Những mảnh tối rơi rớt phía sau tan biến trong ánh sáng chói mắt, chỉ trong nháy mắt đã bị xóa sạch không còn dấu vết.
Cố Duy ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.
Người đàn ông đội chiếc nón rơm lười biếng nằm trên ghế, một tay gối đầu, một tay cầm cần câu, miệng ngân nga một khúc nhạc nào đó đầy du dương. Cảnh tượng ấy thanh bình yên ả, khiến người ta nhớ đến những ngày tháng trước đây. Khi mà có thời gian rảnh, y lại nằm trên ghế phơi nắng, đánh bài.
Thì ra đây là thế giới trong lòng Tống Diễn.
Nhẹ nhàng bình yên, không ưu tư không sợ hãi.
Hoàn toàn trái ngược với thế giới của cậu.
Cố Duy vô thức nín thở, sợ làm kinh động đến người trước mặt, phá vỡ khung cảnh hoàn hảo này. Cậu thấy mình hoàn toàn lạc lõng, như một kẻ thừa thãi không nên có mặt ở đây.
Có lẽ, cậu không nên tò mò.
Không nên vươn tay ra.
Không nên chạm vào những thứ không thuộc về mình.
Có lẽ, cậu nên rời đi.
Cố Duy khẽ bước lùi, dù cậu đã rất cẩn thận nhưng nơi này quá yên tĩnh, chỉ với một hành động nhỏ cũng khiến người trước mặt quay đầu lại.
Cố Duy đơ người, nhất thời không thể cử động.
Cậu thấy người đàn ông trước mặt ngạc nhiên trợn to mắt, miệng hơi hé mở, ngay cả cần câu trên tay cũng rơi xuống.
Dường như bản thân cậu không nên xuất hiện ở đây.
Chắc là cậu đã làm phiền người ta.
Ngực Cố Duy bỗng ngập tràn khó chịu, cậu mím chặt môi, chuẩn bị quay lưng đi thì ngay lúc đó người đàn ông mỉm cười, vẫy tay với cậu: "Lại đây nào!"
Đôi mắt đào hoa ấy từ kinh ngạc đến khó tin rồi lại hóa thành niềm vui. Y cười nhìn cậu, phía sau là dòng suối chảy róc rách, thảm cỏ xanh mướt, không gian rộng lớn. Người nọ đang nhìn cậu bằng ánh mắt mong đợi, giọng nói mang theo sự hân hoan: "Sao thế? Nghĩ ngợi gì mà ngẩn người vậy?"
Cố Duy bàng hoàng trước khung cảnh trước mặt.
Không biết từ khi nào, sự đè nén khiến cậu không thở nổi đã tan biến trong nụ cười của người kia.
Cố Duy chỉ ngập ngừng trong giây lát rồi bước chân dần tiến về phía đối phương.
Tống Diễn cười nhìn Cố Duy, ngắm nhìn từ trên xuống dưới, trái sang phải, cuối cùng xác định đó thật sự là cậu, không phải ảo ảnh mà bản thân tưởng tượng, nhưng điều đó lại càng khiến Tống Diễn thêm thắc mắc.
Rõ ràng y đã đọc qua nguyên tác rồi. Pháp khí của Chu Vấn Đạo không dễ phá chút nào, thậm chí có thể giam cầm cả nam chính Tông Diệu, vậy thì sao Cố Duy có thể phá vỡ ảo cảnh mà xuất hiện ở đây?
Cố Duy vốn không thể có mặt ở nơi này.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Tống Diễn là ngạc nhiên và bất ngờ.
Nhưng dù sao đi nữa thì khách cũng đến rồi, không thể đuổi người ta đi được đúng không? Vừa hay y cũng đang chán, niềm vui đôi khi cũng cần được chia sẻ mà.
Tống Diễn vẫy tay, bên cạnh đã xuất hiện một lò đất, trong đó lửa than đang cháy hừng hực. Y bắt đầu xử lý con cá vừa câu được, dùng một nhành cây xiên qua rồi nướng, bên cạnh là một đống lọ gia vị như hạt thìa là, hạt tiêu, ớt,...
Cố Duy im lặng nhìn y.
Tống Diễn lúc thì quạt lửa, lúc thì rắc gia vị, bận rộn vô cùng, chỉ có điều những gia vị này có vẻ khá lạ, ngay cả Cố Duy cũng chưa từng thấy.
Chẳng mấy chốc hai con cá nướng thơm lừng đã được ra lò, Tống Diễn lau mồ hôi trên trán, đưa một con cho Cố Duy: "Nếm thử xem."
Cố Duy nhận lấy cá nướng, cắn một miếng.
Tống Diễn háo hức hỏi: "Sao hả? Ngon chứ?"
Y nướng cá rất tài, trước đây mỗi lần công ty tổ chức team building thì chỉ cần y phụ trách nướng BBQ, đồng nghiệp đều tấm tắc khen ngợi.
Cố Duy rũ mắt khẽ gật đầu, đúng là ngon thật.
Tống Diễn nhếch môi cười rồi bí ẩn nói: "Ta còn thứ này hay lắm."
Y lại vẫy tay, một chai rượu trắng xuất hiện, Tống Diễn rót cho Cố Duy một chén.
Từ trước tới giờ Cố Duy không uống rượu.
Cậu không thích tự làm mình tê liệt, cũng không thích những niềm vui hư ảo, không thể hiểu được niềm vui từ việc uống rượu. Trong mắt cậu, đó đều là những thứ vô nghĩa.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt mong chờ của Tống Diễn, cậu ngập ngừng đôi chút rồi vẫn đưa chén rượu lên môi, nhấp một ngụm.
Tống Diễn thì lại uống cạn một hơi, vẻ mặt cảm thán: "Rượu ngon thế này, ngoài chỗ này ra thì không đâu có được."
Đây là rượu Mao Đài.
Hiểu hương vị của khoa học này không?
Tống Diễn từng có dịp uống cùng lãnh đạo một lần. Y phát hiện chỉ cần thứ gì mình nhớ được, ảo cảnh này đều có thể tái hiện lại, đúng là một báu vật hiếm có, không trách được khiến người ta say mê.
Nếu y muốn, có thể tái hiện lại thế giới của chính mình tại đây không?
Tống Diễn im lặng trong giây lát, lại uống thêm một chén.
Thôi kệ, dù sao ảo cảnh cũng chỉ là ảo cảnh, y thế này là đã cố chấp quá rồi.
Cố Duy chăm chú nhìn người trước mặt.
Ban đầu Tống Diễn còn rất vui vẻ, nhưng uống càng nhiều lại càng lộ ra vẻ u sầu. Người ta thường nói uống rượu giải sầu, nhưng Tống Diễn lại càng uống càng sầu.
Y vì chuyện gì mà không vui?
Ngay cả ảo cảnh này cũng không thể làm vơi đi nỗi buồn sao?
Cố Duy không biết, chỉ lặng lẽ đưa tay ngăn lại động tác rót rượu của Tống Diễn, giọng khàn khàn nói: "Ăn hết cá rồi."
Tống Diễn chợt tỉnh táo, y cười tươi, đặt ly rượu xuống: "Đợi chút, để ta nướng thêm cho ngươi."
Tống Diễn vừa nướng vừa trò chuyện: "À, ngươi đến đây bằng cách nào thế?"
Thực ra Cố Duy cũng không biết mình đến đây bằng cách nào, cậu chỉ thấy những ảo cảnh này yếu ớt vô cùng, chạm nhẹ một cái đã vỡ vụn, chẳng thể nào cản bước chân của cậu.
Nhưng lúc này Cố Duy đã nhận ra, có lẽ điều đó không bình thường.
Cậu im lặng hồi lâu, chậm rãi đáp: "Ta cũng không biết, đi mãi rồi đến đây thôi."
Tống Diễn hơi khó hiểu.
Như vậy cũng được hả?
Nhưng y không nghi ngờ lời của Cố Duy, Cố Duy cũng giống y, đều chỉ là người bình thường. Nhìn dáng vẻ của Cố Duy, có vẻ chính cậu cũng không biết rõ tại sao mình đến được đây, chắc do pháp khí có vấn đề.
Tống Diễn không suy nghĩ sâu thêm, chuyển sang tò mò hỏi: "Ảo cảnh của ngươi là gì?"
Cố Duy giật thót, cậu không muốn Tống Diễn biết về ảo cảnh của mình, không ai lại thích một thế giới như vậy.
Sự yêu mến mà Tống Diễn dành cho cậu vốn đã rất hời hợt, nếu biết nội tâm thật sự của cậu, chắc chắn y sẽ ghét bỏ cậu.
Mặc dù Cố Duy đã quyết định ba tháng nữa sẽ rời đi, cậu cũng không quan tâm người kia có thích mình hay không.
Nhưng tại thời điểm này...
Biết rõ không nên, nhưng cậu vẫn lưu luyến chút ấm áp không thuộc về mình, không muốn phá vỡ lớp vỏ bọc êm đềm này.
Tống Diễn là người rất tinh ý, vừa nhìn thấy biểu cảm khó xử của Cố Duy đã hiểu ra mình nói sai. Y không nên hỏi điều đó, vì dù sao đây cũng là chuyện riêng tư, lỡ mà không phù hợp thì...
Tống Diễn khẽ hắng giọng: "Thôi bỏ đi, coi như ta chưa hỏi gì."
Cố Duy ngẩng đầu nhìn y.
Tống Diễn khẽ cười: "Đúng rồi, ngươi có cần gì không? Ta sẽ biến ra cho."
Bây giờ y thật sự có thể làm mọi thứ!
Cố Duy nhìn vẻ háo hức của Tống Diễn, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mà chính cậu cũng không nhận ra. Cậu đang định lên tiếng thì cả ảo cảnh bỗng dưng rung chuyển dữ dội. Bầu trời vỡ vụn thành từng mảng, mặt đất nứt toác, để lộ ra vực sâu không đáy.
Ánh mắt Cố Duy bỗng nhiên sắc lạnh, cậu ôm lấy Tống Diễn lăn sang một bên. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã rời khỏi ảo cảnh.
Tại lối vào, các tu sĩ bị hất ra khỏi làn nước, từng người một ngã xuống đất, trông rất thảm hại. Tống Diễn nhờ được Cố Duy ôm nên không bị thương, y cúi xuống thì phát hiện khuỷu tay mình vẫn đang chống lên ngực Cố Duy, liền vội vàng kéo Cố Duy đứng dậy, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Cố Duy này phản ứng nhạy bén thật. Lần trước khi y giả vờ say rượu ngã vào cậu, Cố Duy cũng nhanh chóng phản ứng kịp. Lần này may mà có Cố Duy ôm y tránh khỏi nguy hiểm, nếu không y cũng sẽ nằm la liệt như những người kia.
Cố Duy bình tĩnh lắc đầu: "Ta không sao."
Tống Diễn cẩn thận quan sát Cố Duy, khi chắc chắn cậu không bị gì mới yên tâm.
Lúc này Chu Vấn Đạo vội vã chạy đến, vẻ mặt đầy áy náy: "Ở đây vừa xảy ra chút sự cố, rất xin lỗi, mời các vị về nghỉ ngơi trước, đợi xử lý xong chúng ta sẽ giải thích mọi chuyện."
Tuy mọi người rất bất mãn nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Vấn Đạo, hình như xảy ra chuyện nghiêm trọng thật, họ đành theo thị nữ rời khỏi.
Tống Diễn cũng rời đi cùng dòng người. Y cúi đầu, mắt lóe lên một tia suy tư. Vừa rồi tình hình rất hỗn loạn, nên ngoài y ra không ai để ý Tông Diệu và Từ Thuấn không có trong đám đông, họ vẫn ở trong ảo cảnh. Chu Vấn Đạo vội vã đuổi mọi người đi, rõ ràng là muốn tập trung đối phó với Tông Diệu.
Nếu tính toán thời gian thì khi Cố Duy xuất hiện trong ảo cảnh của y, Chu Vấn Đạo đã đang giao chiến với Tông Diệu trong ảo cảnh. Vậy nên việc Cố Duy vô tình xâm nhập vào ảo cảnh của y có lẽ liên quan đến sự cố này, khiến pháp khí gặp trục trặc?
Không ai biết sau khi mọi người đi rồi, sắc mặt Chu Vấn Đạo bỗng thay đổi. Ông ta lạnh giọng hỏi: "Từ Thuấn đâu? Bắt được chưa?"
Hộ vệ bên cạnh Chu Vấn Đạo mặt tái xanh, run rẩy trả lời: "Không... không, hắn... hắn đã trốn thoát."
Chu Vấn Đạo hừ lạnh: "Đồ vô dụng!"
Trước đó ông ta đã sử dụng pháp khí để giam giết Từ Phần và Từ Thuấn, nhưng không ngờ Từ Phần lại quá mạnh, vừa thấy tình hình không ổn đã mạnh tay phá tan ảo cảnh đưa Từ Thuấn ra ngoài. Nhưng chính vì mất thời gian đó mà Từ Phần không kịp thoát thân, bị nhốt lại trong pháp khí.
Chu Vấn Đạo ra lệnh: "Tiếp tục truy đuổi."
Ánh mắt ông ta lóe lên. Nơi này xa xôi, ngay cả khi Từ Thuấn có muốn cầu viện cũng không thể nhanh được.
⋆˚✿˖° 𐙚 ₊ ⊹ ♡
Tống Diễn quay lại viện của mình, nhìn sang căn phòng đối diện, cửa phòng vẫn đóng chặt.
Cố Duy nhìn theo ánh mắt của Tống Diễn, hơi đăm chiêu. Huynh đệ nhà họ Từ vẫn chưa về, có vẻ cuộc náo loạn đêm nay có liên quan đến họ? Lần trước Tống Diễn cũng đã che giấu cho họ.
Chắc chắn Tống Diễn biết gì đó, nhưng lại không muốn nói cho cậu.
Tống Diễn đóng cửa phòng, đi qua đi lại trong nhà với vẻ mặt nghiêm trọng.
Theo như nội dung trong truyện, Tông Diệu đến Hạc Hoài Sơn Trang để điều tra về vụ mất tích của các thiếu nữ ở thành Túc Minh. Trong đêm lẻn vào sơn trang, Tông Diệu bị hộ vệ truy đuổi, may mắn nhờ những người trong cùng viện gây ra tiếng động giúp anh ta thoát thân. Nhưng Chu Vấn Đạo bề ngoài là một tán tu, thực chất là gián điệp của Ma tộc, tu vi rất cao. Pháp thuật tiên đạo của Từ Thuấn không qua mắt được ông ta, nên ông ta đã sớm phát hiện ra thân phận của họ, vào ngày thứ ba đã bày ra một cái bẫy chết người.
Ảo cảnh vừa có thể ban tặng giấc mơ đẹp, vừa có thể đoạt mạng người, đó là một pháp khí rất lợi hại của Ma tộc.
Tông Diệu không ngờ nơi này lại có một pháp khí như vậy, anh ta bị nhốt trong pháp khí, Chu Vấn Đạo thao túng pháp khí định giết anh ta. Nếu không nhờ hào quang nam chính, lần này chắc chắn Tông Diệu đã mất mạng. Dù vậy anh ta vẫn phải trải qua cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng mới phá tan được pháp khí và giết chết Chu Vấn Đạo, nhưng bản thân cũng bị trọng thương.
Đêm nay chính là đêm quyết định.
Mặc dù trước đó y đã thành công tiếp cận Tông Diệu, nhưng trong mắt Tông Diệu y chỉ là một người qua đường. Nếu đột ngột nói với Tông Diệu rằng ba tháng sau Ma Quân sẽ xuất quan, chắc chắn Tông Diệu sẽ nghĩ y là kẻ điên.
Hơn nữa một khi rời khỏi đây, muốn gặp lại Tông Diệu để nói chuyện rất khó.
Vậy nên đêm nay y phải hành động. Nếu y có thể giúp Tông Diệu thoát hiểm, với tính cách có ân tất báo của Tông Diệu, lời của y sẽ có trọng lượng hơn.
Tống Diễn đã tính toán nhiều lần về kế hoạch của mình, nhưng suy cho cùng y chỉ là một người phàm. Trong mắt các Tiên nhân và Ma tộc, y chẳng khác nào con kiến. Một khi bước sai, mạng y sẽ không giữ được, nên trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.
Nhưng...
Chẳng lẽ y sẽ bỏ cuộc vì sợ hãi ư?
Lại tiếp tục sống tạm bợ với Cố Duy và gia đình hay sao? Trong thời loạn thế này, liệu họ có thực sự sống sót được không?
Trong mắt Tống Diễn thoáng qua vẻ đấu tranh, y quay lại nhìn Cố Duy, rồi ánh mắt trở nên kiên định. Y cười với Cố Duy: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta có chút việc cần làm."
Cố Duy nhìn khuôn mặt đang mỉm cười dịu dàng của Tống Diễn, trong lòng lại trỗi dậy cảm giác bất an.
Lần đầu tiên Cố Duy lên tiếng hỏi về hành tung của Tống Diễn: "Ngươi đi đâu?"
Tống Diễn quay lưng, vừa cười vừa vẫy tay: "Đi tìm chút rượu uống."
𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼
Lớp ảo thuật của lối vào của ảo cảnh bị giải trừ, để lộ ra một tòa lầu gác bằng sắt đen hùng vĩ dữ tợn.
Trong đại sảnh rộng lớn và lạnh lẽo, một vòng xoáy màu đen cuồn cuộn như có sương mù dày đặc xoay quanh, thi thoảng có ánh kiếm lóe lên. Nếu những người kia còn ở đây, họ sẽ phát hiện ra lối vào ảo cảnh thực chất chính là vòng xoáy này, chỉ là đã được ngụy trang.
Xung quanh đại sảnh có mười món pháp khí tỏa ra Ma khí dày đặc.
Lúc này mười món pháp khí được kết nối với nhau bằng một trận pháp. Vô số Ma khí tràn vào trung tâm của vòng xoáy, liên tục trấn áp ánh kiếm, khiến nó ngày càng yếu đi.
Chu Vấn Đạo chăm chú nhìn vào vòng xoáy.
Tên Tiên nhân này mạnh hơn ông ta tưởng. Trong tay ông ta có pháp khí do Đại trưởng lão ban tặng, lẽ ra Tiên nhân bình thường rơi vào đó sẽ bị giết trong tích tắc, nhưng Từ Phần đã kiên trì đến tận bây giờ, cả một canh giờ đã trôi qua mà vẫn còn sức phá vỡ pháp khí.
Chu Vấn Đạo buộc phải thiết lập thêm Tru Tiên trận ngoài pháp khí để gia tăng sức mạnh, mới tạm thời trấn áp được Từ Phần.
Ông ta hừ lạnh một tiếng.
Với tu vi của Từ Phần, ở Không Huyền Cảnh chắc chắn không phải kẻ vô danh. Nếu có thể giết được hắn, đó sẽ là một công trạng lớn.
Dù hắn mạnh đến đâu, đêm nay hắn cũng phải chết!
Chu Vấn Đạo đang điều khiển trận pháp, bỗng cảm giác được có điều bất thường. Ông ta vung tay, một ngôi sao đen nổi lên giữa không trung, phản chiếu hình ảnh của một bóng người mờ ảo.
Bóng người mặc một chiếc áo bào màu xám trắng, khuôn mặt mờ mờ không rõ ràng. Giọng nói của gã có chút méo mó quỷ dị, chậm rãi lên tiếng: "Ta đã cảnh báo ngươi phải cẩn thận, đừng quá lộ liễu để tránh thu hút sự chú ý của Không Huyền Cảnh. Nếu không phải ngươi không biết giữ mình, sao lại có chuyện hôm nay."
Chu Vấn Đạo thờ ơ đáp: "Bị phát hiện thì đã sao? Ta sẽ giết hắn, các chủ đừng lo lắng quá."
Người mặc áo xám không lạc quan như vậy, giọng điệu nghiêm trọng: "Hắn không dễ đối phó như ngươi nghĩ đâu. Cẩn thận không giết được hắn lại mất cả mạng."
Chu Vấn Đạo thoáng sững người: "Ngươi biết thân phận của Từ Phần?"
Người mặc áo xám không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng bảo: "Ta nể mặt Đại trưởng lão mới nhắc nhở ngươi, lời ta đã nói xong, ngươi tự lo liệu đi."
Nói xong bóng dáng đó tan biến.
Chu Vấn Đạo chẳng để tâm, hừ lạnh một tiếng. Đám Tiên nhân này cứ thích ra vẻ bí ẩn.
Chợt sắc mặt Chu Vấn Đạo trở nên nghiêm nghị, ông ta vung chưởng về phía sau, đồng thời quát lớn: "Ai!"
Cửa phòng bật mở, Tống Diễn ngã ngồi xuống đất, tuy tránh được một chưởng của Chu Vấn Đạo nhưng vạt áo của y đã bị chém đứt. Dường như y đã sợ đến ngây người, run rẩy nói: "Ta... ta..."
Một vẻ mặt hoảng hốt nói không nên lời.
Chu Vấn Đạo nheo mắt lại.
Trong đám khách khứa có mặt hôm nay chỉ có ba người phàm, ông ta vẫn còn nhớ kẻ lãng tử họ Tống này, lòng đề phòng liền thả lỏng một chút. Ông ta nhìn Tống Diễn với vẻ khinh miệt: "Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Tống Diễn lắp bắp: "Ta... ta chỉ muốn vào ảo cảnh thêm lần nữa..."
Trên người y vẫn nồng nặc mùi rượu, nói đến ảo cảnh, mặt hiện vẻ ngây ngất.
Chu Vấn Đạo càng thêm khinh bỉ. Có vẻ tên người phàm này uống say, tham lam cảnh mộng ban ngày nên mới mò đến đây. Đã thấy những thứ không nên thấy, chết là đúng số phận của ngươi.
Chu Vấn Đạo nheo mắt: "Lại đây."
Tống Diễn sợ hãi đến run rẩy. Y cố gắng bò dậy vài lần, bước chân lảo đảo tiến về phía trước.
Chu Vấn Đạo nhếch môi cười khẩy. Đừng lo, ta sẽ để ngươi chết nhanh một chút.
Dường như Tống Diễn không hề hay biết nguy hiểm trước mắt, y từng bước tiến về phía Chu Vấn Đạo. Ông ta đứng trước trận pháp, khoảng cách giữa họ ngày càng ngắn lại, pháp khí nằm trong trận pháp kia đã gần ngay trong tầm tay.
Tống Diễn chợt nở một nụ cười với Chu Vấn Đạo.
Lòng Chu Vấn Đạo khẽ thấp thỏm, cảm giác có điều gì đó không đúng. Ngay sau khoảnh khắc ấy, Tống Diễn vung tay hất đổ pháp khí trước mặt!
Ma khí cuồng loạn vì mất cân bằng, trong tích tắc nó đánh bật tất cả các pháp khí trong trận pháp. Cả Chu Vấn Đạo và Tống Diễn đều bị hất văng ra.
Trận pháp bị hủy hoàn toàn!