Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 44: Duyên phận




Tống Diễn không biết mình làm thế nào mà bỏ chạy như vậy.

Y lơ ngơ đi trên đường.

Tại sao chỉ định đi thăm Cổ Thanh thôi mà lại tự nhiên bị tỏ tình vậy chứ?

Rốt cuộc thì Cổ Thanh thích y ở điểm nào?

Tống Diễn rối bời vô cùng.

Không biết phải đối mặt với Cổ Thanh thế nào, y liền lao đầu vào công việc.

Ngày hôm sau.

Trong trướng chính.

"Trinh sát phát hiện gần đây Phục Diễm xuất hiện ở thành An Khê."

"Hay là chờ lúc gã đi lẻ, lập đại trận trừ ma để tiêu diệt gã đi."

"Phục Diễm là tướng của ma tộc, rất hiếm khi hành động một mình, muốn chờ gã lẻ loi thực sự rất khó."

"Hoặc chúng ta cứ tiến công thẳng vào thành An Khê luôn."

"Chủ lực của ma tộc gần đây đều ở bên Nam Nhạc Châu, thành An Khê đã chiếm được một thời gian rồi, có khi ma tộc đã lơ là, ta thấy ý tưởng này khả thi."

"Hay là mình đánh lạc hướng chúng?"

Mọi người đang thảo luận sôi nổi, Tống Diễn lại trầm mặc, không nói lời nào.

Tông Diệu lén nhìn Tống Diễn một cái.

Phục Diễm là cái gai trong lòng Tống Diễn, nhưng lúc này y lại có vẻ không tập trung, thật kỳ lạ, chẳng lẽ lại vì Cổ Thanh?

Lòng Tông Diệu trùng xuống, anh quay sang hỏi Tống Diễn: "Huynh có ý kiến gì không?"

Tống Diễn giật mình trở về thực tại.

Vừa rồi y quả thật nghĩ đến Cố Duy, người đã chết trong tay Phục Diễm. Tuy nhiên Tống Diễn vẫn thắc mắc, tại sao một tướng ma tộc cao cao tại thượng như Phục Diễm lại phải đi tận thành Túc Minh chỉ để giết một người phàm? Lúc đó đang là thời điểm quan trọng khi ma quân bế quan, đáng lẽ Phục Diễm không nên ở bên cạnh bảo vệ ma quân chứ?

Hay là Cố Duy đã biết được bí mật nào của ma tộc nên bị giết để diệt khẩu? Nhưng Cố Duy thì làm sao mà lại có liên quan đến ma tộc được?

Dù đang nghĩ ngợi mông lung, nhưng Tống Diễn vẫn nghe thấy cuộc thảo luận của mọi người vừa rồi, nên y suy nghĩ một chút rồi nói: "Thành An Khê dễ thủ khó công, muốn chiếm được không dễ, tốt nhất là dụ họ ra ngoài."

"Ở đây có một con đường núi rất thích hợp để phục kích. Chúng ta có thể giả vờ vận chuyển linh thạch, ma tộc vốn thích cướp bóc, chắc chắn không bỏ qua cơ hội ngon ăn như vậy."

Tống Diễn chỉ vào bản đồ, nói tiếp: "Nếu họ mắc bẫy thì tốt, còn không thì lại nghĩ cách khác. Nếu họ cử người ra cướp mỏ, chúng ta sẽ chia quân thành hai đường, một bên kéo dãn lực lượng chủ lực của họ, một bên tấn công vào thành."

Tông Diệu ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta thấy thử cách này cũng được."

Tống Diễn đưa ra một hướng đi, mọi người tiếp tục bàn bạc và cải thiện kế hoạch, nhưng chi tiết cụ thể vẫn cần thảo luận thêm.

Đến khi kết thúc thì trời đã khuya.

Trăng đã treo cao.

Tông Diệu nhìn theo bóng Tống Diễn, ngập ngừng một chút rồi tiến lên nói: "Để ta đưa huynh về nhé."

Tống Diễn nhớ ra mình cũng có việc muốn nói, liền gật đầu cười: "Được."

Tống Diễn thích yên tĩnh, nên lều của y cũng nằm gần rìa doanh trại. Từ xa y có thể nhìn thấy bên lều Cổ Thanh vẫn còn ánh đèn leo lắt.

Y thu hồi ánh nhìn, cùng Tông Diệu bước vào lều.

Hôm qua y bận đủ thứ chuyện, không có thời gian rảnh rỗi. Gặp Cổ Thanh rồi bị tỏ tình khiến y càng bối rối, đến giờ Tống Diễn mới nhớ ra mình nên trả lại bảo vật hộ thân.

Y khẽ phất tay, viên châu trong suốt lấp lánh từ trước ngực y nổi lên, bay về phía Tông Diệu. Tống Diễn cười nói: "Nhờ bảo bối này của huynh ta mới giữ được mạng đó."

Tông Diệu nhìn viên châu, thật lòng không muốn nhận lại, chuyện này không vội, nhưng Tống Diễn lại muốn trả ngay lập tức... Điều này cho thấy Tống Diễn vẫn giữ khoảng cách với anh.

Dù sao cũng không có lý do gì để Tống Diễn giữ lại bảo vật này, Tông Diệu đành im lặng thu viên châu về, khẽ nói: "Giữa chúng ta không cần khách sáo vậy."

Tống Diễn cười đáp: "Ta biết rồi."

Tông Diệu hơi ngập ngừng rồi lộ vẻ lo lắng hỏi: "Nghe nói huynh bị Tịch Vô Quy bắt đi, tên ma đầu đó có làm hại huynh không?"

Sau khi cứu được các tù binh, Tông Diệu đã nghe Lôi Thừa Nghiệp kể lại tình hình bên trong. Nghĩ đến cảnh Tống Diễn liều mình đối mặt với Tịch Vô Quy để bảo vệ Cổ Thanh, trong lòng Tông Diệu thấy khó chịu. Cổ Thanh chỉ là một người giống Cố Duy mà Tống Diễn vẫn sẵn lòng làm đến thế, thì y thực sự có thể buông bỏ quá khứ sao?

Nhưng điều khiến Tông Diệu lo lắng hơn cả là tính khí tàn nhẫn của Tịch Vô Quy. Tống Diễn rơi vào tay tên ma đầu ấy, làm sao thoát nạn được? Liệu có phải chịu đựng sự hành hạ nào không?

Thấy ánh mắt lo âu của Tông Diệu, Tống Diễn không biết phải giải thích thế nào.

Y ngẫm nghĩ rồi đáp: "Tịch Vô Quy có hiềm khích với đại trưởng lão Lư Khâu Kỳ, hắn bắt ta chỉ để dụ dỗ trưởng lão. Trong mắt hắn, ta chẳng khác nào con kiến, chẳng đáng bận tâm, nhờ vậy ta mới có cơ hội trốn thoát. Huynh đừng lo, hắn không làm gì ta cả..."

Thật ra trong lòng Tống Diễn cảm thấy, lý do Tịch Vô Quy bắt y không phải vì trưởng lão. Nhưng giờ cứ tạm nói vậy cho qua.

Chứ biết giải thích thế nào với Tông Diệu đây?

Nhớ lại những nụ hôn của Tịch Vô Quy và việc hai người ngủ chung suốt đêm, Tống Diễn cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu. Y không muốn nói chuyện này với bất kỳ ai.

Tông Diệu nhìn ánh mắt tránh né và đôi tai hơi đỏ của Tống Diễn thì biết y không nói thật. Rốt cuộc có chuyện gì mới khiến Tống Diễn khó mở lời như vậy?

Tông Diệu mím môi, rất muốn hỏi xem tên ma đầu ấy đã làm gì với y, nhưng chuyện mà Tống Diễn không muốn kể, nếu anh cố hỏi thì chỉ khiến y khó xử thêm.

Tông Diệu hít sâu một hơi, chuyển sang hỏi: "Huynh ở trong ngục Hàn Uyên lâu như thế có bị thương không? Để ta xem cho, nếu có gì để lại hậu quả thì không hay đâu."

Nói rồi anh đưa tay định bắt mạch cho Tống Diễn.

Tống Diễn nghĩ đến luồng ma khí trong người, theo phản xạ tránh né tay của Tông Diệu, khiến anh giật mình nhìn y với vẻ khó hiểu.

Tống Diễn: "..."

Sau khoảnh khắc sững sờ, Tông Diệu dần trở nên nghiêm túc, trầm giọng hỏi: "Hắn đã làm gì huynh?"

Chỉ là xem thử có bị thương không thôi, có phải lần đầu tiên đâu. Trước giờ Tống Diễn chưa từng từ chối, cả hai vốn đã thân thuộc, chuyện nhỏ này thì có gì phải ngại? Chỉ có một khả năng là cơ thể Tống Diễn có vấn đề nên y không muốn để mình kiểm tra.

Tống Diễn xưa nay vẫn vậy, luôn tự mình gánh vác mọi thứ để anh không phải lo lắng.

Nhưng lần này, Tông Diệu quyết không bỏ qua dễ dàng.

Anh nhìn chằm chằm Tống Diễn.

Tống Diễn bị nhìn đến khó chịu, thầm nghĩ, thôi vậy. Ban nãy theo phản xạ muốn giấu diếm là vì sợ Tông Diệu lo, nhưng giờ y không giấu được nữa, chi bằng để anh kiểm tra cho an tâm, không lại suy diễn thêm.

Tống Diễn đành đưa cổ tay ra, bất đắc dĩ nói: "Thực ra cũng có chút vấn đề."

Tông Diệu nắm lấy cổ tay Tống Diễn, truyền một luồng chân khí vào đan điền của y, lập tức phát hiện ra luồng ma khí đen kịt, quấn quanh nguyên thần của Tống Diễn như một con rắn độc. Tông Diệu lập tức biến sắc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tống Diễn, nghiến răng hỏi: "Đây mà là chút vấn đề sao?"

Luồng ma khí của Tịch Vô Quy đã khóa chặt nguyên thần của Tống Diễn, sinh tử của y nằm gọn trong tay hắn. Nếu Tịch Vô Quy muốn làm gì, Tống Diễn sẽ không sống nổi mà chết cũng chẳng xong.

Mắt Tông Diệu đỏ lên.

Rõ ràng Tống Diễn nói dối, hẳn y đã chịu nhiều hành hạ đến mức không muốn kể.

Thấy vẻ mặt đau lòng của Tông Diệu, Tống Diễn biết anh đã hiểu nhầm, đây là lý do y không muốn Tông Diệu phát hiện ra. Y vội giải thích: "Hắn thực sự không làm gì ta, chỉ sợ ta chết thôi..."

"Sợ huynh chết?" Tông Diệu nhấn từng chữ.

Vậy nghĩa là Tịch Vô Quy đã ép Tống Diễn đến mức phải nghĩ tới việc tự sát?

Tên ma đầu này đã hành hạ Tống Diễn đến mức nào mà còn phải dùng cách này để trói buộc?

Tống Diễn thực sự muốn độn thổ, biết nói gì để giải thích rõ đây? Không lẽ lại kể cho Tông Diệu nghe chuyện tên ma đầu đó suốt ngày ôm ấp hôn hít mình? Chắc Tông Diệu sẽ nghĩ y điên mất.

Hơn nữa đường đường là đàn ông, chuyện suýt bị ma đầu cưỡng ép thực sự khiến Tống Diễn không dễ mở lời.

Y cứng mặt nói: "Ta không phải vẫn bình an trở về rồi đó sao, huynh đừng nghĩ ngợi nhiều nữa."

Nói xong thì định rút tay về.

Nhưng Tông Diệu lại nắm chặt tay Tống Diễn không chịu buông.

Anh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Để ta thử xem có xua tan được luồng ma khí này không."

Tống Diễn khẽ trầm ngâm.

Công pháp của Tông Diệu là loại khí tinh thuần bậc nhất của tiên môn, lại là người có tiềm năng duy nhất để đối đầu với Tịch Vô Quy, có khi nào sẽ có cách thật không? Thực lòng Tống Diễn cũng muốn loại bỏ tai họa tiềm tàng này.

Vậy nên Tống Diễn không chống cự nữa.

Tông Diệu truyền linh khí vào kinh mạch của Tống Diễn, hướng đến luồng ma khí. Nhưng vừa mới tiếp cận, luồng ma khí vốn im lìm bỗng trở nên cuồng bạo, mang theo sát khí mạnh mẽ phản công lại!

Mặt Tông Diệu tái đi, máu huyết trong lồng ngực sôi lên.

Sắc mặt Tống Diễn cũng thay đổi, nhận ra Tông Diệu không thể xua tan ma khí này, ép buộc thêm nữa chỉ làm anh bị thương, liền nhanh chóng rút tay về.

Tống Diễn lo lắng hỏi: "Huynh không sao chứ?"

Tông Diệu nhìn đôi mắt đầy lo lắng của Tống Diễn, lòng tràn ngập sự bất lực. Anh không thể cứu được Tống Diễn, lại chẳng làm gì được với ma khí của Tịch Vô Quy. Đây là lần đầu tiên anh thấy hận chính mình vì không đủ mạnh.

Ma đầu đó đã từng khiến cha anh trọng thương, đến giờ sinh mạng cha anh vẫn còn nguy hiểm. Rồi bây giờ, ngay cả Tống Diễn cũng bị hắn...

Ánh mắt Tông Diệu ánh lên sát ý, anh nghiến răng nói: "Sẽ có ngày ta giết hắn."

Cách đó không xa, Tịch Vô Quy ẩn mình trong bóng tối.

Mọi chuyện trong lều đều nằm trong thức hải của hắn.

Lúc thấy Tống Diễn trả lại bảo vật hộ thân, Tịch Vô Quy còn đang trong tâm trạng tốt, rõ ràng Tống Diễn không có cảm giác gì đặc biệt với Tông Diệu. Ai ngờ Tông Diệu này lại không biết điều, còn dám giơ tay can thiệp vào chuyện của hắn, hắn phải cho một bài học để nhớ lâu.

Muốn giết hắn?

Trong đôi mắt thăm thẳm của Tịch Vô Quy hiện lên nét giễu cợt, hắn muốn xem thử ai sẽ là người chết trước.

- ---------------

Đêm qua Tống Diễn đã cố gắng đảm bảo với Tông Diệu rằng mình không sao, nếu tên ma đầu đó muốn giết y thì đã làm rồi. Giờ y đã ở rất xa hắn, chắc hẳn hắn đã quên y rồi mới dỗ được Tông Diệu an tâm.

Dạo này Tống Diễn rất bận.

Giải cứu nhiều người như vậy, nên có không ít người cần được điều trị và sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, các tài nguyên cũng phải phân bổ hợp lý. Con người khi bận rộn sẽ bớt suy nghĩ lung tung.

Hôm đó, y gặp Lôi Thừa Nghiệp.

Lôi Thừa Nghiệp vỗ vai Tống Diễn, hào sảng nói: "Mọi người sống sót trở về được đều nhờ ngươi đấy, ai cũng bảo ta chuyển lời cảm ơn đến ngươi."

Tống Diễn mỉm cười: "Việc nên làm thôi, không cần khách sáo đâu."

Lôi Thừa Nghiệp ngừng lại một chút rồi tò mò hỏi: "Mà này, lúc đó ngươi bị ma đầu bắt đi, ta cứ tưởng ngươi tiêu đời rồi chứ, sao mà thoát được thế?" Mỗi khi nghĩ lại ông đều bứt rứt, nay khó khăn lắm mới gặp Tống Diễn để hỏi một chút.

Tống Diễn giờ chỉ sợ người ta hỏi về chuyện này, liền lặp lại câu chuyện "mồi nhử" như với Tông Diệu. May thay Lôi Thừa Nghiệp không nhạy bén như Tông Diệu, tính cách lại thẳng thắn, cuối cùng Tống Diễn cũng qua mặt được.

Lôi Thừa Nghiệp cảm thán: "Ngươi đúng là mạng lớn đấy."

Tống Diễn: "Đúng vậy."

Tống Diễn định nhanh chóng rời đi, sợ Lôi Thừa Nghiệp lại hỏi thêm, nhưng ông bất ngờ giữ chặt tay y, cười gian nói: "Mà này, lúc đó sao ngươi cứ nhất quyết bảo vệ Cổ Thanh thế, chẳng lẽ là vì có ý với người ta? Cổ Thanh quả thật đẹp trai, mà ngươi cũng đâu kém, hai người đứng cạnh nhau trông cũng đẹp đôi ra phết."

Tống Diễn xấu hổ, bực bội nói: "Lôi huynh nói linh tinh gì vậy, ta làm gì có..."

Lôi Thừa Nghiệp không tin: "Thật không đấy? Ngươi không biết bộ dạng của mình lúc ấy đâu, trời ơi, đứng trước ma đầu cũng không thèm lùi bước, đúng là anh hùng mà! Hay là anh hùng khó qua ải mỹ nhân rồi?"

Tống Diễn: "..."

Lôi Thừa Nghiệp giọng đầy triết lý: "Giờ là thời buổi nào rồi, ai biết hôm sau mình còn sống không, có khi chết chẳng kịp để lại xác nữa. Thích thì cứ xông lên thôi, ngại gì đâu?"

Tống Diễn nghiêm mặt: "Thực sự không có thích, huynh nói nữa ta giận thật đấy."

Thấy Tống Diễn nghiêm túc như vậy, Lôi Thừa Nghiệp ngạc nhiên, chẳng lẽ y thực sự không có ý gì với Cổ Thanh? Nhưng nếu không thích sao lại quan tâm người ta đến vậy... Tuy Tống Diễn là người tốt, nhưng cũng đâu thấy quan tâm ông đến vậy bao giờ?

Ông cũng không muốn làm Tống Diễn giận, đành nói: "Được được, ta không nói nữa."

Tống Diễn thở phào, nhanh chóng bước đi.

Nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.

Y không khỏi nghĩ, tại sao Lôi Thừa Nghiệp lại nói như vậy, chẳng lẽ trong mắt người khác y thực sự thích Cổ Thanh ư? Sự quan tâm của mình đối với Cổ Thanh rõ ràng đến thế sao?

Ngay cả Lôi Thừa Nghiệp cũng nhận ra có gì đó không ổn?

Tống Diễn bỗng phát hiện, có lẽ chính hành động của y đã khiến Cổ Thanh hiểu lầm mà nảy sinh ý nghĩ "lấy thân báo đáp"?

Vậy chẳng phải là lỗi của mình sao...

Mặt Tống Diễn bỗng dưng nóng ran.

Y quyết định từ giờ sẽ giữ khoảng cách với Cổ Thanh, tránh để hắn hiểu lầm thêm nữa.

Trên đường đi tìm Tông Diệu, y bỗng nghe thấy tiếng ồn ào ở phía trước, bèn liếc nhìn một cái thì thấy Cổ Thanh...

Đúng là sợ cái gì thì gặp ngay cái đó.

Tim Tống Diễn đập nhanh, định đi thật nhanh để tránh mặt, mong rằng Cổ Thanh không thấy mình. Nhưng vừa đi được một chút y lại nghe thấy tiếng động sau lưng, đành nhíu mày nhìn lại.

Đó là nơi tu sĩ đang nhận tài nguyên.

Trong một góc tối, vài tên tu sĩ đang bao vây Cổ Thanh, tên đứng đầu liếc nhìn hắn với vẻ châm chọc, cười nhạo: "Đẹp trai thì làm được gì, cũng chỉ là một kẻ vô dụng. Đống linh thạch này chắc ngươi cũng chẳng cần, không bằng dâng cho huynh đệ tụi ta, từ giờ ở đây bọn ta sẽ bảo kê cho ngươi."

Nghe có vẻ tử tế, nhưng thực chất là thấy hắn đơn độc yếu thế nên tính cướp đoạt tài nguyên.

Khóe môi Tịch Vô Quy khẽ nhếch.

Con người và ma tộc cũng chẳng khác gì nhau. Chỉ bởi vì được gọi là "người", được sinh ra trên vùng đất phàm trần này nên bọn họ cứ ngỡ mình cao quý hơn ma tộc một bậc, rằng ma tộc là tà ác, còn mình là nạn nhân vô tội. Nhưng thực ra đằng sau lại toàn chuyện dơ bẩn... Nếu nói có điểm khác biệt, chắc chỉ là con người có sự giả dối, biết khéo léo che giấu mình dưới cái mác chính nghĩa.

Chỉ mới cố tình tách mình ra để lang thang một mình, vậy mà đã có kẻ đến kiếm chuyện. Thời buổi này tài nguyên là quý nhất, mạnh thì cướp của yếu.

Chuyện mạnh hiếp yếu vốn là lẽ tự nhiên.

Đây là điều bình thường đến không thể bình thường hơn.

Vậy thì loài người – những con sâu kiến thấp hèn và xấu xa này – bị ma tộc bọn ta tước đoạt tài nguyên cũng là lẽ tự nhiên thôi, đúng không?

Ánh mắt Tịch Vô Quy lơ đãng, bình thản nhìn mấy tên tu sĩ trước mặt. Nếu là ngày thường, đám sâu kiến này còn lâu mới có cơ hội mở miệng. Nhưng hôm nay hắn rộng lượng, cho chúng một con đường sống.

Hắn chờ rất lâu, cuối cùng cũng thấy Tống Diễn đi ngang qua.

Người tốt như Tống Diễn chắc chắn sẽ không làm ngơ trước những chuyện như thế này nhỉ?

Tịch Vô Quy nhướng mắt, lạnh nhạt nhìn mấy tên tu sĩ, giọng nói lạnh băng: "Nếu không đưa thì sao?"

Tên tu sĩ cầm đầu đối diện với ánh mắt của Tịch Vô Quy, trong lòng bỗng nổi lên một cơn ớn lạnh. Nhưng rồi gã nhanh chóng tự nhủ: đây chẳng qua là một kẻ mặt trắng yếu đuối, nghe nói sư môn của hắn đều đã chết hết, chỉ còn hắn sống sót, ở đây không thân không thích, chẳng có ai dựa dẫm. Thời loạn thế như thế này, nếu không chết trong tay ma tộc thì kẻ như hắn cũng khó sống lâu. Gã sợ gì chứ?

Gã tu sĩ cười nhạt, đưa tay định cướp đồ, bàn tay giáng thẳng về phía Tịch Vô Quy –

"Á...!"

Nhưng tay gã chưa kịp chạm vào Tịch Vô Quy thì đã bị một cán kiếm quật thẳng vào, đau điếng khiến gã phải ôm lấy tay mình. Tức tối hét lên: "Ai dám đánh ta?"

Ngẩng đầu lên, gã thấy Tống Diễn, mặt mày lập tức biến sắc.

Còn ai mà không nhận ra Tống Diễn chứ.

Người một mình lẻn vào Hàn Uyên để cứu mọi người – đó là một công thần đấy! Nghe đâu y còn là bạn thân với thiếu chủ tiên môn Tông Diệu. Ai mà dám đắc tội với Tống Diễn chứ?

Tống Diễn nghiêm giọng nói: "Ở đây cấm đánh nhau, cướp đoạt đồ của người khác, các ngươi không biết sao?"

Đám tu sĩ lập tức luống cuống, vội vã phân bua: "Không có, không có, chúng ta đâu có ý định đánh nhau, chỉ là nói chuyện với ngươi ta thôi, không tin ngài cứ hỏi ngươi ta..."

Bọn họ điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Tịch Vô Quy.

Tịch Vô Quy hờ hững cúi mắt không nói gì, cứ như không nhìn thấy gì hết.

Tống Diễn thấy dáng vẻ nhẫn nhục của hắn, trong lòng có chút tức giận, nhưng đồng thời cũng bất lực. Cổ Thanh ở đây một mình, không người thân thích, đành phải nhẫn nhịn cũng là điều khó tránh khỏi.

Y quay lại cảnh cáo đám tu sĩ kia: "Để ta thấy lần nữa thì các ngươi cút khỏi đây cho ta."

Đám tu sĩ mừng rỡ như được đại xá, luống cuống bò lồm cồm rời đi.

Tống Diễn thở phào, định bỏ đi nhưng đột nhiên tay y bị nắm lấy.

Y buộc phải quay đầu lại.

Đối diện với gương mặt lạnh nhạt của Tịch Vô Quy, đôi mắt hắn hơi cụp xuống, phảng phất nét cô đơn. Giọng nói trầm khàn: "Ngươi định bỏ ta lại sao?"

Bỏ lại...

Tống Diễn nghe hai chữ này mà lòng nghẹn lại. Đặc biệt khi nó được thốt ra từ khuôn mặt này. Cổ họng y chợt nghẹn đắng, muốn nói rằng y sẽ không bao giờ bỏ mặc Cổ Thanh... Nhưng nói thế chẳng phải càng khiến hắn hiểu lầm ư?

Thấy Tống Diễn im lặng, ánh mắt Cổ Thanh dần trở nên thất vọng. Hắn buông tay ra, lạnh lùng quay người đi rồi nói: "Ta không cần ngươi giúp đâu. Về sau nếu có gặp chuyện thế này nữa cũng đừng ra tay làm gì."

Tống Diễn thấy vậy không kìm được: "Ta không có ý đó, ta chỉ là..."

Cổ Thanh quay đầu nhìn y, đôi mắt sâu thẳm: "Ngươi có thể giúp ta một lần, nhưng không thể giúp ta mãi. Chúng ta đâu có quan hệ gì đâu?"

Tống Diễn nghẹn lời.

Y nhìn quanh, thấy có người đang tò mò nhìn về phía này.

Thực ra Tống Diễn luôn biết trong thời loạn thế này tài nguyên rất khan hiếm, việc kết bè kết phái, bắt nạt kẻ yếu là chuyện khó tránh. Dù Tông Diệu đã nghiêm lệnh cấm đoán, nhưng thực tế vẫn không thể kiểm soát hết được.

Nếu những người này biết y và Cổ Thanh không thân thiết, có thể sau khi y rời đi họ sẽ lại tìm đến Cổ Thanh gây khó dễ, có khi còn mạnh tay hơn nữa. Mà y đâu thể lúc nào cũng có mặt đúng lúc để bảo vệ Cổ Thanh.

Nghĩ đến việc Cổ Thanh sẽ bị bắt nạt, thậm chí gặp nguy hiểm ở đây...

Tống Diễn thấy lòng thắt lại.

Nếu để người khác nghĩ rằng y và Cổ Thanh thân thiết, có y bảo vệ thì chắc họ sẽ không dám đụng đến Cổ Thanh nữa.

Tống Diễn do dự một chút rồi lên tiếng: "Để ta đưa ngươi về."

Cổ Thanh nhìn y một lúc lâu, lần này không nói gì, lặng lẽ theo y rời đi.

Trên đường đi, mọi người thấy Tống Diễn đều chào hỏi niềm nở, nhiều người còn cảm ơn y, Tống Diễn đều mỉm cười đáp lại.

Có người tò mò hỏi Tống Diễn Cổ Thanh là ai, y đáp thẳng thắn: "Bạn của ta."

Lần này thì chắc sẽ không còn ai dám động vào Cổ Thanh nữa.

Tống Diễn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, vừa đưa Cổ Thanh về đến nơi liền xoay người định rời đi.

Nhưng Cổ Thanh bất ngờ cất giọng khàn khàn: "Ngươi ghét ta lắm sao?"

Tống Diễn thoáng im lặng rồi đáp: "Không ghét."

Đôi mắt đen của Cổ Thanh sâu thẳm, hắn nhìn vào mắt Tống Diễn: "Dạo này ngươi luôn tránh mặt ta. Ta tưởng ngươi không muốn thấy ta nữa. Có phải ta đã làm ngươi khó xử không?"

Tống Diễn ngập ngừng.

Y phải nói thế nào với Cổ Thanh đây? Là vì gương mặt của ngươi ấy luôn làm y nhớ đến một người khác. Có lẽ người mà y không muốn đối mặt không phải là Cổ Thanh, mà chính là chính mình.

Ngươi ấy khiến y không ngừng nghĩ về quá khứ.

Về mối quan hệ của y với Cố Duy ngày ấy.

Tại sao khi Cổ Thanh dùng gương mặt này để nói rằng hắn thích mình, trái tim y lại không kiềm được mà xao động. Đêm đó y lại mơ thấy Cố Duy.

Y mơ về ba năm trước.

Lần đó Cố Duy đã đợi y suốt đêm dưới mái hiên.

Nhưng cuối cùng y lại trốn chạy.

Đó là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Tống Diễn luôn không dám nghĩ sâu hơn, có lẽ là một cách để tự bảo vệ mình khỏi những ký ức đau lòng. Nhưng giờ đây, suy nghĩ về chuyện đó lại trỗi dậy, có lẽ Cố Duy thực sự thích y. Nếu không sao cậu ấy lại chờ y đến như vậy.

Thế nhưng sự đáp lại của y chỉ là một bóng lưng bỏ chạy và một bức thư từ biệt... Khi chết, Cố Duy hẳn là đau khổ lắm.

Tống Diễn khép mắt lại, cố ngăn dòng suy nghĩ.

Y không thể để Cổ Thanh tiếp tục hiểu lầm.

Nhớ đến những lời của Lôi Thừa Nghiệp, Tống Diễn xoay lại nhìn Cổ Thanh, nghiêm túc hỏi: "Tại sao ngươi thích ta?"

Y đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Cổ Thanh đưa ra lý do, y sẽ từ chối thẳng thắn, để hắn hiểu rằng sự tốt bụng của mình không mang ý gì đặc biệt.

Nhưng Cổ Thanh chỉ tiến thêm một bước, cúi xuống nhìn vào mắt y, chậm rãi nói: "Ai mà biết được, có lẽ là vì duyên phận từ kiếp trước."

Giọng nói trầm thấp như gió đêm khẽ thổi, lại khơi lên từng đợt sóng lớn trong lòng Tống Diễn.

Trái tim Tống Diễn khựng lại một giây, rồi đập loạn nhịp.

Y kinh ngạc nhìn Cổ Thanh, trong lòng nổi lên một suy nghĩ vừa điên rồ vừa phi lý.

Liệu trên đời có thực sự có kiếp trước không?

Nếu có, vậy có cả kiếp sau luôn không?

Y đúng là phát điên rồi... Chuyện này thật quá sức hoang đường. Dù có kiếp sau đi chăng nữa thì Cố Duy mới qua đời ba năm, sao có thể là Cổ Thanh được chứ!!