Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 17: Trút giận




Tần Khởi Lan nhìn Tống Diễn đầy căm hận, nói với giọng gắt gỏng: "Chỉ là một tên ăn chơi vô dụng, ngươi nghĩ mình là anh hùng ở đây chắc? Tránh ra, ta muốn dạy dỗ tên tiện chủng này không đến lượt ngươi xen vào."

Ai là tiện chủng hả?

Tống Diễn lạnh lùng hừ một tiếng, nói từng chữ rõ ràng: "Cố phu nhân mất trí rồi à? Cố Duy đã gả cho ta, nghĩa là người của nhà họ Tống, không đến lượt bà nhúng tay vào đâu."

Tần Khởi Lan tức đến nỗi ngực phập phồng, mắt đỏ rực như sắp rỉ máu, nghiến răng nói: "Ngươi quyết tâm bảo vệ nó đúng không?"

Tống Diễn thẳng tay gạt Tần Khởi Lan ra, giọng nhàn nhạt: "Thì sao nào?"

Tần Khởi Lan lạnh lùng đáp: "Vậy là ngươi muốn đối đầu với nhà họ Cố và nhà họ Tần chứ gì? Ngươi có chắc muốn vì một tên tiện chủng như nó mà gây hấn với cả hai nhà chúng ta?"

Tống Diễn bật cười: "Cố phu nhân đúng là lớn lối quá nhỉ, kiêu ngạo như vậy ai không biết còn tưởng bà là Ma tộc đấy."

Tần Khởi Lan giận điên lên: "Ngươi—"

Tống Diễn nheo mắt: "Không cần khách sáo, khỏi tiễn."

Nói rồi y quay lại cười với Cố Duy: "Xe ngựa đến rồi, chúng ta về nhà nào."

Cố Duy nhìn vào đôi mắt cười của Tống Diễn.

Lửa giận của nhà họ Cố và nhà họ Tần ngay cả Tống Đức Viễn cũng phải cân nhắc, cậu cứ nghĩ Tống Diễn sẽ chần chừ, thậm chí có thể lùi bước... nhưng không, Tống Diễn vẫn như mọi lần.

Không do dự đứng chắn trước mặt cậu.

Không chút lay động.

Hầu kết Cố Duy khẽ chuyển động, cậu cúi mắt xuống rồi cũng khẽ bật cười.

Cậu nói: "Được, chúng ta về nhà thôi."

♪───O(≧∇≦)O────♪

Ngồi trên xe ngựa, Tống Diễn bắt đầu ho liên tục. Lúc nãy phải gắng gượng trước mặt Tần Khởi Lan, giờ không nhịn nổi nữa, y ho đến không dừng lại được.

Bỗng một bàn tay thon dài đưa túi nước đến trước mặt y. Tống Diễn ngước mắt lên, đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt điềm tĩnh của Cố Duy, y không khách sáo, cầm lấy rồi uống mấy ngụm.

Nước ấm trôi qua cổ họng, Tống Diễn dần thấy dễ chịu hơn, y ốm yếu dựa vào chiếc gối mềm.

Cố Duy lẳng lặng nhìn người đàn ông bên cạnh.

Vì ho lâu nên làn da trắng trẻo của Tống Diễn ửng lên một lớp đỏ nhạt, dáng vẻ yếu ớt, đôi môi nhợt nhạt vẫn còn vương vài giọt nước. Cố Duy phải ép bản thân dời tầm mắt.

Xe ngựa lắc lư suốt nửa ngày.

Khi họ về đến Tống phủ thì trời đã khuya.

Trước cổng chính, Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan đang đứng đó đầy lo lắng, khi thấy Tống Diễn bước xuống từ xe ngựa hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa nhìn kỹ hơn, thấy hình như Tống Diễn bị thương, nỗi lo lắng vừa dịu đi lại trỗi dậy.

Chung Tuệ Lan vội đỡ lấy Tống Diễn, sờ trán y: "Con sao thế này?"

Tống Đức Viễn dù điềm tĩnh hơn nhưng cũng không giấu nổi sự lo âu.

Họ không có mối quan hệ như nhà họ Tần, đến khi nghe tin Hạc Hoài Sơn Trang gặp chuyện thì đã gần trưa. Xe ngựa đưa Tống Diễn về đã khởi hành từ sớm, nếu giờ lại cho xe ra ngoài tìm có lẽ sẽ lỡ mất y trên đường về nên họ chỉ còn cách lo lắng ở nhà chờ đợi. Nếu Tống Diễn về trễ hơn, họ đã định tự mình ra ngoài tìm rồi.

Tống Diễn cười: "Con không sao, cha mẹ đừng lo."

Dù y nói vậy nhưng Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan sao mà yên tâm được. Tống Đức Viễn ra lệnh cho người hầu mời đại phu đến.

Chẳng bao lâu sau Tịch đại phu bị lôi từ giường dậy.

Trong lòng ông đang thầm mắng mỏ, nhưng khi thấy Tống Đức Viễn cũng có mặt, ông cố nén sự khó chịu, hỏi: "Tống lão gia, khuya thế này còn có chuyện gì vậy?"

Tống Đức Viễn nói: "Làm phiền ngài khám cho con trai ta."

Tịch đại phu quét mắt nhìn qua Tống Diễn, y cười bất đắc dĩ, đưa tay ra cho ông xem.

Sau khi bắt mạch một hồi, Tịch đại phu cau mày nói: "Tống lão gia không cần quá lo lắng, công tử chỉ hơi thiếu máu thôi. Ta sẽ kê đơn thuốc bổ, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe lại."

Tống Diễn vội nói: "Con đã bảo là không sao mà."

Chung Tuệ Lan trừng mắt nhìn y: "Con im miệng!"

Tống Diễn: "..."

Cố Duy đích thân giám sát Tịch đại phu viết đơn thuốc rồi cẩn thận cất giữ.

Chung Tuệ Lan thấy vậy thì mừng lắm. Có vẻ như sau lần này tình cảm giữa hai đứa đã tiến triển hơn, Cố Duy còn quan tâm đến Tống Diễn, không lạnh nhạt như trước nữa.

Chung Tuệ Lan rất an lòng.

Lúc này Tống Đức Viễn mới hỏi Tống Diễn: "Rốt cuộc Hạc Hoài Sơn Trang xảy ra chuyện gì?"

Tống Diễn suy nghĩ một lúc rồi kể lại những chuyện không quan trọng: "Thực ra con cũng không rõ lắm. Chỉ nghe nói trang chủ Chu Vấn Đạo thực chất là gián điệp của Ma tộc. Con và Cố Duy trốn trong phòng không ra ngoài nên may mắn tránh được tai họa..."

∠( ᐛ 」∠)_

Đêm khuya.

Những người của phủ Tiên sư đến xử lý hậu sự đều đã rời đi.

Hạc Hoài Sơn Trang giờ trống vắng, yên tĩnh như một vùng đất ma quái.

Vài bóng đen lướt vào trong không một tiếng động.

Họ tiến đến nơi từng đặt pháp khí, nhưng giờ chỉ còn lại khoảng không trống rỗng, không có gì ở đó.

Gã đàn ông cao lớn dẫn đầu có đôi mắt đỏ thẫm, không ai khác ngoài Ma tướng Phục Diễm.

Phục Diễm quét cái nhìn sắc lạnh qua nơi này rồi nói: "Linh khí còn sót lại rất mạnh, chắc chắn người này không phải một Tiên nhân tầm thường. Lần này Chu Vấn Đạo bất cẩn quá."

Thuộc hạ bên cạnh đáp: "Chu Vấn Đạo đã sớm âm thầm theo phe Đại trưởng lão, nhiều năm nay cũng dám chống lại mệnh lệnh của ngài. Loại phản bội như ông ta chết cũng đáng."

Phục Diễm không tỏ rõ thái độ, chỉ hừ lạnh: "Nhưng việc giết ông ta không nên để người của Tiên môn làm."

Tên thuộc hạ lập tức căng thẳng, vội vã nói: "Vâng, thuộc hạ lỡ lời."

Trong lòng hắn ta không khỏi bất mãn, bởi vì nhiều năm nay Ma quân bế quan không ra mặt, các thế lực trong Ma tộc cũng bắt đầu trở nên bất ổn, đặc biệt là phe của Đại trưởng lão, kẻ đã cắn xé không ít bộ phận của Ma tộc. Nhiều kẻ đã âm thầm phản bội, như Chu Vấn Đạo chỉ là một trong số đó.

Nếu Ma quân còn không xuất quan, Ma tộc sẽ sớm trở thành thiên hạ của Đại trưởng lão!

Tình hình hiện tại của Ma tộc vô cùng nguy nan, hắn ta không hiểu tại sao tướng quân không ở lại trấn giữ, bảo vệ Ma tộc cho Ma quân mà cứ đi tìm người ở đâu đâu ấy?

Hắn ta đã dò hỏi vài lần nhưng Phục Diễm giữ kín như bưng, không chịu tiết lộ chút manh mối nào.

Ngay lúc đó, Phục Viêm đột nhiên khẽ nói: "Đi thôi."

Cả nhóm nhanh chóng ẩn mình.

Chỉ một lúc sau, một nhóm hắc y nhân khác cũng xuất hiện.

Một kẻ trong số đó để tóc dài thắt bím, khuôn mặt u ám, làn da trắng bệch như ma quỷ, gã là tâm phúc của Đại trưởng lão - Quỷ La.

Quỷ La gằn giọng mắng: "Chu Vấn Đạo đúng là đồ vô dụng."

Đại trưởng lão đã ban cho Chu Vấn Đạo pháp khí Trấm Mộng của Ma tộc để ông ta dùng nó dò la tin tức của Tiên môn và tu sĩ, nhưng ông ta chết thì cũng thôi đi, lại còn không giữ nổi Trấm Mộng.

Trước khi đến đây gã đã kiểm tra bên phía Công Nghi Đam, nhưng Trấm Mộng không ở trong tay Công Nghi Đam.

Huống hồ với năng lực của Công Nghi Đam, không thể nào giết được Chu Vấn Đạo. Vậy rốt cuộc là ai đây?

Chắc chắn Trấm Mộng đang ở trong tay người đó.

◡ ヽ("Д")ノ ┻━┻

Trên chiếc giường thân thuộc, Tống Diễn ngủ một giấc đến khi tỉnh hẳn. Mặc dù lần này bị thương nhưng quả không uổng công chuyến đi.

Vì đã đạt được mục tiêu, Tống Diễn vui ra mặt. Y nhanh chóng quay lại lối sống thảnh thơi thường ngày, bày một chiếc bàn đánh bài, tám chuyện với nhóm nha hoàn trong sân.

Cố Duy đứng xa xa, nheo mắt lại.

Mặc dù trước đây Tống Diễn vẫn thường như vậy, nhưng lần này trông chướng mắt kinh khủng. Người này ngoài việc đánh bài với nhóm người hầu ra thì chẳng còn chuyện gì khác để làm à?

Thương tích còn chưa lành mà đã nghĩ đến chuyện đắm mình trong thú vui nữa rồi.

Ánh mắt Cố Duy lướt qua, thấy một người hầu đang bưng bát thuốc đi tới.

Tống Diễn nằm trên chiếc ghế phủ da cáo mềm mại, bên cạnh là lò than ấm áp, y ném lá bài trong tay ra, tiện tay vung một nắm đậu vàng: "Số tiền thua này để các ngươi làm của hồi môn."

Thải Thường với hai nha hoàn khác vui vẻ chia nhau đậu vàng, hôm nay thiếu gia hào phóng quá!

Những nha hoàn còn lại chỉ biết nhìn theo với ánh mắt ghen tị, họ không dám động đến Thải Thường, chỉ khẽ đẩy hai người kia, giọng khẩn cầu: "Chị Thu Nguyệt, chị Thu Oanh, đến lượt chúng em chứ!"

"Còn bọn em nữa."

"Bọn em cũng muốn chơi bài với thiếu gia!"

Ban đầu họ chỉ tranh luận, sau đó dần ồn ào hơn, chẳng ai chịu nhường ai.

Nếu không vì ngại thiếu gia đang ở đó, có lẽ họ đã cào cấu nhau rồi.

Tống Diễn nghĩ thế này không ổn, bèn giơ tay lên, lười biếng cười: "Đừng vội, từ từ thôi, cứ xếp hàng đi."

Thiếu gia đã lên tiếng, dù họ nóng lòng nhưng cũng không dám cãi lại.

Đám nha hoàn bắt đầu ngoan ngoãn thấp giọng bàn bạc.

Dù sao cũng không thể chọc giận thiếu gia.

Tống Diễn cười nhìn họ, tuy những ngày tháng vô lo không còn dài, nhưng cũng may giờ không còn phải lo mất mạng nữa. Nhân lúc này vui vẻ một chút cũng là điều tốt.

Y đang chờ nhóm nha hoàn chọn người, bỗng thấy bóng tối đổ xuống.

Tống Diễn nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Cố Duy đang cầm một bát thuốc, gương mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, giọng nói thản nhiên: "Đến giờ uống thuốc rồi."

Tống Diễn:...

Nếu Cố Duy không nhắc, y đã quên béng mất.

Đang yên đang lành uống thuốc làm gì, đại phu đã bảo không sao rồi mà.

Tống Diễn khẽ ho một tiếng, cười nói: "Cứ để đó, lát nữa ta sẽ uống."

Cố Duy không bỏ qua ánh mắt qua loa của Tống Diễn, cậu đứng im, lặng lẽ nhìn thẳng vào Tống Diễn.

Tống Diễn: "... Bổ quá cũng không tốt đâu, ta thấy thực ra không cần uống, ta thật sự không sao mà, khỏe lắm..."

Cố Duy không động đậy, ánh mắt vẫn không thay đổi.

Hai người nhìn nhau vài giây.

Tống Diễn bị ánh mắt ấy làm cho sởn gai ốc, y không ngờ Cố Duy lại bướng bỉnh như vậy. Cậu cứ khăng khăng quan tâm y như thế làm gì?

Chẳng lẽ chỉ vì mình đã bảo vệ cậu ấy trước mặt Tần Khởi Lan?

Thật ra đứa trẻ này không cần thật thà đến vậy, có ân thì phải báo ân. Y bảo vệ Cố Duy vì hiện tại cậu là người nhà họ Tống. Dù có là ai đi nữa, y cũng sẽ không để Tần Khởi Lan lấn lướt.

Cố Duy hoàn toàn không cần phải để trong lòng.

Với y, chuyện này chỉ là một việc nhỏ.

Tống Diễn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Duy, biết không thể tránh khỏi bát thuốc này rồi.

Nhưng ánh mắt của Cố Duy thật sự gây áp lực quá lớn.

Y không muốn mỗi lần uống thuốc đều phải trải qua chuyện này, sợ lắm.

Ánh mắt Tống Diễn thoáng động, nhìn qua Thải Thường: "Ngươi đưa bát thuốc cho Thải Thường, sau này những việc nhỏ thế này để cô ấy lo là được."

Thải Thường ngay lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn tiến tới giải vây: "Thiếu phu nhân, việc này để nô tỳ làm là được, sao người phải đích thân chạy một chuyến?"

Cố Duy siết chặt bát thuốc, ánh mắt lạnh lùng. Sau một lúc im lặng, cậu đặt bát thuốc vào tay Thải Thường, mặt lạnh như băng.

Thải Thường run rẩy nhận lấy bát thuốc, quay sang nhìn Tống Diễn với vẻ đáng thương: "Thiếu gia, ngài mau uống đi, mứt ngọt cũng đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi."

Tống Diễn nhận lấy bát thuốc, cúi đầu không dám nhìn Cố Duy, uống hết một hơi.

Rồi lại nhanh chóng nhét một miếng mứt vào miệng, nghĩ bụng thuốc này là thuốc bổ sao lại đắng đến vậy? Tống Diễn nhăn mặt nhai mứt.

Cố Duy nhìn Tống Diễn một lúc lâu rồi quay người bỏ đi.

Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, lòng nghĩ dù sao cũng không phải là vợ chồng thật, vừa nãy mình căng thẳng cái gì cơ chứ?

Thải Thường lén nhìn Tống Diễn rồi lại nhìn theo bóng lưng Cố Duy, nàng khẽ thở dài, mang bát thuốc ra ngoài.

Tống Diễn tiếp tục đánh bài, không chú ý đến việc Thải Thường đã rời đi.

Dù sao vẫn còn nhiều người đang xếp hàng chờ mà.

Sau khi Thải Thường mang bát thuốc ra, nàng thấy Cố Duy đang đứng yên lặng dưới mái hiên. Nàng do dự một lúc rồi cũng bước đến.

Nhưng khi còn cách Cố Duy vài bước, cậu bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén khiến Thải Thường khựng lại. Nàng ngập ngừng, nhưng vẫn cố gắng lấy can đảm tiến tới, cúi chào: "Thiếu phu nhân."

Giọng Cố Duy lạnh lùng, khuôn mặt thờ ơ: "Có chuyện gì?"

Thải Thường cẩn trọng: "Trong lòng thiếu gia vẫn luôn có người, xin người đừng vì vậy mà giận ngài ấy."

Trong lòng có cậu sao?

Đôi khi Cố Duy cũng có cảm giác như vậy, nhưng vừa nãy, rõ ràng là Tống Diễn chỉ mong tránh càng xa càng tốt.

Thải Thường thấy Cố Duy không tin, bèn chân thành nói: "Thật mà, nô tì ở bên thiếu gia đã nhiều năm rồi. Trước kia thiếu gia không thế này... Từ khi kết hôn với người, ngài ấy đã thay đổi, luôn nghĩ cho người. Thiếu phu nhân là người mà thiếu gia quan tâm nhất đấy!"

Cố Duy bật ra một tiếng cười nhẹ đầy mỉa mai, giọng nói lạnh lùng: "Vậy thì sao?"

Rốt cuộc nha đầu này muốn nói gì?

Thải Thường hít sâu một hơi, lấy hết can đảm: "Người có muốn thử dịu dàng với thiếu gia một chút không, chẳng hạn như... mỉm cười với ngài ấy..."

Nhìn vào gương mặt lạnh lùng với ánh mắt sâu thẳm như đáy vực của Cố Duy, Thải Thường chỉ thấy chân mình run run, giọng nàng nhỏ dần: "Nô tì... chỉ nghĩ nếu người chịu nhún nhường một chút, chắc thiếu gia sẽ vui hơn..."

Nàng thật lòng lo cho thiếu gia và thiếu phu nhân mà!

Nếu thiếu phu nhân chịu hòa nhã một chút, thiếu gia nhất định sẽ vui mừng, như thế cũng không uổng phí tấm lòng chân thành của ngài ấy.

Cố Duy lạnh lùng nhìn nha hoàn trước mặt, nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng ta. Một lúc sau, môi cậu khẽ nhếch.

Không ngờ khi thấy nụ cười này, mặt Thải Thường lại tái nhợt, như càng bị dọa sợ hơn.

Sự bực bội trong lòng Cố Duy bỗng nhiên bùng lên.

Thải Thường nhìn nụ cười của Cố Duy, lòng run rẩy. Nụ cười này giống như nụ cười trước khi giết người, đẹp thì đẹp, nhưng tựa như ngay sau đó sẽ cắt đứt cổ họng nàng. Bộ đây là nụ cười từ cõi âm hả..?

Nàng chưa kịp nói gì thêm, Cố Duy đã xoay người bỏ đi.

Thải Thường ngẩn người nhìn theo bóng lưng Cố Duy, tự hỏi liệu hôm nay mình có làm sai điều gì không?

O(∩_∩)O~

Từ sau ngày hôm đó, Cố Duy lại một lần nữa trở nên xa cách.

Ban ngày Cố Duy thích ở trong sân vườn hẻo lánh phía sau, còn Tống Diễn lại thích ở tiền viện đánh bài tám chuyện. Dù ăn chung hay ngủ chung, hai người gần như không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào.

Thỉnh thoảng Tống Diễn lại nghĩ, có khi nào Cố Duy đang giận không? Nhưng rồi y lại tự nhủ không thể nào, vì y đâu có làm gì đâu. Hơn nữa trước đây Cố Duy cũng luôn đối xử với y như thế mà.

Bây giờ chẳng qua chỉ là trở lại như bình thường thôi.

Tống Diễn rất hiểu chuyện, không muốn làm phiền Cố Duy, cảm thấy hai người không can dự vào chuyện của nhau cũng khá tốt.

Thải Thường cũng sẽ không ép y uống thuốc, y có thể dễ dàng qua mặt được chuyện này.

(; ̄ェ ̄)

Sân sau của Vân Tuyết Uyển có một khu vườn nhỏ trồng cây đào, vào mùa đông không có lá cũng chẳng có hoa, trông khá hoang vắng và lạnh lẽo. Bên cạnh là cái hồ đã đóng băng, bình thường chẳng mấy ai lui tới.

Cố Duy đứng lặng lẽ bên bờ hồ, mắt dừng lại trên bóng phản chiếu trên mặt băng.

Nơi này vẫn hợp với cậu hơn.

Người như cậu nên ở trong góc khuất, nơi tối tăm cho đến ngày rời khỏi thế gian này.

Cậu không nên nổi lòng tham với những thứ không thuộc về mình.

Đến cả việc mỉm cười cậu cũng không làm được cơ mà.

Vả lại ngay từ đầu cậu đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này, phải không ư?

Nhưng sau khi rời khỏi đây thì sao? Trên thế giới này, liệu có nơi nào thật sự dành cho cậu không?

Nếu mục đích chỉ là để sống sót...

Nhưng sống sót để làm gì?

Trong 19 năm qua, cuộc đời cậu chỉ là một chuỗi ngày mông lung, cậu không có thời gian, cũng không có cơ hội để suy nghĩ về việc liệu cuộc đời mình có thể có một khả năng khác không.

Cậu đã bị người ta dẫm xuống bùn lầy hết lần này đến lần khác rồi lại gượng dậy, chỉ để kéo người khác xuống địa ngục cùng mình. Nhưng nếu một ngày nào đó những người đó chết hết như Cố Tư Tề, vậy thì cậu tiếp tục vì điều gì?

Cố Duy nhìn chằm chằm vào bóng mình trên mặt băng, khóe môi trong hình phản chiếu dường như đang nhếch lên cười, tựa như đang chế giễu cậu.

Chế giễu sự không biết tự lượng sức và lòng tham vô đáy của cậu.

Hóa ra tận sâu từ đáy lòng, cậu cũng chẳng khác gì những kẻ khác.

Những ngày này Tống Diễn và Cố Duy không làm phiền nhau. Thường sau bữa sáng, mỗi người lại tự lui về một góc. Tống Diễn nghĩ có lẽ Cố Duy không thích mình tìm cậu, nhưng hôm nay có việc, y không thể không đến gặp Cố Duy.

Tống Diễn hỏi thăm nhóm nha hoàn, biết Cố Duy đang ở hậu viện nên đến tìm. Vừa đi vòng qua một ngọn núi giả, y đã thấy Cố Duy cô độc đứng dưới gốc cây đào.

Giữa những cành cây khô cằn, thanh niên ấy như một bức tượng điêu khắc từ băng tuyết, không biết đang suy nghĩ gì, bỗng cậu khẽ nhếch môi cười. Nụ cười ấy như khiến băng giá tan chảy, cái lạnh của mùa đông như tan biến trước sự hiện diện của thần linh.

Nhưng ngay sau đó, khi thanh niên quay đầu lại, nụ cười trên mặt cậu biến mất trong chớp mắt.

Chỉ còn lại bóng tối vô tận trong đôi mắt.

Tống Diễn khẽ chậm nhịp thở, giả vờ như không có gì, y bước tới: "Ngươi ở đây à."

Cố Duy đã nghe thấy tiếng bước chân của Tống Diễn từ lâu.

Đây là lần đầu tiên Tống Diễn đến tìm cậu ở đây. Giọng của Cố Duy khàn khàn, thấp thoáng chút u ám: "Có chuyện gì không?"

Không có chuyện thì không thể nói chuyện à...

Tống Diễn nghĩ thầm, đứa trẻ này vẫn lạnh lùng như thế, sau này nếu rời đi, cậu không nên cứ cô độc như vậy, phải kết giao với nhiều bạn bè mới tốt.

Y nhoẻn miệng cười, trong mắt ánh lên vẻ tinh nghịch: "Chúng ta ra ngoài một lát đi, ta sẽ dẫn ngươi đi xem náo nhiệt."

Cố Duy chẳng hứng thú với những chuyện náo nhiệt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của Tống Diễn, y thực sự muốn cùng cậu ra ngoài, vậy nên... đi thì đi.

o(*////▽////*)q

Một khắc sau.

Cố Duy ngước nhìn tấm bảng có khắc hai chữ "Cố phủ", cậu nghi hoặc nhìn Tống Diễn.

Không rõ Tống Diễn có ý định gì.

Tống Diễn nhìn về phía tấm vải trắng treo trước cửa Cố phủ, tiền giấy rải rác khắp mặt đất. Hôm nay là ngày cúng 7 ngày của Cố Tư Tề, những người đến viếng đều mang vẻ mặt trang nghiêm, bầu không khí trong Cố phủ im ắng nặng nề.

Tống Diễn quay lại nói với Cố Duy: "Chúng ta vào trong thôi."

Cố Duy chững lại, nhìn bóng lưng Tống Diễn phía trước, ngập ngừng một lát rồi cũng bước theo.

Đây là lần đầu tiên cậu trở về sau khi gả đi.

Những cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt.

Trước kia cậu không được phép bước vào đại sảnh chính của Cố phủ, vì gia đình cậu không muốn ai nhìn thấy sự hiện diện của cậu. Cậu chỉ là một cái tên trong lời đồn của người khác, còn bản thân cậu thì thấp kém đến mức không bằng cả người hầu.

Cố Nguyên Tu đang đứng đón khách phía trước. Dáng người Cố Nguyên Tu cao lớn, vẻ ngoài nho nhã nhưng sắc mặt hơi tiều tụy. Khi thấy Tống Diễn và Cố Duy bước vào, trong mắt ông ta thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

Tống Diễn cung kính hành lễ với Cố Nguyên Tu: "Chuyện của Tư Tề là một tai nạn, xin nhạc phụ đừng quá đau buồn."

Tống Diễn còn lau khóe mắt, tỏ vẻ đau xót: "Trước đây Tư Tề là bạn tốt của con, giờ lại là em vợ, đương nhiên con phải đến đưa tiễn cậu ấy lần cuối."

Cố Nguyên Tu thấy có điều bất ổn, nhưng nhìn Tống Diễn hành lễ đầy đủ, hơn nữa hôm nay nhà cửa đông người qua lại, ông ta đành gật đầu: "Con có lòng rồi."

Tống Diễn tiếp tục dẫn Cố Duy đi vào trong.

Trong linh đường, một chiếc quan tài được đặt giữa sảnh, Tần Khởi Lan mặc đồ tang trắng, không trang điểm, ngồi cúi đầu bên cạnh quan tài với vẻ mặt mịt mờ, hình như bà ta đã khóc đến cạn nước mắt.

Mặc kệ những người qua lại, bà ta cứ như không nhìn thấy gì.

Trong lúc mơ màng, bà cảm nhận được có người đứng rất lâu trước quan tài. Khi ngẩng đầu lên, bà thấy Tống Diễn đang giả vờ đau buồn đứng đó, còn bên cạnh là tên tiện chủng đáng ghét kia.

Sự thù hận của Tần Khởi Lan lại trào dâng. Chúng nó đến đây để xem trò cười của bà và con trai sao? Đúng vậy, chắc chắn là như thế. Chúng nó đến để cười nhạo bà!

Không chừng chính tên tiện chủng đó đã xúi giục Tống Diễn, giờ còn dám đến tận phủ nhà họ Cố này!

Tần Khởi Lan đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn Tống Diễn.

Tống Diễn khẽ nhếch môi cười rồi tiến lên một bước, ghé sát tai Tần Khởi Lan, thì thầm đủ để bà ta nghe thấy: "Cố Tư Tề chết là do cậu ta đáng bị như thế, bà cũng đừng bận tâm quá làm gì."

Nói xong y nhanh chóng kéo dài khoảng cách, khuôn mặt lộ vẻ buồn bã, nhẹ nhàng an ủi: "Xin phu nhân nén bi thương."

Tần Khởi Lan không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe.

Trong đầu bà như có thứ gì đó vỡ tung, sợi dây thần kinh căng thẳng bỗng chốc đứt đoạn. Bà ta không còn để ý đến việc mình đang ở trong linh đường, hét lên với Tống Diễn bằng giọng chói tai: "Ngươi nói cái gì!"

Mọi người xung quanh lập tức quay lại nhìn.

Cố Nguyên Tu giật mình, vội vàng bước vào, thấy Tần Khởi Lan có vẻ đang phát điên, ông ta vội đến kéo bà ta lại, thì thầm khuyên nhủ: "Bà làm sao thế?"

Nhưng Tần Khởi Lan không để ý, bà ta giơ tay chỉ thẳng vào Cố Duy, gào lớn: "Ai cho phép tên tiện chủng này vào đây!"

Cố Nguyên Tu xây xẩm mặt mày.