Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 252: Bác học cũng là tội




Cô bé Cao Tuyết Nhi cũng nhận ra không khí nặng nề, đôi mắt to như trái nho nhìn chằm chằm Đinh Hạo.

Chân này trắng của trưởng lão Cao Lâm giật giật, mắt mong chờ nhìn Đinh Hạo. Trưởng lão Cao Lâm cảm thấy thiếu hiệp Nhất Đao Khải Trình chắc xuất thân từ đại thế gia hoặc là môn phái, nếu hắn chịu phát ra tin tức mời một số cường giả đến hỗ trợ thì chuyện đơn giản rất nhiều.

- Theo lời đầu tọc nói thì tin tức chỗ này truyền về Huyết Long Trại cần ít nhất mười ngày. Mười ngày sau Huyết Long Trại sẽ có phản ứng, tức là chúng ta có mười ngày chuẩn bị,

Đinh Hạo không tăng áp lực cho mọi người, cười nói:

- Mười ngày cũng đủ rồi, nhưng điều kiện là các vị đại ca phải hết sức phối hợp với ta.

- Khải Trình huynh đệ cứ nói đi, chúng ta hoàn toàn nghe lời ngươi.

- Đúng vậy. Nói đi, lần này Thung Lũng thôn quyết đấu tranh đến cùng.

Mọi người, bao gồm thôn trưởng Cao Phong đều vỗ ngực tỏ thái độ.

Những người này sinh hoạt trong thế giới mạnh ăn thịt yếu này lâu hơn Đinh Hạo, quen cách sinh tồn trong này. Bọn họ khổ sở cầu sinh trong hoang dã, thời gian lâu sinh ra dã tính, mạnh mẽ, lúc bị buộc vào đường cùng sẽ thể hiện ra.

- Cứ như vậy đi.

Đinh Hạo uống hết giọt canh cuối cùng, mỉm cười nói:

- Chuyện ta muốn các người làm rất đơn giản.

* * *

Thôn trưởng Cao Phong nhìn bóng lưng Đinh Hạo đi hướng tháp đá, biểu tình gã quái dị.

- Chúng ta cần làm chuyện như vậy sao?

Trưởng lão Cao Lâm không hiểu nổi tại sao Đinh Hạo sẽ cho mọi người làm chuyện đơn giản đến thế.

- Chúng ta có thể tin tưởng thiếu niên này không?

Một trưởng giả năm mươi mấy tuổi biểu tình nghi hoặc hỏi:

- Phải chăng hắn đến đây cũng vì thứ trong truyền thuyết kia?

Trưởng lão Cao Lâm hơn bảy mươi tuổi vuốt râu trắng dài, khẳng định gật đầu, nói:

- Không hiểu sao mắt cho ta biết thiếu niên này đáng tin tưởng, chắc hắn không biết thứ kia, giống như Quách Nộ. Đã bao nhiêu năm trong tộc nhân Cao thị đáng thương không xuất hiện thiên tài thật sự, chúng ta đã không kịp đợi. Ài, nếu không phải Quách Nộ không đủ thiên phú thì ta sớm nói cho Quách Nộ biết bí mật đó. Bây giờ thiếu niên này hoàn toàn phù hợp điều kiện tổ tiên đặt ra...

Biểu tình thôn trưởng Cao Phong kỳ dị nói:

- Trưởng lão thật sự quyết định như vậy?

- Vẫn chưa.

Trưởng lão Cao Lâm lắc đầu, nói:

- Ta phải nhìn xem... Nhìn xem...

* * *

Đinh Hạo trở về lầu đá, đứng trước khung cửa sổ nhìn thế giới tuyết phía xa, nhanh chóng đặt kế hoạch.

Đinh Hạo hỏi Kiếm Tổ, Đao Tổ trong đầu:

- Ta định khiến mèo ác quỷ mang đám kỵ sĩ giáp đen ra ngoài săn dã thú, yêu ma cấp thấp tạm giải nguy cơ thiếu lương thực trong thôn, các ngươi cảm thấy thế nào?

- Có thể tin tưởng thực lực của tiểu ác ma, dù gặp cường giả đẳng cấp tiên thiên bình thường nó cũng sống được.

Kiếm Tổ thản nhiên nói:

- Đám kỵ sĩ giáp đen không phải thứ tốt, dù gặp dã thú cường đại chết cũng là xứng đáng. Theo ta thấy ngươi không nên đến nơi nhỏ bé này làm võ giả thủ hộ gì đó, chậm trễ thời gian, tu luyện. Ngươi nên biết rằng ngươi chỉ có ba năm, đối thủ là quái vật Mục Thiên Dưỡng.

- Võ giả cầm đao kiếm, trong lòng cần có tín niệm. Không cầu oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu không thẹn với lòng, không làm trái bản tâm mới ý niệm thông đạt.

Đinh Hạo nói mấy câu câu, hắn không phải thánh nhân nhưng nếu trước khi chết Quách Nộ trăn trối Thung Lũng thôn cho hắn, Đinh Hạo là bằng hữu của gã không thể không có trách nhiệm.

Kiếm Tổ kêu chọc hỏi:

- Vậy tín niệm của ngươi là gì? Thiên hạ đệ nhất? Đại ma đầu? Hoặc là thần thủ hộ nhân tộc?

Đinh Hạo bị Kiếm Tổ hỏi ngây người:

- Ta chưa suy nghĩ.

Nhìn lại thì Đinh Hạo đến thế giới này mới hai tháng ngắn ngủi, mục tiêu ban đầu là tìm về muội muội Đinh Khả Nhi mất tích mới vào Vấn Kiếm tông tăng cao thực lực, phấn đấu thoát khỏi vận mệnh kẻ yếu rồi vào giang hồ, sinh tử không do mình, truê chọc các loại rắc rối, phải giành giật từng giây tu luyện.

Đinh Hạo chưa nghĩ ra sau khi tìm được muội muội sẽ làm gì.

Nhưng Quách Nộ chết, nhân tộc khổ sở cầu sinh trong vùng đất lạnh băng làm Đinh Hạo rung động, dẫn dắt hắn.

- Không nói mấy chuyện này, lo trước mắt đi.

Đinh Hạo xoa trán nói:

- Các người cũng nghe thấy mới rồi tên đầu trọc nói gì, có cách nào giải quyết Huyết Long Trại rắc rối không đặc biệt là nhị trại chủ, đó là minh văn sư, không thể xem thường.

- Ha ha ha ha ha ha! Minh văn sư gì? Minh văn sư thật sự đều có kính ý với thiên địa, thành tâm thành ý, sao có thể làm ăn cướp tai họa người khác? Huống chi các đại môn phái tôn sùng minh văn sư, quỷ mưu sĩ gì đó nếu có tạo nghệ xuất sắc thì đã chẳng cần đi ăn cướp.

Kiếm Tổ khinh thường nhị trại chủ Huyết Long Trại, xem gã là kẻ làm bẩn vinh diệu minh văn sư.

- Yên tâm đi, từ hôm nay trở đi ta sẽ dạy ngươi đạo minh văn thật sự, bảo đảm trong vòng mươi ngày ngươi có thể nhẹ nhàng đè bẹp quỷ mưu sĩ gì đó.

- Ừm! Tính thời gian thì Tiểu Đinh Tử nên hiểu minh văn, luyện khí, đan đạo, khi tu vi đến cảnh giới cao thâm có thể cùng võ đạo cùng nhau phát huy đại đạo pháp môn. Tiểu Đinh Tử là đao kiếm song thánh thể, cùng tu bốn đạo hỗ trợ lẫn nhau mới có thể so đấu với Mục Thiên Dưỡng trong người chảy dòng máu thần vào ba năm sau.

Nói đến con đường tu đạo của Đinh Hạo thì Đao Tổ cũng biến nghiêm túc.

Hai lão quái vật vốn còn chần chừ, sợ Đinh Hạo cùng tu đan, khí, võ, minh văn sẽ tham nhiều mà không tinh. Nhưng trong thời gian này Đinh Hạo biểu hiện ra thiên phú yêu nghiệt khiến Kiếm Tổ, Đao Tổ đặt quyết tâm.

Mấy chục ngày qua Kiếm Tổ, Đao Tổ lén bàn bạc nhiều lần nên dạy Đinh Hạo như thế nào, giờ cùng đồng ý với nhau.

- Minh văn sao? Ta cũng rất mong chờ, rốt cuộc có thể tu luyện, tốt quá.

Đinh Hạo mừng rỡ. Trong bốn đạo đan, võ, minh văn, luyện khí thì chỉ có đạo minh văn là hắn chưa tiếp xúc, giờ Kiếm Tổ đã đồng ý dạy cho Đinh Hạo.

- Bắt đầu từ tối nay.

Kiếm Tổ tặc lưỡi, cười đáng đánh nói:

- Trong đầu đại gia ta có quá nhiều thứ cần sửa sang lại làm sao từ cạn vào sâu dạy cho ngươi chim non không biết gì về minh văn. Hưm, trước kia không ngờ bác học cũng là tội.