Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 240: Bất bình phồn hoa Thái Bình thành




Dựa theo truyền thống, mỗi ngày vào phút cuối trước khi mặt trời khuất núi bốn cánh cổng chủ yếu Thái Bình thành sẽ đóng kín đề phòng yêu ma, mãnh thú xâm nhập.

Hôm nay đã là lúc mặt trời lặn.

Trên bầu trời tuyết trắng bay bay, trời chiều như máu, chân trời trôi áng mây đỏ yêu dã.

Cánh cửa hướng tây nam, binh sĩ phủ thành chủ gác thành bắt đầu đóng cửa. Cơ quan đóng cửa thành sắt cao trăm thước khởi động tiếng vang như dã thú gào thét, cửa từ từ khép kín.

Chờ khi cửa sắt đóng lại, mặt sau có lồng chụp to nặng năm mươi ngàn cân buông xuống khiến Thái Bình thành không thể phá vỡ.

Một binh sĩ phát hiện điều gì, chỉ về phía xa, kinh ngạc nói:

- A? Các ngươi nhìn chỗ kia...

Mấy chục binh sĩ gác thành khác ngoái đầu nhìn. Cánh đồng tuyết phía xa có khói bốc lên dài như trường long, nhanh như mũi tên bắn chớp mắt vượt qua vài dặm đến gần.

Một binh sĩ gác thành hồi hộp nói:

- Nhanh quá vậy? Không lẽ là yêu ma?

- Không, là một vị kỵ sĩ.

Tiểu đội trưởng binh sĩ gác thành biểu tình kinh sợ nói:

- Tốc độ thật nhanh.

Các binh sĩ gác thành thấy hoa mặt, gió mạnh như sóng biển ập vào mặt, ngựa hí dài. Một kỵ sĩ thiếu niên đến gần đám binh sĩ gác thành.

Thiếu niên khoảng mười bốn, lăm tuổi, mặt như quan ngọc, mi như kiếm bén bay xéo vào thái dương, mắt sáng như sao ẩn chứa ánh sáng. Vóc dáng thiếu niên thon dài đầy khí phách, phát ra anh khí khiếp người. Một con mèo trắng nhỏ tai gập nằm trên vai thiếu niên nửa tỉnh nửa ngủ, như cục tuyết, cực kỳ đáng yêu. Ngựa trắng dưới thân thiếu niên cao hai thước rưỡi, răng giống như lợi nhẫn, toàn thân cơ bắp như nghệ thuật đại sư điêu khắc bạch ngọc tạo ra, tràn ngập sức bật. Một đốm đỏ trên trán ngựa đầy dã tính, như sư như rồng, rất thần tuấn, giống linh thú trên trời.

Đúng là người như ngọc, kiếm như hồng, ngựa như rồng.

Tiểu đội trưởng binh sĩ gác thành quay năm đóng giữ cửa thành, thấy nhiều nhân vật thiên tài ra vào nhưng chưa từng gặp thiếu niên đẹp trai tuyệt vời như vậy. Đám binh sĩ gác thành cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn, suy nghĩ duy nhất trong lòng đó là thiếu niên này có suy nghĩ duy nhất đó là thiếu niên này có lai lịchphi phàm, chắc là đệ tử truyền kỳ hạch tâm của tông môn nào đó vào đời rèn luyện.

Thiếu niên cười biểu tình thân thiết mỉm cười như gió xuân phất vào mặt:

- Các vị đại ca, tại hạ chạy đi suốt ngày làm lỡ một chút thời gian, muốn vào thành, có thể giúp giùm được không?

- Ha ha ha ha ha ha! Không sao, cửa thành chưa đóng kín, thiếu hiệp có thể vào. Mời!

Tiểu đội trưởng binh sĩ gác thành cười tươi ra lệnh cho người nhường đường.

Thiếu niên chắp tay cảm tạ, giục ngựa như rồng vào thành, biến mất phái cuối đường.

- Không lẽ thiếu niên là thiên tài của Vấn Kiếm tông?

- Chắc là có lai lịch lớn, không nói cái khác, tuấn mã thiếu niên cưỡi chính là thần tuấn trong truyền thuyết. Nguyên Tuyết Châu này nó xếp ba hàng đầu, giá trị mấy vạn cân, chúng ta tiết kiệm suốt đời cũng không mau nổi một con ngựa như vậy.

- Ha ha ha ha ha ha! Vương Ngũ ta gác thành sáu năm, thấy nhiều công tử thế gia, thiên tài môn phái. Ai nấy ngang ngược kiêu ngạo không gì sánh được, tự cho là phong lưu tiêu sái nhưng so với Thiếu hiệp vừa rồi thì đúng là gà đất chó nhà và thần long trên trời.

- Đúng vậy. Càng khó được là hắn rất khiêm tốn, nho nhã lễ độ với binh sĩ gác thành cấp thấp chúng ta. Đây mới là thiếu niên anh hùng thật sự.

Đám binh sĩ gác thành tặc lưỡi lấy làm lạ kỳ ngộ hôm nay, bàn tán xôn xao. Thiếu niên kia một người một ngựa hiên ngang, thoáng nhìn một lần có lẽ vĩnh viễn khắc ghi trong đầu bọn họ, thành câu chuyện tán gẫu khoe khoang khi rảnh rỗi.

Thiếu niên vào thành tất nhiên là Đinh Hạo.

Đinh Hạo rong ruổi một đường trước khi mặt trời lặn đến Thái Bình thành tìm quan trọ qua đêm.

Đây là lần đầu Đinh Hạo đến nơi nhân loại tập trung. Đinh Hạo ngồi trên lưng ngựa nhìn bốn phía, rất tò mò.

Đường cái Thái Bình thành dùng đá to màu xanh lót đường, bằngp hẳng, rộng hơn hai mươi thước, hai chiếc xe ngựa chạy song song dư dả. Mỗi cách năm trăm thước có một ngã tư phân cách Thái Bình thành như bàn cờ vuông vực, rất tiện đi lại.

Có thể tưởng tượng khi xảy ra chiến tranh với yêu ma con đường cái rộng rãi như vậy giúp nhân loại trong thời gian ngắn tụ tập nhiều võ giả, nhân lực ở tường thành, sẽ không có chuyện chen lấn.

Ngàn năm qua nhân loại vì sống sót mà tôi luyện trong máu và lửa, kiến trúc Thái Bình thành ưu tiên nhất là tiện lợi trong chiến tranh.

Mặt trời đã xuống núi, bóng đêm bao phủ mặt đất. Người đi đường khá nhiều, tốp năm tốp ba. Hai bên lầu các treo đèn lồng, nhìn từ xa như ngân hà rực rỡ, đèn sáng sủa, ánh sáng màu cam từng vòng mông lung trong bóng đêm tuyết trắng rơi rất đẹp.

Vài quná hàng rong chưa nghỉ bán, vẫn hét to mời chào khách hàng hy vọng trước khi về nhà sẽ kiếm được một món tìm.

Có võ giả mạo hiểm trở về, kết thúc một ngày nguy hiểm căng thẳng thần kinh. Võ giả trở về từ hoang dã hoặc phong trần vất vả bước đi nhanh, hoặc giơ chén nhậu nhẹt tưng bừng, hoặc bàn bạc tốp năm tốp ba bàn bạc thứ có được đổi lấy vật dụng hàng ngày. Đủ mọi loại người tới lui trên đường ồn ào, náo động.

Nếu nói sinh hoạt trong sơn môn Vấn Kiếm tông bình tĩnh như ở dị thế thì Thái Bình thành cho Đinh Hạo cảm giác hồng trần, càng gần với cuộc sống người thường, có hơi thở con người.

Đinh Hạo đi một lúc sau con đường trước mặt hẹp dần, người qua lại nhiều hơn, đèn đuốc sáng trưng, kêu la rao hàng không ngừng.

Chắc chỗ này là chợ đêm.

Đinh Hạo xuống ngựa, dắt ngựa đi tới. Đinh Hạo không vội tìm quán trọ, khó khăn lắm mới đi ra một lần, còn nhiều thời gian, hắn muốn cảm nhận phồn hoa nơi nhân loại cư ngụ trong Vô Tận đại lục.

Trên đường đi Đinh Hạo thấy các quầy hàng nhỏ. Nặn tượng đất, thổi đường, bán nghề, làm xiếc, biểu diễn võ công, bán ra các loại vật nuôi, dã thú nhỏ ngoan ngoãn. Có tiệm mì, quán trà, tiệm quần áo, tiệm vũ khí, tiệm áo giác, các tiệm bán quà vặt.

Mùi thơm nồng nặc tràn ngập trong chợ đêm, tiếng người ồn ào.

Đinh Hạo hỏi thăm người qua đường thế mới biết hắn thật may tình cờ đến chợ đêm sáu năm một lần cho nên mới ồn ào như vậy. Người đến người đi náo nhiệt, Đinh Hạo nhìn thấy sự phồn hoa của Thái Bình thành.