Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 690: Giống như thần tích




- Ách, giáo viên Thiên Tuyết, đừng khách khí. Quan hệ giữa chúng ta không chỉ là giáo viên và đệ tử.

Đinh Hạo mới nói được tới đây, liền thấy mặt Tây Môn Thiên Tuyết không trang điểm chợt đỏ mặt. Hắn nhất thời biết nàng lại hiểu nhầm ý mình, vội vàng giải thích:

- Chúng ta còn là người Thiên Thượng Nhân Gian hợp tác.

Tây Môn Thiên Tuyết cũng không chấp nhặt với hắn. Nàng không để ý tới hắn nữa, kéo tay Lý Y Nhược hàn huyên.

Nàng hỏi nhiều nhất, đương nhiên là chuyện sau khi rời khỏi chiến trường Bách Thánh. Nàng còn không biết Vấn Kiếm Tông đã xảy ra chuyện.

Sư tôn Tây Môn Thiên Tuyết, cũng là người thủ tọa Thần Thảo Đường của Vấn Kiếm Tông, đã ngã xuống trước lúc kiếp nạn rơi xuống.

Đinh Hạo xoay người rời khỏi đó.

Tốt nhất là để Lý Y Nhược nói ra mọi chuyện. Như vậy sẽ càng tốt hơn.

...

...

Rời khỏi nơi ở của Tây Môn Thiên Tuyết, Đinh Hạo mơ mơ màng màng đi tới sườn núi Phân Kiếm Nham.

Đinh Hạo đứng ở vị trí này có thể quan sát được hơn nửa khu vực sơn môn Vấn Kiếm Tông. Lúc trước, cũng ở chính tại chỗ này, ba người Lý Kiếm Ý, Đường Phật Lệ và Khí Thanh Sam đã định ra mưu kế đẫm máu, dưới điều kiện không thể, cuối cùng vẫn giữ lại được Vấn Kiếm Tông.

Tuyết Châu mùa xuân này tới đặc biệt nhanh.

Lúc này đây mới chỉ qua có mấy ngày ngắn ngủi, từ phía xa nhìn lại, núi non trùng điệp đã bắt đầu hiện lên một màu xanh mơn mởn.

Giữa núi xanh mây trắng, mơ hồ dường như còn có thể nghe được tiếng của các trưởng giả đã mất đang thì thầm nói chuyện.

Đinh Hạo nắm thật chặt nắm đấm.

Từ nay về sau, hắn tuyệt đối không thể để cho nơi đây lại dính phải chiến hỏa. Hắn tuyệt đối sẽ không lại để cho loại chuyện thảm khốc như vậy phát sinh.

Đinh Hạo phóng tầm mắt nhìn lại. Vô số đệ tử Vấn Kiếm Tông còn đang không ngừng bận rộn ở các nơi. Nhất là ở tại bảy đạo quan ải trước đó đã hoàn toàn bị chiến hỏa phá hủy. Bọn họ đang khẩn trương trùng tu kiến thiết. Dưới sự chủ trì của đám người Quan Phi Độ, Vương Tuyệt Phong, Lãnh Nhất Toàn, tất cả mọi chuyện đều được tiến hành đâu vào đấy. Vấn Kiếm Tông trên cơ bản đã khôi phục lại nguyên trạng.

Trong lòng Đinh Hạo thoáng động. Hắn đột nhiên lấy thanh kiếm rỉ ra, thôi động huyền khí, vẽ một cái trong hư không.

Từng minh văn kim sắc bị hắn dùng thần thức cường đại và kỹ nghệ về minh văn, cứng rắn khắc ở trong hư không.

- Xung quanh tan tác, cười ầm ĩ.

Anh hùng thiên hạ đều uổng công

Lại nhốt rồng bay ở trong thành

Không dạy sao ngựa qua núi hiểm!

Sau khi hoàn thành bốn câu hai mươi tám chữ, trong mơ hồ có một hổ gầm long ngâm, dẫn tới thiên địa xảy ra biến đổi dị thường.

Chỉ thấy linh khí trong thiên địa không ngừng tập trung, không ngừng rót vào trong những chữ viết kim sắc này, khiến hai mươi tám chữ càng phát ra ánh sáng lóa mắt. Khí tức khiến người ta khiếp sợ tràn về bốn phương tám hướng, gần như che phủ khắp bầu trời.

Rất nhanh tất cả mọi người trong Vấn Kiếm Tông đều chú ý tới hai mươi tám chữ kim sắc, giống như mặt trời phóng ra ánh sáng bao phủ toàn bộ sơn môn.

Đợi tới khi hai mươi tám chữ hấp thu đủ linh khí trong thiên địa, Đinh Hạo không do dự nữa, lập tức thần thức tăng vọt, giao cho chúng văn ý.

- Gào gào gào...

Hai mươi tám chữ kim sắc kết thúc công việc của mình, giống như một cự long kim sắc, phát ra tiếng rít gào có thể nghe thấy rõ ràng. Chúng giống như có sức sống, xoay nhiều vòng ở trong bầu trời, sau đó hóa thành một đạo lưu quang sáng chói, lao xuống khu vực phía đông của sơn môn Vấn Kiếm Tông.

Trong nháy mắt tiếp theo, khu vực phía đông của sơn môn có một lực lượng mạnh mẽ phóng lên cao, giống như tạo thành một vòng bảo hộ cực lớn giống nhau, hoàn toàn phong tỏa toàn bộ phía đông sơn môn.

Lực lượng này rộng lớn dày đặc. Cho nên khi nó xuất hiện, trong nháy mắt, cho dù là người không thông hiểu võ đạo, dùng mắt thường có thể thấy rõ vách ngăn không gian kia. Trong phạm vi mấy ngàn dặm, vô số sinh linh thoáng run rẩy. Từ cách xa mấy trăm dặm, cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của lực lượng này. Bất kỳ người nào cố gắng trùng kích khu vực phía đông Vấn Kiếm Tông, đều muốn gặp phải nó vô tình nhất công kích.

Tất cả mọi người ngơ ngác ngẩng đầu ngưỡng mộ thân ảnh đang đứng ở trên vách núi.

Cảnh tượng như vậy quả thực giống như thần tích.

Đinh Hạo vung thanh kiếm rỉ lên. Thiên địa liền có chút chấn động. Mỗi chữ mỗi câu giống như pháp chỉ, có thần uy lớn lao.

Lời nói ra giống như pháp chỉ.

Trước lực lượng này, mỗi cường giả siêu cấp của các đại tông môn tại Tuyết Châu đều có thể cảm ứng được rõ ràng. Bọn họ không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Cách đó không xa, đám người Doãn Túy Mặc của Thiên Âm Cốc cũng lộ vẻ hoảng sợ, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía thân ảnh bên vách núi.

Cái này gọi là tai nghe là giả mắt thấy là thật. Các nàng tuy rằng trước đó đã từng nghe được đệ tử Vấn Kiếm Tông tranh nhau tán dương cục diện vô địch khi Đinh Hạo nổi giận chém kiếm tu của Liệt Thiên Kiếm Tông. Nhưng dù sao bọn họ chưa từng tận mắt thấy, cho nên vẫn không cảm thấy chấn động cho lắm.

Nhưng lúc này, thủ đoạn của hắn giống như Thần Ma, làm cho các nàng gần như mất đi khả năng hít thở.

Loại thủ đoạn này, hồi tưởng lại vạn năm qua, Tuyết Châu cũng không có người nào có thể làm được.

Khả năng quan sát của Doãn Túy Mặc vẫn cao hơn so với đệ tử Thiên Âm Cốc bình thường. Bởi vậy nàng càng hiểu rõ hơn, tất cả những điều này có ý nghĩa như thế nào. Tạm thời không nói đến những điều khác. Chỉ nói riêng về phương diện chiêu thức minh văn thuật ấy của Đinh Hạo đã quỷ thần khó lường, có thể độc bá Tuyết Châu.

Chí ít ở trong trí nhớ của nàng, còn không có vị cường giả nào có thể chống lại thần thông như thế.

Nếu như miễn cưỡng tìm kiếm một người, vậy chỉ có vị Tiên Hoàng Đại Thánh trong truyền thuyết thần bí khó lường kia mới có thể đánh với Đinh Hạo một trận.

Có Đinh Hạo ở đây, chuyện Vấn Kiếm Tông quật khởi đã trở thành một chuyện không gì có thể ngăn cản được.

Trong lòng Doãn Túy Mặc đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ Vấn Kiếm Tông. Vì sao Thiên Âm Cốc không có đệ tử xuất sắc như vậy chứ?

Trong lúc nàng đang mải suy nghĩ, Đinh Hạo lại thi triển ra một minh văn thuật nữa.

Lúc này đây, Đinh Hạo trực tiếp bay lên trời. Hắn dừng lại ở trong hư không tại độ cao cả ngàn mét. Hắn đưa mắt quan sát toàn bộ sơn môn Vấn Kiếm Tông, thu hết tất cả địa thế vào trong mắt. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại vung thanh kiếm rỉ lên, nhanh chóng khắc minh văn chữ Hán ở trong hư không.

- Đông nam Lư Sơn có năm ngọn núi lớn, trời xanh gọt ra đóa sen vàng. Cửu Giang tú sắc có thể ôm hết, ta ở nơi đây thả mây trời.

- Đường Thục khó, khó hơn lên trời

Tàm Tung và Ngư Phù, mở nước bao xa xôi

Đến nay tám vạn bốn ngàn năm

Vẫn không cùng người ải Tần liên kết

Phía tây Thái Bạch có đường chim bay

Vắt ngang tới đỉnh núi Nga Mi

Đất long, núi lở, tráng sĩ chết

Sau đó thang trời, đường đá liên thông

Trên có sáu rồng lượn quanh mặt trời

Dưới có sông sâu nước chảy ngược dòng