Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 31: Tạm biệt




Tống Diễn đứng giữa con đường trống trải, bị gió lạnh thổi qua, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Vừa rồi y đã chạy trốn...

Chỉ vì không biết phải đối mặt với Cố Duy thế nào.

Giờ thì lại một vấn đề thực tế ập đến trước mặt y: Đêm nay biết đi đâu ngủ đây? Lúc trước khi mọi chuyện với Cố Duy vẫn ổn, ngủ chung giường chẳng có vấn đề gì, nhưng giờ thì khác rồi. Nếu mà ngủ chung lần nữa, y sợ mình sẽ phạm sai lầm mất.

Tống Diễn vò đầu thở dài: "Sao lại ra nông nỗi này chứ..."

Tất cả là do tật ngủ không ngay ngắn của mình!

Đúng là phá hỏng mối quan hệ trong sáng và thân thiện giữa hai người.

Y cứ thế mà đi lang thang trên phố không có mục tiêu gì cả.

Giữa đêm, các tiệm và nhà trọ đều đã đóng cửa.

Chỉ có các cô nương từ kỹ viện thấy y là sáng mắt, vui vẻ mời chào: "Tống thiếu gia lên đây chơi nhé ~"

Tống Diễn hít sâu một hơi, bất đắc dĩ bước vào, quăng ra một thỏi bạc: "Chuẩn bị cho ta một phòng, không cần ai hầu hạ đâu."

Cô nương cười tươi: "Vâng ạ."

Mặc kệ không biết Tống thiếu gia bị sao mà lại tới đây, nhưng có tiền là được rồi.

Cô vui vẻ dẫn Tống Diễn lên lầu, còn giúp y đóng cửa phòng.

Tống Diễn đã mệt lả sau cả một ngày bận rộn, đến mức không buồn thay quần áo đã nằm thẳng xuống giường, xung quanh toàn mùi hương phấn son thơm nồng.

Nhưng mắt y vừa nhắm chưa được bao lâu lại mở ra.

Tống Diễn cười khổ.

Cách âm trong kỹ viện này không tốt lắm.

Tiếng cười đùa và thở dốc từ phòng bên cạnh cứ không ngừng vang vọng, khiến y không thể không nghe thấy.

Điều đáng sợ nhất là, càng nghe y càng cảm thấy bản thân cũng dần trở nên lạ lùng, chắc là do mặc nhiều áo quá nên nóng đây mà.

Tống Diễn nhắm mắt lại thật chặt.

Nhưng trước mắt vẫn hiện lên hình bóng của Cố Duy.

Khuôn mặt đẹp đẽ của Cố Duy lại gần, thì thầm bên tai y, nói rằng đang chờ y về nhà...

Tim Tống Diễn đập nhanh hơn.

Chẳng lẽ mình thực sự có suy nghĩ đó với Cố Duy?

Không thể nào, mình đâu phải cầm thú chứ.

Xưa nay Tống Diễn luôn coi nhẹ chuyện tình cảm. Y mồ côi từ nhỏ, chưa từng được ai yêu thương, cũng không biết cách yêu người khác. Dù có không ít người theo đuổi nhưng y chưa từng đáp lại ai.

Y không có ý định bước vào cuộc sống của người khác, cũng không muốn ai bước vào cuộc sống của mình.

Y đã quen với việc sống một mình từ lâu.

Mà Cố Duy...

Trong mắt y Cố Duy cũng chỉ như một đứa trẻ, mà còn là một đứa trẻ từng bị tổn thương. Có lẽ... Cố Duy đã mở lòng, sẵn sàng tin tưởng và dựa vào y rồi.

Dù gì họ cũng đã từng trải qua hoạn nạn sống chết có nhau.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Cố Duy thực sự thích y. Người xưa thường bảo thủ, nghĩ rằng một khi đã kết hôn thì phải cam chịu. Biết bao người sống với nhau cả đời không phải vì tình yêu, mà chỉ đơn giản là chấp nhận thực tại.

Nhưng Tống Diễn không muốn Cố Duy phải chịu thiệt thòi. Cố Duy nên có quyền chọn cuộc sống mà mình mong muốn, chứ không phải vì một sai lầm ban đầu mà cứ tiếp tục sai mãi.

Tình cảm phải rõ ràng, yêu ghét phân minh chứ không thể mập mờ qua loa.

Và càng không thể miễn cưỡng.

Vì y đã không có ý định sống cùng Cố Duy cả đời, nên càng không thể vô trách nhiệm chấp nhận sự gần gũi từ Cố Duy.

Nếu tiếp tục như vậy, chỉ khiến cả hai lún sâu hơn mà thôi.

Thế giới này có quá nhiều kẻ vô trách nhiệm mới sinh ra lắm cặp vợ chồng tan vỡ, mới có những đứa trẻ bị bỏ rơi như y, và cả Cố Duy. Họ đều là những đứa trẻ bất hạnh do cha mẹ vô trách nhiệm tạo ra.

Lòng người dễ thay đổi, tình yêu càng là thứ hư vô.

Nếu không có quyết tâm kiên định, thà sống một mình còn hơn.

Cái sự hoang mang trong chốc lát kia, chắc chỉ là do mình xao động trước sắc đẹp thôi.

Xem ra mình cũng tầm thường như bao người.

Đến nước này rồi, một số việc không thể trì hoãn nữa.

Vả lại thời gian của họ cũng không còn nhiều.

Tống Diễn thở ra một hơi dài.

Trong mắt y ánh lên vẻ kiên định.

⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖

Ngày hôm sau Tống Diễn tỉnh dậy, dù hơi mệt nhưng vẫn định thần lại, quay về phủ.

Cô nha hoàn Thải Thường thấy Tống Diễn cả đêm không về, sáng quay lại không thay đồ, trên người còn vương mùi phấn son liền đoán ngay thiếu gia vừa đi đâu. Dẫu gì trước đây thiếu gia cũng hay tới kỹ viện mà.

Nhưng từ khi cưới Cố Duy thiếu gia không ghé kỹ viện lần nào nữa, một lòng với thiếu phu nhân... Giờ lại đột nhiên đến đó?

Thiếu phu nhân mà biết thì chắc giận lắm đây!

Thải Thường lo lắng.

Tống Diễn chẳng buồn để ý đến ai, ánh mắt lướt qua căn phòng đóng kín cửa, may mắn là Cố Duy còn chưa dậy. Y quay lưng đi thẳng đến thư phòng.

Tống Diễn đóng cửa lại, lấy ra một tờ giấy, ngập ngừng giây lát rồi bắt đầu viết.

Mười lăm phút sau.

Tống Diễn hạ những chữ cuối cùng: "Một bước chia tay, hai ngả nhẹ lòng."

Ba tháng trước y đã hứa sẽ cho Cố Duy tự do, giờ kỳ hạn ba tháng đã đến, Ma quân sắp xuất quan, họ cũng cần có một quyết định.

Chỉ là, chuyện vốn đã quyết từ trước, đến lúc này lại khiến lòng y trống rỗng.

Có lẽ...

Y thực sự coi Cố Duy là bạn, ai ngờ ba tháng ngắn ngủi lại xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.

Tống Diễn thở dài.

Y lấy từ trong tủ ra một cái hộp gỗ đỏ, hộp rất nặng, bên trong đầy vàng bạc và ngân phiếu. Y đặt tờ thư hòa ly vào hộp.

Với những thứ này Cố Duy có thể đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì mình muốn mà không cần phải nhìn sắc mặt ai nữa.

Cố Duy có thể tự do sống cuộc đời mà cậu mong muốn.

Đây là món quà chia tay Tống Diễn chuẩn bị cho Cố Duy.

Nhưng khi đến lúc phải trao đi, sự do dự trong lòng này là gì đây...

Tống Diễn nhắm mắt lại.

Nhưng nếu cứ tiếp tục mập mờ thế này chỉ khiến cả hai không có lối thoát, tốt hơn là dừng lại khi còn có thể.

Sau khi trao những thứ này cho Cố Duy, y sẽ hỏi xem Cố Duy dự định thế nào.

Nếu Cố Duy muốn cùng họ đến thành Nguyệt Lạc, dù không là vợ chồng thì vẫn là bạn, y vẫn có thể chăm sóc cậu. Còn nếu Cố Duy không muốn đi cùng, y cũng có thể chỉ cho cậu một con đường khác.

Dù sao thì y sẽ cố gắng hết sức.

Tống Diễn đóng hộp lại, cất vào tủ.

Vừa ra ngoài đã thấy Thải Thường đứng ở cửa, rụt rè nói: "Thiếu gia, lão gia bảo ngài qua đó một chuyến, nói có chuyện muốn bàn."

Tống Diễn khẽ đáp: "Ta biết rồi."

Y đang định đi thì ngửi thấy mùi phấn son còn vương trên người mình. Nếu cứ thế mà đến gặp Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan chắc chắn sẽ bị ăn đòn. Y ngừng lại một chút rồi nói: "Mang nước đến cho ta."

Tống Diễn sang phòng bên rửa mặt, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi vội đi gặp Tống Đức Viễn.

Thải Thường vào thu dọn, khi mang quần áo ra ngoài thì thấy cửa phòng chính cuối cùng cũng mở.

Thiếu phu nhân đứng ở cửa, ánh mắt u tối nhìn nàng.

Thải Thường sợ đến mức suýt quỳ xuống, sao thiếu phu nhân không một tiếng động vậy! Nàng vội vàng giấu quần áo của Tống Diễn ra sau lưng, không thể để thiếu phu nhân biết thiếu gia vừa đi kỹ viện.

Cố Duy chỉ lạnh lùng liếc nhìn, không hỏi han cũng chẳng đến kiểm tra.

Tâm tư của Thải Thường rõ như ban ngày, chẳng lẽ nàng nghĩ không nói thì cậu không nhận ra Tống Diễn đang tránh mặt mình chắc?

Khóe miệng Cố Duy hơi nhếch, lộ ra nụ cười khinh miệt xen lẫn chút tự giễu.

Thật nực cười.

Lần đầu tiên cậu muốn đến gần một người, lần đầu tiên muốn thích một người, nhưng khi cậu vừa bước tới một bước... người kia đã chạy trốn, thậm chí thà vào kỹ viện qua đêm còn hơn gặp lại cậu.

Thải Thường hoảng hốt bỏ đi.

Cố Duy quay người đẩy cửa thư phòng, lướt mắt một vòng rồi đi thẳng tới cái tủ.

Tống Diễn vừa về đã vào thẳng thư phòng, chắc chắn là có làm gì đó. Trên bàn không có gì, chắc hẳn mọi thứ ở trong tủ.

Chiếc tủ không khóa, bên trong ngoài mấy cuộn tranh thư pháp chỉ còn một chiếc hộp gỗ đỏ.

Hộp gỗ đỏ khá nặng.

Cố Duy mở ra, ánh vàng sáng lóa gần như khiến cậu chói mắt, nhưng nét mặt cậu chẳng hề dao động, như thể trước mắt không phải là vàng mà chỉ là mấy viên gạch vụn. Cậu đưa tay lấy phong thư trên cùng.

Cố Duy mở phong thư, nhìn chăm chăm hồi lâu, cuối cùng dừng lại ở dòng chữ ký.

Một lát sau, đôi môi Cố Duy nhếch lên một nụ cười chua chát.

Cậu hiểu rồi.

Hiểu tất cả.

Thì ra đây là lý do mà Tống Diễn trốn tránh cậu.

Tất cả những điều khó hiểu trong thời gian qua đều có lời giải đáp.

Tống Diễn thực sự đối xử với cậu rất tốt, không rời bỏ, chăm sóc tận tình. Chắc chắn y cũng quan tâm và lo lắng cho cậu, nếu không đã chẳng chuẩn bị sẵn cả một hộp vàng thế này... Tống Diễn chuẩn bị tất cả cho cậu.

Nhưng có một thứ duy nhất mà Tống Diễn không có...

Đó là tình yêu.

Trong mắt Tống Diễn, mình là gì?

Một người bạn?

Một kẻ đáng thương cần được thương hại?

Hay chỉ là một người tình cờ xuất hiện trước mặt y nên Tống Diễn tiện tay giúp đỡ?

Tống Diễn đối xử tốt với tất cả mọi người.

Điều nực cười là mình lại tưởng điều này có gì đó khác biệt.

Miệng nói rằng thích mình, gì mà sau ba tháng nếu mình không đồng ý thì sẽ để mình đi, tất cả chỉ là lời dối trá!

Từ khoảnh khắc ấy Tống Diễn đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay, chỉ đợi để đưa ra tờ giấy hòa ly này.

Nếu Tống Diễn có chút rung động nào với mình, y đã không thể ngủ chung giường suốt mấy tháng mà chẳng có chút tiến triển nào.

Thích một người không phải như thế.

Nhưng điều đáng buồn cười hơn là, dù lần nào Tống Diễn cũng giữ khoảng cách, lần nào cũng xa lánh, rõ ràng cậu đã có rất nhiều cơ hội để nhìn thấu những lời nói dối đó... nhưng cậu lại cố tình phớt lờ tất cả, chỉ nhìn những gì mình muốn thấy, để bản thân chìm đắm, không thể kiểm soát được cảm xúc.

Từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là sự tự nguyện đơn phương của cậu.

Cậu đã phải vất vả lắm mới quyết định thử yêu một người, nhưng người đó lại chẳng hề muốn.

Cố Duy không động đến số vàng trong hộp.

Cậu chỉ cầm lấy tờ thư hòa ly, thần trí rối bời rời khỏi Tống phủ.

Cậu bỗng thấy mình chẳng còn nơi nào để đi.

Cậu lại bị bỏ rơi một lần nữa.

Bên ngoài, tiếng ồn ào và sự náo nhiệt tràn ngập, gương mặt mọi người đều rạng rỡ với niềm vui. Cậu đi xuyên qua những đám đông vui vẻ ấy mà không hề bị ảnh hưởng, tất cả những điều đó không thuộc về cậu.

Tiếng huyên náo xa dần.

Cố Duy bất giác quay đầu mới nhận ra mình đã đi rất xa, gần như ra khỏi thành.

Ở đây chẳng có ai, mọi người đều tụ tập ở trong thành để ăn mừng.

Nếu cậu rời đi lúc này sẽ không ai phát hiện. Nhưng đến khi thật sự sắp rời đi, cậu lại chần chừ.

Hình ảnh đôi mắt đào hoa kia lại hiện lên trước mắt.

Đôi mắt ấy mỗi khi nhìn cậu đều khiến cậu có cảm giác mình được yêu thương. Người đó từng nói với cậu một cách nghiêm túc rằng đừng bao giờ lặng lẽ bỏ đi một mình.

Cậu đã hứa với y rồi.

Sẽ không lặng lẽ rời đi nữa, sẽ không để y không thể tìm thấy mình nữa.

Dù Tống Diễn không có tình cảm với cậu, nhưng nếu mình cứ đi thế này chắc y sẽ lo lắm, sẽ đi tìm mình khắp nơi...

Bởi vì Tống Diễn là kiểu người như vậy.

Chính điều đó khiến mình biết không nên tiếp tục, nhưng vẫn cứ chìm sâu hơn.

Cố Duy nhắm mắt lại.

Một ý nghĩ lặng lẽ xuất hiện trong đầu.

Nếu lúc này mình quay về, nếu mình nói rằng mình muốn ở lại... Với tính cách của Tống Diễn, chắc chắn y sẽ không nỡ đuổi mình đi, y sẽ để mình ở lại.

Tống Diễn vốn là kiểu người mềm lòng và tốt bụng như thế.

Tống Diễn còn từng nói y chỉ muốn sống cuộc đời tự tại, mình có thể cùng y ngao du sơn thủy, sống cuộc đời không tranh giành với đời, chỉ cần có thể tiếp tục ở bên y...

Nhưng sâu trong lòng, một giọng nói khác vang lên.

Mày thật hèn mọn và đáng thương biết bao, vì một người không yêu mình mà cứ níu kéo không chút tự trọng. Dù có ở lại, người ta cũng sẽ không yêu mày, mày chỉ làm y thêm bối rối mà thôi.

Thà cứ đi thật xa.

Như y mong muốn.

Cắt đứt sạch sẽ.

Cố Duy đứng yên, hai luồng suy nghĩ trong đầu khiến đầu cậu đau như muốn nổ tung, đôi mắt đỏ ửng, gương mặt đầy vẻ giằng xé.

Nhưng nếu cứ đi như thế, liệu cậu có cam lòng không?

Cậu thậm chí còn chưa nói với Tống Diễn tình cảm của mình.

Ít nhất...

Cậu nên để Tống Diễn biết.

Rằng cậu yêu y.

Khi những người khác rời đi và bỏ rơi cậu, cậu chẳng hề bận lòng, càng không níu kéo, vì cậu nghĩ mình có thể đón nhận tất cả một cách bình thản.

Nhưng không ngờ lại có ngày cậu vì một người mà trở nên hèn mọn đến thế này.

Không thể buông bỏ.

Nhưng... đây là lần đầu tiên cậu thực sự muốn có một người.

Muốn đến phát điên.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút...

Cuối cùng ánh mắt giằng xé của Cố Duy tan đi, chỉ còn lại một màu đen thăm thẳm. Nếu mình muốn một người mà không cố gắng giành lấy đã bỏ cuộc, thì cả đời này mình sẽ không bao giờ cam lòng.

Cố Duy quay người.

Nhưng rồi cậu sững lại khi nhìn thấy người đứng trước mặt.

Không biết Phục Diễm đã xuất hiện sau lưng cậu từ lúc nào.

Vị ma tộc cao lớn với vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đỏ sậm nhìn cậu chằm chằm, chặn đứng con đường về của cậu.

Ánh mắt Cố Duy thoáng hiện lên vẻ sắc lạnh, cậu lạnh giọng nói: "Tránh ra."

Cảm xúc của Phục Diễm lúc này cũng rất phức tạp.

Hắn ta không ngờ Quân Thượng của mình lại cố chấp đến mức này vì một kẻ phàm, nhưng hắn ta không thể nhường đường.

Đại trưởng lão đang dòm ngó, nội bộ ma tộc đang lục đục, nếu Quân Thượng không trở về điều khiển đại cục, e rằng Ma tộc sẽ tan rã. Hơn nữa hôm nay là ngày cuối cùng trong hành trình lịch kiếp của Quân Thượng.

Hắn ta đến nhân gian lần này là để bảo vệ Quân Thượng thuận lợi lịch kiếp, đảm bảo Quân Thượng trở về an toàn.

Đó là mệnh lệnh từ hai mươi năm trước do chính miệng Quân Thượng ban xuống.

Phục Diễm chợt rút Ma kiếm ra.

Cố Duy đổi sắc, giọng lạnh lùng hỏi: "Ngươi đang làm gì?"

Phục Diễm khiêm tốn, giọng điệu cung kính: "Thuộc hạ phụng mệnh mà đến, nay thời cơ đã tới—"

"Quân Thượng, đắc tội rồi."

Cố Duy không thể tin được nhìn hắn, chậm rãi cúi đầu nhìn.

Ma kiếm đã xuyên thẳng qua ngực cậu.

────୨ৎ────

Tống Diễn ngồi bàn chuyện bên viện Tống Đức Viễn rất lâu, bàn bạc về việc chuyển nhà vào ngày mai. Đến lúc quay về viện của mình thì trời đã gần tối.

Chuyện hòa ly...

Y cũng nên nói chuyện với Cố Duy thôi.

Tống Diễn đẩy cửa với tâm trạng nặng nề, nhưng trong phòng trống không, chẳng thấy bóng dáng Cố Duy đâu. Cố Duy đi đâu rồi?

Y nhíu mày gọi Thải Thường đến: "Ngươi có thấy Cố Duy đâu không?"

Thải Thường lắc đầu. Nàng cũng hỏi các nha hoàn khác nhưng không ai thấy Cố Duy.

Tống Diễn tìm từng phòng một, đến khi vào thư phòng thì thấy chiếc hộp gỗ đỏ mở toang đặt trên bàn, tim y hẫng một nhịp, vội vàng bước tới xem.

Chỉ thấy số vàng trong hộp vẫn còn nguyên, chỉ thiếu tờ hòa ly y đã viết.

Một cảm giác bất an dữ dội tràn ngập trong lòng Tống Diễn.

Y chưa kịp đích thân nói với Cố Duy về chuyện này. Y vốn định thảo luận tử tế, dù Cố Duy có muốn đi hay không thì thư hòa ly chỉ là sự đảm bảo, y chỉ muốn trao tự do cho Cố Duy chứ không hề có ý đuổi cậu đi.

Nhưng không ngờ Cố Duy lại tự phát hiện trước, liệu có phải Cố Duy đã nghĩ mình định bỏ rơi cậu ấy?

Tống Diễn lập tức gọi Thải Thường với vẻ mặt căng thẳng: "Bảo mọi người trong nhà đi tìm Cố Duy ngay!"

Thải Thường ngớ người, không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng thấy sắc mặt Tống Diễn nghiêm trọng, nàng vội làm theo lời dặn.

Tống Diễn nhanh chóng rời khỏi nhà.

Vừa ra khỏi cửa y mới nhận ra ngoài kia đông đúc, nhộn nhịp vô cùng.

Có vẻ như vừa mới kết thúc một lễ hội nào đó.

Y chợt nhớ ra hôm nay đúng tròn hai mươi năm kể từ trận Phù Châu. Hai mươi năm trước vào ngày này, Tiên Chủ Tông Triều Sơn đã đánh bại Ma Quân Tịch Vô Quy, sau đó Ma Quân đóng cửa bế quan, đổi lại hai mươi năm thái bình. Mỗi năm vào ngày này, người dân hạ giới đều tổ chức lễ hội ăn mừng.

Nhưng Tống Diễn hoàn toàn không quan tâm đến những điều đó.

Dù trong lòng y đang vô cùng lo lắng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để suy nghĩ.

Cố Duy đi một mình chắc chắn sẽ không đến nơi đông đúc, có thể cậu sẽ ra ngoài thành. Đúng rồi, chắc là cậu đã ra ngoài thành rồi. Tống Diễn chạy thẳng về phía cổng thành.

Hy vọng vẫn còn kịp.

Hy vọng Cố Duy vẫn chưa đi.

Ít nhất hãy để y gặp Cố Duy một lần nữa để nói rõ mọi chuyện, chứ không phải chia tay trong mơ màng thế này.

Tống Diễn cứ thế mà chạy trong hơi thở hổn hển.

Trời dần tối.

Mưa bụi bắt đầu rơi.

Dần dà, mưa bụi biến thành cơn mưa nặng hạt, nước mưa xối xả đổ xuống đất, bắn tung tóe. Tống Diễn chẳng quan tâm đến việc mình bị ướt, y chỉ muốn nhanh chóng tìm được Cố Duy. Nếu Cố Duy đi một mình, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao.

Lỡ như...

Tống Diễn bỗng nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm về phía trước.

Một bóng người nằm sõng soài trên mặt đất, máu đỏ hòa vào dòng nước mưa chảy dài.

Nhuộm đỏ cả mặt đất.

Đỏ rực đến chói mắt.

Bước chân của Tống Diễn bỗng nặng trĩu như đeo chì, y đột nhiên thấy sợ, không dám bước tới.

Nhưng... Cố Duy đang ở ngay trước mặt...

Sao có thể để cậu nằm đó như vậy?

Lồng ngực Tống Diễn phập phồng kịch liệt, y nhắm nghiền mắt rồi từng bước đi tới.

Mãi một lúc y mới đến bên Cố Duy.

Tống Diễn quỳ xuống, ôm lấy thân thể của Cố Duy vào lòng.

Chàng thanh niên nhắm chặt đôi mắt, mưa rơi trên gương mặt tái nhợt của cậu, đôi mi dày che đi ánh mắt. Cậu yên tĩnh đến mức trông như đang ngủ, chỉ có lỗ thủng trên ngực là vẫn không ngừng rỉ máu.

Vết thương vẫn còn vương mùi ma khí đen kịt chưa tan, đó là hơi thở đặc trưng của ma tộc.

Chính ma tộc...

Đã giết chết Cố Duy.

Tống Diễn ôm chặt Cố Duy, não y trống rỗng, bối rối như một đứa trẻ. Chợt mắt y từ từ hạ xuống, y thấy tay Cố Duy vẫn nắm chặt nửa tờ hòa ly đã thấm đẫm máu.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác ngột ngạt và đau đớn không thể tả tràn đến, gần như khiến y không thở nổi.

Nỗi đau chậm trễ cuối cùng cũng ập đến toàn thân.

Đều là lỗi của y. Nếu không phải tại tờ hòa ly ấy Cố Duy sẽ không bỏ đi một mình, sẽ không bị ma tộc hại.

Chính y đã hại chết Cố Duy...

Tống Diễn cứ thế ôm chặt Cố Duy không nhúc nhích.

Không biết đã bao lâu trôi qua, y mới cứng đờ quay cổ lại, run rẩy lấy ra viên ngọc truyền tin mà Tông Diệu đã đưa cho mình.

Y đưa ngón tay lên miệng, cắn mạnh vài lần đến khi tay chảy máu, y nhỏ một giọt máu lên viên ngọc.

Viên ngọc phát ra một tia sáng nhạt màu.

Thời gian dần trôi.

Những âm thanh xa xa của lễ hội cũng tan biến, mưa đã ngớt, mặt trăng lên cao.

Lúc này một luồng sáng rực rỡ hạ xuống trước mặt y.

Tông Diệu biết nếu Tống Diễn không có chuyện gì quan trọng sẽ không bao giờ sử dụng viên ngọc truyền tin, nên ngay khi nhận được tín hiệu, anh đã bỏ hết mọi việc mà phi kiếm tới đây.

Nhưng điều mà anh không ngờ tới là cảnh tượng thế này.

Tống Diễn quỳ ngồi trên mặt đất, tóc tai ướt sũng bết vào mặt, vẻ ngoài thê thảm ôm lấy thi thể của Cố Duy, bất động như một cái xác vô hồn. Đôi mắt y trống rỗng, hoang mang, không còn chút sức sống nào.

Tông Diệu nín thở, sợ làm kinh động đến y.

Rất lâu sau đó Tống Diễn mới từ từ quay đầu lại, giọng y khản đặc.

"Huynh có thể tìm ra, kẻ đã giết cậu ấy không?"

Ánh mắt Tông Diệu lướt qua thi thể của Cố Duy, anh do dự một lúc rồi gật đầu.

Anh rút ra một pháp bảo hình chuông nhỏ.

Tông Diệu nói: "Đây là Vô Âm Linh, ma tộc đã giết Cố Duy có sức mạnh không tầm thường, vì thế mà ma khí vẫn còn tồn đọng. Vô Âm Linh có thể hút lấy ma khí này, sau này nếu gặp lại chủ nhân của ma khí nó sẽ có phản ứng."

Tông Diệu điều khiển Vô Âm Linh bay lơ lửng trên thi thể Cố Duy, một luồng ma khí mỏng manh bay vào trong chuông. Ma khí trên thi thể Cố Duy không còn nữa, chỉ còn vết thương vẫn chảy máu.

Vô Âm Linh trở lại trong tay Tông Diệu.

Tống Diễn nhẹ nhàng đặt thi thể của Cố Duy xuống, vẻ mặt y như đã bình tĩnh trở lại. Y đứng lên:  "Có thể đưa Vô Âm Linh cho ta không?"

Đây là lần đầu tiên Tống Diễn lên tiếng xin Tông Diệu một món đồ.

Nhưng Tông Diệu chần chừ không động đậy, ánh mắt anh nhìn Tống Diễn đầy phức tạp.

Vô Âm Linh không phải là pháp bảo quý giá, ngoài công dụng truy tìm ma khí nó chẳng có giá trị gì khác. Anh có thể cho Tống Diễn những pháp bảo quý hơn, nhưng riêng Vô Âm Linh, anh lại không muốn đưa.

Anh không muốn Tống Diễn lao vào chỗ chết.

Nhưng Tống Diễn vẫn nhìn thẳng vào anh, ánh mắt kiên định không hề né tránh. Trong ánh mắt bình tĩnh như mặt nước ấy, chỉ còn lại sự cương quyết ẩn sâu.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Tông Diệu cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.

Nếu đây là quyết định của Tống Diễn, anh không có lý do gì để ngăn cản.

Tông Diệu thả tay.

Vô Âm Linh bay đến trước mặt Tống Diễn.

Y đưa tay ra nắm lấy chuông, cúi đầu nhìn nó trong tay.

Y sẽ không để Cố Duy chết một cách oan ức.

Y biết Tông Diệu lo lắng, nhưng...

Y không yếu đuối, cũng không bồng bột, càng không phải loại người thích tự tìm đến cái chết.

Nhưng muốn đòi lại công bằng cho Cố Duy, trước tiên y phải có đủ sức mạnh.

Vì thế, sự lựa chọn đã rõ ràng trước mắt y.

Không ngờ rằng mình tốn bao công sức chỉ để tìm kiếm một cuộc sống bình yên, cuối cùng lại chẳng thể đạt được. Cũng phải thôi, rõ ràng sống trong thời loạn thế mà lại tưởng có thể tìm được nơi ẩn dật tránh đời, tất cả chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.

Giờ thì y đã tỉnh ngộ.

Có những việc đã không thể tránh, chi bằng đối diện trực tiếp với nó.

Tống Diễn ngẩng đầu nhìn Tông Diệu, giọng khàn khàn, nói chậm rãi từng chữ từng chữ: "Ta sẽ đi cùng huynh."