Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 50: Nhớ về ngày xưa




Khi rời khỏi, Tịch Vô Quy mang theo chút vẻ luống cuống.

Ngày hôm sau cấm chế ở Ma Cung đã được gỡ bỏ, toàn bộ Ma Tướng canh gác ở cửa cũng biến mất.

Tống Diễn bước ra khỏi Ma Cung mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, chỉ có một Ma nô theo sau.

Mặc dù không phải lần đầu Tống Diễn đến dãy núi Táng Hồn, nhưng lần trước y đến với tư cách là tù binh, ngoại trừ Ma Cung và ngục Hàn Uyên, y chưa từng ghé qua nơi nào khác. Lần này y mới có dịp nhìn ngắm kỹ hơn.

Dãy núi Táng Hồn đầy các Ma tộc, thấy một tiên nhân như Tống Diễn xuất hiện, ai nấy đều ngạc nhiên.

Tuy Ma tộc căm ghét tiên nhân, nhưng vì có người của Quân thượng đi cùng nên bọn chúng không ai dám đến gây sự.

Ma Cung tọa lạc trên đỉnh ngọn núi cao nhất của dãy Táng Hồn, xung quanh Ma Cung là vùng đất trống trải, có vẻ chỉ Ma tộc cấp cao mới được phép tiếp cận. Những ngọn núi khác có không ít động phủ, chắc là nơi các thủ lĩnh Ma tộc cư trú, còn chân núi đầy rẫy doanh trại đông đúc như kiến.

Tống Diễn vừa quan sát nơi này vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Dù Tịch Vô Quy tạm thời đã gỡ cấm chế, nhưng rõ ràng không có ý định để y rời đi, nếu không thì đã không cử người theo sát như vậy. Y có vẻ được tự do, nhưng việc thoát khỏi dãy núi đầy rẫy Ma tộc này chẳng khác nào việc không tưởng.

Hiện giờ bỏ trốn cũng chỉ khiến Tịch Vô Quy nổi giận chứ chẳng có ý nghĩa gì.

Tuy Lư Khâu Kỳ đã chết, nhưng kẻ phản bội vẫn còn. Người đó biết rõ hành động của mình sẽ giết hại biết bao người, nhưng vẫn mở đại trận cho Ma tộc tiến vào. Để loại người này ở bên Tông Diệu, sao Tống Diễn có thể an lòng?

Đáng tiếc chuyện này hoàn toàn không có trong truyện.

Nếu không phải tình tiết đã thay đổi, Lư Khâu Kỳ phản loạn đánh chiếm thành, thì tên phản bội kia chắc vẫn còn lẩn trốn.

Chi bằng y tạm ở lại đây, mượn thế điều tra thân phận kẻ phản bội tiên môn, biết đâu lại có manh mối.

Tống Diễn đi dạo vô định, chợt nhìn thấy dưới chân núi có nhóm người bị áp giải đi qua, nơi này nằm giữa đại điện nghị sự của Ma tộc và tẩm cung của Tịch Vô Quy. Khi Tịch Vô Quy trở về, hắn sẽ bay qua nơi này.

Tống Diễn hơi nheo mắt lại, nhớ lại lúc trước mình cũng trà trộn vào nhóm tù binh như vậy, không lâu sau khi vào ngục Hàn Uyên, Cổ Thanh đã đến. Liệu có phải Tịch Vô Quy phát hiện ra y vào lúc đó không?

Nghĩ đến đây, lòng Tống Diễn bùng lên cơn giận, nhưng rồi lại bất lực. Dù Tịch Vô Quy đã lừa dối y, nhưng nghĩ lại, việc y có thể cứu được người ở ngục Hàn Uyên hoàn toàn là nhờ Tịch Vô Quy thả lỏng.

Nhưng... Tịch Vô Quy thả lỏng cũng chỉ để xâm nhập tiên môn, mê hoặc đại trưởng lão Lư Khâu Kỳ, nghĩ lại thì Tịch Vô Quy mới là kẻ quá đáng hơn.

Tống Diễn không chút biểu cảm bước xuống chân núi.

Đám Ma tộc đang vung roi đuổi nhóm tù binh, không ngờ lại có một tiên nhân từ trên trời giáng xuống chặn đường của họ. Đám Ma tộc ngơ ngác khó hiểu, dãy Táng Hồn này ngoài tù binh ra thì làm gì có tiên nhân nào?

Nhìn thấy Ma nô phía sau Tống Diễn, họ liền hiểu ngay.

Nghe nói Quân thượng từng chiều chuộng một tiên nhân, nhưng tiên nhân đó đã trốn khỏi ngục Hàn Uyên. Chẳng lẽ bây giờ y lại bị Quân thượng bắt về?

Quân thượng lại để một nam sủng như y đi lung tung khắp nơi, quá đáng thật.

Đám Ma tộc ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng đầy khinh miệt. Tên Ma tộc cuối hàng nhỏ giọng nói với đồng bọn: "Thật không hiểu nổi Quân thượng thích y ở điểm nào?"

Một Ma tộc khác cười nhạo: "Chắc là giỏi chuyện trên giường đấy."

Nào ngờ câu vừa dứt, một dây leo đen liền đâm thẳng vào ngực gã, cuốn gã lên không trung rồi ném xuống đất. Chớp mắt, gã tắt thở, chỉ còn lại cái xác không nhắm mắt, tất cả Ma tộc và tù binh đều sững sờ nhìn, không thể tin vào mắt mình.

Ngay cả Tống Diễn cũng ngoái đầu lại.

Chỉ thấy Ma nô phía sau y giơ tay, dây leo đen rút về trong tay áo rộng, gương mặt vẫn cung kính bình thản, khẽ nói: "Quân thượng có lệnh, bất kính thì chết."

Cả đám Ma tộc lập tức khiếp sợ.

Ánh mắt họ nhìn Tống Diễn đầy sợ hãi và phẫn uất.

Y là tiên nhân!

Tại sao họ phải kính trọng một tiên nhân? Những tiên nhân này đã giết bao nhiêu Ma tộc, là kẻ thù không đội trời chung của họ, vậy mà Quân thượng lại thiên vị tiên nhân này đến mức một lời bất kính cũng phải chết.

Tại sao?

Tống Diễn cũng ngỡ ngàng, y nghe rõ câu nói đó nhưng không hề để tâm. Y là tiên nhân, đi lại giữa Ma tộc bị họ bàn tán cũng là bình thường, Ma tộc vốn căm ghét tiên nhân, với lại cũng không nói thẳng trước mặt y.

Nhưng chỉ một câu nói, lại phải chết.

Đây mà là Tịch Vô Quy ư?

Tâm trạng Tống Diễn bỗng nhiên phức tạp.

Song, y không nhân từ đến mức trách móc Tịch Vô Quy vì chuyện này. Dù sao Tịch Vô Quy chịu bảo vệ y, càng tiện lợi cho y hành động giữa Ma tộc.

Tống Diễn nhìn vào những tù binh, thấy thương tích và nét mặt đầy lo sợ của họ bèn lạnh lùng ra lệnh với tên Ma tộc dẫn đầu: "Thả người."

Tên Ma tộc lâm vào cảnh khó xử.

Trước đây gã chẳng hề để Tống Diễn vào mắt, chỉ là một tên nam sủng, còn tưởng mình ghê gớm lắm hả? Có đôi khi gã còn mỉa mai Tống Diễn vài câu.

Nhưng Ma nô vừa giết một người chỉ vì dám nói xấu Tống Diễn, chứng tỏ tiên nhân này có địa vị không hề nhỏ trong lòng Quân thượng. Nếu gã từ chối, e rằng không có kết quả tốt đẹp.

Gã không dám chống lại Tống Diễn, nhưng nếu thả hết tù nhân, gã cũng không gánh nổi hậu quả.

Tên Ma tộc nhìn Ma nô phía sau Tống Diễn, khẩn cầu: "Việc này ta không dám quyết định, ngươi có thể xin lệnh từ Quân thượng không? Nếu có lệnh thả người, chúng ta lập tức tuân theo."

Tống Diễn bật cười: "Ngươi thả người ngay bây giờ, chuyện này ta sẽ báo cáo lại với Quân thượng, nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng nếu ngươi không thả người ngay, thì ngươi nghĩ nếu ta giết ngươi, Quân thượng có trách ta không?"

Tên Ma tộc: "!"

Một lúc sau gã cười gượng: "Ta sẽ thả người ngay."

Gã lập tức ra lệnh cho thuộc hạ thả người.

Ma nô vẫn im lặng như không thấy gì.

Dần dà đám Ma tộc cũng hiểu ra, động tác thả người càng nhanh nhẹn, tháo cả xiềng xích cho những tù binh.

Tống Diễn cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ tốt khi mượn thế chèn ép người khác. Y tiến đến gần những tù binh, vỗ vai một tiên nhân trong số đó, khẽ nhét một tờ giấy vào tay người nọ rồi thấp giọng nói: "Giao cho Tông Diệu."

Vị tiên nhân lập tức hiểu ý, nhận ra Tống Diễn và nhìn y bằng ánh mắt cảm kích, sau đó rời đi cùng các tù binh khác.

Tống Diễn dõi theo đám tù binh rời khỏi dãy núi Táng Hồn, xác nhận họ sẽ không bị bắt lại mới quay sang bảo với Ma nô phía sau mình: "Dẫn ta đi gặp Tịch Vô Quy."

————————

Thành An Khê chỉ còn lại những đống đổ nát.

Tông Diệu với ánh mắt trống rỗng bước đi giữa đống tàn tích.

Đã ba ngày ba đêm trôi qua.

Vô số thi thể được chất thành đống ở một góc, thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn của những người còn sống.

Những người còn lại vừa thu dọn chiến trường vừa tất bật cứu chữa thương binh, tất cả đều lặng lẽ với sắc mặt trầm mặc. Đã rất lâu rồi họ chưa trải qua thất bại thê thảm đến vậy.

Dù Ma tộc đã tạm thời rút lui, nhưng trong lòng mọi người vẫn nặng nề không sao thở nổi. Họ đều biết rằng đây chỉ là tạm thời.

Ma tộc chắc chắn sẽ quay lại.

Tông Diệu bước đi vô thức đến chỗ ở của Tống Diễn, nơi đây chỉ còn lại một mảnh hỗn độn. Nghĩ đến cảnh Tống Diễn đối diện với lưỡi kiếm của Ma đầu đứng chắn trước anh, Tông Diệu siết chặt tay bên hông, đôi mắt đầy tơ máu.

Nhưng rồi anh lại hiện lên vẻ bất lực và tuyệt vọng.

Dù căm hận Ma đầu đến mấy, Tông Diệu cũng phải thừa nhận rằng nếu không nhờ Tịch Vô Quy rút lui, họ còn phải trả giá bằng nhiều mạng người hơn nữa.

Và kẻ gây nên thảm kịch này chính là tên phản bội.

Tiên môn của họ lại giấu một kẻ phản bội như vậy, đồng lõa với Lư Khâu Kỳ và Ma tộc, đẩy đồng bào của mình vào lưỡi dao của Ma tộc!

Kẻ đó là ai?

Và còn Tịch Vô Quy...

Tại sao hắn lại vì Tống Diễn mà tha mạng cho anh, cho những người ở Thành An Khê?

Nghĩ đến khuôn mặt quen thuộc của Cổ Thanh, Tông Diệu mơ hồ có một phỏng đoán. Năm Tịch Vô Quy xuất quan cũng chính là năm Cố Duy qua đời. Nếu Tịch Vô Quy thật sự là Cố Duy, hắn sẽ đối xử với Tống Diễn thế nào? Tống Diễn mà biết sự thật thì sẽ đau lòng đến nhường nào?

Tất cả những điều này khiến Tông Diệu thấy tim mình như bị xé nát.

Anh bước đi nặng nề tiếp tục tiến về phía trước, đến một khoảng đất trống sau bức tường thành, nơi chất đầy thi thể Ma tộc, đợi đến khi dọn dẹp xong sẽ thiêu hủy tất cả.

Trong số đó, có thi thể của một lão Ma tộc.

Đó chính là Đại trưởng lão Ma tộc, Lư Khâu Kỳ.

Lư Khâu Kỳ chết ở đây, ngoài Tông Diệu và Tống Diễn ra thì không ai biết chính Tịch Vô Quy đã giết lão. Tịch Vô Quy cố ý mượn tay người khác giết lão ta, muốn lợi dụng Tông Diệu để trừ khử đại họa tâm phúc của mình.

Đáng tiếc giờ Lư Khâu Kỳ đã chết, không thể nào tra hỏi lão để tìm ra tên phản bội.

Ánh mắt của Tông Diệu lướt qua, anh thấy Vi Sinh Vân cũng đứng ở một góc không xa. Anh bước tới, giọng khàn khàn: "Sư huynh."

Vi Sinh Vân mặc đồ màu trắng thanh tao như tiên, vẻ mặt mang theo nét bi ai, đứng đó với phong thái u buồn. Nghe thấy tiếng gọi, anh ta quay đầu nhìn Tông Diệu, thở dài: "Đệ đến rồi."

Ngoài sư huynh Vi Sinh Vân, giờ Tông Diệu không tin ai khác. Nhìn ai anh cũng đều thấy có khả năng là kẻ phản bội. Anh hỏi: "Sao sư huynh lại ở đây?"

Vi Sinh Vân đáp: "Tình cờ đi ngang qua thôi... Phải rồi, đệ đã tìm ra kẻ phản bội là ai chưa?"

Tông Diệu nặng nề lắc đầu.

Kẻ phản bội ẩn nấp rất kỹ, không để lại bất kỳ dấu vết nào, khiến lòng anh không yên.

Vi Sinh Vân quay đầu lại, tầm mắt rơi vào thi thể Lư Khâu Kỳ, ánh mắt âm u khó đoán, khẽ thở dài: "Đáng tiếc, không giết được Tịch Vô Quy."

Tông Diệu nghe không rõ, hỏi lại: "Sư huynh nói gì?"

Vi Sinh Vân quay đầu nhìn anh, chậm rãi nói: "Ta nói Ma tộc tự tàn sát lẫn nhau, đáng tiếc kẻ chết không phải là Tịch Vô Quy."

Tông Diệu hiểu ý của Vi Sinh Vân. So với Lư Khâu Kỳ, Tịch Vô Quy là mối họa lớn hơn trong lòng họ. Nếu Tịch Vô Quy có thể chết thì tốt biết mấy... nhưng nghĩ đến thảm cảnh ở Thành An Khê, Tông Diệu cũng không mong chiến thắng thuộc về Lư Khâu Kỳ.

Anh nghiêm giọng: "Rồi một ngày nào đó, ta sẽ giết Tịch Vô Quy."

———————

Đại điện của Ma tộc.

Tịch Vô Quy ngồi trên ngai.

Do trước đó đã có một trận huyết chiến, hiện giờ trong Ma tộc không còn ai dám chống đối. Đứng trước Tịch Vô Quy, các Ma tộc trở nên càng cẩn trọng, e sợ.

Đại trưởng lão cố chấp, định thừa lúc Quân thượng bế quan để đoạt quyền nhưng cuối cùng lại chết dưới tay thiếu chủ Tiên môn. Dù cái chết của Đại trưởng lão không oan uổng, nhưng việc lão bị Tiên môn giết chết cũng là nỗi nhục lớn cho Ma tộc.

Không biết hiện giờ Quân thượng nghĩ gì?

Có một Ma tướng dò xét hỏi: "Quân thượng, thiếu chủ Tiên môn đã rút lui về thành Duyên Dương. Chúng ta có nên thừa thắng truy kích, giết hắn ta để diệt trừ hậu họa?"

Tịch Vô Quy ngồi dựa vào ngai, một tay chống cằm, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống.

Nhìn một hồi khiến Ma tướng đó toát mồ hôi lạnh Tịch Vô Quy mới nhàn nhạt nói: "Chỉ là chó nhà có tang, không cần để ý. Tập trung binh lực tấn công Nam Nhạc Châu. Hiện giờ Tông Diệu không đáng lo. Nếu các ngươi còn chậm trễ trong việc chiếm giữ nơi đó thì hãy chuẩn bị làm thức ăn cho tọa kỵ của bản quân đi."

Con rồng đen cuộn mình trong đại điện nghe vậy, mở mắt nhìn tên Ma tướng đó một cái, như thể đang đánh giá "thức ăn" rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Tên Ma tướng run rẩy, vội vàng đáp: "Thuộc hạ xin tuân lệnh."

Mọi người cũng hiểu rõ ý của Quân thượng. Có vẻ như Quân thượng không để tâm đến việc báo thù cho Đại trưởng lão. Nếu không thì hôm ấy Quân thượng đã giết Tông Diệu rồi mới phải chứ?

Nhưng việc tấn công Nam Nhạc Châu không thể trì hoãn thêm nữa.

Khi Tống Diễn đến, y vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Ma nô dẫn y đi vòng qua phía sau đại điện, Tống Diễn đứng bên cột đá phía sau ngai. Vị trí này không quá nổi bật, Ma nô ra hiệu rằng Quân thượng đang nghị sự, để y ở đó chờ một lát.

Tống Diễn cũng không ngại ngồi nghe.

Có vẻ như Tịch Vô Quy không giấu giếm kế hoạch của mình, điều này phù hợp với tính cách ngạo mạn của hắn, càng khiến Tống Diễn cảm thấy Tịch Vô Quy ngày càng giống Ma đầu trong ấn tượng của mình.

Giờ Tịch Vô Quy không để Tông Diệu vào mắt, tạm thời có lẽ sẽ không động đến Tông Diệu. Nhưng Tiên môn vừa chịu tổn thất nặng nề, khó có thể ngăn cản bước tiến của Tịch Vô Quy. Việc Nam Nhạc Châu sụp đổ chỉ là sớm muộn.

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Ma tộc đã gần như chiếm được hai châu. Với tốc độ này, không đến mười năm nữa sẽ đánh tới thành Nguyệt Lạc.

Tâm trạng Tống Diễn bỗng trở nên lo lắng.

Hình như y đã thay đổi được một số điều, cứu được một số người, nhưng cũng có những chuyện lại không thay đổi, thậm chí còn tồi tệ hơn.

Thế giới này vẫn không ai, không điều gì có thể ngăn bước Tịch Vô Quy.

Tống Diễn quay người rời đi.

Ánh mắt Tịch Vô Quy thoáng lướt qua bóng dáng trắng thoáng qua sau cột, ánh mắt chợt loé rồi cũng đứng dậy đi theo.

Các Ma tộc phía dưới nhìn nhau bối rối, sao Quân thượng lại rời đi đột ngột thế?

Có việc gấp gì à?

Họ không khỏi nhớ đến lần trước Quân thượng rời đi như vậy, là vì một tiên nhân. Chẳng lẽ lần này cũng là vì người đó? Tiên nhân đó rốt cuộc có gì đặc biệt mà có thể khiến Quân thượng đối đãi khác biệt?

Tống Diễn đến phía sau đại điện.

Nơi này có một góc nhỏ để nghỉ ngơi, khá đơn giản và trống trải, chỉ có một tấm đệm mềm và bàn. Có vẻ như Tịch Vô Quy không phải người ham thích xa hoa, bốn phía cũng âm u lạnh lẽo.

Tống Diễn ngồi xuống trước bàn, tiện tay lật qua mấy bản báo cáo chiến sự.

Nếu có ai nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt mắt, tiên nhân này dám ngồi trên ghế của Quân thượng, xem báo cáo mật của Quân thượng! Thật đúng là muốn chết mà không có chỗ chôn!

Nhưng khi Tịch Vô Quy bước vào thấy cảnh này, ánh mắt hắn vẫn không thay đổi.

Hai tay hắn giấu sau lưng, che giấu sự căng thẳng, giọng nói khàn khàn: "Sao lại đến đây?"

Tống Diễn xem qua rồi đặt xuống, mấy bản báo cáo này y có xem cũng không thể truyền đi. Y ngước mắt nhìn Tịch Vô Quy, lạnh nhạt nói: "Hôm nay ta đã thả một nhóm tù binh nên đến để báo với Quân thượng."

Nói xong y nhìn Tịch Vô Quy, muốn xem phản ứng của hắn.

Tịch Vô Quy khẽ thở phào, chỉ là chuyện nhỏ này thôi. Hắn thản nhiên nói: "Thả thì thả thôi."

Tống Diễn nhìn như đang suy tư.

Có vẻ Tịch Vô Quy không quan tâm đến sống chết của tù binh. Trong nguyên tác, Tịch Vô Quy từng tàn nhẫn giết sạch nhóm tù binh đó, giờ hắn có thể tùy ý thả họ, những chuyện nhỏ như vậy hắn không để ý, chỉ tùy tâm trạng mà làm.

Nhưng Tống Diễn vẫn thấy khó hiểu Tịch Vô Quy chẳng bận tâm đến điều gì nhưng lại rất chấp nhất việc gây chiến Tiên-Ma, như thể chỉ có chuyện xâm chiếm nhân gian là hắn thực sự để tâm.

Trong truyện nói Ma tộc xuất hiện cách đây hai mươi năm, nhưng không hề nhắc đến họ từ đâu đến, họ là gì, chỉ đơn giản là phản diện. Tống Diễn cau mày.

Y rút lại suy nghĩ, nhớ đến mục đích mình đến đây hôm nay.

Dù không thể thay đổi suy nghĩ của Tịch Vô Quy nhưng y vẫn muốn biết, trong lòng Tịch Vô Quy còn bao nhiêu phần là Cố Duy.

Nếu có thể lợi dụng thì càng tiện.

Tống Diễn đứng dậy, bước đến trước Tịch Vô Quy, ngẩng đầu lên khẽ cười đầy ẩn ý: "Hôm nay ta nghe có người nói rằng, ta được Quân thượng ưu ái là nhờ giỏi chuyện trên giường."

Tịch Vô Quy lập tức phản bác: "Vô căn cứ!"

Nói rồi hắn nhìn Ma nô phía sau Tống Diễn, ánh mắt lạnh lùng. Hắn sợ xảy ra chuyện như thế này nên mới để người theo Tống Diễn.

Ma nô lập tức quỳ xuống, không giải thích gì mà chỉ cúi đầu nói: "Xin Quân thượng ban chết."

Dù cậu ta đã giết tên Ma tộc nói bậy, nhưng việc này lọt vào tai Tống Diễn cũng là lỗi của cậu.

Tống Diễn khẽ cau mày, lãnh đạm nói: "Cậu ta đã giết tên Ma tộc đó rồi, không cần phạt cậu ta nữa."

Tịch Vô Quy ngập ngừng giây lát, sợ Tống Diễn sẽ cho rằng mình hiếu sát nên bảo tên Ma nô: "Cút ra ngoài."

Ý là không truy cứu nữa.

Ma nô vội vàng cúi đầu lui ra.

Tống Diễn nhìn Tịch Vô Quy, tiến lên một bước.

Y tháo mặt nạ của Tịch Vô Quy ném xuống đất, mặt nạ kim loại rơi xuống đất phát ra tiếng vang "keng". Tống Diễn khẽ cong khóe mắt, nụ cười ánh lên chút ý tình. Y nhẹ nhàng nói: "Ta không thích nhìn cái mặt nạ này, lạnh lẽo quá."

Đeo mặt nạ như vậy khiến y không thể nhìn rõ biểu cảm của Tịch Vô Quy, làm cho y khó mà đoán được suy nghĩ của đối phương.

Trong cuộc đời Tịch Vô Quy, chỉ có duy nhất hai lần có người dám tháo mặt nạ của hắn, cả hai đều là Tống Diễn, và Tống Diễn là người duy nhất dám ngông cuồng lại gần hắn như thế.

Nhưng Tịch Vô Quy không hề nổi giận, trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng hờ hững của hắn thậm chí còn ánh lên chút dịu dàng. Giọng hắn trầm khàn: "Ngươi không thích vậy sau này trước mặt ngươi ta sẽ không đeo nữa."

Tống Diễn đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm của Tịch Vô Quy, lắng nghe giọng nói trầm thấp của hắn, lòng y đột nhiên nhảy lên một cách kỳ lạ.

Tịch Vô Quy lúc này lại khiến y nhớ đến Cố Duy.

Cố Duy cũng là người như thế, bề ngoài có vẻ lạnh nhạt nhưng thực ra rất tốt với y, mọi thứ đều chiều theo ý y.

Nhưng Cố Duy sẽ không lừa dối y, cũng sẽ không giết nhiều người đến vậy.

Tống Diễn cố gắng kiềm nén nhịp đập bất an trong lòng. Y không thể dễ dàng bị lừa dối lần nữa. Y nhắm mắt lại, hờ hững nói: "Ta biết rõ những lời họ nói chỉ là vô căn cứ nên không để trong lòng. Chỉ là ta thực sự rất tò mò, Quân thượng giữ ta lại là vì lý do gì?"

Cổ họng Tịch Vô Quy khẽ động, hắn im lặng.

Tâm ý của hắn chẳng lẽ Tống Diễn còn không hiểu sao? Hỏi như vậy rõ ràng là trách hắn lừa dối, nhưng sự lừa dối đó là sự thật, hắn không thể nào biện giải.

Tống Diễn nhìn thẳng vào Tịch Vô Quy, dường như đã hiểu được gì đó.

Một lát sau Tống Diễn cười với vẻ khó lường, chậm rãi nói: "Cố Duy ở kiếp trước với Quân thượng chẳng đáng gì, nay Quân thượng cao cao tại thượng mà vẫn còn nhớ đến ta, thật khiến ta cảm thấy bất ngờ."

Tim Tịch Vô Quy như thắt lại, hắn bỗng nhiên không muốn nhìn thấy Tống Diễn như thế này. Người này tuy cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, từng lời nói ra đều như mũi dao đâm thẳng vào lòng hắn.

Hắn biết bản thân hiện giờ là ai, biết những gì mình đã làm khiến Tống Diễn khó chấp nhận.

Nhưng kiếp trước của Cố Duy không nên là thứ vô giá trị như lời Tống Diễn nói.

Từ trước đến nay chưa từng là vô giá trị.

Tịch Vô Quy bỗng nắm lấy cổ tay Tống Diễn, cúi đầu lại gần, từng lời đều dứt khoát: "Dĩ nhiên ta nhớ rõ, chưa từng quên một giây một phút nào."

Tống Diễn nhìn sâu vào đôi mắt đen u tối đó, trong mắt y là cảm xúc mãnh liệt tựa như mặt biển đang cuộn sóng, bao trùm lấy y khiến y trong thất thần trong đôi lát.

Giây phút này, dường như y thực sự lại thấy được Cố Duy.

Thì ra người chưa từng quên đi mọi thứ không chỉ có mình y.

Tịch Vô Quy giơ tay vuốt nhẹ lên bên má Tống Diễn, ngón tay dừng lại ở cổ y, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của Tống Diễn. Hắn biết trong lòng Tống Diễn có sự bất mãn, nhưng hắn cũng hiểu rõ bản thân mình là loại người gì, là người sẵn sàng làm mọi cách để đạt mục đích, trong từ điển của hắn chưa bao giờ có hai chữ "từ bỏ". Những gì hắn muốn, sẽ nắm giữ trong tay không buông.

Điểm này, hắn thực sự khác Cố Duy. Cho dù Tống Diễn có hận hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ để y rời khỏi.

Tịch Vô Quy nhìn vào đôi mắt đào hoa mà hắn hằng thương nhớ. Không biết có phải do lời hắn nói không mà trong mắt Tống Diễn thoáng xuất hiện vẻ xao động, tựa như mặt hồ phẳng lặng gợn sóng, chỉ là một chút rung động thôi cũng khiến sự kiềm chế đầy tự hào của hắn gần như tiêu tan. Hắn cúi đầu đến gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên hàng mi của đối phương—

Thân thể Tống Diễn hơi cứng lại.

Bàn tay người đàn ông vẫn mang găng tay, chạm vào má và cổ y khiến y cảm nhận được cái lạnh của kim loại len lỏi, nhưng khi nụ hôn khẽ chạm xuống, hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy y, tựa như một vết bỏng. Y theo bản năng muốn rút lui, nhưng bị giữ chặt sau gáy, không thể lùi thêm chút nào nữa.

Y nghe thấy hơi thở nặng nề đầy kiềm chế của người đàn ông, hắn kề bên tai y, thì thầm một cách khẽ khàng: "Hãy ở lại bên ta, được không?"