Tống Diễn nhìn chằm chằm vào hướng Phục Diễm vừa rời đi, bàn tay siết chặt đến mức phát run, đôi mắt đỏ hoe cay cay.
Y cứ tưởng ngày này sẽ chẳng bao giờ đến, y đã suýt buông xuôi... Nhưng trời xanh có mắt. Cuối cùng y cũng tìm thấy gã.
Trái tim trong lồng ngực đập rộn ràng, mạnh đến nỗi gan phổi của y đều đau nhức, tai ong ong, tầm nhìn cũng mờ đi.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Tên đại ma đầu đang ở ngay bên cạnh y, xung quanh toàn bọn ma tộc, mà tay y thì không có lấy một tấc sắt. Động vào lúc này chẳng khác gì tự đi tìm cái chết, hoàn toàn vô nghĩa.
Một tia lý trí cuối cùng đã kịp ngăn Tống Diễn lại. Y từ từ lấy lại sự tỉnh táo, thở ra một hơi và thả lỏng bàn tay đang siết chặt.
Ít ra thì giờ y đã biết là ai rồi.
Y đã chờ ba năm, chờ thêm chút nữa cũng không sao.
Tịch Vô Quy cau mày nhìn Tống Diễn.
Ngay từ lúc Phục Diễm đi ngang qua, hắn đã nhận ra Tống Diễn có gì đó bất thường. Khi Tống Diễn nhìn Phục Diễm, mắt y ánh lên một sự thù hận không thể che giấu.
Tịch Vô Quy chưa bao giờ thấy Tống Diễn như vậy. Kể cả lúc định tự hủy nguyên thần trước mặt hắn, Tống Diễn vẫn không có biểu cảm như thế này... Bình thường y luôn điềm tĩnh, ôn hòa. Đây là lần đầu tiên Tịch Vô Quy thấy y để lộ sát ý.
Chẳng lẽ Phục Diễm đã giết bạn bè, người thân của Tống Diễn à?
Nghĩ lại, mấy năm nay Phục Diễm thay hắn đi khắp nơi chinh chiến, chuyện này không phải là không thể xảy ra. Nhưng chẳng phải Tống Diễn đã đưa cha mẹ đến thành Nguyệt Lạc rồi sao? Và lúc trước hắn còn cố ý tha mạng cho người của thành Túc Minh, về lý thì người thân của Tống Diễn vẫn an toàn mới phải.
Nếu không phải là cha mẹ, thì là ai nhỉ...
Tịch Vô Quy bỗng nổi lên một suy nghĩ táo bạo, chẳng lẽ là... vì hắn sao?
Ba năm trước Phục Diễm tới giết hắn chỉ để kết thúc hành trình lịch kiếp của hắn, nhưng lúc đó Tống Diễn không có mặt, nên y không thể nào biết được.
Nhưng một khi ý nghĩ này đã nảy sinh lại không thể ngừng lại, khiến hắn nín thở, thầm nghĩ: Lỡ như thực sự là vì mình thì sao... nhưng Tống Diễn, có coi hắn quan trọng đến thế không?
Tịch Vô Quy nhìn thẳng vào Tống Diễn, khẽ giọng hỏi: "Ngươi quen hắn à?"
Câu hỏi của Tịch Vô Quy kéo Tống Diễn trở về thực tại. Đến lúc này, y lại trở nên cực kỳ bình tĩnh. Nóng vội thì không trả được thù. Việc quan trọng trước mắt là phải thoát khỏi đây đã.
Tống Diễn cụp mắt nói: "Ma tướng Phục Diễm danh bất hư truyền, ai mà không biết, chẳng qua đây là lần đầu ta gặp hắn."
Chỉ vậy thôi sao?
Ta không tin đâu.
Tịch Vô Quy đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Tống Diễn, nhìn ánh mắt trốn tránh của y, nghĩ bụng: Không sao, ta rồi sẽ tìm ra thôi.
...
Khi Tịch Vô Quy vừa rời đi.
Tống Diễn lập tức gửi tin cho Tông Diệu. Bên Nam Nhạc Châu chỉ là mồi nhử, chờ Tịch Vô Quy vừa xuất phát, Tông Diệu sẽ lập tức hạ lệnh rút lui, cho hắn chạy một chuyến vô ích.
Hiện tại chắc Tông Diệu đã phục kích gần Hàn Uyên.
Tống Diễn đợi khoảng nửa ngày, chắc chắn Tịch Vô Quy đã đi xa, tạm thời sẽ không quay lại, liền lên đường tới nhà ngục Hàn Uyên.
Người hầu ở đây nhận lệnh, nhanh chóng chuẩn bị kiệu bay cho y.
Hành cung cách ngục Hàn Uyên không xa, chỉ mất nửa canh giờ là tới.
Thống lĩnh nhà ngục Hàn Uyên nhìn Tống Diễn mà lòng phức tạp. Lần đầu tiên Quân thượng cưng chiều một người đến mức đưa y đến hành cung, việc này đã sớm truyền khắp ma tộc. Dù không rõ vì sao Quân thượng lại ưu ái một tiên nhân, nhưng dù có là món đồ chơi của Quân thượng, cũng không phải là kẻ mà gã ta dám đắc tội.
Thống lĩnh nhà ngục cười khách sáo nói với Tống Diễn: "Ta sẽ lập tức cho người đưa Cổ Thanh ra."
Tống Diễn khẽ động mắt, lần này không định dẫn Cổ Thanh ra sẵn trước à? Y vội nói: "Không cần đâu, ta muốn vào trong gặp."
Thống lĩnh ngập ngừng một lát, nhưng thấy cũng không phải chuyện gì to tát nên đồng ý: "Được, nhưng trong đó lạnh lắm, đừng ở lâu nhé."
Tống Diễn gật đầu: "Ta biết rồi."
Lại trở vào ngục Hàn Uyên, Tống Diễn nheo mắt lại, đi thẳng về phía trước.
Chưa thấy Cổ Thanh đâu thì y đã gặp Lôi Thừa Nghiệp trước. Tống Diễn trao cho ông một ánh nhìn đầy ngụ ý.
Lôi Thừa Nghiệp lập tức hiểu ý.
Đây là dấu hiệu chuẩn bị hành động, thấy Tống Diễn vẫn bình an, ông cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước đó lúc Tống Diễn bị dẫn đi, ông còn lo y sẽ toi mạng.
Xem ra, mạng của Tống Diễn cũng không tệ lắm.
Tống Diễn không nói chuyện với Lôi Thừa Nghiệp, liếc mắt nhìn quanh, thấy Cổ Thanh từ một hầm mỏ đi ra. Một tháng không gặp, ngoài bộ đồ có phần rách rưới, trông hắn vẫn như cũ, vẫn cái vẻ lạnh lùng điềm nhiên ấy.
Tống Diễn vội tiến lại gần, dịu dàng hỏi han: "Ngươi ổn không?"
Cổ Thanh khẽ mở miệng: "Ta không sao."
Tống Diễn còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài vang lên tiếng chém giết và la hét thảm thiết. Cổ Thanh nhíu mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Giờ cũng không cần giấu giếm nữa, Tống Diễn nghiêm giọng đáp: "Có người đến cứu chúng ta."
Những tên ma tộc canh gác trong ngục nhận thấy có điều không ổn, định đi kiểm tra nhưng không biết từ lúc nào các tù binh đã lẻn ra phía sau, trước khi chúng kịp phản ứng, cổ đã bị vặn gãy.
Ngay sau đó, từng tiên nhân từ trên trời rơi xuống, các loại binh khí, pháp khí như mưa trút xuống.
Tiếng đánh nhau vừa nãy chính là do Tông Diệu dẫn người đột kích kho vũ khí. Có vũ khí mới có thể tiếp tục chiến đấu.
Tống Diễn nhặt lấy một thanh kiếm dài, chém đứt xiềng xích trên tay Lôi Thừa Nghiệp. Mọi người thấy vậy thì cũng vội lấy vũ khí để tự do, còn những tu sĩ khác cũng cầm vũ khí, người đã biết kế hoạch thì không chút do dự dẫn đầu lao ra ngoài, những người chưa biết nhìn thấy cũng hiểu ra, vội vàng theo ra ngoài. Đây là cơ hội duy nhất để sống sót!
Tống Diễn nói với Cổ Thanh: "Đi theo ta."
Nói rồi liền gia nhập vào trận chiến.
Mọi người nhanh chóng giết đến bờ Hàn Uyên, cưỡi kiếm vượt qua cái khe sâu không thấy đáy, phối hợp cùng những tiên nhân bên ngoài đến ứng cứu!
Bọn ma tộc không ngờ lại xảy ra chuyện này, hoàn toàn bị đánh trở tay không kịp.
Phía trước là Tông Diệu khoác bộ đồ trắng, cầm kiếm dài, thế không gì cản nổi!
Thống lĩnh ngục Hàn Uyên đâu có ngờ tới chuyện này, vội lao ra nghênh chiến, nhưng không phải là đối thủ của Tông Diệu, chỉ vài chiêu đã bị Tông Diệu chém gục! Các tiên nhân nhanh chóng khống chế lối vào, hạ cầu treo xuống. Tu sĩ bên trong thấy thế thì chen nhau ùa ra.
Do chưa thể cưỡi kiếm bay, để đưa những người này ra khỏi đó trước khi Tịch Vô Quy quay lại, Tông Diệu đã mang theo một pháp bảo bay khổng lồ – một chiếc thuyền lớn đã neo sẵn bên ngoài.
Một số người hướng dẫn các tu sĩ nhanh chóng lên thuyền.
Tống Diễn vừa bảo vệ mọi người thoát khỏi Hàn Uyên vừa tiến đến chỗ Tông Diệu. Bên ngoài đông nghịt người, lúc này cũng chẳng biết Cổ Thanh đã đi đâu.
Tống Diễn không có thời gian quan tâm đến Cổ Thanh, tiến lên chiến đấu cùng Tông Diệu.
Tông Diệu nhìn thấy Tống Diễn thì đôi mắt sáng lên, người anh lo lắng nhất chính là Tống Diễn, thấy y vẫn bình an, trong lòng Tông Diệu như trút được tảng đá nặng, liền tiện tay chém chết thêm một tên ma tộc rồi hạ lệnh mọi người nhanh chóng rút lui.
Mục đích của họ không phải là giết hết ma tộc ở đây, mà là cứu người rồi rời đi nhanh chóng, nếu không khi Tịch Vô Quy nhận tin mà quay về, thì đừng ai mong sống sót.
Vì đã có chuẩn bị trước, mọi người khi rút lui không quá hoảng loạn, đều được hộ tống lên thuyền.
Khi chiếc thuyền đã chở các tu sĩ bay xa, đảm bảo không bị ma tộc chặn lại nữa, Tống Diễn và Tông Diệu mới phi kiếm rời đi.
Y quay đầu nhìn lại.
Trước ngục Hàn Uyên, xác chết chất đống, cảnh tượng hoang tàn ngổn ngang.
Không ngờ mình lại thực sự có thể sống sót rời khỏi nơi này, không những thế y còn nắm được tin tức về kẻ đã giết chết Cố Duy... Tống Diễn hít sâu một hơi, đè nén những cảm xúc trào dâng trong lồng ngực, không ngoảnh đầu lại nữa.
...
Họ phi kiếm suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến một doanh trại.
Doanh trại này cách thủ phủ Nam Nhạc Châu rất xa, nằm ở một nơi hẻo lánh và bí mật. Thấy họ trở về, có tu sĩ lập tức chạy tới hướng dẫn, người bị thương nặng thì cho thuốc ngay, người bị thương nhẹ thì đưa đi sắp xếp chỗ nghỉ.
Tống Diễn cũng không kịp nghỉ ngơi, lao ngay vào giúp đỡ.
Đưa về nhiều người như thế này, nơi đây chẳng khác gì một trại tị nạn khổng lồ. Dù bị thương đông đúc nhưng tinh thần ai nấy đều rất phấn khởi.
Cứu được một mạng là mừng rồi còn gì!
Từ khi Tịch Vô Quy xuất quan, đây là lần đầu tiên tiên môn được hả hê đến thế, không ngờ lại cứu được cả đám tù binh từ nhà ngục Hàn Uyên.
Tống Diễn bận bịu cả đêm, mãi đến sáng hôm sau, khi trời vừa tảng sáng mới chợt nhớ ra Cổ Thanh. Không biết hắn có theo kịp không, giờ đang ở đâu nhỉ?
Bất giác y bắt đầu lo lắng, bèn đi tìm từng lều một. Tìm mãi mà chẳng thấy Cổ Thanh đâu, lòng y cũng dần hoảng lên. Không có ai chết hay bị thương nghiêm trọng, đáng lẽ tất cả đều đã được cứu ra rồi... nhưng liệu Cổ Thanh có gặp chuyện gì không? Lúc đó đông người như thế, y thực sự không thể để ý hết, mà Cổ Thanh chỉ là một tu sĩ bình thường...
Một tiên nhân quen biết nhìn thấy Tống Diễn trông có vẻ sốt ruột, liền hỏi: "Cậu đang tìm ai à?"
Tống Diễn vội đáp: "Một tu sĩ tên là Cổ Thanh, huynh có thấy không?"
Người đó thầm nghĩ, họ bận rộn đến hoa cả mắt, chỉ nói tên thôi thì ai mà biết được!
Tống Diễn nhận ra mình đã mất bình tĩnh, ngừng một lát rồi hỏi lại: "Một tu sĩ trông... rất đẹp trai."
Tiên nhân kia ngẩn người rồi cười khúc khích: "À, đúng là có thấy một người trông rất đẹp nên ta nhớ rõ lắm. Hình như hắn ở góc đằng kia, đi thẳng là tới."
Tống Diễn vội vàng nói: "Cảm ơn, ta đi đây!"
Đi về phía góc khuất, trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt phía trước, nơi này yên tĩnh lạ thường, như thể bị tách biệt với thế giới bên ngoài.
Cuối cùng Tống Diễn cũng nhìn thấy một bóng lưng mặc đồ đen quen thuộc, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Tống Diễn cười gọi: "Cổ Thanh!"
Người đàn ông quay lại, đôi mắt đen lạnh lùng như vực thẳm.
Tống Diễn bước tới, nhét một bình ngọc vào tay Cổ Thanh, mắt cười rạng rỡ: "Ta mới xin được ít Ngũ Ích Đan đây, ngươi ở trong ngục Hàn Uyên lâu vậy, chắc sẽ cần đấy."
Bình ngọc mát lạnh trong tay, còn trước mắt là người với nụ cười khiến người ta xao động, nhưng trong lòng Tịch Vô Quy lại lạnh lẽo như băng, hắn chỉ nhạt giọng đáp: "Ngươi vẫn còn để tâm đến ta, ta vui lắm."
Tống Diễn cười nói: "Tất nhiên là ta không quên ngươi rồi."
Thật sao?
Đáy mắt Tịch Vô Quy ánh lên vẻ giễu cợt.
Ở trong ngục Hàn Uyên, ngươi có từng nhớ đến ta chút nào đâu.
Giờ thì ngươi lại càng giống Tông Diệu rồi, trong lòng toàn thiên hạ chúng sinh, sợ là không còn chỗ cho một người như ta nữa.
Nhớ lại những lúc Tống Diễn và Tông Diệu phối hợp chiến đấu nhịp nhàng, ăn ý đến vậy, chắc chắn hai người đã làm điều đó nhiều lần rồi. Trước đây Tịch Vô Quy từng cố không nghĩ tới những chuyện này. Hắn cố không nghĩ đến ba năm qua Tống Diễn đã trải qua những gì, bên cạnh có thêm ai không. Hắn cứ ngỡ mình có thể không quan tâm, nhưng bây giờ hắn không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ.
Ba năm – đủ để thay đổi nhiều thứ.
Vậy, bây giờ ngươi ở bên Tông Diệu ư?
Cũng phải thôi, Cố Duy đã mất rồi, còn lý do gì để Tống Diễn phải chờ hắn nữa chứ? Dù gì thì chính hắn khi ấy cũng không muốn thừa nhận cái thân phận ấy.
Trong lòng Tịch Vô Quy lặng như nước, không rõ thứ cảm xúc đè nén nơi đáy lòng là gì, có lẽ lại là do những gì hắn đã trải qua ở kiếp trước.
Thật là dây dưa không dứt.
Khiến người ta chán ngán vô cùng.
Tịch Vô Quy siết chặt bình ngọc trong tay, cố gắng lắm mới không bóp nát nó.
Tống Diễn đang định hỏi xem Cổ Thanh có cần gì không thì chợt nghe thấy có người gọi mình từ phía sau. Quay lại nhìn, hóa ra là Tông Diệu.
Tông Diệu vừa mới xong xuôi mọi việc, cuối cùng thoát khỏi đám đông, liền đến tìm Tống Diễn ngay. Nhưng không ngờ lại thấy Tống Diễn đang ở cùng... Cố Duy?!
Trong lòng Tông Diệu bàng hoàng không nói nên lời!
Nhưng khi lại gần nhìn kỹ, anh mới nhận ra người này không phải Cố Duy.
Chỉ là trông giống thôi.
Dù vậy, Tông Diệu vẫn thấy bất an vô cùng. Anh cảnh giác nhìn người đối diện, hỏi Tống Diễn: "Người này là ai?"
Lần đầu gặp Cổ Thanh, Tống Diễn cũng từng bất ngờ như vậy, nên y hiểu tâm trạng của Tông Diệu. Y mỉm cười giới thiệu: "Hắn là Cổ Thanh, cũng là một tù binh ở Hàn Uyên, đã giúp đỡ ta rất nhiều trong đó."
Nói rồi Tống Diễn định giới thiệu Tông Diệu với Cổ Thanh.
Nhưng chưa kịp mở lời thì Cổ Thanh đã lạnh nhạt nói: "Thiếu chủ tiên môn, đã nghe danh từ lâu."
Tông Diệu mặt mày lạnh tanh, chẳng đáp lại.
Không biết vì sao mà Tống Diễn cảm thấy khi hai người này đứng cạnh nhau, không khí có chút gì đó không ổn. Để xua tan bầu không khí kỳ quái, y hỏi Tông Diệu: "Huynh tìm ta có việc à?"
Tông Diệu quay về phía Tống Diễn, sắc mặt dịu lại: "Đúng, có chuyện muốn bàn với huynh."
Tống Diễn thầm nghĩ nên rời khỏi đây sớm, liền cười với Cổ Thanh: "Ta có việc, đi trước nhé. Tối ta sẽ lại thăm ngươi."
Nói xong y nhanh chóng đi cùng Tông Diệu.
Tịch Vô Quy đứng yên, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng Tống Diễn rồi lại dừng ở Tông Diệu, khẽ nhếch miệng cười nhạt.
Chỉ là một kẻ sắp chết thôi, để ngươi đắc ý vài ngày nữa vậy.
...
Tông Diệu quay đầu nhìn người bên cạnh, trong lòng rối bời.
Lúc thấy Tống Diễn bình an trở về, anh thực sự rất vui, nhưng sự xuất hiện của Cổ Thanh làm anh vô cùng bất ngờ... Không rõ Tống Diễn đối diện với người như vậy sẽ có cảm giác ra sao nhỉ? Chắc là phải bận tâm lắm. Trong lòng Tông Diệu hơi khó chịu, nhưng điều khiến anh lo lắng hơn là một cảm giác không ổn. Trên đời làm gì có sự trùng hợp thế này?
Anh định thần lại, nói thẳng: "Hắn rất giống Cố Duy."
Tống Diễn khựng lại.
Tông Diệu nhíu mày: "Ta biết huynh chỉ muốn giúp đỡ hắn chứ không có ý gì khác, nhưng lòng người khó đoán. Huynh biết rõ gốc gác của Cổ Thanh không? Huynh vừa từ ma tộc trở về vậy mà bên cạnh đã xuất hiện một người như thế, ta cảm thấy chuyện này quá đáng ngờ, vẫn là nên cẩn trọng thì hơn."
Tống Diễn im lặng.
Thực ra lời Tông Diệu nói cũng là điều khiến y băn khoăn trong lòng. Mọi thứ quá trùng hợp, vừa đến ngục Hàn Uyên thì Cổ Thanh xuất hiện bên cạnh y.
Cảm giác cứ như có người cố tình để y gặp được hắn.
Đó cũng là lý do tại sao y không hoàn toàn tin tưởng Cổ Thanh, chưa từng mở lòng với hắn trong suốt thời gian ở Hàn Uyên, vì trong lòng y vẫn có chút bất an, sợ rằng đây là một âm mưu...
Nhưng điều đó chẳng có lý nào cả.
Chuyện y đi làm nội ứng ở ngục Hàn Uyên chỉ có vài người trong tiên môn biết. Y luôn cẩn trọng, phía ma tộc không thể biết được.
Còn về chuyện của Cố Duy, đó là chuyện khi y còn là người phàm, chỉ có rất ít người biết, ngoài Tông Diệu chẳng ai biết Cố Duy trông ra sao. Giờ họ đã cứu người thành công, Cổ Thanh chắc chắn không phải gián điệp của ma tộc.
Có lẽ, chỉ là trùng hợp thật?
Dù sao thì thiên hạ rộng lớn, có người giống người cũng không có gì lạ.
Tống Diễn trầm ngâm một lát: "Ta hiểu sự lo lắng của huynh, nhưng việc giải cứu diễn ra thuận lợi, ta nghĩ Cổ Thanh không có vấn đề gì, có lẽ huynh đã nghĩ quá rồi."
Tông Diệu vẫn chưa an tâm, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy để ta cho người điều tra gốc gác của hắn. Trước khi có kết quả, đừng để hắn tiếp xúc quá nhiều thông tin."
Tống Diễn gật đầu: "Được."
Để Tông Diệu điều tra cũng tốt, nếu chắc chắn Cổ Thanh không có vấn đề, y cũng có thể yên tâm.
Tống Diễn hy vọng kết quả sẽ tốt.
Y ngừng nghĩ đến chuyện của Cổ Thanh, trước mắt còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Tống Diễn nhìn Tông Diệu, chậm rãi nói: "Vô Âm Linh vừa kêu."
Tông Diệu sững sờ, mãi mới hiểu ra ý của Tống Diễn. Anh phấn khởi hỏi: "Huynh tìm được tên ma tộc đó rồi?"
Tống Diễn gật đầu, nhưng vẻ mặt không mấy nhẹ nhõm, y hạ giọng nói: "Nhưng ta không giết được gã."
Tông Diệu lập tức hiểu được, hẳn đây là một chuyện khó nhằn: "Tên ma tộc đó rất mạnh?"
Tống Diễn khẽ thở dài, nói ra hai chữ: "Phục Diễm."
Sắc mặt Tông Diệu ngay lập tức trầm xuống.
Hóa ra là ma tướng Phục Diễm...
Tống Diễn cảm thấy lòng mình có chút nặng nề.
Dựa vào sức mình y muốn giết Phục Diễm thực sự quá khó, thậm chí còn khó để tiếp cận gã... Nhưng đây là mối thù cá nhân, y không muốn kéo người khác vào.
Tông Diệu là thiếu chủ tiên môn, còn phải lo cho nhiều người khác, không thể mạo hiểm chỉ vì mình y mà đi giết Phục Diễm.
Không khí đột nhiên trở nên trầm lắng.
Gương mặt Tông Diệu thoáng chút phức tạp, nhưng rồi dường như đã quyết định, anh nhìn Tống Diễn kiên định: "Cũng không phải là không có hy vọng."
Tống Diễn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tông Diệu.
Tông Diệu nở một nụ cười: "Không chỉ vì huynh đâu, Phục Diễm là cánh tay phải của ma quân. Nếu giết được gã tiên môn chúng ta sẽ phấn chấn tinh thần, mà đây là chuyện mà chúng ta đã muốn làm từ lâu. Tuy nhiên chuyện này cần bàn bạc kỹ lưỡng để lên kế hoạch hoàn hảo nhất."
Tống Diễn cảm động, giọng nói khẽ: "Cảm ơn huynh."
...
Tống Diễn theo Tông Diệu vào trong họp bàn.
Mọi người thấy Tống Diễn trở về đều mừng rỡ, từng người tiến lên ôm y một cái. Dù ai nấy đều mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất hứng khởi – cuối cùng cũng có một trận thắng vẻ vang!
Nhờ tin tức của Tống Diễn truyền về kịp thời mà bên Nam Nhạc Châu đã rút lui đúng lúc, khiến cho ma quân Tịch Vô Quy đến nơi chỉ còn lại cảnh tượng trống không, và không có tổn thất nào đáng kể.
Lần này đúng là đã đập tan nhuệ khí của ma tộc.
Nghe đồn sau khi ma quân quay về còn nổi trận lôi đình nữa cơ.
Vi Sinh Vân cũng không khỏi gật gù thừa nhận, nhìn Tống Diễn cười: "May mà cậu an toàn trở về."
Nói rồi còn nhìn Tông Diệu với vẻ đầy hàm ý – những ngày qua Tông Diệu đến mất ngủ vì lo lắng, giờ thì yên tâm được rồi chứ?
Tông Diệu thoáng xấu hổ trước ánh mắt Vi Sinh Vân, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nói: "Hiện giờ nhuệ khí của ma tộc đã suy giảm, ta nghĩ nên tận dụng cơ hội này để tiến công. Phục Diễm là trợ thủ đắc lực của ma quân, nếu tiêu diệt được gã, tiên môn ta sẽ lấy lại được danh tiếng."
Vi Sinh Vân nói: "Ý tưởng này cũng hay đấy, chỉ có điều Phục Diễm không phải dạng tầm thường, muốn giết gã là chuyện không dễ."
Tông Diệu đáp: "Mọi người nếu có ý kiến gì thì cứ đưa ra thảo luận."
Mọi người hào hứng bắt đầu bàn bạc.
Tống Diễn cũng tham gia vào buổi họp bàn kế hoạch.
Đến khi y rời khỏi cuộc họp thì trăng đã lên cao.
Bên ngoài, đêm lạnh như nước.
Lúc trước y có nói tối nay sẽ ghé thăm Cổ Thanh, không biết giờ này hắn đã ngủ chưa?
Sau một thoáng suy nghĩ, Tống Diễn quyết định đi xem thử.
Y đi tới góc khuất của doanh trại nơi đặt lều của Cổ Thanh.
Chỉ có một căn lều cô độc nằm ở đó, bên trong lấp lánh chút ánh sáng yếu ớt, không gian yên tĩnh như tách biệt với thế giới bên ngoài.
Xem ra Cổ Thanh vẫn chưa ngủ.
Tống Diễn vừa tiến lại gần thì một bàn tay thon dài nhợt nhạt đã vén rèm lên. Người đàn ông với gương mặt lạnh lùng hiện ra trước mặt y, đôi mắt đen như màn đêm càng thêm sâu thẳm dưới ánh trăng, giọng hắn trầm thấp: "Ta chờ ngươi lâu rồi."
Tống Diễn cúi người bước vào trong lều.
Trong căn lều đơn sơ, người đàn ông mặc áo đen ngồi trên tấm đệm cỏ, dáng vẻ nhàn nhã và tự nhiên, dù đang ở nơi thô sơ, hắn vẫn toát ra khí chất điềm tĩnh như một vị thần giáng trần. Khi Tống Diễn nhìn vào đôi mắt đen ấy, tim y bất giác đập lỡ một nhịp.
Tống Diễn cố gắng trấn tĩnh, nói: "Thực ra cũng không có gì quan trọng, không cần phải chờ ta, mai nói cũng được mà..."
Tịch Vô Quy lặng lẽ để y nói xong rồi mới chậm rãi đáp: "Ngươi nói sẽ đến, thì ta sẽ chờ, chờ đến ngày mai cũng được."
Dù Cổ Thanh nói một cách nhẹ nhàng, Tống Diễn vẫn cảm thấy lòng nặng trĩu, hơi nóng lan tới tai. Y hơi bối rối, cố chuyển chủ đề: "Ta... chỉ định xem ngươi ở đây có quen không thôi, nơi này đơn sơ quá, nếu cần gì thì cứ nói với ta, giúp được ta nhất định sẽ giúp..."
Tịch Vô Quy bật cười khẽ: "Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi."
"Vậy thì..." Tống Diễn ngập ngừng: "Ngươi nghỉ ngơi sớm nhé, có việc gì cứ tìm ta. Ta về trước đây."
Tịch Vô Quy bỗng nói: "Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi."
Tống Diễn đang định đi, nghe vậy thì ngồi lại, tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
Tịch Vô Quy nhìn y chằm chằm, từng từ từng chữ rõ ràng: "Ngươi cứu ta hai lần, ta phải trả ơn ngươi."
Tống Diễn cười bất lực.
Lại chuyện trả ơn nữa sao...
Người này đúng là quá cố chấp rồi. Y cứu bao nhiêu tù binh, chẳng lẽ ai cũng đến trả ơn, vậy đến khi nào mới xong đây?
Tống Diễn cười bảo: "Giờ chắc ngươi cũng hiểu rồi, ta lẻn vào Hàn Uyên là để cứu mọi người ra. Đây không phải công sức của mình ta mà là kết quả của sự đồng lòng, ngươi không cần bận tâm đâu."
Nhưng Tịch Vô Quy vẫn kiên định: "Không trả ơn thì lòng ta không yên. Nếu ngươi không nghĩ ra mình cần gì, thì ta có một ý này."
Tống Diễn cũng không thắng nổi sự cố chấp của Cổ Thanh, đành để xem ý kiến của hắn là gì.
Trước đây người khác đến trả ơn cho y đều tặng linh thạch, đan dược, pháp khí, hoặc hứa hẹn có việc gì cần thì kể cả đao núi, lửa biển cũng không từ nan.
Nếu không quan trọng thì cứ thuận theo Cổ Thanh thôi, coi như giúp hắn an tâm hơn.
Trong khi Tống Diễn còn đang nghĩ thế.
Thì Cổ Thanh đột ngột nắm lấy cổ tay y, kéo một cái khiến y suýt ngã vào lòng hắn. Tống Diễn ngẩng lên đối mặt với ánh mắt sâu thẳm, nhịp tim bỗng nhiên tăng vọt.
Y nghe thấy Cổ Thanh ghé sát lại, nói bên tai: "Lấy thân báo đáp thì thế nào?"
Hơi thở nóng rực phả vào bên tai, giọng nói trầm thấp pha chút ý cười khiến trái tim y đập thình thịch.
Mặt Tống Diễn bừng đỏ, kiểu trả ơn này thì đúng là lần đầu tiên nghe thấy! Y đờ người, mãi sau mới gượng gạo nói: "Hay... hay là ngươi chọn cách khác đi?"
Người đàn ông cười khẽ đầy ẩn ý, nhưng đôi mắt dường như tối lại. Hắn đưa tay chạm nhẹ bên cổ Tống Diễn, giọng pha chút lạnh lẽo khó nhận ra: "Tại sao? Chẳng lẽ ngươi đã có người trong lòng rồi?"
Tống Diễn chẳng kịp nghĩ đã vội vàng phủ nhận: "Không có!"
Tịch Vô Quy nhìn thẳng vào mắt y, thấy y phủ nhận không chút do dự thì thoáng ngạc nhiên. Chẳng lẽ Tống Diễn không có tình cảm gì với Tông Diệu? Họ không phải kiểu quan hệ đó sao?
Vậy tại sao Tông Diệu lại tặng bảo vật hộ thân?
Tịch Vô Quy thăm dò hỏi: "Ta thấy ngươi và thiếu chủ tiên môn rất ăn ý, cứ tưởng vì hắn nên ngươi từ chối ta."
Tống Diễn vội nói: "Ta với huynh ấy chỉ là bạn thôi, ngươi đừng hiểu lầm!"
Y với Tông Diệu là anh em tốt, bị hiểu nhầm thế này ngượng lắm! Sao tự nhiên Cổ Thanh lại nói vậy? Đúng là khiến y bối rối thật!
Tịch Vô Quy chăm chú nhìn Tống Diễn một lúc lâu rồi từ từ mỉm cười. Hóa ra là vậy... Xem ra Tông Diệu cũng chỉ là đơn phương mà thôi. Hắn biết mà, Tống Diễn là người không dễ động lòng như vậy.
Sự u ám trong lòng dần tan biến, tâm trạng hắn bất giác nhẹ nhõm hơn.
Tịch Vô Quy hơi nhếch môi, giọng khàn khàn mang theo chút cám dỗ: "Vậy thì sao không thử chấp nhận ta?"
Giờ Tống Diễn thực sự không muốn dính vào chuyện tình cảm, mà có muốn đi nữa... cũng không thể là Cổ Thanh được.
Nhìn khuôn mặt kia, y không biết ngại chắc?
Tống Diễn im lặng một lát rồi đáp: "Xin lỗi, nhưng ta không có tình cảm với người." Vừa nói xong y cảm thấy hơi áy náy, sợ lời mình làm tổn thương người khác, nhưng y cũng không muốn dây dưa không rõ ràng.
Tịch Vô Quy không mấy để tâm, chậm rãi nói: "Ngươi còn chưa thử, sao biết không thích ta?"
Tống Diễn: "..."
Sau một lúc trầm ngâm, Tống Diễn nghiêm túc đáp: "Nếu là để trả ơn, vậy đừng làm thế. Chuyện tình cảm không phải là cách để trả ơn."
Tịch Vô Quy khẽ thở dài, trên môi nở nụ cười khó đoán: "Sao ngươi cứ muốn ta nói rõ ra thế, thôi được rồi..."
"Ta thích ngươi."