Tống Diễn không hiểu, tại sao một người bình thường như mình lại xuyên vào truyện.
Trong thế giới của y, y chỉ là một người bình thường trong hàng vạn người, nỗ lực mưu sinh, lo toan cho nay mai. Sống một cuộc đời bình lặng và ổn định đã là khó khăn rồi.
Làm người nên tự biết mình, y chưa bao giờ nghĩ bản thân có thể gánh vác sứ mệnh cứu thế giới.
Thế giới này có những Tiên nhân bay lượn trên trời, có những người tu hành với thiên phú dị thường... Sao có thể đến lượt y – một công tử bột không làm nên trò trống gì – chống lại Ma tộc?
Đi làm bia đỡ đạn à?
Mà có khi dùng làm bia đỡ đạn cho Ma tộc người ta còn cảm thấy không xứng nữa là.
"Thiếu gia, thiếu gia!"
Tống Diễn bất ngờ bừng tỉnh, cúi đầu nhìn gương mặt lo lắng của Thải Thường.
Thiếu gia bị sao vậy? Lúc thì ngẩn ngơ, lúc thì thở dài, khi lại cười gượng... Nàng thật sự lo lắm, có khi nào thiếu gia bị mất trí không?
Thải Thường ân cần hỏi han: "Thiếu gia, rốt cuộc ngài bị sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à? Hay để nô tì gọi Tịch đại phu đến khám cho ngài nhé?"
Tống Diễn nhìn Thải Thường, cố gắng nở nụ cười: "Ta không sao."
Thải Thường thấy thiếu gia bình thường trở lại, vỗ ngực nói: "Thiếu gia, vừa rồi ngài làm nô tì sợ chết khiếp."
Tống Diễn thầm nghĩ, người không biết không sợ, nếu như không biết gì cả cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Nhưng giờ y đã biết rồi, sao có thể không làm gì được?
Trước mắt là một nhóm thiếu nữ vô tư, đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, họ không đáng phải chết một cách lặng lẽ như vậy.
Còn có Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan, dù là cha mẹ của nguyên chủ, nhưng y đã thừa hưởng thân xác này, sống với danh phận này thì không thể để mặc họ chết oan được.
Cả những người hôm nay lướt qua y trên phố.
Thậm chí cả những người y chưa từng gặp mặt.
Có thể trong mắt Ma quân Tịch Vô Quy, những người này chỉ là những con sâu cái kiến nhỏ bé.
Có thể trong truyện, tác giả còn chẳng buồn cho họ một cái tên.
Có thể họ chẳng quan trọng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là họ đáng chết.
Còn cả Cố Duy nữa...
Tống Diễn quay đầu nhìn vào phòng.
Với độ tuổi này, nếu Cố Duy ở thế giới của y thì mới chỉ là sinh viên đại học. Cậu đã trải qua bao nhiêu gian nan, khó khăn lắm mới thoát khỏi nhà họ Cố. Cuộc đời cậu còn chưa kịp bắt đầu mà nay đã phải đối mặt với cái chết, liệu điều đó có công bằng với Cố Duy không? Ánh mắt Tống Diễn lắng đọng, y đã đưa ra quyết định.
Ít nhất, y phải làm gì đó.
Nếu không làm gì cả hoặc chỉ biết chạy trốn một mình, y sẽ mãi sống trong cảm giác bất an, chìm trong nỗi day dứt và tội lỗi.
Nếu đã vậy, chi bằng cứ thuận theo lòng mình mà làm.
Cố gắng hết sức, còn lại thì để trời định.
Tống Diễn nhếch môi cười nhẹ, nói với Thải Thường: "Giúp ta lấy một tấm bản đồ, phải là loại chi tiết nhất, đầy đủ nhất ấy."
Thải Thường cười đáp "Vâng" rồi vội vàng đi lấy.
Mặt trời mùa đông luôn tắt sớm, lúc này trời đã bắt đầu tối dần.
Tống Diễn vừa về phòng không lâu, Thải Thường đã mang bản đồ đến.
May nhờ việc làm ăn lớn của cha Tống nên trong nhà mới có tấm bản đồ chi tiết như vậy.
Sau khi dùng bữa tối, mọi người đã rời đi.
Tống Diễn trải bản đồ ra bàn, cầm nến cẩn thận xem xét.
Tịch Vô Quy xuất quan là điều mà không ai ngờ tới. Việc đầu tiên mà Ma quân làm sau khi xuất quan là ra lệnh tàn sát toàn bộ thành Túc Minh. Mọi người không đề phòng, sống an nhàn quá lâu nên khi Ma quân tấn công không có sức kháng cự, thậm chí chẳng ai kịp trốn thoát, biến nơi này thành một thành phố chết.
Tống Diễn cau mày suy nghĩ, chỉ là trong truyện Tịch Vô Quy tuy tàn bạo vô tình, nhưng việc tàn sát cả thành cũng chỉ xảy ra một lần.
Không có lý do, không có dấu hiệu.
Hơn nữa theo cảm nhận của Tống Diễn khi đọc truyện, những sinh vật Ma tộc đến từ vực sâu có ngoại hình giống con người nhưng rất khó nói chúng cùng một chủng tộc với người. Ma tộc thích khơi mào chiến tranh và giết chóc, nhưng so với việc giết người, rõ ràng chúng quan tâm đến lãnh thổ và tài nguyên hơn. Con người trong mắt chúng chỉ như lũ kiến hay lũ heo chó, không có lý do gì để phải tàn sát nhiều đến vậy.
Nhưng từ khi Tịch Vô Quy xuất quan, hắn không những mạnh hơn mà còn trở nên tàn nhẫn khát máu hơn, ngay cả việc tàn sát một toà thành cũng có thể làm ra.
Tống Diễn không hiểu lý do, tác giả cũng không viết rõ.
Có lẽ đó chỉ là cách để tác giả thể hiện sự tàn nhẫn của boss phản diện?
Tóm lại, việc ngăn cản Tịch Vô Quy là điều không thể. Nhưng nếu chuẩn bị trước, vẫn có thể cứu được nhiều người. Cơ mà việc này một công tử bột như y không thể làm được.
Y không phải là đấng cứu thế, Tông Diệu mới là người có thể cứu thế.
Việc duy nhất y có thể làm là dựa vào sức mạnh của nam chính.
Dù bây giờ Tông Diệu không phải là đối thủ của Tịch Vô Quy, nhưng anh ta còn có một thân phận khác – Thiếu chủ của Tiên Môn.
Thế giới này ngoài người phàm và Ma tộc, còn có Tiên nhân trên Không Huyền Cảnh.
Không Huyền Cảnh là một vùng đất lơ lửng trên trời, linh khí tràn đầy có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt.
Tương truyền thời thượng cổ, đời Tiên chủ đầu tiên đã lên Không Huyền Cảnh, nhanh chóng có được năng lực thông thiên triệt địa, từ đó thu nhận đệ tử, cảm hóa thế nhân. Thọ mệnh của Tiên nhân dài lâu, không chỉ có thể bay lượn trên trời, mà còn có thể điều mây gọi mưa.
Lâu dần, người ta gọi những ai sống trên Không Huyền Cảnh là Tiên nhân.
Trải qua hàng ngàn năm, chỉ có những thiên tài thực thụ hoặc những người có tu vi phi phàm mới có cơ hội bước lên Không Huyền Cảnh, bước vào hàng ngũ Tiên nhân.
Tiên nhân không màng thế sự, sống cao cao tại thượng. Cho đến hai mươi năm trước, khi Ma tộc từ vực sâu xuất hiện.
Ma tộc sinh ra đã có thân thể mạnh mẽ, hung hãn hiếu chiến, khó mà giết chết.
Người phàm không thể chống lại sự xâm lược của Ma tộc, đến khi Tiên nhân xuất hiện dẫn dắt những người tu luyện chống lại Ma tộc mới cứu người phàm thoát khỏi biển lửa.
Trận Phù Châu càng khiến danh tiếng của Tiên Môn đạt đến đỉnh cao.
Từ đó về sau, nhà nhà thờ cúng Tiên Môn. Ai nấy đều lấy việc tu luyện làm vinh dự, nếu có người vào Tiên môn, càng là chuyện vinh hiển cho tổ tông.
Để bảo vệ chúng sinh, Tông Triều Sơn lập ra hàng trăm phủ Tiên Sư, cử Tiên nhân trấn giữ các thành, những Tiên nhân này được người phàm gọi là Tiên Sử.
Tiên sử dẫn theo tu sĩ bảo vệ các thành, thêm vào đó việc Tịch Vô Quy bế quan suốt nhiều năm nên Ma tộc không có động tĩnh gì lớn, gần như không dám xuất hiện công khai.
Nhiều người còn nghi ngờ Tịch Vô Quy đã chết.
Đó cũng là lý do tại sao không ai cảm thấy có nguy cơ gì.
Tông Diệu giống cha anh ta, là người chính trực, luôn mang trong lòng nỗi lo cho bách tính thiên hạ, lấy việc bảo vệ chúng sinh làm trách nhiệm của mình, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn một thành bị hủy diệt.
Nếu mình có thể lấy được lòng tin của Tông Diệu, cảnh báo trước cho anh ta thì với thân phận và địa vị của Tông Diệu, có thể sẽ khiến Tiên Môn đề cao cảnh giác hơn. Vả lại Tông Diệu mang trên mình hào quang nam chính, anh ta dẫn Tiên Môn chống lại sự xâm lăng của Ma tộc, giành thời gian cho mọi người nơi đây trốn thoát, ít nhất cũng sẽ không để thảm kịch diệt thành xảy ra lần nữa.
Vậy bây giờ vấn đề quan trọng là làm sao để tiếp cận và lấy được lòng tin của Tông Diệu.
Tống Diễn nhìn chằm chằm vào bản đồ.
Thành Túc Minh nằm ở Bắc Lê Châu, đây là khu vực gần núi Táng Hồn nhất. Một khi chiến tranh nổ ra, dù Tịch Vô Quy không diệt thành thì thành Túc Minh cũng sẽ là nơi đầu tiên thất thủ.
Nhưng trời không tuyệt đường người.
Tống Diễn nhớ trước khi Tịch Vô Quy xuất quan không lâu, Tông Diệu từng đến thành Túc Minh.
Mười năm trước, Tông Diệu lấy tên giả là Từ Phần xuống nhân gian chu du. Suốt những năm qua đã đi khắp bốn châu, một người một kiếm diệt hết yêu ma quỷ quái, loại bỏ những điều bất công trong thế gian.
Không lâu nữa Tông Diệu sẽ đến thành Túc Minh, không ai biết người tu sĩ nhân gian với dáng vẻ bình thường này lại chính là Thiếu chủ Tiên môn.
Nhưng với góc nhìn của người đọc, Tống Diễn biết.
Đây là cơ hội duy nhất để y tiếp cận Tông Diệu.
Tống Diễn khẽ gõ ngón tay lên bản đồ, giờ y chỉ cần tiếp cận Tông Diệu, lấy lòng tin và cảnh báo anh ta.
Nhưng đây chỉ là kế hoạch trong lý tưởng. Bây giờ ngay cả Tông Diệu đang ở đâu y cũng không biết, quá trình có xảy ra biến cố gì cũng không rõ, nên không thể đặt hết hy vọng vào Tông Diệu.
Nếu lỡ đường này không thông, y vẫn phải tìm một đường lui khác, ít nhất là bảo vệ được những người bên cạnh mình.
Tống Diễn nghiên cứu kỹ bản đồ một lần nữa. Nếu Tông Diệu không thể ngăn Tịch Vô Quy diệt thành, thì theo mô tả trong truyện, chẳng bao lâu sau đội quân Ma tộc sẽ vào thành, lúc đó cả đại lục sẽ chìm trong biển lửa chiến tranh.
Nhưng với việc đã đọc hết truyện, Tống Diễn biết một chốn Đào Nguyên nằm ngoài trận chiến.
Đó là thành Nguyệt Lạc ở Tây Hoa Châu xa xôi.
Tống Diễn nhớ trong truyện có đoạn miêu tả như này:
Tông Diệu dẫn Tiên môn và các tu sĩ khổ sở chống lại Ma tộc, nhưng vẫn không thể cản bước Tịch Vô Quy. Mười năm trời dân chúng sống lầm than, thương vong vô số, từ ấy thế gian chẳng một chốn yên bình. Trong cơn đau khổ và tuyệt vọng, Tông Diệu đến gặp cha mình, người vẫn đang bế quan.
Sau trận Phù Châu Tông Triều Sơn đã bế quan tĩnh tu, ông biết rõ mình không còn khả năng hồi phục, chỉ đang kéo dài sự sống mà thôi, hoàn toàn không thể đối đầu với Tịch Vô Quy thêm lần nữa. Chỉ có Tông Diệu mới là hy vọng duy nhất.
Khi sức cùng lực kiệt, Tông Triều Sơn nói với Tông Diệu, nếu muốn đánh bại Tịch Vô Quy chỉ có một cách. Ông bảo Tông Diệu tiếp nhận toàn bộ tu vi cả đời của mình, sau đó vào Linh Cảnh để tiếp thu truyền thừa của các tổ tiên đời trước.
Nhưng cách này cực kỳ nguy hiểm. Sức mạnh to lớn và ý thức khổng lồ đó không ai có thể chịu đựng nổi. Một khi thất bại sẽ tan biến thành tro bụi, gần như là chín phần chết, một phần sống.
Tông Triều Sơn để Tông Diệu tự lựa chọn.
Vì để bảo vệ chúng sinh, Tông Diệu đã sớm có quyết tâm từ bỏ mọi thứ và đánh cược cả mạng sống.
Anh mang trên mình sinh mệnh của cha, ý chí truyền thừa của tổ tiên, cộng thêm hào quang của nhân vật chính, cuối cùng sống sót và thành công hóa Thần.
Anh giết Tịch Vô Quy ngay bên ngoài thành Nguyệt Lạc.
Thành Nguyệt Lạc là mảnh đất cuối cùng còn sót lại.
Nếu y sớm sắp xếp, khuyên cha mình chuyển cả gia đình đến thành Nguyệt Lạc có lẽ sẽ tránh khỏi kiếp nạn này, tránh xa mọi tranh chấp, sống yên ổn đến tận thời khắc cuối cùng.
Nhưng đó chỉ là hạ sách bất đắc dĩ.
Tốt nhất vẫn nên cảnh báo Tông Diệu.
Tống Diễn mệt mỏi ấn nhẹ vào thái dương, nhìn cây nến trong tay đã cháy gần hết, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Thôi, dù sao cũng còn hơn năm tháng.
Không có gì là không thể để ngày mai tính tiếp.
Nhưng khi Tống Diễn quay người lại, ánh mắt y đối diện với đôi mắt của Cố Duy.
Cố Duy tựa nghiêng vào cạnh giường, cứ thế yên lặng nhìn y, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Tống Diễn:...
Suýt nữa quên mất mình đã kết hôn rồi.
Đến giờ này mà Cố Duy còn chưa ngủ khiến y có chút lúng túng, lên giường cũng không phải, mà không lên cũng chẳng xong.
Tống Diễn nhìn bản đồ suốt đêm.
Cố Duy nhìn Tống Diễn suốt đêm.
Ánh mắt hắn cứ như đang suy tư gì đó.
Từ lúc chiều sau khi Tống Diễn hỏi về trận Phù Châu, tâm trạng hắn bắt đầu không ổn định, cả tối trầm ngâm nhìn bản đồ. Lúc thì cau mày, lúc thì thở dài, như đang gặp phải chuyện khó khăn.
Một kẻ công tử bột chỉ biết ăn chơi thế này, không phải là kiểu người lo xa nghĩ kỹ.
Cố Duy thấy mình chán quá hóa rồ, lại còn tò mò về việc này nữa chứ.
Chẳng lẽ tên phế vật này nghe đến Ma tộc nên sợ? Đám nha hoàn kia còn chẳng sợ, lá gan của hắn chỉ có từng ấy thôi sao?
Khi Cố Duy ra đời thì trận Phù Châu đã kết thúc rồi, cậu hơi tiếc vì không được chứng kiến cảnh hoành hành của Ma tộc khi ấy. Ai cũng nói sự bình yên hiện tại không dễ dàng có được, may mà có cuộc sống an lành như bây giờ. Nhưng những điều đó thì có liên quan gì đến cậu chứ?
Chẳng lẽ nếu không có Ma tộc gây loạn, con người có thể sống hòa bình với nhau chắc?
Trong mắt cậu, sự tồn tại của Ma tộc chỉ che lấp đi những điều xấu xa của con người, một khi không còn mối đe dọa từ Ma tộc...
Sự đê tiện của con người càng bộc lộ rõ ràng hơn.
Những gì cậu thấy và trải qua đều như vậy, thậm chí con người còn không bằng Ma tộc, họ xấu xa một cách quang minh chính đại.
Nếu một ngày nào đó Ma tộc xâm chiếm, giết sạch tất cả mọi người, sẽ thú vị biết bao.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Duy khẽ nhếch lên.
Tống Diễn vốn đang đứng đó do dự không biết nên làm gì, thấy Cố Duy bất ngờ mỉm cười, nụ cười như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trong đêm tối, như cái chết được ngụy trang thành vẻ đẹp mê hồn, lôi kéo người khác từng bước tiến đến, rơi vào vực thẳm mà không hay biết...
Bàn tay dưới ống tay áo của Tống Diễn bất giác tự véo mình một cái, giúp y tỉnh táo lại. Vừa nãy y đang nghĩ gì thế này!
Dù không biết Cố Duy đang cười gì, nhưng Tống Diễn cũng không do dự nữa.
Theo lẽ thường, một người đàn ông lịch thiệp khi biết vợ mình bị ép gả đến đây thì trong tình huống này nên tự giác sang thư phòng mà ngủ.
Nhưng nếu đêm tân hôn mà y đã ngủ ngoài thư phòng, truyền đến tai Chung Tuệ Lan thì chắc chẳng có ngày yên ổn nữa. Mà đây cũng quá trái ngược với hình tượng của mình, có thể gây ra những rắc rối không đáng có.
Tuy nhiên, nếu ngủ chung một phòng thì người bệnh nên ngủ trên giường, còn mình ngủ dưới đất. Nhưng nhìn sàn nhà lạnh lẽo kia...
Không có sưởi dưới sàn, ngủ một đêm ở đó sẽ ốm mất.
Quan trọng nhất là, Tống Diễn không thích làm khổ bản thân.
Chiếc giường trước mắt rộng như vậy, hai người ngủ còn dư dả. Mà y cũng đã nói với Cố Duy rồi, trước khi cậu khỏi bệnh sẽ không làm gì cả, nên việc ngủ cùng nhau chắc cũng không vấn đề gì.
Cứ coi như hai anh em ngủ chung vậy.
Đợi vài ngày nữa tìm cơ hội cho Cố Duy chuyển ra ngoài là xong.
Nghĩ đến đây, Tống Diễn bước lên trước đề nghị: "Hay là, ngươi nằm vào trong chút?"
Khi đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Cố Duy, Tống Diễn vẫn bình thản, ung dung nói thêm: "Yên tâm, ta ngủ ngoan lắm."