Tống Diễn hơi thắc mắc, không hiểu Cố Duy làm sao thế nhỉ?
Tông Diệu như đã cảm nhận được gì đó, liền chắp tay nói: "Cảm ơn Tống huynh đã nhiệt tình mời, nhưng huynh trưởng của ta vẫn đang trọ trong khách điếm, ta cũng không nên làm phiền Tống huynh nữa."
Tống Diễn vốn chỉ mời theo phép lịch sự, nếu nam chính có ở lại thì tốt, không thì cũng chẳng sao, nên y đứng lên tiễn Tông Diệu ra cửa.
Tới cửa Tông Diệu mới nói với Tống Diễn: "Tống huynh, khi huynh về xin nói với phu nhân giúp ta, đừng để cậu ấy hiểu lầm."
Tống Diễn ngớ người: "Hiểu lầm chuyện gì cơ?"
Tông Diệu lấp lửng: "Ta và Tống huynh chỉ là giao tình quân tử, nhưng hình như phu nhân huynh có chút hiểu lầm."
Từng câu từng chữ của Tông Diệu Tống Diễn nghe rất rõ ràng, nhưng ghép lại thì y không hiểu nổi. Lúc này y mới bắt đầu thấy bối rối. Cái gì mà "giao tình quân tử" chứ?
Tông Diệu thấy Tống Diễn vẫn chưa hiểu, trong lòng thở dài. Tống huynh là người hào sảng, nhưng về tình cảm thì lại hơi chậm hiểu.
Anh cũng không tiện nói thêm, chỉ thở dài: "Sau này Tống huynh đừng phớt lờ phu nhân mình nữa."
Nói xong liền cáo từ.
Tống Diễn đứng ở cửa nghĩ đi nghĩ lại mãi. Cuối cùng y mới bừng tỉnh ngộ: Ý Tông Diệu chẳng phải là nói Cố Duy ghen à?
Nhưng sao có thể chứ!
Tống Diễn bật cười lắc đầu.
Tông Diệu không biết chuyện giữa bọn họ nên mới có phán đoán kỳ quặc như thế. Phải biết là Cố Duy bị đánh gãy chân rồi được gả vào đây, nếu Cố Duy không căm hận y đã may lắm rồi, chứ nói gì đến việc thích y.
Chàng trai chí lớn như Tông Diệu toàn lo chuyện thiên hạ thì hiểu gì về chuyện tình cảm đâu.
Chắc Cố Duy thấy bực vì cuộc trò chuyện nhàm chán của họ, hoặc có thể do y đã nói gì đó khiến cậu không vui.
Lần sau mình chú ý là được.
────୨ৎ────
Những ngày gần đây Tống Diễn vẫn luôn theo dõi tin tức bên ngoài.
Bọn họ đã đợi khá lâu mà nhà họ Cố vẫn không có động tĩnh gì. Sau nghe mấy nha hoàn tán gẫu mới biết Cố Nguyên Tu đã giam lỏng Tần Khởi Lan, xem ra là muốn giải quyết mọi chuyện trong im lặng.
Chuyện này rất đúng với tính cách của Cố Nguyên Tu. Nhà họ Cố vốn đã ở thế yếu, nếu để mọi chuyện trở nên ầm ĩ thì chỉ càng khó giải quyết hơn mà thôi.
Tống Đức Viễn biết chuyện cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông cũng không muốn chuyện này trở nên rùm beng.
Bởi cả nhà họ Cố và nhà họ Tống đều có ý muốn làm dịu tình hình, nên dần dà mọi người không còn bàn tán nhiều nữa.
Tống Diễn vẫn tiếp tục sống an nhàn trong nhà.
Ngày nọ, Tống Diễn vừa lười biếng thức dậy thì thấy Thải Thường hớt hải chạy đến, hô to: "Thiếu gia, nguy rồi!"
Tống Diễn nhướn mày: "Sao thế?"
Thải Thường luống cuống đến mức nói lắp: "Tiên... Tiên nhân gửi thư, chính... chính là Tần Chương từ nhà họ Tần... ngay trước cửa, lão gia đã ra ngoài rồi, thiếu gia cũng ra xem đi ạ!"
Cố Duy đứng sau lưng Tống Diễn, nghe vậy ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng, cuối cùng thì chuyện này cũng đến rồi sao.
Tống Diễn bình tĩnh bước ra trước cửa.
Tống Đức Viễn đứng đó, vẻ mặt đầy lo âu.
Trên biển hiệu trước cổng chính có một lá thư lơ lửng phát ra ánh sáng trắng dịu. Thư được linh khí phong ấn, đây là thủ đoạn chỉ có Tiên nhân mới làm được.
Bên cạnh có rất nhiều người đang tụ tập, xì xào bàn tán.
Lá thư từ từ rơi xuống.
Tống Đức Viễn vội bước lên, tay run run đón lấy. Khi mở ra đọc, sắc mặt ông biến đổi tức thì.
Tống Diễn hỏi: "Cha, trong thư viết gì thế?"
Tống Đức Viễn cười khổ: "Trong thư nói Cố Duy bị tình nghi giết em trai ruột, hạn chúng ta trong ba ngày phải giao Cố Duy ra để phủ Tiên Sư xét xử, nếu không thì cả nhà họ Tống sẽ bị xử tội cùng."
Tống Diễn cười lạnh một tiếng.
Nói hay lắm, cái gì mà "giao cho phủ Tiên Sư xét xử", phủ Tiên Sư làm gì thèm quản mấy chuyện nhỏ nhặt này. Nếu giao Cố Duy ra, chỉ cần Tần Chương giở vài thủ đoạn nhỏ là có thể đổ tội lên đầu Cố Duy hoặc giết cậu ấy trong ngục, nói trắng ra là giao người rồi thì sống chết thế nào cũng chỉ là một câu nói của Tần Chương.
Đây đúng là áp bức trắng trợn bằng quyền thế mà!
Tất nhiên Tống Đức Viễn cũng nghĩ đến những điều này. Dù Tiên Môn có quy định nghiêm ngặt, không cho phép Tiên nhân ức hiếp dân thường, nhưng thế giới này là của kẻ mạnh, những khe hở trong luật lệ còn lớn lắm.
Ví dụ như Tần Chương, từng chữ trong lá thư đều hợp lý, chỉ yêu cầu nhà họ Tống giao Cố Duy ra để phủ Tiên Sư phân xử, nghe qua thì có vẻ công bằng và chính đáng, chẳng có chỗ nào để bắt bẻ.
Còn chuyện sau khi giao người ra rồi, Cố Duy sống hay chết ai quan tâm?
Với nhà họ Tống, chỉ cần giao Cố Duy ra là có thể thoát khỏi liên lụy, an toàn bảo toàn bản thân. Nhưng Tống Đức Viễn không nỡ làm vậy, không thể nào bỏ rơi một đứa trẻ đáng thương để tự cứu mình, như thế chẳng khác gì kẻ đồng lõa.
Tống Đức Viễn suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh: "Chuẩn bị xe, ta phải đến phủ Tiên Sư."
Bây giờ chỉ còn cách cầu cứu Tiên Sử Công Nghi Đam, may ra mới có một tia hy vọng, ít nhất không để Tần Chương muốn làm gì thì làm.
Tống Diễn thì mang lá thư vào phủ.
Cố Duy lặng yên đứng trước cổng, dù không bước ra nhưng cậu đã biết hết mọi chuyện.
Tống Diễn không lo lắng gì nhiều, nhưng nhìn bộ dạng này của Cố Duy, y muốn an ủi cậu nên nghiêm túc nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không giao ngươi ra đâu."
Cố Duy mấp máy môi, giọng khàn khàn: "Ngươi biết là ta giết cậu ta mà."
Tống Diễn thản nhiên đáp: "Ta đã nói rồi, đó là tự vệ chính đáng."
Nếu xử lý công bằng như kiểu Tông Diệu làm thì Tống Diễn không sợ. Nhưng rõ ràng Tần Chương đến để trả thù, sao có thể nói lý lẽ được chứ.
Giờ mà giao Cố Duy ra là chuyện dại dột nhất.
Cố Duy siết chặt tay, im lặng.
Nhưng cậu biết nhiều lúc người ta đánh, người ta giết cậu không phải vì cậu làm gì sai, chỉ đơn giản là vì cậu dám phản kháng, hay vì cậu khiến họ thấy chướng mắt mà thôi.
Cậu đã quen với sự khắc nghiệt của thế giới này.
Và cậu biết, nếu rơi vào tay Tần Chương cậu chắc chắn không còn đường sống. Cách tốt nhất bây giờ là chạy trốn, nhưng nếu làm thế nhà họ Tống sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Tần Chương.
Trước đây cậu sẽ chẳng ngại ngần mà bỏ trốn, không do dự mà rời đi. Nhưng bây giờ, cậu lại do dự.
Ngày hôm đó, cả nhà họ Tống như chìm trong mây đen.
Ngay cả Thải Thường cũng thở dài, nhìn Cố Duy mà cảm thấy không đành lòng.
Sao thiếu phu nhân lại khổ vậy chứ, mãi mới thoát khỏi nhà họ Cố, cứ tưởng là qua cơn Bĩ cực tới hồi Thái lai, ai ngờ lại rơi vào cảnh ngộ này.
(Qua cơn Bĩ cực đến hồi Thái lai: Ý nói vận tới chỗ cùng cực thì vận thông đến. Khổ hết lại sướng, rủi hết lại đến may.)
Nhưng thiếu gia thương thiếu phu nhân như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ giao người, mà thế thì nhà họ Tống cũng đâu chịu nổi sức ép này!
Đó là Tiên nhân cơ mà!
Biết làm thế nào đây?
Vì xảy ra chuyện lớn, nên cả nhà họ Tống đều tụ tập lại.
Tống Diễn ngồi trong sảnh, còn Cố Duy thì trầm mặc.
Chung Tuệ Lan đi qua đi lại với vẻ lo lắng, liên tục ngóng nhìn ra ngoài.
Lão Tống ra ngoài lâu vậy rồi sao vẫn chưa về? Liệu ông ấy có gặp được Tiên Sử không?
Tới giờ, người hầu dọn bữa tối lên nhưng Chung Tuệ Lan không ăn được miếng nào.
Tống Diễn thấy thế bèn khuyên: "Mẹ, mẹ ăn chút gì đi."
Chung Tuệ Lan buồn bã thở dài: "Còn tâm trí đâu mà ăn uống nữa."
Bà nhìn Cố Duy với ánh mắt đầy phức tạp.
Mặc dù bà rất hài lòng với chàng dâu này, và cũng vì Cố Duy mà đứa con trai phá phách của bà mới thay đổi, nhưng nếu tình thế buộc phải đưa ra lựa chọn...
𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼
Cố Duy thấy sự do dự trong mắt Chung Tuệ Lan, nhưng lòng cậu lại bình tĩnh đến lạ. Phản ứng của bà mới là điều hợp lý. Khi đối mặt với khủng hoảng, ai cũng sẽ nghĩ đến việc tự bảo vệ bản thân trước. Ngay cả khi nhà họ Tống thực sự giao cậu ra, cậu cũng sẽ không oán trách họ.
Chuyện này vốn là chuyện của cậu, chẳng liên quan gì đến nhà họ Tống.
Khác với mọi người, Tống Diễn vẫn muốn ăn cơm. Thậm chí y còn muốn nói đừng lo lắng quá, nhưng lúc này mà cứ ăn uống thoải mái thì dễ bị đánh lắm, thế nên y đành đặt đũa xuống và ngoan ngoãn ngồi chờ.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, cuối cùng Tống Đức Viễn cũng trở về với dáng vẻ đầy mệt mỏi.
Chung Tuệ Lan nhìn nét mặt của Tống Đức Viễn, lòng đã thấy không ổn, bà lo lắng hỏi: "Sao rồi ông?"
Tống Đức Viễn chán nản lắc đầu, trong mắt ông còn có chút phẫn nộ.
Ông nói: "Ta không gặp được Tiên Sử."
Sáng sớm Tống Đức Viễn đã đánh xe tới phủ Tiên Sư. Ông có không ít mối quan hệ sau bao năm kinh doanh ở thành Túc Minh, cũng từng bỏ ra khá nhiều tiền để mua chuộc các tu sĩ làm việc tại phủ Tiên Sư với mong muốn có thể nhờ vả khi cần thiết.
Ông nhờ người giới thiệu mình với Tiên Sử Công Nghi Đam, nhưng những tu sĩ trước đây luôn khách khí giờ đây đều phớt lờ ông, chỉ lạnh nhạt nói Tiên Sử Công Nghi Đam đang bận vì chuyện yêu ma ở Hạc Hoài Sơn Trang, không có ở phủ. Ngay cả khi ông ấy trở về thì cũng không có thời gian gặp ông. Họ khuyên ông nên về sớm.
Tống Đức Viễn không thể vào được cổng phủ Tiên Sư, nhưng không cam lòng bỏ về, nên đành đứng chờ ở cổng phủ suốt cả ngày.
Nhưng đến nửa đêm, ông vẫn không thấy bóng dáng Công Nghi Đam đâu.
Có người ám chỉ chỉ cần giao Cố Duy ra là xong chuyện. Tần Chương là Tiên nhân thật sự, không phải người mà ông có thể chống lại.
Bấy giờ Tống Đức Viễn cảm thấy bất lực vô cùng. Cho dù ông có bao nhiêu tiền đi nữa, nhưng một khi đã dính dáng đến Tiên nhân, tiền bạc cũng trở nên vô nghĩa.
Những người trước đây luôn nhận lợi lộc từ ông giờ lại tránh ông như tránh tà, không một ai chịu đưa tay giúp đỡ.
Đúng là đồ nịnh nọt, thấy lợi thì theo!
Thấy Tống Đức Viễn với bộ dạng này, bầu không khí trong nhà càng trở nên ngột ngạt.
Chung Tuệ Lan lo lắng đến nỗi không kìm được nước mắt: "Giờ phải làm sao đây!"
Tống Diễn im lặng hồi lâu rồi mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng: "Cha à, chúng ta tuyệt đối không thể giao người được. Tần Chương đâu có bằng chứng gì cụ thể, chẳng lẽ hắn ta dám ngang nhiên làm bừa sao? Từ trước tới nay phủ Tiên Sư luôn công bằng và chính trực, chẳng phải mọi việc đều phải dựa vào lẽ phải đó ư? Công Nghi đại nhân chắc chắn sẽ không làm ngơ đâu."
Tống Đức Viễn nhìn con trai, thấy vẻ mặt không chút sợ hãi của Tống Diễn, ông thầm nghĩ, con mình đúng là vẫn còn ngây thơ quá. Trên đời này làm gì có công bằng tuyệt đối chứ.
Tống Diễn giả vờ không hiểu ánh mắt của Tống Đức Viễn.
Là người đã lăn lộn trong chốn công sở bao năm, Tống Diễn hiểu rõ xã hội này không có nhiều công bằng đến thế. Nhưng nam chính Tông Diệu lại là người theo đuổi công lý một cách tuyệt đối, y tin tưởng vào sự công chính của Tông Diệu.
Tống Đức Viễn nhìn con trai, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, sau một hồi im lặng, ông nói: "Trễ rồi, hai đứa về nghỉ ngơi trước đi."
Tống Diễn đứng lên an ủi: "Cha đừng lo quá. Con tin rằng mọi chuyện sẽ không tệ đến vậy đâu."
Nói rồi y đưa Cố Duy trở về.
Khi cả hai đứa đã đi khỏi, Chung Tuệ Lan lo lắng nhìn chồng: "Lão Tống, giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ thực sự phải giao Cố Duy ra à?"
Tống Đức Viễn suy nghĩ hồi lâu rồi bảo: "Vẫn còn hai ngày nữa, ta sẽ thử lại xem có thể gặp được Tiên Sử không..."
Chung Tuệ Lan không mấy lạc quan: "Nếu không được thì sao?"
Tống Đức Viễn im lặng, chỉ nhìn theo hướng Cố Duy vừa rời đi rồi nặng nề thở dài.
Tống Diễn và Cố Duy cùng quay về tiểu viện.
Việc Tống Đức Viễn không gặp được Tiên Sử vốn đã nằm trong dự đoán của Tống Diễn. Mặc dù y đã có chuẩn bị, nhưng sợ Cố Duy lo lắng nên y vẫn an ủi: "Đừng lo, cha ta nhất định sẽ nghĩ ra cách khác. Nếu không giao người, chúng ta cũng chẳng việc gì phải sợ Tần Chương."
"Dù thế nào thì ta tuyệt đối sẽ không giao ngươi cho hắn ta." Ánh mắt Tống Diễn sáng ngời, y nói với vẻ quả quyết.
Đối diện với ánh mắt kiên định của Tống Diễn, Cố Duy khẽ sững người.
Từ sáng đến giờ cậu thấy sự e ngại trong mắt Chung Tuệ Lan, sự lưỡng lự trong mắt Tống Đức Viễn, chỉ có ánh mắt của người trước mặt cậu, từ đầu đến cuối vẫn không hề dao động.
Tại sao y lại không từ bỏ?
Thực ra, từ bỏ mới là điều dễ dàng nhất.
Những người xung quanh cậu, chỉ cần bỏ rơi cậu là có thể giải thoát. Và họ, cũng đều chọn cách từ bỏ cậu.
Cậu là gánh nặng thừa thãi.
Bây giờ với Tống Diễn cũng thế thôi.
Nhưng Tống Diễn lại không muốn bỏ cuộc.
Đúng là người ngốc nghếch nhất mà cậu từng gặp. Vì một người chẳng liên quan mà y sẵn sàng mạo hiểm như vậy. Rồi sẽ có ngày y phải hối hận.
Cố Duy chợt nhớ lại những lời Tần Khởi Lan đã nói, rằng Tống Diễn ở bên cậu sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Có lẽ, bà ta nói chẳng sai.
─── ⋆⋅☆⋅⋆ ──
Tống Diễn thì vẫn cứ như thường, ăn ngon ngủ kỹ, sống cuộc đời thư thả.
Thải Thường nhìn Tống Diễn với vẻ rối rắm, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, ngài thật sự không định giao thiếu phu nhân ra ạ?"
Mọi người đều biết lão gia đã vất vả chạy ngược chạy xuôi mấy ngày nay mà không thu được kết quả gì. Ngay cả cổng phủ Tiên Sư cũng không vào được, mà ngày mai đã là hạn cuối rồi. Chuyện này biết phải làm sao đây!
Vậy mà dường như thiếu gia chẳng lo lắng chút nào.
Tống Diễn thản nhiên đáp: "Tất nhiên là không giao."
Thải Thường muốn nói rồi lại thôi.
Dù sao nàng cũng chỉ là một người hầu, quyết định của thiếu gia không đến lượt nàng can thiệp. Nhưng nếu nhà họ Tống xảy ra chuyện, thì những người hầu kẻ hạ như nàng sẽ đi về đâu đây.
Thải Thường hoang mang.
Tống Diễn nhận ra Thải Thường đang lo lắng, y bèn trêu chọc: "Ngươi xinh đẹp thế này, nếu một ngày nào đó thiếu gia ta thật sự không còn, ngươi cứ tìm người nào đó mà gả, cứ thế ăn sung mặc sướng thôi."
Thải Thường cười mà như mếu, trong lúc căng thẳng thế này mà thiếu gia vẫn còn hứng đùa cợt. Nàng lau nước mắt, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Tống Diễn cười tươi, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Duy đang đứng từ xa nhìn mình, ánh mắt khó đoán. Tống Diễn định nói đùa vài câu để phá vỡ không khí căng thẳng, nhưng Cố Duy chỉ liếc nhìn y một cái rồi quay lưng bước đi, để lại một bóng lưng lạnh lẽo.
Tống Diễn sờ mũi, hơi ngượng ngùng.
Không khí trong phủ nhà họ Tống u ám hẳn, không còn tiếng cười đùa sôi nổi thường ngày, khiến Tống Diễn thấy mà khó chịu. Mấy nha hoàn cũng không còn tâm trạng rủ y chơi bài nữa.
Tối đến, Tống Diễn đành đi ngủ sớm.
Cố Duy nằm ở phía trong giường.
Ánh trăng lạnh lẽo rọi qua cửa sổ.
Cố Duy mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm, cậu quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Suốt hai tháng qua, đêm nào Tống Diễn cũng nằm ngủ bên cạnh cậu. Ban đầu cậu rất không quen, không thể ngủ nổi. Nhưng người này cứ thế vô tâm vô tư nằm bên cạnh cậu mỗi đêm, chẳng biết từ khi nào, cậu đã quen với sự hiện diện của y.
Giờ ngay cả khi Tống Diễn nằm bên cạnh, cậu vẫn có thể ngủ yên.
Ban đầu cậu chỉ muốn chạy trốn, nhưng đến lúc cần rời đi thật, cậu lại thấy không nỡ.
Cố Duy đành phải thừa nhận, nơi này đối với cậu không còn như trước nữa. Và người này, đối với cậu cũng không giống bất kỳ ai khác.
Cách nhau chỉ một khoảng ngắn, Cố Duy tham lam chăm chú nhìn vào khuôn mặt người đàn ông trước mắt.
Khi ngủ Tống Diễn trông ít tùy tiện và phong lưu hơn thường ngày, thay vào đó là vẻ dịu dàng, tĩnh lặng. Mái tóc rối nhẹ rơi xuống cổ, đôi môi nhợt nhạt hơi hé, như thể đang mời gọi gì đó.
Dù đôi lúc người này cũng đáng ghét thật, hết lần này đến lần khác đối xử tốt với cậu, đứng trước mặt cậu tươi cười, nhưng đôi khi lại như chẳng mảy may để ý đến cậu, lúc gần lúc xa. Nhưng dù thế nào đi nữa, Cố Duy vẫn không thể ngừng rung động vì người này, chẳng nỡ buông tay.
Cậu khẽ nhổm người dậy, từ từ nghiêng người đến gần hơn.
Nhưng khi sắp chạm vào, cậu đột ngột dừng lại, ánh mắt hiện lên vẻ do dự và đấu tranh.
Một lúc lâu sau, cậu nằm lại chỗ của mình, nhắm mắt lại.
˖⁺‧₊˚♡˚₊‧⁺˖
Sáng hôm sau, Tống Diễn bị gọi dậy.
Thải Thường đến gọi y, nét mặt đầy ưu tư: "Thiếu gia, hôm nay là hạn chót rồi, sao ngài còn ngủ được thế!"
Tống Diễn lười biếng đáp: "Ta đã dậy rồi còn gì?"
Trước đó y đã bóng gió với Tông Diệu về chuyện Tần Chương. Nếu Tần Chương định chơi trò lén lút, có thể Tông Diệu sẽ không kịp phát hiện thì y sẽ phải tự thân ra mặt tìm Tông Diệu, hơi phiền toái một chút. Nhưng Tần Chương lại dở trò phô trương, đặt ra cái hạn ba ngày và làm rùm beng cả thành. Tông Diệu có muốn không biết cũng khó!
Mà với tính cách cứng rắn của Tông Diệu, chắc chắn sẽ không để Tần Chương làm càn.
Vậy nên Tống Diễn thực sự không vội.
Y vẫn thong thả bước xuống giường, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không đúng. Quay phắt sang phía bên trong giường, nơi vốn dĩ phải có người, giờ trống trơn không một bóng dáng ai.
Tống Diễn bỗng giật mình, môi mỏng khẽ mím lại.
Dạo gần đây Cố Duy luôn ngủ ở bên trong giường, mỗi khi y dậy, Cố Duy thường còn nằm nán lại một lúc rồi mới dậy sau. Chưa bao giờ có chuyện kỳ lạ như thế này.
Tống Diễn nghiêm giọng hỏi: "Thiếu phu nhân đâu?"
Thải Thường giờ mới để ý giường trống trơn, bối rối đáp: "Nô tì không biết, nãy giờ không thấy thiếu phu nhân đâu cả."
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Tống Diễn, y lao ra ngoài mà không kịp thay đồ.
Thải Thường vội vã chạy theo, tay cầm áo khoác ngoài.
Tống Diễn khoác áo rồi bước nhanh ra ngoài.
Cửa chính đang mở toang.
Tống Đức Viễn đứng trước cửa, vẻ mặt khó xử, còn trước mặt ông là một thanh niên có khí chất phi phàm.
Người thanh niên đó tuy có ngũ quan bình thường, nhưng khoác áo bào trắng, lưng đeo thanh kiếm bạc, chỉ cần đứng đó thôi cũng tạo ra cảm giác áp lực.
Còn ai ngoài Tần Chương nữa đây?
Cổng lớn đã bị đám người hiếu kỳ vây chặt, ai nấy đều thì thầm bàn tán.
"Đây là Tần Chương trong truyền thuyết đó hả? Thành Túc Minh biết bao nhiêu năm mới có một Tiên nhân như vậy!"
"Không ngờ hạn ba ngày vừa đến, Tần Chương đã tới thật, lần này nhà họ Tống không giao người cũng không được."
Tần Chương liếc nhìn Tống Đức Viễn, cao cao tại thượng nói: "Tống lão gia, ông đã suy nghĩ kỹ chưa? Giao hay không giao?"
Mặt Tống Đức Viễn đỏ bừng, cố gắng đấu tranh: "Cố Duy là đứa trẻ hiền lành, tuyệt đối không thể giết hại em trai mình. Xin đại nhân minh xét!"
Tần Chương nhướn mày: "Có tội hay không, giao người ra ta sẽ tự làm rõ. Hay là ông định bao che cho kẻ giết người?"
Tống Đức Viễn không cam lòng, ông không muốn giao người, nhưng giờ còn biết làm gì nữa?
Cả đời ông chưa bao giờ thấy mình hèn nhát như hôm nay.
Tống Diễn nhìn Tần Chương với ánh mắt lạnh lùng, may mà Cố Duy không có ở đây, nhưng rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu?
Tống Diễn nôn nóng không thôi.
Đúng lúc đó, y thấy Cố Duy bước ra từ chỗ tối.
Thanh niên ngẩng cao đầu, gương mặt lạnh lùng quyết tuyệt. Cậu chỉ liếc nhìn Tống Diễn một cái, rồi thẳng tiến về phía cổng lớn.
Tống Diễn hiểu ngay ý định của Cố Duy, y bước nhanh đến, nắm lấy tay Cố Duy, khẽ nói: "Đừng đi."
Cố Duy cúi đầu nhìn Tống Diễn.
Nhìn sự lo lắng trong đôi mắt y.
Cậu bỗng muốn đưa tay vuốt nhẹ đôi mày đang cau lại của y, muốn bảo y đừng mang vẻ mặt đó nữa... Nhưng cuối cùng, cậu chỉ lặng lẽ và kiên định gỡ tay Tống Diễn ra.
Cậu vốn không thuộc về nơi này.
Sớm muộn gì cũng phải rời đi.
Và giờ là lúc thích hợp.
Đây là lần đầu tiên cậu muốn bảo vệ một người, cậu không muốn làm trái lòng mình.
Cố Duy quay lưng, từng bước từng bước rời đi.
Tống Diễn muốn bước lên ngăn cản lần nữa, nhưng Tống Đức Viễn ra hiệu cho người hầu giữ y lại.
Tống Đức Viễn nhìn theo Cố Duy với ánh mắt phức tạp, cậu tự nguyện bước ra khiến ông càng thêm áy náy, nhưng đó cũng là cách duy nhất lúc này.
Tần Chương đứng đó, ra vẻ kiêu ngạo: "Ngươi là Cố Duy?"
Cố Duy lạnh lùng đáp: "Phải."
Nhìn ánh mắt lạnh băng của cậu, Tần Chương thấy không vui. Một con kiến thôi mà lại dám không sợ Tiên nhân, hắn ta hừ lạnh: "Vậy đi theo ta."
Tống Diễn đứng xa nhìn cảnh đó.
Y luôn tự nhủ mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, y nói với mình rằng không sao đâu. Nhưng lúc này, nhìn bóng lưng Cố Duy càng lúc càng xa...
Sự bất an và sợ hãi cuối cùng cũng ập đến với y.
Y bất chợt lo lắng, sợ hãi, bồn chồn vô cùng.
Nhỡ đâu Tông Diệu vẫn chưa biết thì sao, nhỡ đâu Tông Diệu không đến kịp thì sao, nhỡ đâu...
Có quá nhiều "nhỡ đâu" trên đời này, quá nhiều điều không chắc chắn, sao y có thể dám khẳng định mọi chuyện sẽ ổn thỏa?
Cố Duy như có thể cảm nhận ánh mắt từ phía sau.
Nhưng cậu không quay lại dù chỉ một lần.
Cậu chỉ bước thêm một bước.
Mà đúng lúc này, một giọng nói từ xa vọng đến:
"Tiên Sử đại nhân đến ——!"