ không mất vui, Lâm Tầm Chu vừa lòng nghĩ trong đầu.

Lý Trú Miên ôm hộp gỗ: "......"

Toi, thế này lại càng khó chịu.

Lâm Tầm Chu cảm thấy mình đã làm được một việc tốt, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Về khách điếm đi."

"...Ờ."

Nước mưa rơi suốt không ngừng, từng giọt từng giọt nện trên mặt đất, Lý Trú Miên chỉ cảm thấy không khí chung quanh tự nhiên trở nên thê lương. Hắn một tay cầm dù, một tay ôm hộp gỗ, lòng tràn đầy hậm hực mà đi theo Lâm Tầm Chu về khách điếm.

Lý Trú Miên thu hồi dù, nhìn Lâm Tầm Chu trở về phòng của y xong thì mới bưng hộp gỗ đóng lại cửa phòng.

Hắn ngồi ở bên cạnh bàn mở hộp gỗ ra nhìn uyên ương bội vòng qua vòng lại xong vẫn về lại tay hắn kia đang an tĩnh nằm ở trong đó, màu sắc vẫn trong trẻo như cũ, không khác gì ngày xưa. Chỉ là trước kia hắn không tính tặng nó cho ai, giờ mới nhận ra lễ vật muốn tặng đi cũng sẽ có lúc không tặng được.

Lý Trú Miên từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, từ trước đến nay luôn bị người xung quanh đối xử như nâng trăng hứng sao, tuy rằng hắn cũng từng suy sụp khi bị cả thiên hạ này đồng loạt dùng lời phỉ báng công kích, nhưng cảm thấy mất mát vì một người, này vẫn là lần đầu tiên.

Lý Trú Miên ở trong lòng lăn qua lộn lại mà niệm tên Lâm Châu, không thể hiểu đây là cảm giác gì. Hắn cầm ngọc bội trong tay, ngây ngốc hết nửa ngày, cuối cùng giận dỗi nghĩ: Không cần uyên ương bội thì không cần...sau này ta lại đưa long phượng bội, đồng tâm bội, hợp hoan bội, chắc chắn luôn có lúc tặng được!

Lặng lẽ định ra mục tiêu cho mình, Lý Trú Miên cất kỹ hộp gỗ, nhìn thoáng qua sắc trời. Ngoài phòng vẫn âm u, mây đen một tầng lại một tầng áp đầy không trung.

Lý Trú Miên lẳng lặng ngồi trong chốc lát, cầm lấy dù đứng dậy ra cửa. Hắn nhìn thoáng qua hướng phòng Lâm Tầm Chu, bung dù đi ra khách điếm, cất bước đi về hướng ra khỏi thành.

Nước mưa luôn là từ cửa sổ lách tách rơi vào phòng, Lâm Tầm Chu đứng dậy đóng lại cửa sổ, đốt ngọn nến trên bàn. Y ngồi xếp bằng trên giường, thanh kiếm đặt nằm ngang trên đầu gối, nghĩ một hồi xong thì truyền âm cho Nhất Xuyên Vũ.

Lúc Nhất Xuyên Vũ nghe được tiếng Lâm Tầm Chu thì hắn mới từ lầu ba Thần Cung xuống dưới. Hắn vừa xuống lầu, vừa lầu bầu: "Lại có việc? Ta vừa mới đi lầu ba tìm tiểu sư cô của ngươi."

Thần Cung có ba tầng, tầng một tàng thư, tầng hai tàng kiếm, tầng ba là cấm địa. Vị tu sĩ Hóa Thần thứ ba của Minh Tông tên Vân Tưu, cũng đang bế quan tĩnh tu tại tầng ba.

"Người thế nào?" Lâm Tầm Chu hỏi.

"Vẫn giống như trước đây, người đã bế quan tới thời điểm quan trọng, ta đi nhìn thoáng qua, cũng không dám đi vào quấy rầy, đi đường còn chẳng dám lớn tiếng!" Nhất Xuyên Vũ hạ giọng, "Tiểu sư cô ngươi cũng biết rồi, năm đó chính là bá chủ Minh Tông. Quá dữ, không dám chọc. Mà ờ, ngươi truyền âm cho ta chi đấy?"

"...Chuyện Yến Vương phủ." Lâm Tầm Chu nói, "Hôm nay Yến Vương phủ cử không ít người tới Lăng Thành đóng quân xung quanh, nghe nói là tới điều tra án ám sát, nhưng ta cảm thấy kỳ quái...Thích khách đã chết, đáng phải xuất trận lớn như vậy? Gần đây ngươi có nghe Yến Vương phủ đang tính làm gì không?"

Nhất Xuyên Vũ nghe vậy, nghi hoặc sờ sờ cằm: "Yến Vương phủ cử binh phong tỏa Lăng Thành? Ngoại trừ lần Lý thế tử tới Minh Tông bàn chuyện Ma tộc, Yến Vương phủ cũng không truyền tin tức nào khác ra ngoài."

"Cho nên ta mới cảm thấy kỳ quái." Lâm Tầm Chu nói, "Đáng lý ra binh lính của Yến Vương phủ ra khỏi Vân Châu sẽ phải là đại sự chiêu cáo thiên hạ. Nhưng lần này bọn họ lại như đang muốn né tai mắt người khác, lén lặng lẽ tới, hơn nữa ta thấy tuy người không tới mức quá nhiều, nhưng đều là lính tinh nhuệ."

Thừa dịp trong thành đang mưa to, hãn huyết thần câu ngàn dặm chạy băng băng, lặng lẽ đến Lăng Thành. Nếu không phải do mình ở chung với Lý Tam Thất, Lâm Tầm Chu cảm thấy đối phương còn sẽ tránh né mình, hành tích sẽ càng thêm kín kẽ thầm lặng.

Nhất Xuyên Vũ đã đi ra khỏi lầu ba Thần Cung, cuối cùng có thể không cần đi khẽ nữa. Hắn hơi nhíu mày, làm ra một suy đoán: "Có thể là vì Ma tộc hay không? Bọn họ muốn vây khốn Ma tộc?"

Lâm Tầm Chu tỏ vẻ phản đối: "Ma Tộc có tu vi Hóa Thần, muốn vây là vây sao?"

"Vậy còn lý do nào nữa? Chẳng lẽ là vì Đốt Thiên Diệt Địa?"

Nhất Xuyên Vũ chỉ là thuận miệng nói mấy câu đó, đáy lòng lại không quá tin: "Muốn tìm Đốt Thiên Diệt Địa cũng không cần nhiều người tới thế. Người càng nhiều, càng dễ dàng để lộ tiếng gió. Hơn nữa, Yến Vương phủ muốn cái thứ đó làm gì, một thiên hoàng quý trụ như Lý thế tử còn sẽ muốn loại thứ như thế sao? Ngoại trừ tên ngốc nhà ngươi, sẽ không ai dở hơi tới thế."

Nói đến Đốt Thiên Diệt Địa, miệng Nhất Xuyên Vũ lập tức độc lên.

Lâm Tầm Chu cũng không nghĩ cẩn thận, thở dài, chỉ nói: "Ngươi lưu ý hướng đi của Yến Vương phủ đi. Chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều, nói không chừng chính là vì Ma tộc mà đến thật."

Nhất Xuyên Vũ đồng ý qua loa, lại nói: "Nhắc chuyện Ma tộc, ngươi tính khi nào "xuất quan"? Lý thế tử tới tìm Hóa Thần trong tông môn chúng ta để hợp tác, nhưng tiểu sư cô đang bế quan, đại trưởng lão nói hắn không tiện, chỉ còn mỗi mình ngươi. Ta đã thương lượng xong với Lý thế tử, hiện tại chỉ chờ một lời hứa hẹn khi nào "xuất quan" của ngươi thôi đấy."

Lâm Tầm Chu lâm vào trầm mặc: "......"

Nói thật, y không quá muốn cùng hành động với đạo lữ chưa kịp thành hôn của mình.

Hơn nữa, đạo lữ chưa thành này gần đây còn thành "Tình địch", lại còn âm dương quái khí, đối với mấy hành động ấu trĩ lệnh người coi thường của hắn, Lâm Tầm Chu không muốn để tâm đến hắn nữa.

"Ta bên này cũng rất bận," Lâm Tầm Chu uyển chuyển nói, "Đốt Thiên Diệt Địa sắp xuất thế, ta cũng không tiện rời khỏi Lăng Thành. Đại trưởng lão đang làm gì? Sao không thể đi?"

Nhất Xuyên Vũ nói: "Này ta cũng không biết, đại trưởng lão đang làm gì, ta cũng không tiện điều tra lắm..."

Lâm Tầm Chu không mấy vui vẻ, thở dài: "Thôi được rồi, cũng không còn biện pháp. Ngươi cùng Lý thế tử nói, ta đã sắp xuất quan, nếu chuyện Ma tộc cần hỗ trợ, bảo hắn cứ tự nhiên mở miệng."

Nhất Xuyên Vũ đồng ý: "Hiểu rồi, ta đây lập tức truyền tin cho Yến Vương phủ bên kia."

Lâm Tầm Chu ngồi ở trên giường, nghĩ đến chuyện mình sắp phải hợp tác với một hủ giấm tinh thì u buồn thở dài một hơi. Bỗng nhiên y nhớ tới cái gì, bổ sung: "Đúng rồi, ngươi giúp ta chuẩn bị một phần lễ vật đưa qua cho Lý thế tử."

Nhất Xuyên Vũ sửng sốt: "Hả?"

Trong lúc đó, Lý Trú Miên đã đi ra vùng ngoại ô thành, Lý Tam Thất đang chỉ huy thủ hạ đi ẩn nấp mai phục ở quanh đó. Nhìn thấy Lý Trú Miên cầm dù đi tới, hắn vội vàng ra trước đón tiếp, mỉm cười hành lễ: "Lý Nhất Cửu bái kiến Lý thế tử."

"...Giận dỗi cái gì," Lý Trú Miên trừng mắt nhìn hắn một cái, "Còn không phải chỉ là mượn tên ngươi dùng thôi sao, trở về cho ngươi thêm bổng lộc là được."

Lý Tam Thất: "Ha ha."

Lý Trú Miên thần sắc uể oải, không có tinh thần lắm. Hắn nhìn nhìn tướng sĩ tinh nhuệ đang giấu mình ở bốn phía, thấp giọng nói: "Đều an bài xong?"

"An bài xong," nói đến chính sự, Lý Tam Thất nghiêm túc lên, "Chuyện Đốt Thiên Diệt Địa không tiện truyền ra, lần này tới Lăng Thành, ta đều nói với các huynh đệ thủ hạ là tới giết ma tộc. Ta sai bọn họ tản ra giấu mình ở khắp nơi trong thành, nếu phát hiện có chỗ linh khí dao động kỳ lạ thì lập tức dùng Truy Tung chú, tránh để Đốt Thiên Diệt Địa biến mất vào nơi không ai biết."

Lý Trú Miên gật gật đầu: "Vất vả ngươi rồi."

Lý Tam Thất lại lắc đầu, nói: "Không vất vả."

Hắn do dự một chút, vẫn là nói: "Thế tử, tuy rằng ngài chủ ý đã định, nhưng ta vẫn muốn khuyên ngài...tới lúc này, ngài vẫn nhất định phải tìm Đốt Thiên Diệt Địa sao?"

Lý Trú Miên nhìn hắn một cái, cảm thấy lời này của Lý Tam Thất hơi kỳ quái: "Đã lúc này rồi, tại sao lại không tiếp tục tìm?"

Lý Tam Thất nhìn chằm chằm Lý Trú Miên, muốn nói lại thôi, nhìn tới mức Lý Trú Miên không thể hiểu nổi.

Sau một lúc lâu, Lý Tam Thất mới mở rộng lá gan, căng da đầu nói: "Ngài lúc trước muốn tìm Đốt Thiên Diệt Mã, từng nói rằng mình không có vướng bận, nguyện vì thiên hạ mà chết; nhưng ngài hiện giờ, vẫn không có vướng bận sao?"

"Ngài lúc trước lui hôn với tông chủ Minh Tông, nói không đành lòng để tông chủ mất đạo lữ sớm. Vậy ngài bây giờ có thể nhẫn tâm để Lâm công tử khổ sở sao?"

Lý Tam Thất nhìn chằm chằm Lý Trú Miên, ngữ khí khẩn thiết, thần sắc có vài phần đau thương.

Lý Trú Miên cầm dù, ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Hắn cảm thấy mỗi một chữ Lý Tam Thất nói ra, hắn đều hiểu, nhưng nối lại thành câu thì hắn lại nghe không hiểu: "...Ngươi đang nói cái gì vậy?"

- -------------

Lời tác giả:

Lý Tam Thất: Ngài nhẫn tâm để Lâm công tử góa bụi sao?

Lý Trú Miên: *nội tâm chấn động-ing*

Lâm Tầm Chu: Vấn đề này ngươi không cần khó xử....

Lý Trú Miên: *hoang mang* người thủ tiết lại là ta???