Trên tầng ba của một quán trọ.
Tông Diệu đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Pháo hoa rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt anh.
Lại thêm một năm nữa trôi qua.
Từ khi xuống hạ giới đã hơn mười năm, Tông Diệu chưa một lần trở về.
Ở Không Huyền Cảnh không có phong tục đón Tết, vì với những người tu tiên ở đó, tuổi thọ dài đằng đẵng, thời gian cứ trôi mãi. Họ theo đuổi cảnh giới cao hơn, phần lớn thời gian đều chìm trong tu luyện. Có lẽ chỉ một lần bế quan, nhân gian đã qua mười năm.
Chỉ có những người phàm có tuổi thọ ngắn ngủi mới quý trọng thời gian đến vậy.
Nhưng những năm lang thang trong nhân gian, Tông Diệu dần hiểu được tại sao người ta lại khao khát Tết như thế. Bởi Tết không chỉ là một mốc thời gian đã qua, mà còn là lúc gia đình, bạn bè quây quần bên nhau, cảm nhận hơi ấm và niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Quan trọng là, mỗi năm qua đi những người mà họ yêu quý vẫn ở bên cạnh.
Vậy nên anh không có lý do gì để quay về.
Những chú bác, cô dì đã từng yêu thương anh hồi nhỏ, mười năm trước đã ra trận mà không quay lại, chết dưới tay kẻ Ma đầu kia.
Ngay cả cha anh, sau khi trở về cũng bế quan, lần cuối cùng anh gặp cha mình là khi cha anh toàn thân đầy máu, từng bước một tiến vào Huyền Cảnh.
Đó là nơi an nghỉ của các đời tiên chủ.
Cha anh có thể trở ra được nữa không?
Họ đã phải trả giá quá đắt để đổi lấy mười năm hòa bình và cảnh hàng vạn gia đình đón Tết như hôm nay.
Tông Diệu nhìn những mái nhà trùng điệp.
Tiếng cười nói vui vẻ vọng vào tai anh.
Không biết giờ phút này, Tống Diễn có đang ở bên người mà y yêu thương, bình an đón đêm giao thừa không?
Tông Diệu khẽ cười.
Có lẽ điều mà anh muốn bảo vệ đến cùng, chính là niềm hạnh phúc giản đơn này.
______________
Hàng mi của Tống Diễn khẽ rung, y từ từ mở mắt.
Bên ngoài trời đã sáng rõ.
Y nhớ lại tối qua mình không chịu nổi, không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Y ngồi dậy, thấy áo ngoài và giày đã được tháo ra. Lẽ nào là Cố Duy giúp y lên giường?
Cố Duy cũng biết làm mấy chuyện này sao?
Không vứt mình lăn lóc ngoài đó à?
Đứa trẻ này đúng là ngoài lạnh trong nóng, thật ra cũng rất dịu dàng.
Tống Diễn ngẩng đầu liền thấy Cố Duy đã dậy từ lâu, cậu quay sang nhìn y, giọng nói trầm khàn: "Ngươi tỉnh rồi."
Tống Diễn cười: "Ừ."
Y dậy thay đồ rồi đi cùng Cố Duy đến chúc Tết cha mẹ.
Tống Đức Viễn nhìn hai đứa con, ông cười thật tươi, đưa cho Cố Duy một bao lì xì thật to.
Cố Duy ngập ngừng rồi nhận lấy.
Tống Diễn trêu: "Của con đâu?"
Chung Tuệ Lan cũng đưa cho y một bao lì xì, mỏng dính hoàn toàn khác với của Cố Duy. Tống Diễn cầm thử, chắc bên trong chỉ có mấy đồng xu, lập tức nhăn nhó: "Mẹ bất công quá."
Chung Tuệ Lan cười ha hả: "Con phá nhà chưa đủ à? Có là may lắm rồi. Đây còn là nhờ có vợ con đấy."
Tống Diễn: "..."
Thôi vậy, xét ra ở tuổi này còn được nhận lì xì là tốt rồi, đúng là được thơm lây nhờ vợ.
Cả nhà ở lại ăn sáng.
Chung Tuệ Lan nói: "Mọi năm mùng Một chúng ta đều đi chùa cầu phúc, năm nay con đã lập gia đình rồi, lần này hai đứa đi cùng nhau nhé."
Tống Diễn cười đáp: "Dạ được."
Y với Cố Duy ra khỏi nhà.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, như báo hiệu một năm mới đầy thuận lợi và bình an.
Dưới chân núi Ngũ Dương, người đông như trẩy hội.
Ngày mùng Một ai cũng đến chùa cầu bình an.
Xuống xe ngựa, Tống Diễn nheo mắt nhìn lên núi. Núi Ngũ Dương có địa hình hiểm trở, xe ngựa không đi được nữa, phần đường còn lại phải leo bộ.
Tống Diễn quay đầu cười: "Đi bộ cùng ta nhé?"
Cố Duy im lặng bước lên trước.
Hai người hòa vào dòng người lên núi, gió sớm mang theo hơi lạnh, Tống Diễn kéo chặt áo choàng.
Con đường núi chật hẹp, khi di chuyển tà áo của hai người thỉnh thoảng lại chạm vào nhau. Cố Duy âm thầm rút ngắn khoảng cách, ở nơi như thế này... có vô tình chạm phải cũng đâu có gì lạ, đúng không?
Khi mới bắt đầu lên núi thì Tống Diễn còn hứng khởi, nhưng chỉ đi chưa được nửa tiếng đã thở hổn hển, mặt đỏ gay. Cái cơ thể yếu đuối này đúng là thảm quá, leo núi cũng mệt thở không ra hơi. Sau này chạy trốn chắc chết mất!
Có lẽ không thể cứ nằm dài lười biếng mãi được.
Tống Diễn chống tay lên đầu gối thở dốc. Khoan đã, Cố Duy đâu rồi?
Y vội quay đầu tìm kiếm, suýt nữa đâm vào ngực Cố Duy. Cố Duy giơ tay đỡ lấy y, giọng trầm khàn: "Ta ở đây."
Chỉ cần ta không muốn, chúng ta sẽ không lạc mất nhau đâu.
Vậy nên, đừng lo.
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, tưởng đâu đã lỡ làm lạc mất Cố Duy. Đến khi y nhận ra thì cả hai đang đứng rất gần nhau, y đã đâm thẳng vào lồng ngực Cố Duy, mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cậu thanh niên, lành lạnh như tuyết trên đỉnh núi cao.
Tống Diễn ho khẽ một tiếng rồi đứng thẳng lại, vô ý kéo giãn khoảng cách, cười nói: "Chúng ta đi tiếp thôi."
Cố Duy cảm nhận khoảng trống trước ngực, khẽ mím môi, không bỏ qua nét lúng túng trong mắt Tống Diễn.
Người này, thực ra lúc nào cũng như thế.
Miệng thì nói thích mình, đối xử vô cùng chu đáo, đôi khi còn thả vài câu bông đùa, nhưng kỳ thực lại rất giữ khoảng cách, không bao giờ vượt quá giới hạn. Thậm chí ngay cả khi vô tình chạm phải, y cũng nhanh chóng tránh ra. Kể cả khi đã ngủ chung giường hai tháng, Tống Diễn cũng chưa bao giờ tiến lại gần cậu.
Hành động của người này đầy mâu thuẫn... Đến mức đôi khi, Cố Duy tự hỏi một câu trong đầu.
Tống Diễn có thực sự thích mình không?
Trước đây cậu chưa từng bận tâm đến chuyện đó, trái lại còn thấy vậy là tốt, cậu vốn không muốn đến quá gần người này. Nhưng giờ đây, ý nghĩ đó như một cái gai độc, cắm rễ sâu trong lòng, lúc nào cũng nhắc nhở cậu.
Có lẽ, Tống Diễn không thích cậu đến thế.
Nhưng nếu không thích, tại sao lại tốt với cậu như vậy?
Đôi mắt Cố Duy tối sầm.
Tống Diễn bước đi phía trước như không có chuyện gì, nhưng lòng y bắt đầu thấy bồn chồn.
Không biết vì sao, tuy nhìn bề ngoài Cố Duy vẫn lạnh lùng không khác gì so với thường ngày, nhưng trong khoảnh khắc khi cả hai gần kề, khí thế của cậu như trở nên áp đảo. Tống Diễn bỗng thấy căng thẳng, như thể bị đôi mắt đó nhìn thấu tâm can.
Nhưng hai người đã ở bên nhau lâu thế rồi, mọi chuyện chẳng phải đang tiến triển rất suôn sẻ sao? Còn có chuyện gì được nữa chứ?
Tống Diễn trấn tĩnh lại và tiếp tục lên núi.
Tốn cả nửa ngày trời, cuối cùng họ cũng lên đến trước cổng chùa Huyền Thanh.
Trước chùa có một khoảng sân rất rộng, đông đúc người qua lại, nhiều quầy hàng nhỏ bày bán tấp nập, không khí nhộn nhịp đầy sức sống.
Tống Diễn thở dốc một lúc mới tạm hồi sức, quay đầu lại thì thấy Cố Duy đứng yên lặng một bên, dáng người cao lớn, mặt mày thanh tú, trông bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, không hề đổ lấy một giọt mồ hôi.
Cái này có khoa học không cơ chứ?
Cậu nhóc này có sức khỏe tốt thật... Ngày thường chỉ ở nhà không mà ai ngờ lại khỏe vậy. So sánh với bản thân, Tống Diễn bỗng thấy hơi ngượng.
Tống Diễn làm bộ như không có gì, dẫn Cố Duy vào chùa.
Bên trong chùa người qua lại nườm nượp, Tống Diễn bị ép dính sát vào Cố Duy, hai người đứng sát nhau. Cố Duy hạ mắt, nhẹ nhàng bao quanh bảo vệ Tống Diễn phía trước, bước đi vững chãi, dẫn y từng bước tiến vào trong.
Tống Diễn như một con cá nhỏ bị cuốn vào dòng chảy của đám đông, nhưng lưng được Cố Duy che chắn khiến y rất yên tâm. Không ngờ hai người họ có thể chen vào bên trong một cách an toàn như vậy.
Ngẩng đầu nhìn lên, Tống Diễn nhận thấy chùa này không thờ Phật như thế giới của y, mà là thờ các Tiên chủ qua các đời của Không Huyền Cảnh. Tượng Tiên chủ Tông Triều Sơn được đặt ngay chính điện. Kể từ trận Phù Châu, danh vọng của Tông Triều Sơn trong nhân gian đã đạt đến đỉnh cao, nhang khói hưng thịnh suốt mười năm qua.
Tống Diễn chỉnh lại tư thế, đốt ba nén hương.
So với những vị thần phật hư vô, Tông Triều Sơn đã vì người phàm hy sinh quên mình, xứng đáng được thờ phụng. Nghĩ đến diễn biến của câu chuyện sau này, Tống Diễn thở dài trong lòng, dù có mạnh như Tông Triều Sơn thì cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận diệt vong. Trước sức mạnh vô địch, bao nhiêu nhang khói cũng chẳng thay đổi được gì.
Tống Diễn cung kính cắm hương vào lư hương, nhắm mắt hành lễ.
Y hy vọng Tông Diệu có thể thuận lợi thăng cấp, tiêu diệt ma đầu, mang lại hòa bình cho thế gian.
Nếu có thể, mong rằng thành Túc Minh có thể tránh khỏi trận thảm sát, để mọi người thoát khỏi kiếp nạn.
Không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần một cuộc sống an bình.
Cố Duy lặng lẽ nhìn Tống Diễn.
Cậu chưa bao giờ tin vào những điều này.
Nếu Tiên nhân thực sự toàn năng, thì khi cậu chịu đựng tất cả những đau khổ đó, những kẻ gọi là Tiên nhân này đã ở đâu?
Trong mắt Cố Duy, dù là người phàm, Tiên nhân hay Ma tộc, tất cả đều là sinh linh, không có ai đáng chết hay ai đáng sống, chỉ là vấn đề lập trường mà thôi.
Và liệu những người phàm này có thực sự đáng được bảo vệ? Dù bản thân cậu cũng chỉ là một người phàm, nhưng cậu lại rất thờ ơ với điều đó. Đã từng có lúc cậu mong tất cả mọi người đều chết đi... bao gồm cả chính cậu.
Nhưng Tống Diễn lại tin vào những điều này.
Y chân thành tin tưởng khi tai họa ập đến, những Tiên nhân này sẽ bảo vệ y.
Thật nực cười.
Tại sao mọi người luôn đặt hy vọng vào kẻ khác?
Nếu muốn sống, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Cố Duy xoay người lặng lẽ rời đi.
Tống Diễn nghiêm túc cầu khấn, mong điều ước của mình thành hiện thực. Y chẳng có nhiều mong ước, chỉ hy vọng hiệu ứng bươm bướm mình mang lại không làm rối loạn tương lai. Dù thế gian sẽ trải qua mười năm chiến loạn, nhưng ít nhất kết cục vẫn tốt đẹp mà, phải không?
Y chưa bao giờ nói với ai rằng thỉnh thoảng trong lòng mình cũng có cảm giác lo lắng và sợ hãi. Y sợ mình đã thay đổi điều gì đó. Nếu đó là một thay đổi tốt thì không sao, nhưng nếu là một thay đổi tồi tệ thì sao?
Tống Diễn cười tự giễu.
Có lẽ không đến mức vậy chứ? Đối với những nhân vật chính, bản thân y chẳng có gì quan trọng thì có thể thay đổi được gì đâu?
Y chỉ có thể nắm bắt những gì gần gũi nhất.
Cũng chỉ muốn cứu những người thân thiết bên cạnh mình mà thôi.
Khi Tống Diễn quay lại thì không thấy Cố Duy đâu nữa, y chen ra khỏi chính điện, thấy Cố Duy đang đứng chờ bên ngoài.
Chàng thanh niên lặng lẽ đứng đó, giữa đám đông nhộn nhịp cậu như một miếng ngọc tinh khiết giữa cõi trần tục, khuôn mặt thanh tao tựa Tiên nhân, nhưng ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, như thể dù trời có sập xuống cũng không liên quan đến cậu.
Tống Diễn thoáng mất hồn rồi bật cười.
Y bước lên vỗ vai Cố Duy: "Nghe bảo cơm chay ở chùa Huyền Thanh ngon lắm đấy, giờ về ăn cũng không kịp nữa, hay chúng ta ở lại đây ăn nhé."
Cố Duy nhìn thẳng vào mắt Tống Diễn.
Rõ ràng ban nãy còn đầy trăn trở lo âu, cầu xin sự che chở của Tiên nhân, mà giờ lại vui vẻ thoải mái, còn có hứng ăn uống nữa chứ.
Cố Duy thấp giọng đáp: "Được."
Nửa canh giờ sau.
Tống Diễn vẫn đứng ngoài xếp hàng.
Cơm chay của chùa Huyền Thanh tuy ngon, nhưng người thì quá đông, mà các sư thì "cao quý" không chịu nhận "hối lộ", thế nên chỉ có thể đành đứng chờ như bao người khác. Tống Diễn buồn bực quá chừng.
Y rướn cổ nhìn vào trong, cuối cùng cũng thấy có người ra khỏi, một sư thầy bước tới: "Mời Tống thí chủ vào."
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến lượt.
Họ bước vào chọn một chỗ ngồi, chẳng bao lâu cơm chay đã được dọn lên. Dù chỉ là vài món đơn giản, nhưng lại thanh đạm ngon miệng. Trong tiết trời đông, ăn đồ nóng khiến lòng người thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tống Diễn lộ ra vẻ thỏa mãn.
Cố Duy ngước mắt nhìn Tống Diễn đang ăn uống vui vẻ.
Một người đơn giản và dễ thỏa mãn như thế, liệu có điều gì phải trăn trở không? Hay đang gặp khó khăn gì?
Cố Duy nhấp nhô yết hầu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Hôm nay ngươi cầu nguyện gì vậy?"
Tống Diễn không ngẩng đầu lên, đáp: "Ước mọi người đều bình an."
Cố Duy khựng lại.
Chỉ có vậy thôi à...
Trong lòng Cố Duy luôn nghĩ điều ước của Tống Diễn không thể đơn giản như vậy. Nhưng lời đáp này lại tuôn ra rất tự nhiên, chứng tỏ đây là sự thật từ tận đáy lòng. Chẳng lẽ bình an với y cũng là một điều khó khăn đến vậy sao?
Cố Duy chau mày.
Thôi kệ.
Cố Duy cười khẽ. Nếu đó là điều ước của Tống Diễn, cậu hy vọng, Tống Diễn có thể thực hiện được.
Đây là thế giới mà Tống Diễn yêu mến.
Cậu cũng muốn thử thích thế giới này xem sao.
Tống Diễn vừa ăn xong, ngẩng đầu thì thấy Cố Duy đang cười, y kinh ngạc. Cố Duy rất hiếm khi cười, bộ có chuyện gì vui hả?
Nhưng chưa kịp quan sát kỹ, nụ cười thoáng qua trên môi Cố Duy đã biến mất, nhanh đến nỗi như một ảo giác.
Cố Duy nhẹ nhàng hỏi: "Ăn xong rồi à?"
Tống Diễn đứng dậy nói: "Ừ, chúng ta về thôi."
Bầu trời đã ngả chiều, xuống núi còn một đoạn đường dài, nếu không đi sớm sẽ tối mất.
Vì Tống Diễn mải mê ăn uống nên họ mất khá nhiều thời gian.
Khi xuống đến giữa núi, đám đông đã vãn nhiều, hoàng hôn tỏa ánh nắng nhạt nhòa, gió trên núi về đêm lạnh buốt, Tống Diễn nghĩ bụng có lẽ mình mặc hơi phong phanh.
Tống Diễn đang đi thì bất ngờ bị một đứa trẻ đâm sầm vào, rồi nó quay đầu chạy thẳng.
Tống Diễn chưa kịp hiểu chuyện gì.
Cố Duy trầm giọng: "Túi tiền của ngươi."
Tống Diễn sờ tay vào hông, túi tiền biến mất. Ôi trời! Đi chùa mà cũng gặp phải kẻ trộm! Y lập tức lao theo.
Thằng nhóc rõ ràng đã quen thuộc địa hình, chạy theo những con đường nhỏ quanh co, lắt léo vào sâu trong rừng núi. Núi Ngũ Dương có rất nhiều vách đá cheo leo, vài ngày trước còn mưa, đường trơn trượt nguy hiểm, sơ sẩy chút là rơi xuống vực ngay. Tống Diễn chạy theo một lúc rồi ngừng lại, y hơi băn khoăn.
Thôi bỏ đi, coi như của đi thay người.
Y vừa định quay lại thì đột nhiên bị Cố Duy kéo mạnh về phía sau!
Tống Diễn sững sờ ngẩng đầu lên.
Qua vai Cố Duy, y thấy hai bóng người từ trong rừng đi ra.
Một trong hai là Tần Khởi Lan và một người đàn ông lạ mặt.
Gã đó mặc áo bó đen, ngang lưng đeo một thanh đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ như thể đang quan sát mấy con kiến.
Tim Tống Diễn đập thình thịch.
Không phải Tần Khởi Lan đã bị Cố Nguyên Tu nhốt lại rồi à? Sao bà ta lại xuất hiện ở đây? Với cả người đàn ông này trông rất kỳ quái, không giống người phàm.
Cố Duy cảm nhận mối nguy hiểm rõ ràng hơn Tống Diễn, cậu căng thẳng, đề cao cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.
Tống Diễn hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại: "Sao bà lại ở đây?"
Tần Khởi Lan cười điên cuồng: "Tất nhiên là để đợi hai người các ngươi!"
Lòng Tống Diễn bỗng dấy lên một linh cảm chẳng lành. Đứa trẻ kia... cố tình dẫn họ tới đây.
Tần Khởi Lan đã có âm mưu từ trước.
Tống Diễn không dám chủ quan, nghiêm giọng nói: "Ta đã nói với bà nhiều lần rồi, không phải Cố Duy giết Cố Tư Tề. Những gì bà đang làm chỉ là để thỏa mãn cơn giận dữ mà thôi."
Tần Khởi Lan cười điên loạn: "Giận dữ? Giận dữ thì sao chứ? Con trai ta đã chết, nó phải chôn cùng con ta! Mà Tống Diễn à, ngươi có thật sự hiểu rõ nó không? Ngươi chỉ bị vẻ bề ngoài của nó lừa mà thôi!"
Ánh mắt Cố Duy đột nhiên trở nên băng giá, chứa đầy sát khí. Nếu không phải lần trước đã có một bà hầu chết thay, cậu đã giết Tần Khởi Lan từ lâu rồi, làm gì có chuyện để bà ta sống đến giờ.
Tần Khởi Lan cười nhưng mắt đã đỏ hoe: "Nhưng giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa. Hôm nay hai ngươi sẽ phải chết ở đây. Nếu ngươi đã thích nó đến vậy thì chết cùng nó đi!"
Tần Khởi Lan nhìn gã đàn ông bên cạnh, nghiến răng nói từng chữ: "Giết họ cho ta!"
Gã quét ánh mắt khinh bỉ qua mụ đàn bà ngu ngốc này, chẳng qua chỉ là một con sâu vô dụng. Nhưng vì Quỷ La đại nhân đã ra lệnh giúp Tần Khởi Lan giết người, gã rút đao ra khỏi vỏ. Thanh đao đen kịt tỏa ra làn khói ma quái.
Mặt Tống Diễn tái mét, y hét lớn: "Bà dám cấu kết với Ma tộc!"
Tần Khởi Lan đã chẳng còn quan tâm đến gì nữa, bà ta trừng mắt nhìn Tống Diễn: "Chỉ cần có thể giết hai ngươi, ta làm gì cũng được!"
Bà đã mất tất cả. Thứ duy nhất giữ bà sống đến giờ chỉ còn là thù hận. Quỷ La đại nhân đã hứa sẽ giúp bà giết Cố Duy và Tống Diễn. Bà chẳng cần biết Ma tộc muốn gì, cũng chẳng quan tâm bà có bị lợi dụng không. Bà chỉ muốn nhìn hai kẻ này chết ngay trước mắt mình!
Lòng bàn tay Tống Diễn đầy mồ hôi lạnh.
Tần Khởi Lan đã hoàn toàn mất trí.
Một kẻ điên tuyệt vọng thì chuyện gì cũng dám làm. Nhưng điều y không hiểu là, tại sao Ma tộc lại giúp Tần Khởi Lan?
Nhưng Tống Diễn không còn thời gian để suy nghĩ.
Gã đàn ông kia lao đến nhanh như một bóng ma, trong chớp mắt đã đứng trước mặt y. Đồng tử Tống Diễn co lại, thậm chí y còn không kịp phản ứng——
Chẳng lẽ y phải chết ở đây ư?
Khi mũi đao sắp chạm đến mình, Cố Duy bỗng xoay người ôm lấy y, mũi đao sượt qua trán cậu, ngay sau đó cả hai cùng lăn xuống vách núi!