Vân hồng ngẩng đầu nhìn, không nói nên lời.
Lông mày chữ xuyên khóa chặt, mây đen phủ kín đầu, khuôn mặt tiều tụy, hốc mắt hãm sâu.
Vận may giống như phù du, một đi không trở lại.
Toàn thân hiển hiện rõ xui xẻo.
Người thường sẽ có một hơi may mắn, Phật đấu cho nén hương.
Nhưng khi hơi đó chẳng còn thì không chỉ đơn giản chỉ vận may biến mất, còn có thể gặp huyết quang tai ương, nguy hiểm đến tính mạng.
" Nước sôi đun rồi, lá bưởi cũng để ở đó, cháu đi tắm trước tẩy xui đi đã.
"
Từ Nhị di miệng bầm tím còn âm ỉ đau, nhìn kĩ hơn thì thấy hai chân bà còn đang khập khiễng.
Vân Hồng nhìn bà vài lần, lại thấy hắc khí tựa hồ nhạt đi một ít.
Hắc khí trên nhười hai vợ trồng tương tự nhau, chắc chắn đến từ một nơi.
Chú Từ thở dài một hơi, để Từ Hướng Thiện cùng Vân Hồng tự lo liệu, chính mình thì về trong.
Từ Hữu Thiện hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Từ Nhị di bưng dĩa hoa quả đã gọt sạch ra, vẫy vẫy tay: "Nhanh ngồi xuống đây, đừng nói nữa, hôm kia hắn đi ra ngoài giao lưu, bất ngờ bị KTV đưa đến đồn cảnh sát khám nghiệm nước tiểu.
"
Cuối năm vào đồn cảnh sát một cách khó hiểu, không biết chuyện gì.
Việc kinh doanh đặc biệt kiêng kị những điều này, quay qua quay vào lại bị tung tin đồn thất thiệt, có để cho người ta làm ăn buôn bán hay không đây.
Từ Thân Mật: ".....!"
Vân Hồng: ".....!"
Bây giờ nhìn lại chú Từ có đôi mắt trũng sâu, có điểm giống người nghiện ma túy.
Từ Nhị di là một người rất nhiệt tình, cùng Từ Hữu Thiện và Vân Hồng ngồi xuống ăn hoa quả.
Mỉm cười nhìn bọn họ ăn dĩa dâu tây Đan Đông đỏ tươi, rồi lại cắt nửa quả dưa hấu mỏng vỏ, ruột đỏ.
" Đến, ăn đi, ăn đi! "
Dì đưa cho mỗi người một cái thìa: " Đào lấy ăn đi.
"
Dưa hấu cắt rồi, có nên làm bộ ăn không nhỉ.
Có một loại đói, chín là người thân ngươi cảm thấy ngươi đói, mặc dù ngươi không đói.
Vừa ăn trưa xong nên hai người cảm thấy bụng vẫn no.
Hai người nấc lên rồi mờ mịt nhìn nhau.
Từ Hữu Thiện vội vàng chỉ vào Vân Hồng: " Dì à, nói chuyện chính sự đi, cháu mang cao nhân cho hai người nè, lợi hại lắm đó.
"
Từ Nhị di xoa xoa đầu hắn: " Lợi hại, lợi hại, ăn dưa a.
"
Từ Hữu Thiện: ".....!"
Qua loa như thế này còn có thể rõ ràng thêm chút nữa được không?
Vân Hồng có thể hiểu được tâm trạng của Từ Nhị di.
Người Trung Quốc nghĩ " Thủy thượng một mao, vạn sự bất lao" ( ngoài miệng không có lông, làm việc không tốn sức?).
Hắn là tên học sinh chưa có ra trường, không có sư thừa cũng không có danh đầu.
Quả thật khiến người ta khó có thể tin tưởng.
Hắn nhìn Từ Nhị di gật đầu: " Dì có phiền không nếu cháu nhìn xem xung quanh? "
Từ Nhị di nhìn Từ Hữu Thiện, chả nhẽ nó mang người đến xem thật.
Bạn nhỏ này trắng trắng mềm mềm, khí chất ôn nhu nhã nhặn.
Thật sự nhìn không ra ý vị nào của thầy phong thủy cả.
Từ Hữu Thiện dùng sức mà gật đầu.
" Ừ! " Cái kia....!Là thật à?
Đạt được sự cho phép, Vân Hồng đi quanh phòng để tìm kiếm nguồn gốc của pháp khí.
Phong thuỷ không có vấn đề, đoán chừng thầy phong thủy lúc trước cũng xem qua bát tự rồi.
Như vậy, vận rủi chắc là do xuất phát từ bên ngoài.
Chẳng qua không biết là do người mang đến hay vật mang đến.
Phòng ốc bố cục rất không tồi, nam bắc thông thấu, là dạng phẳng nằm ngang hiếm thấy trên thị trường, có thể tận dụng được tối đa ánh sáng.
Dù trời hôm nay có ngiều mây, nhưng trong phòng vẫn vô cùng sáng sủa, căn bản không cần bật đèn.
Tổng thể rất thanh lịch và hiện đại, đơn giản mà hào phóng.
Chỉ có điều trên khung cửa treo bát quái, trong phòng khách dán bức họa Chung Quỳ, trên tường treo kiếm gỗ đào cổ xưa.
Hỗn hợp này thật sát phong cảnh.
Có thể thấy được khát vọng tồn tại mạnh mẽ của chủ căn hộ.
Vân hồng liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra hắc khí của một căn phòng nồng hơn một chút.
Mặc dù lúc này cửa phòng khóa chặt nhưng những sợi hắc khí vẫn chui ra như mao mạch.
Hắn chẳng qua chỉ lại gần hơn chút đã cảm thấy sự bài xích theo bản năng.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây chắc hẳn là nguồn gốc rồi.
Vân Hồng quay đầu hỏi Từ Nhị di đang đi theo phía sau mình: " Cháu có thể vào nhìn xem một chút được không? "
Nam nhân tắm rửa đều rất nhanh, lúc này chú Từ đã tắm rửa xong đi ra, nghe vậy liền gật đầu: " Đương nhiên.
"
Thấy hắn như vậy, hai vợ chồng ngược lại có chút tin tưởng.
Bởi vì có một vị đại sư đã từng nói, vật trang trí trong nhà không phù hợp.
Vì vậy họ đã đem cất đi.
Ngay trong phòng chứa đồ này.
Ngay khi Vân Hồng vừa bước vào, những sợi hắc khia đó giống như ngộ đáo diêm thủy thảo lý trùng* ( cỏ lý trùng gặp nước muối? Khum hiểu lắm) nhao nhao tránh né.
Hắn nhanh chóng tập trung được mục tiêu, chỉ vào hòm tiết kiệm tiền hình dáng kim nguyên bảo.
( vàng thỏi): " trong này đựng cái gì vậy? "
Tư Nhị di cười cười: " tiền a "
Đồ để tiết kiệm tiền không đựng tiền thì đựng cái gì?
Vân Hồng truy vấn: " Chỉ có tiền?"
Hai người nhìn nhau, cũng không quá xác định.
" Có lẽ.....!Đúng không? "
Từ Hữu Thiện hai mắt sáng lên, giống như một tay săn ảnh phát hiện ra chuyện bát quái, cao hứng đi xề phía trước xoa xoa: " Trong đó có thứ dơ bẩn sao? "
Vân Hồng không biết khóc hay nên cười nói: " cậu bát tự nhẹ, tránh ra chỗ khác đi.
"
Bằng không thì năm đó cũng không bị quỷ quấn lấy.
Từ Hữu Thiện kinh sợ, lập tức lui về sau lưng dượng của mình.
Lại suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy không an toàn, dứt khoát chạy ra ngoài cửa, từ khung cửa mà dòm vào.
Vân Hồng dời hòm tiết kiệm kim nguyên bảo xuống đất.
Nặng trịch, bên trong ít nhất phải có một đến hai trăm xu.
Hòm tiết kiệm hình nguyên bảo được làm bằng nhựa plastic, ánh vàng rực rỡ chói mắt, mang phong cách của vài thập kỉ trước.
Dưới Đáy có một tấm nhựa màu đen.
Sau khi mở ra những đồng xu tròn tuôn ra như thủy ngân.
Ngoài ra còn một số tiền giấy, tất cả đều nhỏ.
Ngày nay, mọi người đều thanh toán qua mạng, rất khó để tiết kiệm được nhiều như vậy.
Tiền xu rất nhiều, nhìn bằng mắt thường vẫn có thể thấy được rung động.
Từ Hữu Thiện từ nhỏ đến giờ chưa từng nhìn thấy nhiều tiền xu như vậy, nhịn không được theo bản năng đi về phía trước muốn gom tiền lại..