Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 494: Tám cấm địa, tiểu lâu bạch ngọc




Đinh Hạo nhíu mày nhìn hướng Lâm Thiên Vũ, hỏi:

- Chó điên từ đâu chạy ra mà miệng thúi vậy?

Chó điên?

Lâm Thiên Vũ mừng rỡ, tìm thấy điểm giống nhau với Đinh Hạo.

Lâm Thiên Vũ phối hợp nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Hắc Sát Tông Thanh Châu chuyên sinh ra chó điên, gặp ai liền cắn, vừa độc vừa hôi. Con chó này có tên, gọi là Phan Nhất Tâm. Ta đoán đại khái hàng này một lòng muốn làm chó điên cả đời.

Lão lục Vương Lăng Hạc bật cười nói:

- Chó điên? Ngoại hiệu này hay, hì hì, ta nên tuyên truyền mới được.

Lão lục Vương Lăng Hạc có biệt danh ông tám nhất Thanh Châu, gã tỏ thái độ như vậy có thể tưởng tượng không lâu sau danh hiệu chó điên của Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc sẽ truyền khắp đại tông môn, thành thị.

- Ngươi...!

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc tức xì khói, mắt tam giác hung tợn trừng đám người Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Lý Y Nhược, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm.

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc cười nhạt hăm dọa:

- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi. Ngươi phải cẩn thận, tin ta đi, không lâu sau, ngươi, ngươi và ngươi...

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc chỉ vào đám người Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Lý Y Nhược, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, gằn từng chữ:

- Ta sẽ dốc ngược các ngươi lên, đào rỗng thành tấm da người treo trong Cửu Trọng Thiên...

Đám người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Lý Y Nhược, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm đánh rùng mình.

Giọng điệu của Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc tràn ngập độc ác, âm u cảm giác như bị mắt tử thần từ địa ngục liếc nhìn.

Đinh Hạo không quan tâm mắng Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc:

- Khùng.

Trầm Bất Hồi đã ngây như phỗng từ lâu.

Trầm Bất Hồi không ngờ Đinh Hạo quen với Thanh Vân Thập Nhị Tú như vậy, hắn mới đến Cửu Trọng Thiên không lâu đã đối đầu cùng Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc, cường giả thiên tài Hắc Sát tông hung tàn, khủng bố nhất tòa thành trì Cửu Trọng Thiên.

Lúc trước từng có mấy đệ tử thiên tài đến từ các châu vực rất nổi tiếng, thực lực khá mạnh tự cho mình siêu phàm, tâm cao ngất, bởi vì một ít việc nhỏ xung đột với Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc. Rất nhanh những người đó mất tích, giữa chợ Nhất Trọng Thiên treo mấy miếng da người hoàn chỉnh, nay nghe nói mấy người kia đã bị Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc...

Nghĩ đến đây Trầm Bất Hồi cảm giác máu toàn thân đông lại, ánh mắt khủng hoảng nhìn Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc. Loại người này là con rắn độc, ác ma trong bóng tối, phải tránh thật xa.

- Dựa theo truyền thống Cửu Trọng Thiên muốn ở lại đây thì phải tự mình khai khẩn trạch viện, tuyệt đối không thể nhờ cậy ngoại lực. Tiểu tử, ta chờ xem với tu vi đáng thương của ngươi có thể khai khẩn ra trạch viện gì trong Thất Trọng Thiên, mới lên đã chạy khu tây khó khăn thấp nhất, đám thấp hèn các ngươi còn tự hiểu mình.

Lòng Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc giận điên nhưng mặt ngoài không lộ suy nghĩ gì, gã không chịu rời đi.

Lâm Thiên Vũ đã thay đổi thái độ với Đinh Hạo nhiều, một câu chó điên kéo gần khoảng cách hai người, cùng chung mối thù.

Lâm Thiên Vũ lạnh lùng cười:

- Đinh huynh đệ khai khẩn ra trạch viện gì không cần chó điên nhà ngươi quan tâm. Hãy rửa sạch đầu chó đi, một ngày nào đó lão tử sẽ lấy mạng chó của ngươi!

Lâm Thiên Vũ sớm muốn giết chết Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc.

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc chỉ cười âm trầm không đáp lời Lâm Thiên Vũ, đáy mắt giấu kín sát ý.

Đinh Hạo không quan tâm con rắn độc, xoay người nói với Trầm Bất Hồi:

- Khu đông là khu trạch viện khó khăn cao nhất Thất Trọng Thiên đúng không? Xin Trầm huynh dẫn đường, chúng ta đi qua đó xem thử.

Trầm Bất Hồi ngẩn ngơ, cười khổ một tiếng.

Trầm Bất Hồi biết trong tình huống hiện nay gã không thể nói gì, ngoan ngoãn dẫn đường.

Lâm Thiên Vũ, lão lục Vương Lăng Hạc nhìn nhau một cái, cũng đi theo.

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc khiêu khích nói:

- Khục khục khục, không biết sống chết.

Không hiểu sao Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc cũng đi theo đoàn người Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Lý Y Nhược, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, lão lục Vương Lăng Hạc, Lâm Thiên Vũ, Trầm Bất Hồi.

Chớp mắt đoàn người Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Lý Y Nhược, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, lão lục Vương Lăng Hạc, Lâm Thiên Vũ,Trầm Bất Hồi, Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc đã đến khu đông Thất Trọng Thiên.

So với khu vực khác thì kiến trúc chỗ này hùng vĩ rất nhiều, bao la hơn, diện tích rộng lớn hơn. Một tòa trạch viện động phủ đã có mấy chục con khôi lỗi chiến ngẫu thủ hộ, cấm chế minh văn xung quanh càng ẩn khuất, cường đại hơn. Ánh sáng yếu ớt lúc có lúc không chớp lóe dưới lớp bụi không biết tích lũy bao nhiêu năm từ vách tường, cửa, nóc, mái nhà, khiến người ta hoảng loạn.

Đinh Hạo bước chậm lại, vừa quan sát cẩn thận vừa tìm trạch viện động phủ khai khẩn.

Trầm Bất Hồi âm thầm lo lắng.

Càng đi sâu vào khu đông thì càng khó khai khẩn trạch viện động phủ hơn.

Đặc biệt là trung tâm khu đông có thiên kình cổ viện, thâm lam cổ lâu, kiếm tâm các, bạch ngọc biệt viện, vãng thánh động, tám tòa trạch viện phủ đệ. Từ khi xây dựng tòa thành trì Cửu Trọng Thiên nghe nói mấy vạn năm nay chỉ có một, hai nhân kiệt tuyệt thế từng vào một lần, bây giờ đã trống vạn năm, không ai khai khẩn thành công. Tám tòa phủ đệ thiên kình cổ viện, thâm lam cổ lâu, kiếm tâm các, bạch ngọc biệt viện, vãng thánh động được gọi là tám cấm địa trong Thất Trọng Thiên. Lần này chiến trường bách thánh mở ra nghe nói không có ai dám đi khiêu chiến.

Đoàn người đi mãi mắt thấy sắp đến gần tám phủ đệ cấm địa, không lẽ Đinh Hạo định khiêu chiến sao?

Sẽ làm trò cười!

Trầm Bất Hồi muốn nhắc nhở Đinh Hạo nhưng nhìn Lâm Thiên Vũ, lão lục Vương Lăng Hạc, Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc đi theo bên cạnh, gã sợ nói ra sẽ khiến hắn mất mặt đành im miệng. Trầm Bất Hồi thầm cầu nguyện, Đinh huynh, Đinh huynh, ngươi đi dạo là được rồi, được phô trương.

Mắt Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc lóe tia độc ác, âm hiểm châm lửa góp gió:

- Khục khục khục, thú vị. Nếu như ngươi có thể khai khẩn một trong tám cấm địa thì ta sẽ gọi ngươi một tiếng gia gia.

Lâm Thiên Vũ định nói gì thì bị lão lục Vương Lăng Hạc kéo lại.

Đinh Hạo như không nghe thấy cứ đi mãi, tới trước tám cấm địa thì ngẩn người.

Bởi vì cửa thiên kình cổ viện, một trong tám cấm địa thắp sáng một ngọn đèn đỏ, ánh sáng không nóng cháy nhưng dễ thấy trong trời nhá nhem như thần lôi đến từ viễn cổ bất ngờ nổ vang trong lòng mọi người.

Trầm Bất Hồi ngơ ngẩn:

- Đây là... Sao có thể?

- Có người thắp sáng thạch đăng thiên kình cổ viện, thành công điểm tinh. Là ai? Chuyện khi nào? Sao không có tin tức lộ ra?

Lòng lão lục Vương Lăng Hạc, Lâm Thiên Vũ rung động, đây là tin tức kinh trời. Có người khai khẩn thành công thiên kình cổ viện trong tám cấm địa đủ dấy lên sóng to trong toàn tòa thành trì Cửu Trọng Thiên, lan tin tức ra ngoài sẽ khiến Bắc vực điên cuồng.

Người này chắc chắn là nhân kiệt vạn cổ.

Dù là Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc điên cuồng âm độc cũng toát mồ hôi, thu giấu hơi thở.

Người trong đó thật đáng sợ, Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc tự hỏi lòng không có thực lực khai khẩn trạch viện như vậy, tuyệt đối không phải địch thủ của người đó.

Đinh Hạo giật mình qua đi không mấy quan tâm.

Là ai khai khẩn thiên kình cổ viện chẳng liên quan đến Đinh Hạo.

Đinh Hạo có hứng thú đứng bên cạnh quan sát minh văn thiên kình cổ viện bị phá, hắn cảm giác có hơi nóng, kế luận người bên trong tu luyện huyền khí hỏa hệ hiếm thấy. Mười khôi lỗi chiến ngẫu quanh thiên kình cổ viện đã bị kích hoạt, rơi vào trạng thái tĩnh lặng, một khi có người đến gần phạm vi cảnh giới thì chúng nó sẽ công kích ngay.

Không biết người bên trong là yêu tộc hay nhân loại?

Đinh Hạo tiếp tục tiến tới, đi một lúc sau ánh mắt đăm đăm.

Trước mắt Đinh Hạo là một trạch viện thâm u bạch ngọc, một cái đèn ngọc tỏa ánh sáng yếu ớt, ánh đèn lập lòa như tia sáng tùy thời sẽ tắt trong bóng đêm. Đám người Lâm Thiên Vũ, lão lục Vương Lăng Hạc, Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc, Trầm Bất Hồi đứng ngây như phỗng.

Sao có thể như vậy?

Một trong tám cấm địa, bạch ngọc biệt viện cũng bị người âm thầm khai khẩn thành công?

Tại sao lúc trước không có chút tin tức?

Chuyện có từ bao giờ?

Đám người Lâm Thiên Vũ, lão lục Vương Lăng Hạc, Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc, Trầm Bất Hồi thấy da đầu tê dại.

Xuất hiện một nhân kiệt vạn cổ thì thôi, tại sao lại thêm một tồn tại đáng sợ? Hai trong tám cấm địa bị người thành công khai khẩn, điều này nghĩa là Bắc vực xuất hiện hai thiên tài tuyệt đối vang dội cổ kim. Đám người Lâm Thiên Vũ, lão lục Vương Lăng Hạc, Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc, Trầm Bất Hồi suy nghĩ các nhân vật tuyệt thế trẻ tuổi hiện nay trong Bắc vực, dường như không ai biểu hiện ra thực lực nghiền nát tất cả.

Người bên trong là yêu tộc hay nhân loại?

Thật đáng sợ!

Có thể ở trong khu vực Thất Trọng Thiên khai khẩn trạch viện động phủ, đám người lão lục Vương Lăng Hạc, Lâm Thiên Vũ, Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc, Trầm Bất Hồi là nhân kiệt một thời Bắc vực, ôm hy vọng về thượng cổ di tích bí ẩn trong tin đồn, chờ bản đồ đầy đủ là có thể hành động. Đám người lão lục Vương Lăng Hạc, Lâm Thiên Vũ, Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc, Trầm Bất Hồi vô cùng tự tin vào vận may, thực lực của mình nhưng không ngờ từ khi nào xuất hiện hai nhân vật. Đám người lão lục Vương Lăng Hạc, Lâm Thiên Vũ, Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc, Trầm Bất Hồi có cảm giác bị ức chế hoàn toàn.

Đây là so đấu thực lực thật sự.

Đinh Hạo nhanh chóng bình tĩnh tinh thần, hắn đứng trước bạch ngọc biệt viện quan sát một lúc. Thần thức, trực giác đẳng cấp đệ lục giai kỷ thân thiên địa của Thắng Tự Quyết khiến Đinh Hạo mơ hồ cảm giác một lũ yêu khí, xem ra là cường giả yêu tộc cư ngụ.

Đoàn người tiếp tục đi tới.

May mắn cổ viện cấm địa khác không bị khai khẩn thành công, nếu không thì đám người Trầm Bất Hồi, lão lục Vương Lăng Hạc, Lâm Thiên Vũ, Trầm Bất Hồi sẽ nổi điên, tin tức như thế quá rung động.

Chớp mắt đoàn người đã đến tận cùng tám cấm địa.

Đinh Hạo không ở lại cửa cổ viện cấm địa quá lâu.

- A? Đi xong rồi?

Đinh Hạo ngẩng đầu thấy con đường trước mặt đã đến tận cùng, là một vách núi như bạch ngọc tỏa ánh sáng trắng nhu hòa, không có phủ đệ trạch viện động phủ gì.

Trầm Bất Hồi ngây ngốc gật đầu.

Trầm Bất Hồi chưa lấy lại tinh thần trong tin tức có hai cổ viện cấm địa bị người khai khẩn thành công.

- Kẻ đáng thương, ngươi còn muón giả vờ giả vịt đến bao giờ?

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc nhảy ra, không thèm che giấu mỉa mai, khinh thường, cười quái dị nói:

- Đã đi hết tám cấm địa nhưng không thử cái nào, ngươi đùa với chúng ta sao?

Tính cách Lý Y Nhược nóng nảy không nhịn được nữa trào phúng:

- Tự ngươi rảnh 'đau trứng' đi theo đến, liên quan gì Hạo ca ca?

Mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược không biết 'đau trứng' có ý gì nhưng ngẫu nhiên nghe Đinh Hạo nói câu đó, nàng chỉ hiểu nghĩa sáng, thuận miệng nói.

Đinh Hạo suýt phun nước miếng.

Nghe mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược phong hoa tuyệt đại dùng thanh âm trong trẻo êm tai nói tục 'đau trứng' có hiệu quả rất kỳ lạ. Nhưng tiểu nha đầu, nàng có biết 'trứng' là trứng gì không?

Đinh Hạo không hề quan tâm đến Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc.

Đinh Hạo biết rõ Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc cứ khiêu khích muốn chọc giận hắn, một khi hắn có hành động ra tay trước tương đương với xúc phạm quy tắc tòa thành trì Cửu Trọng Thiên, sẽ không được lực lượng trong thành bảo vệ. Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc sẽ mượn cơ hội đó công kích Đinh Hạo.

Đinh Hạo đi một đường là cẩn thận quan sát cấm chế minh văn, khôi lỗi chiến ngẫu của những trạch viện động phủ.

Đinh Hạo muón tìm hiểu kỹ càng.

Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ thường đơngiản đánh giá, chỉ điểm Đinh Hạo. Kiến thức, ánh mắt của hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ rất sắc bén, tùy tiện chỉ điểm toàn trúng chỗ yếu. Dù là cổ viện cấm địa sau lưng thì Đinh Hạo vẫn có thể phá cấm chế của chúng, hắn vốn tưởng còn có trạch viện càng nghiêm ngặt hơn, ai ngờ đã đi đến cuối.

Người ngoài không biết điều đó.

Đinh Hạo thầm nghĩ:

- Đành chọn đại một cổ viện cấm địa.

Đinh Hạo quyết định, tính xoay người thì chợt phát hiện điều gì, con ngươi co rút nhìn vách đá màu ngọc, khẽ kêu.

Phía bên phải vách đá có hai đao kiếm cao mười thước, chúng nó điêu khắc từ vách núi, màu ngọc không chút tạp chất, trơn bóng trong suốt, lấp lánh ánh sáng nhu hòa, cùng màu với vách núi, hòa một thể. Nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra nó, nên lúc trước Đinh Hạo không nhận ra.

Hai tòa tiểu lâu tạo hình tinh xảo, tòa bên trái trông như một thanh trường kiếm, chuôi kiếm thẳng lên trời, mũi kiếm cắm xuống đất xéo vào vách đá. Tòa bên phải hình đao, chuôi đao thẳng lên trời, mũi đao cắm xuống đất dựa sát vào kiếm lâu, cách nhau khoảng ba thước, nhìn thoáng qua như một đao một kiếm cắm vào vách núi.

Nếu nhìn kỹ sẽ phân biệt được đây là hai tiểu lâu hình đao kiếm, chia ba tầng. Phần giữa và đỉnh lâu có cầu thang ngang nối liền nhau hợp thành một thể, tạo hình kỳ lạ, mơ hồ thấy cửa sổ như là hoa văn trên thân đao kiếm, tạo thị giác rất lạ.

- Đây là cái gì?

Đinh Hạo quay đầu hỏi Trầm Bất Hồi:

- Cũng là trạch viện sao?

Trầm Bất Hồi ừ một tiếng, tỉnh táo lại nhìn theo ánh mắt Đinh Hạo thấy tiểu lâu đao kiếm, người run lên.

Trầm Bất Hồi trợn to mắt nói:

- Đây đúng là trạch viện có thể khai khẩn nhưng... Đinh huynh hãy bỏ đi, cái này không thrể khai khẩn được. Từ khi cự thành Cửu Trọng Thiên xây dựng đến nay mấy chục vạn năm không ai vào đó được.