Đạo Lữ Của Ta Là Bạch Lang

Chương 7






Ba năm rồi không trở về, ông nội Hoa nuôi nhiều thêm một chú chó mực to lớn, toàn thân không chút tạp mao, nếu không phải hai mắt phản quang, chắc hẳn Vân Hồng đã không nhìn thấy nó.
Hắn đối với động vật nhiều lông trời sinh đã yêu quý, lúc này thấy con đại cẩu lông mịn màng bóng loáng này, liền cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
" Đây là cảnh khuyển đã suất ngũ, anh bỏ ra rất nhiều công sức mới cướp về được.

" Hoa Dương tự hào ra lệnh: " Hắc tử, ngồi.

"
Chú chó mực chập choạng ngồi xuống, yên tĩnh chờ đợi hiệu lệnh kế tiếp.

Đặc biệt khốc, đặc biệt trầm ổn.

Vân Hồng không khỏi kinh ngạc, tâm tình vẫn là " Nhân viên công vụ" kia mà.

Hoa Dương chỉ vào Vân Hồng, " Đậy là em trai tao, là người trong nhà.

"
Hắc tử co rúm mũi, " uông " một tiếng vang dội.

Nội tâm Vân Hồng mềm rối tinh rối mù: Lông thật đẹp a!
Thấy hắn rục rịch, Hoa Dương vội vàng nhắc nhở: " Hắc tử sợ người lạ, ngươi cẩn thận....!"
Ai ngờ lời còn chưa dứt, cẩu tử nhà mình đã chủ động hướng tay Vân Hồng mà cọ.


Hoa Dương: ".....!"
Hắc tử vô tội nhìn sang: ngươi nói đây là người trong nhà mà.

Vân Hồng bật cười, vươn tay gãi cái cằm nóng rực và đầy lông của nó.

Động vật mẫn cảm hơn nhiều so với con người, hắn thân hấp thụ linh khí.

Động vật linh trí cao sẽ thân cận theo bản năng.

Đuôi Hắc Tử đập ba~ ba~ trên đất, tạo ra một luồng gió.

Thấy Vân Hồng chậm chạp không đổi địa phương, nó trừng mắt nhìn, thậm chí còn chủ động đem đầu cẩu của nó hướng ngực hắn mà nhén vào, trông cứ như dùng đá quá đà vậy.

Hình thể cùng sức lực của cảnh khuyển trưởng thành không thể khinh thường.

Vân Hồng buộc phải lùi lại một bước và " bất đắc dĩ " bắt đầu vuốt ve Hắc Tử.

A, bộ lông mềm mại này, xúc cảm tinh tế này, nhiệt độ đáng yêu này.....!
Vì để tránh rét, vào mùa đông chính là lúc bọn nhiều lông này có bộ lông dày và nhiều nhất trong năm, khi đè nén xuống sẽ trành một cái ổ.

Còn thứ gì có thể tuyệt vời hơn khi mùa đông được vuốt ve đám lông lá này?
Đương nhiên là không có rồi.

Hắn dứt khoát duỗi cả hai tay ra, ôm lấy cái đầu nóng hầm hập của nó, xoa từ đầu, tai đến cằm, cổ và cả người trên của nó.

Hắc Tử sướng đến nỗi mắt cũng trợn trắng, xương cốt toàn thân như nhẹ đi hai lạng, hừ hừ tỏa vẻ hưởng thụ vô cùng.

Vài phút sau, Vân Hồng thở một hơi dài và thỏa mãn thu tay lại.

Ngay vừa rồi trong đầu hắn nảy sinh một ý tưởng điên cuồng: Không biết con bạch thú bay qua Tử Vân Động kia mà xoa lên sẽ là cái cảm giác gì?
Thật là thèm quá đi.

Được không nhỉ?
Hắc Tử vẫn duy trì tư thế thò đầu ra, nhìn, đợi một hồi lâu vẫn không thấy gì, dứt khoát ọt ọt nằm xuống, nghiêng người lộ ra vùng bụng mềm mại không chút che đậy, dùng đệm thịt của mình khều khều ống quần Vân Hồng, vo ve cầu an ủi.

Hoa Dương: ".....!"
Con mẹ nó, lão tử thật vất vả đem cẩu tử xuất ngũ là ngươi mang về.

Ngươi tiết tháo đâu?
Ý chí quân nhân của ngươi đâu?
Bà nội Hoa cười tươi như bông cúc già, " Ai nha, Tiểu Hồng đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn đều làm cho người ta yêu thích a.

"

Hoa Dương: "........!"
Nằm trên mặt đất, đây cũng không phải là người a!
Mùa đông chính là muốn ăn thịt.

Trong lòng bếp, lửa đỏ vui sướng liếm láp đáy nồi, trong nồi sắt lớn sôi ùng ục.

Bốn người một chó vây quanh bếp lửa, vừa sưởi vừa nói chuyện phiếm.

Đầu chó của Hắc Tử hết nhìn cái này rồi cái kia, vô cùng mờ mịt cất từng bước nhỏ hướng Vân Hồng bên kia cọ.

Nó di chuyển ra vài cm, Hắc Tử lập tức dừng lại, ngoắc đuôi như không có chuyện gì xảy ra, hướng mọi người dò xét.

Rất tốt, không ai phát hiện.

Từ từ tiến xa hơn.

Nhân loại kia trên thân có khí tức thật dễ chịu!
Nó rất thích!
Sờ sờ, muốn sờ đầu cẩu nữa!
Vài phút sau, Vân Hồng cảm thấy chân trái bị đè nặng, cúi xuống nhìn liền thấy cái đầu cẩu của Hắc Tử.

Hắc Tử nghiêng đầu, hai chân trước cứng cáp đặt trên mặt đất, haa haa.

Nó chột dạ quay đầu đi, ai nha, ta thế nào ở chỗ này a.

Vân Hồng phốc phốc cười ra tiếng, vuốt ve lên xuống bộ lông mịn màng của nó.

Con chó này được nuôi dưỡng rất tốt, màu lông bóng loáng nước trượt, phía dưới da lông che dấu tầng cơ bắp dày đặc hữu lực.....!Rất tuyệt a!
Biết rõ Hoa Dương muốn trở về, bà nội Hoa vốn đã làm rất nhiều món rồi, nhưng lúc này lại thêm một cậu nhóc lớn, nên bà lại nghĩ đến việc làm thêm nhiều món nữa.

Cái khác không kịp, nhưng trong vườn còn có bắp cải trắng, phải đi nhổ một cái.

Vỗ nhẹ sương và tuyết, ngắt bỏ đi phần lá già ở ngoài, rửa sạch bằng nước suối, rồi ngay tại chỗ cắt ra.

Thịt bụng heo chiên đều các cạnh cho đến khi ngả sang màu nâu dậy mùi thơm phức.

Cho bắp cải và mì đậu phụ vào, đun nhỏ lửa một hồi.

Béo nhậy, nóng hầm hập, tươi mới.

Vân Hồng nhiều năm rồi mới được nếm lại hương vị của quê hương liền húp một bát canh lớn.

Ngoài ra còn có gà nhà nuôi hầm với dạt dẻ vừa thu hoạch năm nay, thịt hạt dẻo mềm, ngọt hgư sáp, thêm khối lớn gà hầm cảnh thủy nấu nhừ ngon miệng, chỉ cần liếm một phát là tách được hết thịt ra khỏi xương.


Ông nội Hoa còn có rượu nho dại do chính tay ông nhưỡng ra, mang ra uống cùng hai đứa cháu của mình.

Cứ tưởng rằng rượu nho cũng tựa như nước ngọt, lại không ngờ rượu nhà tự nhưỡng lại mạnh đến vậy.

Vân Hồng, người chưa từng uống rượu bao giờ, mới được hai ly mà đã nóng toàn thân, ngơ ngẩn rồi ngủ đến sáng.

Sáng sớm hôm sau, hắn bị đánh thức bởi âm thanh chặt củi nhịp nhàng theo tiết tấu.

Đầu giường đặt một cái lò sưởi lửa đã cháy hết, bếp ngoài phòng khách đặt một ấm nước nóng hồng hộc bốc lên nhiệt khí.

Vân Hồng pha nước ấm rửa mặt, mang theo cái đầu tóc rối loạn đi ra ngoài nhìn.

Hoa Dương đang chẻ củi, khí thế ngất trời, cái đầu bốc hơi nóng như ấm nước vừa rồi.

Thấy hắn tỉnh, Hoa Dương ghim rìu xuống đất, nhấc tay lên lau mồ hôi: " Ông nội đã qua hơ giường cho em rồi, chăn mền bọc kín nên vẫn sạch sẽ, chẳng qua hơi ẩm.

Được cái hôm nay nắng, hơ qua một hồi lại phơi nắng, buổi tối không sai biệt lắm có thể ngủ rồi...!
Có điều chăn ga gối đệm không được tốt, cho nên bà nội đã cầm theo từ bên nhà qua, giường cũng mới làm....!"
Vân Hồng nhìn theo hướng ngón tay chỉ, thấy sân phía đông bày ba cái chăn dày trên giá.

Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống chăn bông màu trắng có chút chói mắt.

Vân Hồng đi qua sờ vào, mềm mại, ấm áp, thập chí có chút nóng bỏng.

Phía Bắc mùa Đông chính là như thế này, chỉ cần trời không có mây thì ánh nắng đặc biệt tràn đầy.

Cỏ cây đã khô héo từ lâu, trên mặt đất chỉ còn một ít rễ cỏ khô vàng, thỉnh loảng lắc lư theo cơn gió se lạnh.

Trong bóng râm của góc tường còn vài đám tuyết chưa tan ra hết, một bên phản xạ ánh nắng mặt trời, sáng sủa cực kì.

Vân Hồng ở phía dưới mặt trời một lúc, cả người ấm áp dễ chịu, lại có chút buồn ngủ.

___________
Sao chap này đa số toàn miêu tả vậy.