Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 250: Ta muốn nhận bọn họ làm hảo bằng hữu




Gió bắc vù vù, tuyết bay.

Thiên địa đông lạnh, mười mấy kỵ sĩ giáp đen cởi sạch chỉ còn lại quần lót tụm lại cùng nhau, không còn vẻ kênh kiệu lúc trước.

Đinh Hạo mím môi, suy nghĩ nên giải quyết đám kỵ sĩ giáp đen thế nào.

Giết bọn họ thì quá tiện, dù sao mười mấy người này là võ giả Võ Đồ cảnh, tên đầu trọc có thực lực nhất khiếu võ sĩ cảnh. Trong mùa đông dài dặc này giữ lại đám kỵ sĩ giáp đen có tác dụng hơn.

Nếu có thể khống chế kỵ sĩ giáp đen...

Trong đầu Đinh Hạo thầm hỏi Kiếm Tổ, Đao Tổ.

Kiếm Tổ cười to chỉ cách khống chế không quá khó khăn:

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Đinh Tử, cái này dễ, ta dạy ngươi một thủ đoạn đơn giản.

Đinh Hạo cảm ơn Kiếm Tổ, cất đi long văn huyết đao. Đinh Hạo duỗi tay ra, một đoàn lửa vàng nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đinh Hạo làm theo pháp môn Kiếm Tổ truyền dạy, hơi biến đổi, búng tay.

Ngọn lửa bay ra hóa thành mười đốm nhỏ như sao băng bay vào người kỵ sĩ giáp đen.

Đám kỵ sĩ giáp đen tội nghiệp bị mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biến xấu xa hù sợ không dám động đậy, trơ mắt đốm lửa vàng nhập vào người. Biểu tình các kỵ sĩ giáp đen cực kỳ kinh khủng, quỳ dưới đất van xin, hy vọng Đinh Hạo tha cho bọn họ một mạng.

- Ta đã gieo ấn ký lửa trong thân thể các ngươi, nếu không có huyền khí của ta pha loãng mỗi ngày một lần thì không đến một ngày một đêm ấn ký lửa sẽ đốt các ngươi thành tro, như cây đao này!

Khóe môi Đinh Hạo cong lên ngoắn tay, đao to của nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình nằm dưới đất bị hút hướng hắn.

Huyền khí vận chuyển, một đốm lửa vàng nhạt như sóng nước dọc theo bàn tay Đinh Hạo tràn ngập thân đao. Vang tiếng xèo xèo, trường đao nặng trăm cân trong khoảnh khắc thành một bãi nước thép rơi xuống đất, nhanh chóng đông lại thành đĩa sắt đen.

Đám kỵ sĩ giáp đen há hốc mồm, đao to chế tạo tinh cương bị đốt thành nước thép, vậy xác thịt như bọn họ chắc chỉ trong khoảnh khắc đã thành tro rồi?

Vốn vài kỵ sĩ giáp đen ôm lòng may mắn khi thấy hình ảnh này thì dập tắt ý tưởng trốn về báo tin.

- Ngoan ngoãn nghe lời thì mỗi ngày ta sẽ làm dịu ấn ký lửa cho các ngươi, nếu không...

Đinh Hạo cười như ác ma:

- Thân thể từ trong đến ngoài thiêu đốt, cảm giác thống khổ đó đáng sợ hơn lăng trì gấp ngàn lần. Ta bảo đảm trừ ta ra không ai giải mở ấn ký lửa được.

- Nghe lời, chúng ta tuyệt đối nghe lời!

- Thiếu hiệp tại thượng, từ hôm nay trở đi ngươi là chủ nhân của chúng ta, ngươi muốn chúng ta làm gì thì bọn ta làm cái đó!

- Cảm tạ thiếu hiệp, nói thật là ta sớm muốn từ bỏ bóng tối trở về ánh sáng. Tốt quá rồi, hôm nay nguyện vọng của ta thực hiện được rồi!

- Thật ra ta luôn muốn làm người tốt, thiếu hiệp hãy chờ xem biểu hiện của ta!

Trong khoảnh khắc này, đám kỵ sĩ giáp đen tội ác chồng chất vỗ ngực bảo đảm, hạn không thể nói mình trắng trong thuần khiết người gặp người thích, thay đổi hoàn toàn.

Đinh Hạo chán ghét phất tây, lại nhìn mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biểu tình phản đối.

Đinh Hạo nói:

- Từ hôm nay trở đi từ ngươi giáo dục đám này.

- Meo? Tốt quá, meo. Ngươi yên tâm, ta muốn nhận bọn họ làm hảo bằng hữu, meo. Ha ha ha ha ha ha! Chắc chắn sẽ khiến bọn họ nghe lời trong thời gian ngắn, meo!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu rất vừa lòng nhiệm vụ này, chỉ muốn nhảy cẫng lên vỗ ngực bảo đảm.

Đám kỵ sĩ giáp đen nghe nói rơi vào tay con mèo ác quỷ thì thầm than khổ, không dám lộ vẻ mặt gì.

Trong khi cả đám nói chuyện thôn trưởng Cao Phong đã mang theo đám người Cao Tuyết Nhi từ xa chạy lại. Lão nhân trưởng lão Cao Lâm trên tường thành kêu người mở cửa ra, hai bên gặp nhau, biểu tình kích động, mừng như điên, ánh mắt nhìn Đinh Hạo như thấy chúa cứu thế.

- Đa tạ anh hùng!

- Mau mời anh hùng vào thôn!

Mọi người reo hò, cô bé Cao Tuyết Nhi hưng phấn kéo tay Đinh Hạo, biểu tình kiêu ngạo giới thiệu với mọi người là nàng mời hắn đến.

* * *

Chớp mắt một ngày qua đi, Đinh Hạo được sắp xếp vào ở trong tòa lầu mười tầng giữa thôn, đó là gian phòng tốt nhất Thung Lũng thôn, địa thế cao nhất. Từ cửa sổ bốn phía căn phòng nhìn ra ngoài thấy toàn cảnh Thung Lũng thôn.

Mặt trời lộ ra từ hướng đông, hôm nay hiếm thấy không có tuyết rơi, bầu trời xanh biếc rất đẹp.

Đinh Hạo chậm rãi ngồi dậy từ giường đá trải da thú, nhúc nhích thân thể.

Ngày hôm qua chiến đấu giúp Đinh Hạo thu hoạch nhiều, đêm qua hắn chỉ chợp mắt giây lát rồi tranh thủ thời gian tu luyện. Đến rạng sáng Đinh Hạo hoàn toàn xông mở huyệt khiếu thứ tám trong lục kỳ kinh, ddấy lên huyền khí trong huyệt khiếu, điểm tinh thành công.

Điều này có nghĩa là huyền khí băng sương phong tuyết kiếm pháp hạ đan điền ở bụng rốt cuộc tiến vào bát khiếu Võ Đồ cảnh.

Đinh Hạo lại luyện hóa huyệt khiếu thứ chín là tương đương với đại viên mãn Võ Đồ cảnh, bước chân vào nửa bước võ sĩ cảnh, có thể tuần hoàn đại chu thiên trong huyệt khiếu, thực lực sẽ tăng vọt vượt bậc.

Đinh Hạo đứng trước khung cửa sổ, nhìn xuống Thung Lũng thôn.

Tuyết trắng phủ lên Thung Lũng thôn rất dẹp, tĩnh lặng. Các thôn dân thói quen dậy sớm đi lại khắp nơi, nhưng mùa đông dài dặc không thể làm nhiều chuyện, bọn họ nhàn nhã hơn ngày thường. Trên tường thành phía xa thấy mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vênh vao huấn luyện một đám kỵ sĩ giáp đen thay đồ bình thường, hét ra lửa vang vọng Thung Lũng thôn.

Khó môi Đinh Hạo cong lên.

Từ sau khi mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tiến hóa, biết nói chuyện thì hoàn toàn lộ ra sở thích nghịch ác. Ví dụ như thích làm giáo viên, làm nhiều chuyện nghịch ngợm, hơi tham, thích thứ sáng lấp lánh như huyền tinh thạch.

Đám kỵ sĩ giáp đen đáng thương, từ sau khi đầu hàng không có cả quyền được ngủ, bị mèo ác quỷ dào dạt hứng thú túm đi rèn luyện đủ thứ như quân đội chính quy, các tông môn huấn luyện. Đám kỵ sĩ giáp đen mệt muốn xỉu.

Rầm rầm rầm!

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Đinh Hạo chậm rãi xoay người:

- Vào đi.

- Khải Trình ca ca, là ta.

Cô bé Cao Tuyết Nhi nhảy nhót chạy vào.