Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 315: Vĩnh viễn ở lại chỗ này đi




Rất nhiều người đứng bên cạnh hâm mộ nhìn Lý Vân Kỳ.

Ở trước mặt nhiều người được Đinh Hạo gọi một tiếng huynh đệ là vinh diệu hiếm có.

Tuy không biết tiếp theo đụng độ với Lư Bằng Phi cóp hải Đinh Hạo là người cười cuối cùng không, nhưng lúc này rất nhiều người khâm phục khí độ thiếu niên áo xanh trước mắt phát ra.

Cuối cùng Đinh Hạo nhìn mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược:

- Y Nhược, đa tạ nàng.

Liên tục ba ngày sinh hoạt trong nhà tù âm u, thiếu ánh sáng và nước khiến mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược hơi uể oải. Tuy nhiên, khuôn mặt đẹp tuyệt trần nở nụ cười chiếu sáng khắp nhà tù.

Váy dài cung trang đỏ tôn lên thiếu nữ như ngọn lửa nóng bỏng, yêu kiều ĩnh tươi, đôi mắt to tròn lóe ánh sáng. Lý Y Nhược chăm chú vào Đinh Hạo.

Vương Tiểu Thất ở một bên hoa tay múa chân kể chuyện xảy ra trong nhà giam.

Đinh Hạo mỉm cười nói:

- Y Nhược, vất vả cho nàng.

Đinh Hạo phủi mấy cọng cỏ dính trên vai thiếu nữ Lý Y Nhược, ngón tay xuyên qua mái tóc xõa vai, cảm xúc mềm mại như gấm lay động lòng người.

Lý Y Nhược cúi đầu:

- Hạo ca ca.

Ngàn lời vạn ý hóa thành một tiếng xưng hô đơn giản. Nửa năm lo lắng, nhớ nhung, suy nghĩ tan biến hết. Mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược trước giờ dám nghĩ dám làm mắt như thu thủy, trong suốt, muốn nói mà quên lời.

Lúc này một người lén lút lẩn trong đám người.

- Ngươi là Giang Phong đúng không?

Mắt Đinh Hạo như điện liếc người đó.

- Đinh... Đinh sư huynh...

Giang Phong cứng người, biết không thể chạy trốn. Giang Phong xoay người, cười còn xấu hơn khóc. Giang Phong tim đập chân run, cả người lạnh lẽo. Lúc này bị Đinh Hạo kêu tên không phải chuyện tốt.

- Đinh sư huynh? Không ngờ ngươi còn cho rằng có tư cách gọi ta như vậy.

Giọng Đinh Hạo lạnh nhạt, lời nói thì khủng bố. Trong nụ cười dịu dàng chất chứa sát khí, coi rẻ.

Trong khoảnh khắc này nhiều người quen thuộc Đinh Hạo chợt cảm thấy hắn thay đổi.

Đinh Hạo ôn nhuận như ngọc, trên mặt luon cười mỉm chi, khiêm khiêm quân tử, làm chuyện gì cũng nghĩ cho người khác trước, khi nói chuyện luôn nhường nhịn người. Bây giờ Đinh Hạo quay về tông môn, hắn trở nên sắc bén.

Đinh Hạo giống như kiếm cùn vô hại trải qua thời gian rèn giũa tỏa sáng khiếp người.

Chân Giang Phong run cầm cập:

- Ta...

Đinh Hạo nói:

- Nghe nói ngươi chủ động xin Lư Bằng Phi, muốn đến đây trông chừng. Ha ha ha ha ha ha! Nếu ngươi đã thích trông nhà tù như vậy thì vĩnh viễn ở lại đây đi!

Đinh Hạo búng tay.

Một bông tuyết xinh đẹp hình dạng sáu cạnh hoàn mỹ nhất thế giới phản chiếu ánh mặt trời nhiều màu bay ra, nhìn chậm nhưng nhanh rơi trên vai Giang Phong.

Trong phút chốc từ điểm rơi có tầng sương lấp lánh lan tràn, tiếng răng rắc là băng tầng ngưng kết. Mọi người chưa kịp phản ứng thì Giang Phong nhanh chóng bị huyền băng trong suốt đông lại, thành pho tượng người xinh đẹp.

Ánh nắng đầu xuân ấm áp chiếu rọi pho tượng băng trong suốt sống động, như tác phẩm hoàn mỹ nhất của đieu khắc đại sư. Mọi người xuyên qua tầng băng thấy rõ trên mặt Giang Phong còn giữ nụ cười nịnh nọt.

Giang Phong khom lưng uốn gối đúng lúc đứng ở cửa nhà tù.

Từ nay Giang Phong sẽ giữ nụ cười nịnh này vĩnh viễn canh gác cửa nhà tù.

Bị huyền khí băng sương phong tuyết lạnh thấu xương đông lại không ai sống được.

Cho nên Giang Phong đã chết.

Luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng lên não mọi người, tiếng hút ngụm khí lạnh vang lên.

Đinh Hạo hạ sát thủ!

Ra tay không nương tình!

Đây là mở màn cho khúc nhạc bão tố.

Một đóa hoa tuyết sáu góc lấp lánh bay ra tấu lên khúc nhạc kịch liệt. Mọi người hiểu rõ tiếp theo là bão tố cuồng phong.

Giết người trước mặt đám đông.

Đinh Hạo muốn lật tung Vấn Kiếm tông sao?

- Đi, là lúc gặp Lư Bằng Phi.

Đinh Hạo vỗ tay như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười bước ra nhà tù. Đinh Hạo tắm mình trong ánh nắng đi hướng Lư Bằng Phi.

Mọi người cảm giác lạnh lẽo khi nhìn Đinh Hạo cười.

* * *

Bên ngoài cửa có tiếng bước chân.

Ngày càng nhiều tiếng bước chân.

Các thiếu niên áo xanh đứng trong đại điện ngày càng căng thẳng, trán toát mồ hôi lạnh. Ai cũng hiểu bọn họ chọn ở trong đại điện có ý nghĩa gì, càng hiểu rõ tiếng bước chân bên ngoài là gì.

Lư Bằng Phi vẫn ngồi trên bồ đoàn xanh ngọc sâu trong đại điện.

Lư Bằng Phi chậm rãi mở mắt ra, khóe môi cong lên lạnh lùng, ánh mắt lướt qua các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện.

Lư Bằng Phi cười nói:

- Mở cửa điện cho hắn vào.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu gật đầu, bước nhanh tới trước, đẩy cánh cửa đá nặng nề ra.

Trong tiếng ầm ầm, ánh nắng chói mắt vội vàng chiếu vào, từng hạt bụi bay trong ánh bạc.

Một thân hình thon dài từ ánh nắng chói chang từng bước một tới gần.

Con ngươi Lư Bằng Phi co rút.

Lư Bằng Phi nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn. Bóng người quen thuộc khiến Lư Bằng Phi mất ngủ rốt cuộc xuất hiện.

Ánh mặt trời chiếu từ sau lưng làm mờ khuôn mặt, dường như ánh sáng đều sợ hãi không dám vuốt ve Đinh Hạo.

Cộp cộp cộp cộp cộp!

Cộp cộp cộp cộp cộp!

Tiếng bước chân rõ ràng trong thinh lặng như đạp trên trái tim mọi người.

- Đinh Hạo, cuối cùng ngươi đã đến.

Lư Bằng Phi đứng dậy, chậm rãi bước xuống bồ đoàn xanh ngọc.

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện trong đại điện biểu tình căng thẳng núp sau lưng Lư Bằng Phi.

Phía xa, thanh âm ồn ào như sóng vỗ không ngừng vọng tới, bóng người đông đúc, ngày càng nhiều người xuất hiện. Bọn họ đứng xa xa ngoài đại điện, không dám đến quá cần, biểu tình căng thẳng nhìn.

Phút mấu chốt đã đến.

Lư Bằng Phi cười rạng rỡ như bạn thân lâu ngày gặp lại:

- Cách biệt nửa năm phong thái của Đinh sư huynh vẫn như ngày nào.

Đinh Hạo đứng lại.