Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 382: Thân phận thật sự của Thiên Xu đại gia xấu xa




Vu Hành Vân cho rằng lấy thiên phú siêu đẳng uy hiếp, muốn trưởng lão áo bạc đuổi đám người cô bé Cao Tuyết Nhi, Hoan Hoan đi. Nhưng bây giờ, dù là đồ ngu cũng hiểu Vu Hành Vân có đi thì trưởng lão áo bạc tuyệt đối sẽ không đuổi đám thiếu nữ, thiếu niên như ăn mày này.

Nhưng cú tát mặt chưa chấm dứt.

Thiên Xu đại gia xấu xa tính cách ngại ngùng, hướng nội bước lên đài trắng nghiệm, hai tay dán lên đá trứng thuộc tính thủy. Ánh sáng xanh biếc bắn ra bốn phía, không trung có tiếng nước biển dâng tràn, cảm giác ẩm ướt khuếch trán bốn phương tám hướng.

Đầu óc trưởng lão áo bạc trống rỗng, lắp bắp:

- Số hai... Hai ngàn hai trăm mười sáu Lâm Ny Nhi thuộc tính thủy... Thủy... Thủy... Siêu đẳng gáip...

Đám người bên dưới hút ngụm khí lạnh, sắp rớt tòng mắt.

Thế giới này làm sao vậy? Chẳng lẽ thiên tài thể chất thuộc tính siêu đẳng giáp là cải trắng ven đường sao? Liên tục xuất hiện như thế này, thế giới thay đổi rồi?

Khóe môi Vu Hành Vân giật giật.

Vu Hành Vân cảm giác mặt bị tát sưng lên.

Ba cô bé đáng yêu nhỏ xinh có kết quả trắc nghiệm siêu giáp đẳng, kết quả trắc nghiệm trước đó của Vu Hành Vân đã không còn rung động. Thái độ kiêu ngạo của Vu Hành Vân như tên hề đắc chí buồn cười.

Nói chính xác thì Vu Hành Vân là vai phụ.

May mắn tiếp theo các thiếu nữ, thiếu niên không ra thiển tài siêu đẳng giáp nhưng đa phần rất xuất sắc, khoảng đẳng ất và đẳng giáp, căn cốt thượng phẩm. Nếu trắc nghiệm sau này không có vấn đề gì thì chắc chắn các thiếu niên, thiếu nữ được vào Vấn Kiếm tông.

Bốn mươi đứa trẻ tụ tập cùng nhau sẽ là lực lượng không thể bỏ qua trong các đệ tử ký danh sau này.

Mãi khi đám trẻ xóm nghèo kiểm tra xong Đinh Hạo nhìn hướng Vu Hành Vân đứng ngây tại chỗ, nói:

- Như thế nào? Bây giờ ngươi còn muốn rời khỏi Vấn Kiếm tông không?

Vu Hành Vân cúi thấp đầu kiêu ngạo.

Ánh mắt Đinh Hạo xẹt qua mấy trăm thiếu niên đến tham gia trắc nghiệm vào tông môn Vấn Kiếm tông. Trong đó có công tử, thiếu gia trào phúng đám người cô bé Cao Tuyết Nhi, Hoan Hoan, cũng có người bình tĩnh vững chắc tham gia trắc nghiệm.

Đinh Hạo chậm rãi nói:

- Trái tim võ giả không có cao thấp giàu nghèo, dù là linh thú cũng có lòng hướng võ huống chi là người? Chỉ có linh hồn cao quý mới đáng giá kiêu ngạo. Tham gia Vấn Kiếm tông là bắt đầu con đường võ giả của các ngươi, nhưng ta không hy vọng sau một năm tông môn bồi dưỡng ra một đám kiêu ngạo, trong mắt không có người!

Không người nào dám phản bác.

Bởi vì lúc này mọi người hiểu thanh niên đứng trên đài trắc nghiệm, thoạt trông lớn hơn bọn họ hai, ba tuổi có địa vị không nhỏ trong Vấn Kiếm tông. Không nói gì khác, nhìn thái độ trưởng lão áo bạc tôn kính thanh niên là biết. Bọn họ cúi đầu ngẫm nghĩ lời Đinh Hạo nói, đăm chiêu.

Mãi khi bọn họ ngẩng đầu lên mới phát hiện Đinh Hạo đã sớm rời khỏi đài trắc nghiệm.

Mặt Vu Hành Vân liên tục thay đổi, cuối cùng đặt quyết tâm không rời đi.

Thiếu niên Vu Hành Vân hết sức cuối ngạo từ từ thu lại lòng kiêu căng, vái trưởng lão áo bạc một cái.

Vu Hành Vân hỏi:

- Xin hỏi Tống trưởng lão Đinh sư thúc là ai?

Trưởng lão áo bạc hỏi ngược lại:

- Nếu ngươi là đệ tử dòng chính của Vu trưởng lão thì sao không biết đến Đinh Hạo sư thúc hiện giờ uy chấn Vấn Kiếm tông, đệ nhất thiên tài quản lý Ẩn Kiếm Phong?

Đinh Hạo?

Biểu tình Vu Hành Vân rung động. Hắn chính là Đinh Hạo?

Một siêu thiên tài mà Vu Hành Vân thần tượng? Mãi đến giờ Vu Hành Vân vẫn khao khát gặp.

Chết tiệt, vậy mà gã không nhận ra còn dám càn rỡ trước mặt Đinh Hạo? Trong khoảnh khắc này Vu Hành Vân cực kỳ hối hận muốn khóc, dù sao gã chỉ là con nít hơn mười tuổi.

Cùng lúc đó, mọi người dưới đài trắc nghiêm kinh kêu sôi trào.

- Cái gì? Thì ra người vừa xuất hiện là Đinh Hạo?

- A a a, chết tiệt, thần tượng xuất hiện trước mặt mà ta không nhận ra!

- Kích động quá, tới Vấn Kiếm tông ngày đầu tiên đã thấy Đinh Hạo, siêu may mắn!

Đám người may mắn quanh đài trắc nghiệm không thể tin hôm nay được thấy đệ nhất thiên tài Vấn Kiếm tông trong truyền thuyết.

Hiện nay trong phạm vi ngàn dặm không ai không biết uy danh vang dọi của Đinh Hạo. Không nói gì khác, Đinh Hạo mới vào Vấn Kiếm tông một năm đã từ người thường nhảy lên hàng cao thủ Tiên Thiên Võ Tông cảnh, thậm chí giết chết cường giả Võ Vương cảnh hiếm hoi Kim Sát Võ Vương Bạch Tuyền của Thanh Bình học viện.

Sự tích đó đã truyền khắp Tuyết Châu.

Nay hai chữ Đinh Hạo không còn bình thường như trước, nó đại biểu cho truyền kỳ, một ngọn núi cao, lực lượng không thể bỏ qua.

Trước khi đến Vấn Kiếm tông nhiều thiếu niên anh tài đều xem Đinh Hạo là thần tượng của mình. Cùng khởi bước là đệ tử ký danh, Đinh Hạo sáng tạo kỳ tích thì bọn họ cũng có thể đi con đường hắn đã đi qua, phục chế lại truyền kỳ là nguyên nhân lớn nhân sâu trong lòng thiếu niên có dã tâm lựa chọn Vấn Kiếm tông.

Nhìn đám đông sôi trào, Vu Hành Vân đặt quyết tâm.

- Ta muốn ở lại! Trái tim võ giả thật sự sao? Ta chắc chắn sẽ có. Một ngày nào đó ta sẽ tự mình đứng trước mặt hắn, xin lỗi rồi khiêu chiến.

Khu rác sau núi, Đinh Hạo thấy Thiên Xu cười xấu xa.

Thiên Xu đại gia xấu xa vênh váo cười nhe răng vàng:

- Hì hì, thế nào? Ta dạy đám nhóc này không tệ đúng không? Hì hì, hôm nay bốn mươi đứa nhóc tham gia trắc nghiệm ta bảo đảm tập thể thuận lợi vào Vấn Kiếm tông. Đặc biệt là ba anh đầu Cao Tuyết Nhi, Hoan Hoan, Lâm Ny Nhi đều là hạt giống võ đạo hiếm thấy, đáng giá bồi dưỡng.

Thiên Xu đại gia xấu xa xoa tay phun vòng khói, cười nói:

- Ngươi xem? Ta đã hoàn thành nhiệm vụ dạy học, ngươi la lão bản Vô địch Huyền Vũ học viện có nên biểu thị gì không?

Mặt Đinh Hạo sa sầm nói:

- Ngươi nói không ngượng miệng? Nếu không phải mỗi một đoạn thời gian ta đưa đan dược ôn nhuận thân thể, tẩm bổ kinh mạch thì đám nhóc đã bị ngươi hoang phế. Nhiều đan dược, linh thảo như vậy một con heo ăn vào cũng nên thông linh, ngươi mới huấn luyện được chút hiệu quả đã không biết ngượng mở miệng?

Thiên Xu đại gia ngẩn ngơ, nổi khùng nói:

- Ngươi chôi xấu, tiểu tử nhà ngươi qua sông đoạn cầu tá ma giết lừ! Ta tưởng mình đã gian thương rồi không ngờ ngươi còn gian hơn ta. Không cho phí dịch vụ thì thôi còn trả đũa, thật đáng giận a a a!