Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 537: Một đường đồng hành




Đinh đại ca tiếng xưng hô này, theo nàng phát giác, mới càng chuẩn xác hơn.

Đinh Hạo gật đầu, lại nói:

- Rất đáng tiếc, thời điểm ta gặp được hắn, hắn đã mất lâu rồi.

- Gia gia mất tích mấy trăm năm, người nhà đã sớm chuẩn bị tâm lý. Chỉ có điều vẫn tồn tại một tia hy vọng cuối cùng. Không nghĩ tới người đã thật sự ra đi...

Hai huynh muội thở dài một tiếng.

Trong lòng Kỷ Anh Nam cũng càng kính nể hơn đối với Đinh Hạo.

Xem ra những lời mọi người truyền nhau thật sự không phải là giả. Đao Cuồng Kiếm Si đúng thật là một nam tử ân oán phân minh. Nếu như đổi lại thành người khác, chuyện như vậy chỉ sợ sẽ tuyệt đối không nói ra, lại càng không nghĩ tới chuyện trả lại chiếc nhẫn rắn đen. Dù sao trong chiếc nhẫn có tài phú bảo tàng khổng lồ. Chỉ cần bản thân hắn không nói ra, trên thế giới tuyệt đối sẽ không có người nào biết được chiếc nhẫn rắn đen đã rơi vào trong tay của hắn.

Đây thật đúng là do ông trời thương xót, để chiếc nhẫn rắn đen rơi vào trong tay mỹ thiếu niên quang minh lỗi lạc như vậy.

Chỉ sợ là gia gia đã mất, ở trên trời có linh thiêng phù hộ, cho nên mới có được cơ duyên xảo hợp này. Chiếc nhẫn này lấy cách thức như vậy, cứu lấy đôi nam nữ cuối cùng của Kỷ gia.

Suy nghĩ một chút, Kỷ Anh Nam cũng không đưa tay ra nhận lấy chiếc nhẫn rắn đen. Hắn lắc đầu nói:

- Nếu Đinh đại hiệp đã nhận được vật ấy, nói rõ đây là ý trời. Chiếc nhẫn nên thuộc về Đinh đại hiệp ngài. Năm đó gia gia người dùng đao pháp vang danh Ngọc Châu, được gọi là đệ nhất đao Ngọc Châu. Đáng tiếc ta lại vứt bỏ đao học kiếm. Đao quyết đao pháp trong chiếc nhẫn rơi vào trong tay ta, ngược lại sẽ trở thành ngọc sáng phủ bụi, dần mai một. Chỉ có nhân kiệt như Đao Cuồng Kiếm Si, có khả năng đem nó phát dương quang đại. Về phần huyền tinh thạch cực phẩm...

Nói tới chỗ này, Kỷ Anh Nam cười khổ nói:

- Kỷ gia Ngọc Châu đã suy sụp. Phồn hoa tan mất không thể lấy lại. Hiện tại, hai huynh muội ta ngay cả sức tự vệ cũng không có. Nếu như trên người mang theo một khoản tài phú như vậy, ngược lại sẽ bị người ham muốn. Vậy những thứ trong chiếc nhẫn này hôm nay, xem như đền đáp ơn cứu mạng của Đinh đại hiệp.

Đinh Hạo suy nghĩ một chút, thu hồi chiếc nhẫn rắn đen, nói:

- Cũng được, ta tạm thời giữ chiếc nhẫn này. Sau khi trở về ta sẽ truyền thụ ngươi một bộ kiếm pháp chiến quyết thiên cấp, coi như đổi lấy đao pháp Vấn Tình. Sau này nếu như Kỷ gia ngươi quật khởi, lại phái người tới tìm ta. Đến lúc đó, ta sẽ trả lại tất cả một nghìn huyền tinh thạch cực phẩm!

Kỷ Anh Nam cũng không tiếp tục khách sáo, gật đầu tiếp nhận, nói:

- Đa tạ Đinh đại hiệp.

Trong lòng hắn lại một lần nữa cảm thán. Hắn có mỹ danh Tiểu Kiếm Thánh, kiếm khách đứng đầu Ngọc Châu, lúc này cũng hoàn toàn phục. Người nổi danh không phải là giả. Hặp mặt càng hơn nghe tiếng. Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo quả nhiên là nhân trung chi long, thế hệ hào kiệt. Chỉ riêng một phong độ ân oán phân minh, quang minh lỗi lạc này, sợ rằng rất nhiều đệ tử thế gia tự cho mình là thiên tài, cả đời cũng khó với tới được.

- Được rồi. Trong tay ngươi thật sự có một mảnh địa đồ Cổ Lộ sao?

Đinh Hạo nhớ tới lời đám người Đường Bạch Sương lúc trước.

- Thật sự có một mảnh bia đá cổ tích.

Lúc này, Kỷ Anh Nam đối với Đinh Hạo đã hoàn toàn tín nhiệm, không tiếp tục dấu diếm. Hắn lấy từ trong không gian trữ vật ra một tấm bia đá màu xanh.

- Quả nhiên là một góc địa đồ.

Đinh Hạo liếc mắt liền nhìn ra được, tấm bia đá này thật sự là góc địa đồ tây du Cổ Lộ. Cứ như vậy, mười một mảnh địa đồ cuối cùng đã hoàn toàn tập trung lại. Nói cách khác, chỉ cần lực lượng mọi người cũng đủ, thật sự có thể tìm ra một con đường đi xuyên qua tây du Cổ Lộ, tìm được di chỉ thần bí.

- Tấm bia đá này các ngươi nhận được từ đâu?

Đinh Hạo thuận miệng hỏi một câu.

Kỷ Anh Nam không có lời nào không thể nói:

- Là từ trong một lần rèn luyện ở bên ngoài chiến trường Bách Thánh, trong lúc ngẫu nhiên đã nhận được. Lúc đó ta chẳng qua chỉ cảm thấy chất của tấm bia đá này không tầm thường. Các hoa văn phía cực kỳ thần bí, khó có thể phỏng đoán được. Ta một thời hiếu kỳ nên giữ lại. Sau khi tiến vào chiến trường, ta nghe người ta miêu tả hình dáng của tấm bia đá địa đồ, lúc này mới có chút nghi ngờ nó cũng là một góc địa đồ, nhưng vẫn không dám xác định.

Lại nhận được từ bên ngoài chiến trường Bách Thánh sao?

Đinh Hạo có chút bất ngờ.

Mười một tấm bia đá địa đồ đều có lai lịch.

Nói như vậy, địa đồ trong tay các thế lực lớn khác cũng không nhất định tìm được từ trong chiến trường Bách Thánh. Trong từng ấy năm, các thế lực lớn biết về sự tồn tại của di chỉ thần bí. Nói vậy bọn họ vì tìm được tất cả địa đồ, cũng đã hao phí sức lực tâm tư. Mãi cho đến chiến trường Bách Thánh lần này mở ra, cơ bản mới tập trung địa đồ, thay đổi hành động.

Đây là một loại đại thế trong bóng tối.

Chiều hướng phát triển, số phận luân chuyển. Sau hơn mười vạn năm, mười một tấm bia đá địa đồ cuối cùng đã có thể tập hợp đủ.

Tất cả tất nhiên là do ý trời.

- Trong tay cầm một góc địa đồ, ngươi có tư cách tiến vào di chỉ thần bí. Vậy không bằng đi cùng với ta. Chờ sau khi tiến vào di chỉ thần bí, ta sẽ giúp ngươi tìm được măng đất Cửu Hoàng Hộ Tâm.

Đinh Hạo đưa ra đề nghị.

- Cầu còn không được.

Kỷ Anh Nam hết sức vui mừng.

Có thể làm bạn đồng hành với võ giả cường đại như Đinh Hạo, chí ít dọc đường đi sẽ vô cùng an toàn, cũng không cần phải tiếp tục lo lắng đề phòng, nhất định có thể an toàn đi hết Cổ Lộ.

- Cứ quyết định như vậy đi.

Đinh Hạo gật đầu. Hắn lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra, lấy ra một lọ đan dược màu xanh, đưa cho tiểu nha đầu Kỷ Anh Khởi, nói:

- Lọ Thảo Mộc Sinh Cơ Đan này là do ta tự tay chế luyện, có thể giảm đau sinh cơ. Mặc dù không có thể trị hết chứng cửu âm tuyệt mạch của nàng, nhưng có thể giảm bớt sinh cơ bên trong cơ thể nàng. Mỗi ngày, cũng có thể giảm đau đớn.

- Đa tạ Đinh đại ca.

Kỷ Anh Khởi ngạc nhiên nhận lấy.

Trong lòng nàng, Đinh Hạo đã là tồn tại tới mức không gì không làm được.

Nàng đối với Đinh Hạo, không có chút nghi ngờ nào.

Phía xa.

- Meo, sao ta có cảm giác, tiểu tử Đinh Hạo này đang lừa một kẻ dẫn đường miễn phí vậy? Bản thân hắn là một kẻ mù đường, muốn đi cùng với người ta, tránh bị lạc đường, còn giả vờ hiên ngang lẫm liệt...

Mèo mập Tà Nguyệt vừa cất những thứ đánh cướp được vào trong túi không gian ở phía trên bụng mình, vừa oán thầm. Nó lại nhìn về phía Manh Manh, hỏi:

- Cá chạch nhỏ, ngươi thấy thế nào?

- A a a!

Cá heo không chút do dự dựng vây cá lên, giơ ngón tay giữa về phía mèo mập.

Đoàn người nghỉ ngơi một chút, sau đó rất nhanh lại bắt đầu lên đường.

Tuy rằng tiểu nha đầu Kỷ Anh Khởi kia ốm yếu, nhưng lại là người băng tuyết thông minh. Rất nhanh nàng đã sử dụng biện pháp lấy bóng mặt trời để định hướng, mượn một tia sáng, tìm được phương hướng chính xác, một đường đi về phía tây. Cuối cùng bọn họ đã đi tới phần cuối của đoạn Cổ Lộ này.