Editor: Miri
- -----------------
"Thật sự có án kiện không bình thường?"
Lý Trú Miên nhíu mày lật lật quyển tông trong tay, nhận ra là mình sắp lật tới án kiện đó.
Người tới tra án là người của Yến Vương phủ và Thần Cung, quan viên trước mặt không dám lề mề, vội vàng giải thích: "Việc này thật ra cũng không thể nói là không bình thường bao nhiêu, chỉ là nếu hai vị muốn tìm người hành động quái lạ, thì cái này tương đối phù hợp với miêu tả."
Thấy Lý Trú Miên và Lâm Tầm Chu đã hơi muốn tìm hiểu, quan viên thuật lại kỹ càng tỉ mỉ: "Không lâu trước đó đã xảy ra chuyện, nói là ở Thành Nam có một lão trạch đã lâu không người ở, đột nhiên truyền ra một mùi lạ, có khi còn sẽ phát ra tiếng động kỳ quái. Láng giềng xung quanh cảm thấy không đúng, mới tới chỗ hạ quan báo án."
"Thủ hạ tiếp án này, lập tức tới lão trạch đó để điều tra. Lý ra tiểu viện kia đã mười mấy năm không ai ở, nhưng người của chúng ta đi vào lại phát hiện có chỗ không đúng."
"Đình viện bên trong sạch sẽ, giống như có người quét tước qua, hơn nữa trong viện còn có đống củi vừa bổ. Chúng ta cảm thấy có dị, thật cẩn thận đi vào bên trong. Cửa vừa mở, liền thấy trong phòng bỗng nhiên hiện ra một bóng người, khiến tất cả mọi người hoảng sợ, nhưng khi cúi đầu nhìn lên lại, thì không thấy ai nữa."
"Sau đó chúng ta cẩn thận điều tra, ở trong một góc phát hiện được có một ít vết máu đã đen, tản ra một mùi rất kỳ quái, gay mũi hơn mùi máu thông thường, đúng là mùi mà láng giềng báo án đã ngửi được."
"Chúng ta thẩm vấn láng giềng xung quanh, ai cũng nói trước kia chưa từng gặp qua người ở tại lão trạch đó. Việc này đã qua mấy ngày, hiện tại vẫn chưa tra xét thêm được manh mối, có không ít người hoài nghi là có quỷ ma quấy phá."
Lâm Tầm Chu vẫn luôn lẳng lặng nghe, chờ đến khi quan viên nói xong, y mới nhàn nhạt nói: "Cái gọi là quỷ thần, hơn phân nửa là do người vẽ ra."
Quan viên cười khổ một tiếng: "Cũng nào có ai tin, chỉ là chúng ta rốt cuộc cũng tra không ra ai đã ở lại lão trạch đó, vết máu lại là vết máu của ai."
Lý Trú Miên buông quyển tông trong tay, có chút thất vọng lắc đầu: "Xác thật là một chuyện rất kỳ quái, nhưng này hẳn là không phải thứ chúng ta muốn tìm."
Bọn họ tới nơi này là vì tìm kiếm tung tích Ma tộc, nhưng mà Lý Trú Miên cũng không cảm thấy một Ma tộc sẽ ở tại một lão trạch rách nát.
Quan viên nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Trừ bỏ cái này, gần đây cũng không có quái nhân hay chuyện lạ nào...... Đúng rồi, có tà tu vừa mới được kia, cũng coi như là quái nhân."
Nhắc tới tà tu nọ, Lâm Tầm Chu có chút hứng thú, hỏi: "Gã làm gì trong ngục?"
Quan viên nhíu mày nói: "Tà tu kia trọng thương không dậy nổi, vốn dĩ không có gì uy hiếp, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh, ta không yên tâm nên đã tới nhà tù dạo qua một vòng. Lúc nhìn tà tu kia, không hiểu sao ta cảm thấy tuy gã nhìn rất khốn khổ, nhưng thực ra lại không hề sợ hãi, tựa hồ như không cần sợ vậy."
Lý Trú Miên nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: "Bất luận gã có âm mưu quỷ kế gì, trước tối nay, vương phủ chúng ta sẽ có người tới áp giải gã đi, để xem gã còn quấy sóng ngầm được chỗ nào. Chẳng lẽ còn ai có thể cướp người từ Yến Vương phủ sao?"
Lý Trú Miên nói những lời này đầy tự tin.
Địa vị Yến Vương phủ trong triều đình rất cao, thế gian thậm chí truyền lưu một câu —— nửa giang san là Yến Vương phủ, ám chỉ thế lực cường đại của họ.
Lâm Tầm Chu thoáng trầm tư, nói: "Ta cảm thấy tà tu này không quá tầm thường, ở Lăng Thành hoành hành ngang ngược lâu như vậy, sau lưng chắc không ít người dính tới gã. Nói không chừng, thật sự sẽ có người tới Yến Vương phủ cướp người."
Lý Trú Miên không chút để ý mà hơi nhếch miệng: "Kia chẳng phải vừa khéo sao, lấy tà tu này làm mồi, ta thật ra lại muốn nhìn chút xem có thể câu ra bao nhiêu con cá béo."
Nói xong, Lý Trú Miên quay đầu nhìn Lâm Tầm Chu: "Hôm nay cũng không điều tra ra manh mối, không bằng đi về trước, ngày khác lại nghĩ biện pháp."
Ừm, ta còn phải nhân lúc tà tu chưa bị Yến Vương phủ các người mang đi để gặp gã một lần...Lâm Tầm Chu nghĩ như vậy, đang định tìm cớ để một mình rời đi trong chốc lát, bỗng nhiên nghe được có người vội vàng chạy tới: "Trưởng quan, người Yến Vương phủ tới áp giải phạm nhân đã đến, dẫn đầu hình như là thân tín của thế tử điện hạ, hạ quan không dám lề mề, đã sai người đưa họ vào."
Lâm Tầm Chu: "......". Này tới không đúng lúc chút nào.
Lý Trú Miên: "......" Này tới thật không đúng lúc. Lần này người dẫn đầu là vị nào, nếu là gặp thẳng mặt, thì cái thân phận "Thị vệ của Yến Vương, Lý Tam Thất" này chẳng phải đang rơi vào nguy hiểm rồi sao?
Lý Trú Miên cảm thấy hết thở nổi.
Sắp xong đời rồi.