Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 13: Xông vào




Hộ vệ của sơn trang mặc áo giáp vừa đẩy cửa bước vào liền thấy hai người nằm đó. Người đàn ông ở dưới quần áo xộc xệch, cổ áo mở toang, trên mặt hiện rõ sắc hồng trông như say rượu, thần trí lơ mơ.

Cả đám đứng ở cửa, ai nấy đều lúng túng không biết phải làm gì.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Cố Duy chợt nhận ra gì đó. Cậu không buông tay mà vẫn giữ nguyên tư thế ấy, quay đầu nhìn về phía cửa với giọng nói lạnh lùng, pha chút không hài lòng: "Các ngươi làm gì vậy?"

Tên hộ vệ đứng đầu nhanh chóng phản ứng. Hắn đảo mắt nhìn khắp phòng, ngoài cây nến bị đổ ra thì chẳng có gì bất thường. Hai người trước mặt chỉ là người phàm, không thể nào là cao thủ đột nhập sơn trang, vậy nên họ đã hiểu lầm.

Hộ vệ trưởng: "Xin lỗi, quấy rầy rồi."

Nói xong cả đám lẳng lặng rút lui, còn cẩn thận đóng cửa giúp họ.

Bên trong căn phòng lại yên tĩnh.

Cố Duy cúi nhẹ đầu, nhìn xuống Tống Diễn.

Có lẽ vì uống nhiều rượu trong bữa tiệc tối, gương mặt người đàn ông ửng hồng, đôi môi vì dính nước trà mà trở nên ướt át, mê hoặc. Y có vẻ ngượng ngùng, quay mặt đi. Dưới lớp áo xộc xệch là xương quai xanh thấp thoáng, chiếc cổ trắng ngần dài mảnh càng nổi bật hơn khi được mái tóc đen nhấn nhá, trông thật mong manh, yếu ớt.

Khoảnh khắc vừa rồi khi đám hộ vệ mở cửa, Cố Duy đã biết—Tống Diễn cố tình làm vậy.

Tống Diễn đã say, nhưng không đến mức say bí tỉ.

Ít nhất y vẫn còn tỉnh táo để đánh lạc hướng đám hộ vệ.

Giúp ai chứ?

Là tên Từ Phần kia à?

Cố Duy bỗng có chút khó chịu.

Dù không biết đầu đuôi sự việc hay lý do tại sao Tống Diễn lại làm vậy, nhưng một cảm giác bực bội mơ hồ xuất hiện.

Người này lúc nào cũng tự tiện đến gần cậu, làm những việc tốt cho cậu, nói những lời thích cậu, không đợi sự cho phép đã khiến cậu dao động... Nhưng thật ra trong mắt người đó, cậu chẳng là gì.

Thậm chí còn không bằng một người xa lạ.

Thật đáng hận.

Cố Duy siết chặt cổ tay Tống Diễn, lực mạnh đến mức y không ngờ người nhìn có vẻ gầy yếu như Cố Duy lại có sức mạnh đến thế, như muốn bẻ gãy tay y vậy. Tống Diễn cắn chặt môi, chịu đựng cơn đau nhưng vì cảm thấy có lỗi mà không dám lên tiếng.

Ánh mắt của Cố Duy sâu thẳm, tối tăm đến mức như cả ánh sáng cũng bị nuốt chửng. Trong đó ẩn chứa sự lạnh lẽo đến rợn người, khiến từng sợi lông trên người Tống Diễn dựng đứng.

Tống Diễn theo bản năng cảm thấy lúc này Cố Duy rất nguy hiểm.

Y thật sự không cố ý muốn chiếm lợi của Cố Duy. Y đã chuẩn bị sẵn, vốn định dùng tay chống vào giường, giả vờ đè lên, chỉ là một trò đánh lừa thị giác thôi. Y không ngờ Cố Duy lại cảnh giác đến mức xoay chuyển tình thế, giờ người bị động lại là y.

Tống Diễn định bào chữa, chẳng hạn như y say quá, y vấp ngã, y không cố ý...

Nhưng trong lòng y lại có dự cảm nếu y dám qua loa với Cố Duy, có lẽ cậu sẽ càng giận hơn.

Căn phòng im lặng một hồi lâu, không ai mở miệng.

Chỉ có tiếng thở của cả hai trong sự tĩnh lặng.

Cố Duy chăm chú nhìn người bên dưới, ánh mắt u ám.

Vết thương của cậu đã lành rồi, việc khống chế người này không có gì khó khăn, nhưng người này lại không nhận ra với tư thế như hiện tại, y chẳng khác gì một miếng thịt nằm trên thớt... hoàn toàn mặc người tùy ý xử trí.

Cố Duy nhắm mắt lại.

Tống Diễn nghĩ, tình hình cứ như thế này cũng không ổn, hay là giải thích một chút nhỉ? Y đang chuẩn bị mở miệng, muốn vùng vẫy thì Cố Duy bất ngờ thả tay.

Tống Diễn:?

Khi y nhìn lại, Cố Duy đã quay lưng nằm xuống, không có vẻ gì là muốn tiếp tục giao tiếp.

Đây là ý gì vậy?

Tống Diễn thấy bất an vô cùng.

Mà thôi vậy.

Dù có sự cố ngoài ý muốn, nhưng có lẽ mình đã thành công thu hút sự chú ý. Đám hộ vệ sau khi kiểm tra đã rời đi, chắc hẳn họ không phát hiện tung tích của Tông Diệu.

Giải quyết xong mọi chuyện, Tống Diễn cũng chìm vào giấc ngủ.

─── ⋆⋅☆⋅⋆ ──

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Cố Duy đã không còn ở bên.

Tống Diễn thay đồ bước ra, thấy Cố Duy ngồi bên bàn trà ngoài phòng, sắc mặt lạnh lùng nhìn y, trông không khác gì mọi ngày.

Tống Diễn len lén quan sát, xác nhận Cố Duy không có ý định hỏi tội, lòng y nhẹ nhõm phần nào. Suy cho cùng tối qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, y có làm gì Cố Duy đâu chứ?

Bữa sáng do thị nữ mang đến từng viện. Những món điểm tâm rất đặc biệt, Tống Diễn vừa ăn vừa nghĩ, tối nay nhất định không được uống quá chén nữa, rượu vào là hỏng việc. Y vẫn phải giữ tỉnh táo mới được.

Sau bữa sáng Tống Diễn và Cố Duy cùng ra ngoài, vừa hay gặp Tông Diệu cũng vừa đi ra.

Tông Diệu liếc nhìn Tống Diễn một cách không rõ ràng, đêm qua nếu không nhờ Tống Diễn gây ra tiếng động, có lẽ anh đã không trốn thoát được sự truy lùng của đám hộ vệ. Dù là tình cờ nhưng Tống Diễn đã giúp anh.

Chỉ không ngờ Tống Diễn nhìn có vẻ hiền lành điềm đạm, còn Cố Duy thì lạnh lùng, vậy mà tối qua hai người lại có nhiều năng lượng đến thế.

Tông Diệu cười khẽ: "Tống huynh, chào buổi sáng."

Tống Diễn vui vẻ đáp: "Chào Từ huynh, nếu đã gặp thì cùng đi nhé."

Tông Diệu không từ chối.

Từ Thuấn thấy vậy cũng đành phải theo sau, nhưng trong lòng thì rất khinh bỉ, người phàm dễ bị chìm đắm trong dục vọng, bất kể lúc nào, nơi nào cũng có thể phát tình. Cũng may thiếu chủ lòng dạ bao dung mới có thể nhẫn nhịn giao du với loại người này.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Duy lướt qua Từ Thuấn, dù người này giấu rất kỹ, nhưng cậu vẫn nhận ra Từ Thuấn có chút kiêu ngạo khi đối diện với họ.

Còn Từ Phần...

Cố Duy nhìn về phía trước, nơi Tống Diễn đang trò chuyện vui vẻ với người đàn ông đó. Dù là tu sĩ nhưng Từ Phần có vẻ dễ gần hơn, trong mắt anh ta, chúng sinh đều bình đẳng, người phàm hay tu sĩ không có gì khác biệt.

Cố Duy nheo mắt lại. Chính Từ Phần, người có vẻ bình thường này lại càng khiến cậu để tâm.

Tống Diễn không biết Cố Duy nghĩ nhiều như vậy, mấy người họ theo thị nữ đi đến địa điểm hôm nay, một vách đá dựng đứng giữa hai đỉnh núi.

Người ta xây một đài quan sát bằng băng trên vách đá, trong suốt lấp lánh, tựa như tiên cảnh.

Hôm nay Chu Vấn Đạo mặc một bộ đạo bào trắng tinh, càng toát lên vẻ tiên phong đạo cốt. Đôi mắt dài hẹp của ông ta quét qua mọi người rồi nói: "Hôm nay mời các vị cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp vô biên này."

Khi các khách mời lần lượt an tọa, từ xa vọng đến một âm thanh của đàn sáo.

Âm thanh ấy như đến từ chín tầng mây, như châu báu rơi trên mâm ngọc, từng tiếng từng tiếng lại gần hơn, mọi người đều say mê. Chỉ thấy một cô gái mặc nhiều lớp áo trắng, tay ôm cổ cầm, từ chân trời phiêu dật bay tới. Đầu ngón chân nàng chạm vào bậc thang băng trên vách đá, nhẹ nhàng gảy dây đàn.

Với một tiếng "đinh", nhiều mỹ nhân tuyệt sắc khác xuất hiện, mỗi người cầm theo một nhạc cụ, từng người bước ra, mười tám mỹ nữ bắt đầu múa trên vách đá.

Mọi người mở to mắt.

Dù Tiên nhân thực sự có thể bay lượn, nhưng đa số họ đều là tu sĩ bình thường, nhiều người chưa bao giờ gặp được Tiên nhân. Ngay cả khi may mắn được gặp, Tiên nhân cũng đâu có biểu diễn cho họ xem. Còn Tiên nữ trên Không Huyền Cảnh thì càng là huyền thoại, họ còn chẳng có cơ hội được nhìn thấy.

Trong số những người có mặt, có người tinh mắt phát hiện ra những mỹ nhân tuyệt sắc kia đều có một sợi dây bạc rất nhỏ buộc trên người. Giữa khung cảnh tuyết trắng xóa, sợi dây ấy gần như bị che lấp. Nếu không có đôi mắt tinh tường, cẩn thận quan sát thì không thể phát hiện ra.

Kết thúc điệu múa, mọi người đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

Tống Diễn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.

Chẳng qua là dây cáp thôi mà, thứ này y đã thấy nhiều rồi. Với công nghệ hiệu ứng ảo bây giờ, muốn xem người ngoài hành tinh cũng được chứ đừng nói đến tiên cảnh.

Trong mắt Tống Diễn đây chỉ là trò trẻ con, nhưng hiếm khi được xem tận mắt nên y cũng lịch sự vỗ tay theo.

Tông Diệu nhìn thoáng qua Tống Diễn. Tất nhiên anh không bị mấy trò tầm thường này làm cho kinh ngạc, nhưng Tống Diễn cũng không mấy bận tâm, như thể y đã quen với việc này rồi vậy.

Tông Diệu trầm ngâm giây lát, thử hỏi: "Tống huynh thấy điệu múa này thế nào?"

Tống Diễn không ngờ Tông Diệu lại bắt chuyện, sững người một lúc rồi cười đáp: "Tuyệt vời! Với người phàm cả đời không thể lên được Không Huyền Cảnh như ta, được xem một điệu múa như vậy thì đời này không còn gì hối tiếc!"

Tông Diệu nhìn sâu vào mắt Tống Diễn.

Miệng thì nói không còn gì hối tiếc, nhưng ánh mắt y lại không nói vậy.

Tống Diễn nói xong lại quay sang nhìn Cố Duy bên cạnh, nói với vẻ mặt si mê: "Nhưng dù tiên nữ có đẹp thế nào thì trong mắt ta cũng không bằng thê tử của mình. Nếu nói màn biểu diễn này có thiếu sót gì, thì chắc là thiếu mỹ nhân của ta thôi."

Tông Diệu liếc qua hai người, dừng lại ở gương mặt của Cố Duy, không thể không đồng ý: "Tống huynh nói rất đúng."

Ngày nào Tống Diễn cũng ở bên một người như Cố Duy, tiêu chuẩn cũng bất giác tăng cao, bình thản hơn cũng là điều dễ hiểu.

Tông Diệu bật cười.

Cố Duy rũ mắt, khóe môi nở một nụ cười lạnh. Chỉ có cậu biết, thực ra Tống Diễn không hề thích cậu đến vậy.

Đối với Tống Diễn, dù là mỹ nhân múa trên vách đá hay chính cậu, y đều có thể thưởng thức một cách bình thản. Nhưng sự thưởng thức ấy và tình cảm yêu thích thực sự không giống nhau. Đó chỉ như việc nhìn thấy một cảnh đẹp ven đường, chứ không hề có ý định muốn sở hữu.

Sau buổi biểu diễn, Chu Vấn Đạo mở tiệc trên đài quan sát. Việc ăn uống ở đây quả thực mang một phong vị khác lạ, nhưng với Tống Diễn, đây lại không phải trải nghiệm dễ chịu.

Y chỉ là một người phàm, không như những tu sĩ đã tu luyện, không chịu nổi cái lạnh khắc nghiệt này. Dù đã khoác một chiếc áo lông cáo dày, mặt y vẫn đỏ ửng vì lạnh, tay phải giấu trong ống tay áo rộng.

Nhìn xung quanh, các tu sĩ khác vẫn đang trò chuyện vui vẻ, bão tuyết dường như chẳng là gì đối với họ, khiến Tống Diễn không khỏi thầm ngưỡng mộ.

Điệu múa bay lượn không khiến y ấn tượng bao nhiêu, nhưng việc các tu sĩ không sợ lạnh thì thật đáng ghen tị.

Tống Diễn lén quay đầu nhìn Cố Duy, quần áo của cậu mỏng hơn mình rất nhiều. Nhưng Cố Duy vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, bất động như một ngọn núi, tuyết đọng trên tóc và lông mi khiến cậu đẹp tựa một bức tượng điêu khắc.

Tống Diễn ngập ngừng hỏi: "Ngươi... có lạnh không?"

Y nghĩ Cố Duy cũng phải lạnh giống mình, nếu vậy có thể tìm cớ để về sớm. Nhưng giờ nhìn Cố Duy, y lại không chắc chắn lắm...

Cố Duy liếc qua.

Mỗi mùa đông của cậu đều trôi qua như thế này, cậu đã quá quen thuộc với sự lạnh giá, mức độ này chẳng đáng kể. Nhưng ánh mắt cậu lại dừng trên gương mặt của Tống Diễn.

Hơi thở của y khi nói tỏa ra làn khói trắng, làm mờ đi khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, khiến cho gương mặt tuấn tú của y thêm chút mờ ảo. Ngay cả đôi mắt đào hoa ấy cũng như mang theo chút cầu xin.

Cố Duy khẽ nuốt nước bọt, thoáng ngừng rồi đáp một từ: "Lạnh."

Tống Diễn lập tức thở phào.

Y cứ tưởng Cố Duy không lạnh chứ! Hóa ra cũng lạnh mà nhịn giỏi ghê!

Tống Diễn vui vẻ đứng dậy: "Vậy chúng ta về trước nhé."

Y và Cố Duy rời đi, chẳng ai chú ý đến.

Tống Diễn vừa bước xuống đài quan sát đã nghe có người gọi mình.

Quay đầu nhìn lại, hoá ra là Cố Tư Tề.

Cố Tư Tề còn lạnh hơn y, trông có vẻ cũng đang bỏ đi thì vừa hay gặp nhau. Tống Diễn cau mày không hài lòng nhìn cậu ta.

Thằng nhóc này mới ngoan ngoãn được hai hôm, lại muốn gây chuyện gì nữa đây?

Cố Tư Tề nhìn Tống Diễn bằng ánh mắt u ám: "Ngày mai tiệc đông kết thúc rồi."

Tống Diễn nhướng mày: "Thì sao?"

Cố Tư Tề cười lạnh: "Đợi về rồi chúng ta chờ xem."

Hai ngày nay cảnh ân ái giữa Tống Diễn và Cố Duy khiến Cố Tư Tề tức điên lên. Nếu sớm biết Tống Diễn sẽ bị Cố Duy mê hoặc như thế, cậu ta đã chẳng đề nghị mẹ mình gả Cố Duy cho Tống Diễn.

Ban đầu cậu ta chỉ muốn dùng việc này để làm nhục Cố Duy. Dù sao sau khi gả đi, bất kể là Tống Diễn giết Cố Duy, hay Cố Duy giết Tống Diễn thì đều là Cố Duy chết. Ai ngờ Tống Diễn lại không đáng tin chút nào.

Lấy vợ rồi như biến thành người khác vậy.

Có thể dỗ dành Cố Duy ngoan ngoãn nghe lời mình.

Cậu ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, nhất định phải giết Cố Duy. Giờ còn giết thêm cả tên Tống Diễn kia nữa.

Sắc mặt Tống Diễn lạnh lùng: "Ồ? Vậy thì cứ chờ xem thử đi."

Y mà lại sợ Cố Tư Tề chắc?

Cố Duy nhìn cảnh tượng trước mắt, im lặng không nói gì, chỉ có ánh mắt lạnh băng. Cậu biết Cố Tư Tề sẽ không dễ dàng cho qua, nhưng cậu vẫn luôn chờ Cố Tư Tề ra tay trước. Vậy mà ngay lúc này đây, ý định giết chết cậu ta lại bùng lên mãnh liệt.

Cố Duy nheo mắt lại, không xa là một vách đá dựng đứng. Có lẽ ngay tại đây, để Cố Tư Tề trượt chân rơi xuống chết cũng là một cái chết hoàn mỹ.

"Này, này." Tống Diễn giơ tay vẫy trước mặt Cố Duy, ánh mắt lo lắng: "Đừng để ý đến cậu ta, chúng ta về thôi."

Cố Duy giật mình bừng tỉnh.

Một lát sau tay cậu từ từ thả lỏng, nhẹ gật đầu, thu lại ánh mắt lạnh lùng.

Giết Cố Tư Tề còn nhiều cơ hội, không nhất thiết phải là bây giờ, ít nhất không nên là trước mặt người này.

Tống Diễn và Cố Duy về lại tiểu viện.

Trong nhà ấm áp, Tống Diễn tháo áo choàng ra, cuối cùng cảm thấy dễ chịu hơn.

Y lén liếc nhìn Cố Duy, Cố Tư Tề liên tục khiêu khích thật sự rất phiền phức. Y không muốn Cố Duy luôn phải đối mặt với tình cảnh như vậy, có lẽ cần nghĩ cách giải quyết.

Mặc dù y vốn không thích dính dáng đến rắc rối, mọi chuyện đều tùy cơ ứng biến, vốn chẳng muốn để tâm đến tên hề nhảy nhót Cố Tư Tề này... nhưng điều đó không có nghĩa là y có thể mãi nhẫn nhịn sự khiêu khích của người khác.

Tối hôm đó rất yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra.

⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖

Tống Diễn thức dậy sau một giấc ngủ lười biếng.

Hôm nay là ngày cuối cùng của Tiệc Đông.

Ngày đầu tiên là thưởng rượu ngon, ngày thứ hai ngắm mỹ nhân, ngày thứ ba bước vào giấc mộng đẹp.

Màn trình diễn đặc sắc nhất của Hạc Hoài Sơn Trang là vào ngày thứ ba. Cũng trong ngày này, Chu Vấn Đạo sẽ ra tay với Tông Diệu. Việc Tống Diễn có thể giành được lòng tin của Tông Diệu hay không, tất cả đều phụ thuộc vào lần này.

Vì Tống Diễn dậy khá muộn nên Tông Diệu và Từ Thuấn đã rời đi từ sớm.

Một thị nữ đứng đợi bên ngoài dẫn Tống Diễn vào sâu trong rừng tuyết.

Tống Diễn và Cố Duy là những người đến sau cùng.

Chu Vấn Đạo đến chậm hơn chút, ông ta cười nói vài câu xã giao rồi vung tay lên, sau lưng ông ta hiện ra một cánh cổng bằng nước. Khi cổng mở ra, linh khí dày đặc tràn ngập khắp nơi.

Các tu sĩ đều lộ vẻ ngưỡng mộ và kinh ngạc.

Quả là một chốn tiên cảnh!

Tống Diễn không biết gì về tu hành, chỉ thấy cơ thể vô cùng sảng khoái, ngay cả cánh tay bị tê vì giấc ngủ hôm qua cũng khỏe khoắn trở lại.

Đây chính là linh khí trong truyền thuyết à? Đúng là có tác dụng thật.

Chu Vấn Đạo vuốt râu, mỉm cười nói: "Bên trong có một bảo vật bí mật tên "Bách Ảo Thiên Mộng", bất kỳ ai bước vào đều có thể nhìn thấy thứ mà họ khát khao nhất, đưa người ta vào cảnh giới cực lạc nhân gian."

Được vào đây tắm trong linh khí giữa mộng đẹp, quả là đáng giá.

Các tu sĩ nghe vậy đều tràn đầy kỳ vọng.

Chỉ riêng Tống Diễn nhìn về phía Tông Diệu ở không xa, muốn nói lại thôi.

Thôi vậy, dù sao Tông Diệu cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, dù sao anh ta cũng có hào quang của nhân vật chính. Mà nếu Tống Diễn nói ra vào lúc này, chưa biết chừng sẽ gây thêm rắc rối. Kích động Chu Vấn Đạo ra tay ngay lúc này, Tông Diệu có thể không sao, nhưng những người khác thì có lẽ không giữ được mạng.

Tông Diệu đứng im nhìn cổng ảo cảnh phía trước, ánh mắt đầy nghiêm nghị.

Đêm qua anh đã điều tra khắp Hạc Hoài Sơn Trang, và đây chính nơi đáng nghi nhất. Dù cho có là cái bẫy, thì anh cũng chỉ có thể bước vào.

Những người khác lần lượt tiến vào ảo cảnh.

Tống Diễn chắp tay với Tông Diệu: "Từ huynh, ta đi trước một bước."

Nói rồi y và Cố Duy cùng bước vào ảo cảnh.

Tống Diễn chỉ cảm thấy trước mắt có chút mờ ảo, như thể vừa xuyên qua một lớp màng nước. Quay đầu lại thì Cố Duy đã biến mất, nhưng y vẫn rất bình tĩnh, bởi vì là người đã đọc qua nguyên tác, y hiểu rất rõ về Bách Ảo Thiên Mộng.

Một khi đã bước vào đây, mọi người sẽ bị chia cắt bởi ảo cảnh. Và đây là một Ma khí đến từ Ma tộc, chứ không đơn giản như lời Chu Vấn Đạo nói.

Đừng nói đến các tu sĩ, ngay cả Tiên nhân cũng có thể bị cầm chân trong đây. Vậy nên một khi bước vào, tính mạng của họ coi như đã nằm trong tay Chu Vấn Đạo.

Nhưng Tống Diễn vẫn rất bình tĩnh, vì bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm, Chu Vấn Đạo chỉ nhắm vào Tông Diệu.

Tống Diễn thảnh thơi dạo bước.

Không lâu sau, trước mắt y hiện ra một ngôi làng nhỏ với núi non xanh tươi, nước suối trong lành, phía trên là bầu trời xanh, dưới chân là đồng cỏ. Trong rừng có những chú thỏ nhảy nhót, phía xa có làn khói bếp lượn lờ, khung cảnh thanh bình yên tĩnh.

Đúng là một nơi như tiên cảnh.

Tống Diễn hứng thú đến gần dòng suối, thấy những con cá béo đang bơi lội. Lúc này nếu có cần câu thì tuyệt. Vừa nghĩ đến đó, dưới chân liền xuất hiện một chiếc cần câu, cùng với một cái ghế nhỏ và một chiếc mũ rơm.

Đúng là muốn gì có nấy!

Hiếm khi có trải nghiệm thú vị thế này, Tống Diễn không muốn bỏ lỡ. Y ngồi xuống bắt đầu câu cá. Hôm nay may mắn đến kỳ lạ, những con cá cứ như tự lao vào lưỡi câu, giật một phát là dính ngay.

Lát nữa nên hấp hay kho đây nhỉ...

Tống Diễn thoải mái mỉm cười. Với y, sống an nhàn tự tại, không lo âu chính là cực lạc nhân gian.

˗ˏˋ ꒰ 🍓🍒🍄 ꒱ ˎˊ˗

Cố Duy vừa bước vào ảo cảnh thì người bên cạnh đã biến mất, xung quanh chỉ là một màn đen tĩnh lặng.

Cậu trở nên căng thẳng, sau một lúc thì gương mặt nghiêm nghị hơn, bước tiếp về phía trước.

Cậu không biết mình đã đi bao lâu.

Trước mắt vẫn chỉ là bóng tối vô tận, không có chút ánh sáng hay âm thanh nào, thậm chí cả tiếng bước chân của chính mình cũng không nghe thấy. Trong lòng Cố Duy bắt đầu dâng lên sự bực bội và hung hãn. Nào có giấc mộng đẹp gì, trong thế giới của cậu, vốn dĩ không tồn tại thứ đó.

Ảo cảnh này thật quá nực cười.

Cậu không hiểu tại sao những người kia lại vì nơi này mà háo hức lao vào.

Khi đang nghĩ vậy, bỗng có vô số hình ảnh hỗn loạn xuất hiện, giống như những chiếc bóng quay nhanh trước mắt cậu. Những hình ảnh đó đều bị phủ một lớp bụi xám, nhưng Cố Duy nhanh chóng nhận ra, đó đều là những người đã bước vào ảo cảnh.

Có kẻ lăn lộn trong đống tiền, có kẻ đắm chìm trong mỹ nhân, có kẻ đang làm những điều tàn bạo, có người lại mơ tưởng mình đang ở tiên cảnh.

Nhưng bất kể là gì, tất cả đều không đáng nhìn.

Cố Duy cau mày. Cậu không biết tại sao mình lại thấy được ảo cảnh của người khác, nhưng điều đó càng chứng tỏ bản chất con người thật đáng khinh. Nhìn thêm chỉ khiến cậu thêm chán ghét. Thậm chí, cậu còn thấy cả Cố Tư Tề.

Cố Tư Tề đang mơ tưởng về việc leo lên con đường tu tiên và giẫm cậu dưới chân.

Gì chứ? Kẻ thấp kém này chỉ có chút tham vọng tầm thường vậy thôi à?

Khóe môi Cố Duy nở một nụ cười lạnh. Dường như nhận ra sự chán ghét của cậu, những ảo cảnh đó nhanh chóng tan biến, trước mắt chỉ còn lại bóng tối bao trùm.

Bóng tối dày đặc như mực đen chảy lặng lẽ, giống sự bạo ngược đang bị kìm nén trong lòng cậu. Ẩn dưới màn đêm vô biên là dục vọng hủy diệt mọi thứ. Cậu không biết tại sao mình lại nghĩ vậy, nhưng bản năng này giống một con thú dữ không thể kiểm soát, đang gào thét muốn phá tan mọi rào cản.

Không có điểm cuối, không có lối ra.

Rốt cuộc khi nào ảo cảnh mới chấm dứt? Trong mắt Cố Duy đầy sự khó chịu, nhưng ngay lúc đó, cậu thấy cuối màn đen vô tận có một tia sáng nhấp nháy.

Ánh sáng đó rất yếu ớt, mong manh như có thể tắt bất cứ lúc nào. Nhưng trong thế giới đen kịt này, nó lại chói sáng đến mức không thể phớt lờ.

Cố Duy bước lên một bước, ánh sáng đó lại lấp lóe.

Trò gì nữa đây?

Trong mắt Cố Duy chất chứa đầy thờ ơ và giễu cợt. Cậu giơ tay chạm nhẹ vào tia sáng ấy. Theo động tác của cậu, màn đen trước mắt vỡ ra như bề mặt băng nứt, những vết rạn nhanh chóng lan khắp thế giới này, rồi "rắc" một tiếng—

Hoàn toàn tan vỡ.

Ánh sáng chói lòa tràn vào.

Cố Duy theo bản năng đưa tay che mắt. Một lúc sau khi đã quen dần, cậu mới nhìn thấy người đàn ông đang thảnh thơi ngồi câu cá trước mặt.

Là Tống Diễn.

⎛⎝ ≽ > ⩊ < ≼ ⎠⎞