Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 750: Thì ra là hắn?




Chuyện thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành qua đi, Cố Tinh Nhi, Cố Thiếu Sơ tiêu đầu của Trường Phong tiêu cục, Hoa Hoài An Đà Linh thương đội nghĩ đi nghĩ lại, nhớ các chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này nhưng không nghĩ ra mình từng kết bạn cường giả nào giỏi giang. Bọn họ không có chút manh mối, không phân tích ra được cường giả bí ẩn là ai, tại sao giúp đỡ Trường Phong tiêu cục?

Không lẽ là tên ngốc thư sinh ngớ ngẩn kia?

Cuối cùng Cố Tinh Nhi suy đoán như vậy.

Dù là nhân viên Đà Linh thương đội hay tiêu sư của Trường Phong tiêu cục đều có gốc có rể, bọn họ tuyệt đối không thể là cao thủ bí ẩn kia. Loại trừ tất cả chỉ còn thư sinh Đinh Hạo là lai lịch bí ẩn, ra tay rộng rãi, tùy tiện mời một hướng dẫn viên đã trả thù lao một nén vàng, hơi bí ẩn. Chẳng lẽ Đinh Hạo là cao thủ thâm tàng bất lộ

Cho nên sau khi mọi người đều nghỉ ngơi Cố Tinh Nhi lén tới phòng Đinh Hạo quan sát.

Cố Tinh Nhi muốn nhìn xem Đinh Hạo có giống như nàng suy đoán không.

Ai ngờ Cố Tinh Nhi chọt thủng lỗ cửa sổ nhìn vào, không thấy tình hình Đinh Hạo đêm khuya luyện công mà là nằm ngửa trên giường ngủ như heo, còn cótiếng ngáy rõ ràng.

Hình tượng thư sinh chiều chuộng này làm sao có thể là cao nhân thế nào?

Cố Tinh Nhi thấy thất vọng, có vẻ nàng đã suy nghĩ nhiều.

Cố Tinh Nhi thất vọng lắc đầu, dịnh xoay người đi. Lúc này trong lòng Cố Tinh Nhi gióng hồi chuông cảnh báo, nàng ngẩng đầu lên bị hình ảnh phía không xa hù giật nảy mình.

Không biết từ khi nào có hai bóng người lặng yên như u linh xuất hiện trong viện.

Trên bầu trời ánh sáng rực rỡ chiếu rõ thân hình hai người.

Người đi trước là một kiếm khách cõng song kiếm, ba lũ râu dài trước ngực, mặt chữ điền, đầu chân mày sắc bén. Người khác là thư sinh đội nón vuông, khuôn mặt trẻ tuổi, trong bóng đêm đôi mắt lóe tia sáng độc ác, chính là Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ ban ngày chịu thiệt hậm hực rời đi.

Cố Tinh Nhi bản năng lùi về sau một bước, định hét to nhắc nhở người trong Địa Hổ khách sạn.

Kiếm khách mặt chữ điền phía đối diện tùy tay chỉ một cái, Cố Tinh Nhi thấy hoa mắt, cổ họng nghẹn lại không thể phát ra thanh âm. Cố Tinh Nhi không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, chỉ có tròng mắt di chuyển được.

Kiếm khách mặt chữ điền nhắm mắt cảm ứng một lúc, lắc đầu, nói:

- Không cảm ứng được hơi thở cường giả huyền khí trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh, xem ra người ban ngày ra tay đã rời đi.

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ nghiến răng nói:

- Hừ! Cái tên giả thần giả quy đó chắc đã sợ nên bỏ chạy, coi như hắn may mắn, nếu tối nay bị võ tiên sinh bắt thì ta sẽ cho hắn sống không bằng chết.

Ban ngày Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ mất hết mặt mũi, bao nhiêu năm nay lần đầu tiên gã chịu thiệt như vậy, làm sao gã nuốt trôi được cục tức này?

Võ tiên sinh mặt chữ điền tiếc nuối nói:

- Vốn tưởng là một cao thủ kiếm thuật hiếm có, ta còn muốn gặp gỡ hắn xem không ngờ đã bỏ trốn, khiến người quá thất vọng. Loại người này không có nhuệ khí của kiếm giả, chắc không phải là nhân vật ghê gớm gì. Thôi, chúng ta trở về đi. Ngươi muốn mang nữ nhân này đi không?

Trong bóng đêm ánh mắt Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ lóe tia dâm tà độc ác, gật đầu, nói:

- Đương nhiên, nữ nhân lọt vào mắt ta không một ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Huống chi mọi chuyện là do tiện tỳ này mà ra, ta phải để nàng biết cái gì là sống không bằng chết.

Dường như Võ tiên sinh mặt chữ điền đã quen mắt, thuận miệng nói:

- Cũng được, nhưng vi sư phải nhắc nhở ngươi một câu, chơi đùa nữ nhân thi được nhưng đừng si mê, võ giả cần tu luyện làm gốc. Huống chi loại nữ nhân đê tiện chẳng biết từ đâu chui ra, huyết mạch hỗn tạp, không phải lô đỉnh luyện công thích hợp.

Võ tiên sinh mặt chữ điền định bước đi.

Lúc này Cố Tinh Nhi vừa kinh vừa giận.

Cố Tinh Nhi nếm mùi vị tuyệt vọng.

Cố Tinh Nhi muốn la hét, giãy dụa nhưng không thể, trơ mắt nhìn Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ bắt lấy mình.

Nếu nàng rơi vào tay súc sinh này thì e rằng sẽ sống không bằng chết.

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ lạnh lùng cười:

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tiện tỳ, để xem lần này có ai đến cứu ngươi?

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ định ôm eo hoa hồng đen Cố Tinh Nhi kéo đi.

Bàn tay Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ sắp đụng vào người Cố Tinh Nhi thì bỗng mắt gã lóe tia kinh sợ, người cứng ngắc, nhanh chóng lùi ra sau như gặp quỷ. Võ tiên sinh mặt chữ điền đứng bên cạnh biểu tình vốn thản nhiên bỗng lộ vẻ gặp quỷ, mắt trợn to như chuông đồng, thụt lùi một bước.

Lòng Cố Tinh Nhi tràn ngập tuyệt vọng, nàng nhắm mắt nửa ngày không thấy chuyện gì xảy ra.

Cố Tinh Nhi mở mắt ra thấy Võ tiên sinh mặt chữ điền đầy nghi ngờ nhìn nàng, không, ánh mắt của Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền không dừng lại trên người nàng mà là sau lưng nàng. Dường như Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền thấy điều gì không thể tin nổi.

Có chuyện gì?

Không lẽ sau lưng ta có cái gì?

Cố Tinh Nhi không hiểu ra sao nhưng đáy lòng dâng lên chút hy vọng.

Võ tiên sinh mặt chữ điền khẽ hỏi:

- Ngươi... Các hạ là ai?

Song kiếm treo sau lưng Võ tiên sinh mặt chữ điền không biết từ bao giờ đã nằm trong tay gã, bộ dáng cảnh giác cao.

Thanh âm trầm thấp phát ra từ sau lưng Cố Tinh Nhi:

- Hai ngươi tự chặt đứt một ngón tay rồi đi thì hôm nay tha cho tội chết.

Thanh âm... Rất quen thuộc.

Là cường giả bí ẩn kia.

- Ngươi chính là người đó? Tốt, võ ta đang muốn gặp ngươi!

Mắt Võ tiên sinh mặt chữ điền dấy lên chiến ý nóng cháy, song kiếm giao nhau trước ngực. Võ tiên sinh mặt chữ điền vung tay lên, bốn cây cờ to màu đỏ bay ra từ sau lưng gã cắm bốn phía hậu viện. Khí hỗn độn mờ mịt tuôn ra phong tỏa hậu viện, ngăn cách mọi hơi thở bên ngoài.

Tay phải Võ tiên sinh mặt chữ điền cầm trường kiếm đâm ra, một luồng kiếm quang xẹt qua bên cạnh Cố Tinh Nhi.

Cùng lúc đó, Cố Tinh Nhi đã thấy bóng dáng người bí ẩn đứng sau lưng nàng.

Cố Tinh Nhi giật mình không nói nên lời.

Bóng áo xanh bay múa như sương, tư thế vô cùng tiêu sái không phải tên thư sinh mới rồi còn ngủ say trên giường thì là ai?

Thư sinh tên Đinh Hạo tay phải chộp hư không, một luồng khí lạnh cực độ lan tràn trong không trung. Một đoàn băng bạc lan tràn từ tay Đinh Hạo như vật sống chớp mắt hóa thành trường kiếm trong suốt, thân kiếm đầy minh văn kỳ lạ. Một kiếm đâm ra, tiếng rít sắc nhọn. Đinh Hạo đấu với Võ tiên sinh mặt chữ điền.

Cố Tinh Nhi thề từ lúc nàng chào đời đến nay đây là một trong các trận đấu kiếm thuật khó thể tin nhất.

Băng kiếm bạc trong tay Đinh Hạo không có nhiều ánh sáng, sau khi đâm ra một kiếm thì băng kiếm như dính vào song kiếm của Võ tiên sinh mặt chữ điền. Mặc kệ Võ tiên sinh mặt chữ điền biến đổi song kiếm cỡ nào cũng không thoát khỏi băng kiếm quấn quýt.