Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 20: Bàng hoàng




Công Nghi Đam vội vã tới Tống phủ, vừa liếc mắt đã thấy Tần Chương đang đứng đó.

Công Nghi Đam nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Ngươi thuộc mạch nào?"

Trong Không Huyền Cảnh có bốn mạch: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi mạch đều đảm nhiệm những chức vụ khác nhau. Những người tu luyện nhập môn vào Không Huyền Cảnh sẽ được phân vào bốn mạch này.

Tần Chương không rõ vì sao Công Nghi Đam đột nhiên xuất hiện, Công Nghi Đam là Tiên nhân thuộc mạch Huyền, tu vi cao thâm, đã làm Tiên Sử của thành Túc Minh gần hai mươi năm, là bậc tiền bối trong Không Huyền Cảnh, hoàn toàn không phải hạng tiểu tiên vừa nhập môn như hắn ta có thể so sánh.

Hắn luôn cẩn trọng trong mọi việc, đáng lẽ việc nhỏ này không thể kinh động đến Tiên Sử mới phải.

Tần Chương kính cẩn đáp: "Ta thuộc mạch Hoàng, là đệ tử của Nguyên Hóa tiên sư."

Công Nghi Đam lạnh lùng liếc Tần Chương, cái tên tiểu tiên này nghĩ vào được Không Huyền Cảnh là có thể tung hoành hả? Lần này ngươi đá phải ván sắt rồi, dám động vào người mà ngươi không nên động đến!

Vừa rồi Từ Thuấn đích thân tìm đến ông, bảo ông tới giải quyết chuyện này, còn nhấn mạnh đây là lệnh của Thiếu chủ.

Cái nhà họ Tống này quả thực có thế lực kinh người!

Người mà Thiếu chủ đích thân bảo vệ, một tiểu tiên mạch Hoàng như ngươi lại dám đắc tội sao?

Công Nghi Đam lạnh giọng nói: "Điều luật đầu tiên của Tiên Môn là không được ức hiếp người phàm, ngươi cũng biết ngươi đang phạm phải tội lớn."

Cả người Tần Chương khẽ run, vội vàng biện giải: "Tiên Sử hiểu lầm rồi, ta luôn tuân thủ nghiêm ngặt những điều Tiên Môn răn dạy, tuyệt đối không dám ức hiếp người phàm. Lần này ta chỉ nghi ngờ có người cấu kết với Ma tộc giết người nên mới đến điều tra."

Vừa nghe đến bốn chữ "cấu kết Ma tộc", đám đông xung quanh bàng hoàng xôn xao.

Đây là tội chết người đấy!

Tống Đức Viễn vừa như sống lại từ cửa tử, giờ toàn thân run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, chỉ vào Tần Chương mắng: "Ngươi, ngươi nói bậy!"

Nếu thật sự gán cho Cố Duy tội danh này, dù có giao cậu ra, nhà họ Tống cũng không còn chỗ đứng, đúng là thủ đoạn độc ác, muốn giết cả Cố Duy và nhà họ Tống!

Tần Chương nói: "Hạc Hoài Sơn Trang có gián điệp Ma tộc, ai ai cũng biết, Cố Duy có thể giết người ở Hạc Hoài Sơn Trang, ta nghi ngờ là hợp lý."

Công Nghi Đam càng nghe càng giận, hét lớn: "Im miệng!"

Tần Chương vốn nghĩ Tống Đức Viễn sẽ cãi lại, nhưng không ngờ người chặn lời hắn ta lại là Công Nghi Đam, mà nhìn vẻ mặt của Công Nghi Đam, hình như còn giận hơn cả nhà họ Tống. Lòng hắn chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Công Nghi Đam tất nhiên là giận rồi!

Thiếu chủ đã đích thân tiêu diệt Ma tộc tại Hạc Hoài Sơn Trang, nếu nhà họ Tống thực sự liên quan đến Ma tộc, thì thiếu chủ có bao giờ bảo vệ họ không?

Công Nghi Đam chỉ vào Tần Chương, tức đến mức râu cũng rung: "Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì thế hả!"

Tống Đức Viễn đứng đờ ra đó, câu này vốn dĩ là ông định nói mà.

Đến lúc này Tần Chương cũng cảm thấy sai sai, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, hắn ta lắp bắp: "Ta... ta chỉ đoán thôi..."

Công Nghi Đam lạnh lùng: "Ngươi chỉ là đoán thôi mà đã dám bắt người? Ai cho ngươi quyền đó!"

Tần Chương: "Ta..."

Công Nghi Đam lại hỏi: "Nếu ngươi nói chắc như vậy, vậy bằng chứng đâu?"

Tần Chương: "Cái này..."

Công Nghi Đam cười lạnh: "Không có bằng chứng mà dám vu khống người ta, ngươi là Tiên nhân mạch Hoàng, có trách nhiệm bảo vệ Không Huyền Cảnh, đáng lẽ không được phép tự ý rời khỏi vị trí, ngươi đến đây một mình, có mang theo chiếu lệnh của Thượng Tiên (tiên cấp trên) không?"

Mỗi câu hỏi của Công Nghi Đam khiến mặt Tần Chương trắng bệch thêm một chút, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.

Hắn không có bằng chứng, cũng không có sự cho phép, chỉ nghĩ đây chuyện này nhỏ, sẽ không kinh động đến cấp trên. Nhưng nếu thật sự bị truy cứu...

Công Nghi Đam tiếp tục: "Ta nhất định sẽ báo cáo chuyện này lên Giám Sát Ty."

Tần Chương suýt thì quỳ sụp xuống tại chỗ.

Nếu sự việc bị đưa lên Giám Sát Ty với tội danh tự ý rời khỏi vị trí và ức hiếp người phàm, hắn ta sẽ bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi Không Huyền Cảnh. Hắn vội vàng van xin: "Ta, ta cũng bị người khác lợi dụng, hoàn toàn không cố ý làm chuyện này, càng không dám ỷ thế hiếp người! Xin đại nhân minh xét!"

Nhưng Công Nghi Đam không cho hắn ta cơ hội giải thích, quay sang nói với người bên cạnh: "Giải hắn ta đi."

Hai chân Tần Chương mềm nhũn, không còn sức lực để phản kháng, bị người ta kéo đi như một con gà rơm.

Đám người đứng hóng hớt đều sững sờ, không ai thốt lên được câu nào. Màn này đúng là vượt quá sức tưởng tượng của họ!

Ai nấy đều thấy rõ Tần Chương đang dùng quyền thế trả thù riêng, mọi người đều tưởng lần này Cố Duy chết chắc, nhà họ Tống cũng chẳng thoát nổi, ai ngờ ngay thời khắc quan trọng, Tiên Sử đại nhân lại xuất hiện để làm chủ công lý! Chỉ với vài câu nói đã giải quyết gọn ghẽ Tần Chương, hóa ra trong mắt những người dân thường, họ cứ ngỡ Tần Chương là kẻ vô cùng quyền thế, nhưng đối diện với một Tiên nhân cấp cao hơn của Không Huyền Cảnh, hắn cũng chỉ như gà vườn chó xóm thôi.

Bao năm nay nhà họ Tần dựa vào thế lực của Tần Chương mà ngông cuồng, nhiều người đã nhìn không thuận mắt. Kết cục thế này đúng là hả lòng hả dạ!

Mọi người đang chuẩn bị tản đi, không ngờ chuyện vẫn chưa kết thúc.

Công Nghi Đam bước tới trước mặt Tống Đức Viễn, vẻ mặt ôn hòa, còn mang theo chút áy náy: "Tất cả là do ta quản lý chưa nghiêm, khiến Tống lão gia gặp phải phiền phức này. Nghe nói Tống lão gia đã tìm gặp ta hai ngày trước, nhưng hạ nhân không thông báo, ta đã xử lý những người bên dưới rồi. Sau này nếu Tống lão gia có việc, cứ trực tiếp đến phủ Tiên Sư gặp ta, chắc chắn sẽ không ai dám cản trở nữa."

Tống Đức Viễn: "???"

Tống Đức Viễn ngây người nhìn Công Nghi Đam. Tiên Sử đại nhân mà ông đã cầu xin hết lần này đến lần khác, đến mức chẳng được gặp mặt, giờ lại đích thân đến xin lỗi ông một cách nhã nhặn, thậm chí còn xử lý những kẻ dám thất lễ với ông?

Có phải ông đang mơ không vậy?

Công Nghi Đam thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tống Đức Viễn, tưởng ông vẫn còn bực tức, bèn nói tiếp: "Nếu Tống lão gia còn có yêu cầu gì cứ nói ra. Chỉ cần hợp lý, ta nhất định sẽ đáp ứng."

Tống Đức Viễn lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Không, không cần đâu, Tiên Sử đại nhân xử lý công bằng, Tống mỗ đã cảm kích không hết rồi."

Công Nghi Đam: "Đó là trách nhiệm của ta, chỉ là trước đây ta sơ sót, mong Tống lão gia bỏ qua."

Tống Đức Viễn lắp bắp: "Không, không có gì, không dám không dám..."

Công Nghi Đam thấy Tống Đức Viễn vẫn còn sợ hãi, không nói thêm gì nữa, nhanh chóng dẫn người rời đi.

Đám đông xung quanh cứ ngẩn ngơ như đang mơ.

Họ còn thấy sốc hơn cả lúc Tần Chương bị bắt đi.

Vừa rồi nhìn thái độ của Tiên Sử đại nhân, người không biết còn tưởng rằng ông ấy đang nịnh bợ Tống Đức Viễn á chứ...

Nhà họ Tống chẳng phải chỉ là một gia đình giàu có bình thường sao? Ngày thường đến cổng phủ Tiên Sư còn chẳng vào nổi, vậy mà sao Tiên Sử đại nhân lại quay ngoắt 180 độ, trở nên thân thiết thế này?

Rốt cuộc nhà họ Tống có chỗ dựa gì đây?

Không đúng! Nếu nhà họ Tống thật sự có chỗ dựa, sao Tần Chương dám hoành hành như vậy? Trước đó sao Tống Đức Viễn lại không gặp được Công Nghi Đam?

Họ thực sự không hiểu nổi.

Nhưng có một điều chắc chắn: từ hôm nay trở đi, nhà họ Tống đúng là đã có thế lực rất lớn rồi. Sau này ở thành Túc Minh, nhà họ Tống có thể "đi ngang" mà chẳng ai dám cản! (đi ngang như cua, ý chỉ ngang ngược hống hách)

Tống Đức Viễn cũng chẳng khác gì đám đông xung quanh, đầu óc ông cứ lơ mơ như đang lạc vào sương mù.

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng đứng ở cổng để bị nhìn chằm chằm mãi cũng không hay, Tống Đức Viễn ho khan một tiếng, quay lưng trở vào nhà.

Cửa lớn của Tống phủ đóng kín, đám đông xem náo nhiệt cũng dần tản ra.

Trong đám người, một người đàn ông ăn mặc như người bán rong lặng lẽ rời đi.

Người đàn ông rẽ qua mấy con hẻm, xác nhận không có ai theo dõi liền nhảy qua bức tường một quán trọ, rồi leo qua cửa sổ vào một căn phòng, quỳ xuống nói: "Đại nhân, thuộc hạ đã về."

Quỷ La đang nghịch nghịch bím tóc của mình, ngẩng khuôn mặt âm u lên, nói: "Thấy gì rồi, kể ta nghe."

Người đàn ông đáp: "Ban đầu Tần Chương định bắt Cố Duy đi, nhưng đến phút chót Công Nghi Đam xuất hiện. Theo quan sát của thuộc hạ, thái độ của Công Nghi Đam với nhà họ Tống rất khác thường, có lẽ đã có người ra mặt giúp đỡ."

Quỷ La trầm ngâm.

Mấy ngày qua họ đã điều tra ra, người báo tin cho Công Nghi Đam là một tu sĩ họ Từ.

Huynh đệ họ Từ gồm hai người, huynh trưởng Từ Thuấn, đệ đệ Từ Phần. Khi đó Từ Thuấn đã trốn thoát khỏi Hạc Hoài Sơn Trang, người còn lại là Từ Phần, rất có thể đó là kẻ đã giết Chu Vấn Đạo.

Từ Phần có thể giết Chu Vấn Đạo – kẻ có Ma khí trong tay, chứng tỏ hắn không phải tu sĩ tầm thường, chắc chắn là Tiên nhân của Không Huyền Cảnh và còn có địa vị không nhỏ, nếu không, hắn đã chẳng thể dễ dàng sai khiến Công Nghi Đam, khiến ông ta phải lo sợ như vậy. Nếu muốn đoạt lại Ma khí từ tay hắn, nhất định không thể chủ quan, cần phải có kế hoạch lâu dài.

Hơn nữa người họ Từ kia vẫn đang ở trong thành, khiến họ chưa có cơ hội ra tay.

Nhưng xem ra giờ cơ hội đã đến.

Người họ Từ này dành sự quan tâm đặc biệt cho nhà họ Tống... Mối liên hệ duy nhất giữa huynh đệ họ Từ và nhà họ Tống chính là Tống Diễn và Cố Duy, những người đã cùng đi tới Hạc Hoài Sơn Trang.

Trong mắt Quỷ La lóe lên một tia cười quỷ dị.

⋆˚✿˖° 𐙚 ₊ ⊹ ♡

Tại sảnh chính của Tống phủ.

Cả nhà bốn người nhìn nhau, bầu không khí im lặng đến kỳ lạ.

Một lúc lâu không ai mở miệng nói gì.

Dù đây là một niềm vui thoát chết trong gang tấc, nhưng bánh từ trên trời rơi xuống bất ngờ thế này, khiến ai cũng ngơ ngẩn, chưa kịp lấy lại tinh thần.

Tống Diễn nghĩ thầm, thôi thì mình phải khuấy động không khí vậy. Y khẽ hắng giọng, giả vờ đắc ý: "Con đã nói rồi mà, phủ Tiên Sư là nơi công bằng nhất, không có chuyện gì xảy ra đâu, thế mà hồi đó mọi người không tin con!"

Tống Đức Viễn, Chung Tuệ Lan: "..."

Tống Diễn mặt mày đầy kính nể: "Công Nghi đại nhân quả là bậc đức cao vọng trọng, còn Tần Chương kia thì lần này đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Để xem từ nay ai dám đến gây sự với chúng ta nữa!"

Tống Đức Viễn, Chung Tuệ Lan: "..."

Tống Diễn: "Cha, mẹ, sao hai người không nói gì vậy?"

Con muốn chúng ta nói gì đây chứ?

Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan biểu cảm phức tạp, không biết nói sao cho vừa.

Chỉ có Cố Duy là vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, lúc này mới nhìn về phía Tống Diễn, ánh mắt thoáng chút suy tư.

Sau một lúc lâu Tống Đức Viễn ngập ngừng mở miệng: "Diễn nhi, con nói đúng, là cha suy nghĩ chưa thấu đáo. Hôm nay..." Ông nhìn Cố Duy với vẻ xấu hổ: "Thật sự là đã khiến Cố Duy thiệt thòi rồi."

Lúc ấy quả thật ông đã có ý định bỏ mặc Cố Duy, mới ra lệnh cho người ngăn Tống Diễn lại. Nếu không có Công Nghi Đam kịp thời xuất hiện...

Tống Đức Viễn không còn mặt mũi nào để đối diện với Cố Duy.

Nhưng Cố Duy lại không để tâm lắm, những gì Tống Đức Viễn làm là lẽ thường tình. Ông ấy đã kiên trì đến phút cuối cùng cũng là rất khó khăn rồi. Chỉ có điều, thái độ của Tống Diễn lúc đó...

Nhớ lại lúc Tống Diễn bất chấp tất cả lao ra chắn trước mặt cậu, ánh mắt của Cố Duy thoáng tối lại, môi khẽ mím chặt.

Tống Diễn bực bội nói: "Cha cũng biết cậu ấy thiệt thòi hả? Cậu ấy là thê tử của con đấy, cha làm vậy coi sao đặng! Lại còn cấm con không cho cản nữa chứ!"

Tống Đức Viễn: "Phải, phải, là cha sai, cha sẽ bù đắp cho hai đứa."

Thấy đã đủ để xoa dịu tình hình, Tống Diễn liền đứng dậy: "Vậy bọn con về phòng trước đây."

Tống Đức Viễn gật đầu đồng ý.

Chờ cho con trai và Cố Duy rời đi, Tống Đức Viễn quay sang nhìn Chung Tuệ Lan, cả hai vợ chồng đều rối bời.

Dù Tống Diễn lúc nào cũng bảo phủ Tiên Sư sẽ xử lý công bằng, nhưng họ không ngây thơ như cậu con trai. Rõ ràng chuyện này có uẩn khúc gì đó phía sau, mà thái độ nồng nhiệt của Công Nghi Đam thì không thể chỉ dùng từ "công bằng" để giải thích được.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai vợ chồng vẫn không hiểu nổi, tại sao Công Nghi Đam lại làm như vậy?

Nhà họ có quen biết ai quyền quý đâu!

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ

Khác hẳn với bầu không khí như vừa thoát nạn tại Tống phủ.

Tại Cố phủ, bầu không khí nặng nề đến mức nghẹt thở, nhóm người hầu cúi đầu thấp, không dám thở mạnh.

Bỗng trong sân vang lên tiếng choang, như có thứ gì đó bị đập vỡ.

Người hầu đứng bên ngoài cúi đầu càng thấp hơn nữa.

Cố Nguyên Tu vừa đập vỡ chiếc tách trà trong tay, tức muốn hộc máu.

Chuyện Tần Chương đưa ra tối hậu thư cho Tống phủ, ông ta đã biết từ lâu. Mấy ngày qua ông ta luôn giữ im lặng để theo dõi tình hình. Nếu Tần Chương bắt được Cố Duy, ông ta đã tính đến chuyện phải sang gặp Tần Khởi Lan để xin lỗi. Dù sao thì ông ta cũng không thể đắc tội với nhà họ Tần.

Nhưng việc đó cũng không quá nghiêm trọng. Tần Khởi Lan là vợ ông ta, nhà họ Tần vẫn còn mối liên hệ với ông ta. Ông ta hiểu rõ tính cách của Tần Khởi Lan, đến lúc đó chỉ cần dỗ dành chút là xong.

Nhiều năm qua, ông ta vẫn dung túng cho Tần Khởi Lan là vì nể mặt Tần Chương.

Nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến thế này!

Không chỉ Công Nghi Đam xuất hiện để bảo vệ Tống phủ, mà còn trực tiếp bắt giữ Tần Chương. Nếu thực sự xét xử theo tội danh đó, lần này Tần Chương không chết cũng phải lột một lớp da. Mất đi Tần Chương, nhà họ Tần sẽ chẳng còn gì.

Còn nhà họ Tống, có được Công Nghi Đam che chở, ông ta chẳng dám động vào nữa.

Nếu nhà họ Tống quyết định trả thù ông ta...

Cố Nguyên Tu nhíu mày, đi qua đi lại trong phòng.

Tình thế bây giờ rất bất lợi cho ông ta.

Tất cả là do cái con đàn bà Tần Khởi Lan này gây ra! Đã cấm túc bà ta rồi mà vẫn còn lén lút giở trò. Đừng tưởng ông ta không biết, chính Tần Khởi Lan đã gọi Tần Chương tới!

Cố Nguyên Tu tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, xoay người bước ra ngoài.

Tần Khởi Lan đã bị giam trong sân suốt mấy ngày, mỗi ngày bà ta đều ăn uống đúng giờ, vẻ mặt bình tĩnh như thể đã hết đau khổ, nhưng thỉnh thoảng trong mắt lại lóe lên tia điên loạn, quỷ dị.

Giờ đây sự yên lặng trong sân cũng bị phá vỡ bởi tiếng bước chân.

Là Cố Nguyên Tu.

Khóe miệng Tần Khởi Lan khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng. Nếu Cố Nguyên Tu đến đây, chứng tỏ Tần Chương đã ra tay.

Bà ta ngồi đó đầy kiêu hãnh, chờ đợi Cố Nguyên Tu xuất hiện trước mặt mình.

Cửa bật mở.

Tần Khởi Lan nhìn khuôn mặt đen kịt của Cố Nguyên Tu, sự phấn khích điên cuồng trong lòng không thể kiềm chế, bà ta cười lạnh: "Cuối cùng ông cũng chịu ló mặt rồi, sao hả? Thằng tiện chủng Cố Duy kia chắc chết rồi chứ gì?"

Cố Nguyên Tu ngươi là cái thá gì mà dám cấm túc ta, đợi đến khi ta rời khỏi đây, ta sẽ về nhà họ Tần!

Bốp! Một tiếng vang chát chúa.

Nụ cười trên mặt Tần Khởi Lan đông cứng, gương mặt nóng rát. Bà ta ôm má, không thể tin nổi mà hét: "Ngươi dám đánh ta!"

Cố Nguyên Tu lạnh lùng nói: "Ngươi gây ra chuyện lớn thế này mà vẫn chưa biết hối cải, cứ mở miệng là gọi Cố Duy là tiện chủng. Ta thấy ngươi mới là đồ tiện phụ!"

Tần Khởi Lan trừng mắt: "Ngươi điên rồi à?"

Cố Nguyên Tu nhìn thẳng vào mắt bà ta, nói từng chữ một: "Ta biết ngươi đang chờ gì, nhưng đừng chờ nữa. Tần Chương vì tội ỷ thế hiếp người đã bị Công Nghi Đam bắt ngay trước mặt mọi người. Hắn sẽ bị đưa lên Giám Sát Ty xét xử. Với những tội lỗi của hắn, chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Không Huyền Cảnh, giữ được cái mạng đã là may rồi."

"Ngươi nói cái gì?!" Tần Khởi Lan cảm thấy mọi chuyện quá phi lý, không thể tin nổi: "Công Nghi Đam sao có thể bắt Tần Chương?"

Cố Nguyên Tu lạnh lùng đáp: "Tất nhiên là vì người đứng sau nhà họ Tống chức còn lớn hơn cả Tần Chương, thậm chí còn hơn cả Công Nghi Đam. Lần này ngươi đã đụng trúng kẻ không nên đụng rồi."

Tần Khởi Lan hét lên: "Không, ta không tin, ngươi đang lừa ta!"

Cố Nguyên Tu chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.

Tần Khởi Lan thấy ánh mắt lạnh lùng vô tình của Cố Nguyên Tu, trái tim chợt trùng xuống, lùi lại một bước. Trong lòng bà ta có một giọng nói vang lên, rằng Cố Nguyên Tu không hề nói dối. Những gì ông ta nói đều là sự thật... Nhưng, nhưng chuyện này sao có thể được? Nhà họ Tống chẳng phải chỉ là một nhà buôn hôi mùi tiền, sao họ có thể quen biết với Tiên nhân của Không Huyền Cảnh?

Không thể nào!

Thế là hết.

Không chỉ Tần Chương tiêu đời, mà cả bà ta, cả nhà họ Tần cũng tiêu đời.

Cố Nguyên Tu mệt mỏi nhắm mắt: "Cố Tư Tề có kết cục như vậy đều là do ngươi không biết dạy dỗ con cái, tự gây ra tai họa, từ giờ hãy ở đây mà suy ngẫm đi."

Nói rồi ông ta quay người bỏ đi.

Tần Khởi Lan nhìn theo bóng lưng kiên quyết của Cố Nguyên Tu, nhìn cánh cửa sân lại lần nữa đóng sập, bà ta nhận ra mình sẽ không bao giờ thoát ra khỏi đây nữa.

Không, không thể như thế này được.

Không thể nào.

Sao có thể thế này!

Tần Khởi Lan điên cuồng la hét nhưng không ai thèm để ý. Cả sân vắng lặng chỉ còn vang vọng tiếng la hét của bà ta, ngay cả đám nha hoàn thân cận nhất cũng đã bị đưa đi.

Bà ta bị bỏ mặc ở đây, cô độc một mình.

Tần Chương...

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má Tần Khởi Lan.

Bà ta không những không thể báo thù cho con trai, mà còn hại cả em trai, hại cả nhà họ Tần. Tất cả là lỗi của bà ta.

Lỗi của bà ta...

Mất đi nhà họ Tần, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng vô tình của Cố Nguyên Tu vừa rồi, Tần Khởi Lan hiểu bà ta sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này nữa.

Mười bảy năm làm vợ chồng.

Con trai duy nhất chết thảm, chồng thì vô tình, gia đình thì lụn bại.

Tần Khởi Lan ôm đầy hận thù, nhưng không có nơi nào để xả.

Nhưng bà ta có thể làm gì nữa đây?

Tần Khởi Lan bỗng cười phá lên, vừa cười vừa khóc, ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng.

Bà ta quăng một dải lụa trắng lên xà nhà, đứng lên ghế, chuẩn bị kết liễu đời mình.

Tần Khởi Lan nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thì thầm: "Tề nhi, mẹ đến bên con đây."

Bà ta đá văng chiếc ghế.

Cảm giác nghẹt thở ập tới, bà ta bắt đầu vùng vẫy theo bản năng, nhưng không thoát ra được. Tốt thôi, bà ta sẽ chết như thế này.

Khuôn mặt Tần Khởi Lan biến dạng, méo mó trong cơn đau đớn. Hơi thở yếu dần, tay bà ta rũ xuống.

Bỗng một cơn gió ùa qua, mở tung cánh cửa sổ.

Chỉ thấy một cái bóng đen lướt qua.

Dải lụa trắng đứt phựt, Tần Khởi Lan rơi xuống đất, ngơ ngác ngẩng đầu lên rồi ngay lập tức lộ vẻ kinh hãi, hét toáng lên: "Quỷ á——!"

ִׄ˚ • 𖥔 ࣪˖ ⭑ ₊ ⭒ *ೃ༄

Tống Diễn rời khỏi chỗ của cha mẹ, y thở phào nhẹ nhõm, nếu còn ở đó lâu thêm chút nữa chắc y ngạt thở mất. May mà hôm nay Công Nghi Đam đến kịp, nếu không chắc y phải đích thân tìm Tông Diệu rồi. Nam chính đúng là đáng tin cậy, không uổng công y ra sức cứu một phen.

Cố Duy suy tư nhìn theo bóng lưng Tống Diễn.

Dù lúc nãy Tống Diễn có vẻ ngây thơ khi nói chuyện với cha mẹ, nhưng Cố Duy lại có linh cảm rằng Tống Diễn không đơn giản như bề ngoài.

Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan không biết...

Nhưng sống cùng Tống Diễn mỗi ngày, nghĩ lại thái độ của y trong mấy ngày qua, Tống Diễn luôn bình thản, chưa từng tỏ ra lo lắng chút nào... Có lẽ nào, Tống Diễn đã biết trước kết quả rồi?

Vậy nên mới luôn ung dung như thế.

Có lẽ y không phải không hiểu chuyện, mà là đã tính toán mọi thứ kỹ lưỡng, chỉ giả vờ ngây thơ thôi.

Khi Tống Diễn và Cố Duy về đến sân.

Đám nha hoàn vui vẻ ùa ra, xúm lại quanh họ, hỏi thăm rối rít, còn bưng trà nóng và bánh ngọt lên, vừa bóp vai cho Tống Diễn vừa cười nói: "Thiếu gia, mau kể chuyện hôm nay cho chúng em nghe đi."

Tống Diễn thấy lũ nha đầu lại vui vẻ như ngày thường, tâm trạng cũng phấn khởi hẳn, cười híp mắt: "Mấy đứa biết hết rồi còn bắt ta kể cái gì nữa?"

Thải Thường cười ngọt ngào: "Thiếu gia kể lại đi mà, bọn em sợ nghe sai chi tiết."

"Đúng đúng, thiếu gia kể lại đi!"

Bị đám tiểu nha đầu vây quanh, Tống Diễn không nỡ từ chối. Y hắng giọng, giả bộ như một ông thầy kể chuyện: "Chuyện là thế này..."

Cố Duy lạnh nhạt liếc Tống Diễn, đúng là đồ tai mềm. Nhưng chốc sau cậu lại lộ vẻ bất lực.

(Tai mềm là một cách nói ẩn dụ trong tiếng Trung, chỉ người không có chính kiến mạnh hoặc dễ bị người khác lôi kéo)

Thôi, mặc kệ y đi.

Cố Duy lặng lẽ ngồi một mình ở góc, rũ mắt nhìn xuống.

Nếu Tống Diễn đã biết trước mọi chuyện, biết rõ mình có chỗ dựa, thì người đó là ai?

Không thể nào là người mà Tống Đức Viễn quen, nếu không ông ấy đã không đến nỗi không thể vào được phủ Tiên Sư... Mà người duy nhất Tống Diễn quen biết trong thời gian này chỉ có Từ Phần.

Từ sau khi kết hôn với mình, Tống Diễn đã cắt đứt mọi quan hệ với những bạn bè cũ, không giao du với ai, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến chuyến đi Hạc Hoài Sơn Trang, sau đó còn đối xử với Từ Phần khác biệt hẳn, lúc nào cũng săn đón.

Chẳng lẽ Tống Diễn biết Từ Phần có thân phận đặc biệt, nên mới cố tình làm thân? Vậy nên, người khiến Công Nghi Đam thay đổi thái độ có lẽ không ai khác ngoài Từ Phần.

Nếu vậy, Từ Phần chắc chắn không phải là một tu sĩ bình thường.

Chắc chắn anh ta phải là người của Tiên Môn, còn có địa vị cao trong đó, mới khiến Công Nghi Đam từ kiêu ngạo chuyển sang khiêm nhường như vậy.

Cố Duy từ từ ghép nối các mảnh ghép trong đầu.

Tống Diễn ở bên này vẫn đang hùng hồn kể xong câu chuyện, rồi ung dung nhấc chén trà lên uống một ngụm.

Đám nha hoàn phấn khích vỗ tay rầm rộ.

Sáng nay tất cả bọn họ đều thấp thỏm, lo sợ nhà họ Tống sẽ đắc tội với Tiên Môn. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt, tình thế đã đảo ngược, người gặp rắc rối lại là nhà họ Tần và Tần Chương.

Hừ, từ giờ thử xem ở thành Túc Minh còn ai dám coi thường nhà họ Tống nữa, nói họ chỉ là trọc phú! Bây giờ lão gia của họ có thể gặp Tiên Sử bất cứ lúc nào, nhà họ Tống là gia đình có uy tín nhất thành Túc Minh rồi nhé!

Tống Diễn uống xong trà, phẩy tay: "Thôi được rồi, chuyện cũng đã kể, giờ giải tán hết đi."

Đám nha hoàn vâng dạ rồi nhanh chóng lui ra.

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Tống Diễn quay sang nhìn Cố Duy.

Dù mọi chuyện đã qua, nhưng nhớ lại lúc đó, khi y nhìn Cố Duy rời đi một mình, cảm giác bất lực và sợ hãi vẫn còn ám ảnh trong lòng y.

Y không dám nghĩ nếu Công Nghi Đam không xuất hiện, nếu Tông Diệu không ra tay thì Cố Duy sẽ ra sao.

Sao đứa nhỏ này lại có thể ngốc nghếch vậy chứ!

Tống Diễn nhìn Cố Duy, ánh mắt trở nên nghiêm túc, y mở lời một cách chân thành: "Từ nay về sau ngươi tuyệt đối đừng im lặng mà bỏ đi một mình như thế nữa."

Cố Duy nhìn về phía Tống Diễn.

Đôi mắt đào hoa vốn lúc nào cũng lơ đãng của người đàn ông này, giờ đây chỉ có sự chân thành và lo lắng. Cố Duy nhớ lại lúc Tống Diễn bất chấp tất cả lao ra chặn đường mình...

Cố Duy im lặng một lúc lâu, rồi khẽ hỏi: "Nếu hôm nay Công Nghi Đam không xuất hiện, liệu ngươi có vẫn làm vậy không?"

Nếu ngươi không có đường lui.

Nếu đây thực sự là đường cùng.

Ngươi vẫn sẵn lòng đánh cược tất cả để kéo ta lại chứ?

Tống Diễn không chút do dự trả lời: "Tất nhiên."

Dù sao thì y cũng đã đọc nguyên tác rồi mà, trời không bao giờ tuyệt đường người. Nếu không có Tông Diệu, y sẽ tìm đường khác, kiểu gì cũng tìm ra cách cứu người.

Y tuyệt đối sẽ không đứng nhìn Cố Duy đi vào chỗ chết.

Cố Duy sững sờ nhìn vào mắt Tống Diễn.

Cậu đã nghĩ mình sẽ không bao giờ tin tưởng ai nữa, sẽ không bao giờ trông chờ vào bất cứ ai. Cậu đã quen với việc sống như thế này rồi.

Vì nếu không kỳ vọng, sẽ không thất vọng.

Nhưng vào giây phút này.

Bỗng nhiên cậu lại muốn tin vào người đàn ông trước mắt.

Tin thêm một lần nữa.

Lần cuối cùng.

Cổ họng Cố Duy khẽ chuyển động, giọng khàn khàn: "Ta đồng ý với ngươi."

Sẽ không bao giờ lặng lẽ bỏ đi một mình nữa.