Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 1251: Lựa chọn của Đinh Hạo




Đinh Hạo xuyên qua ảo ảnh Nạp Lan Sơ nhìn thấy căn phòng bí mật xảy ra tội ác, thấy máu chảy ra khỏi cơ thể Nạp Lan Sơ, thấy thiếu nữ gầy yếu kiên cường dùng sự kiên quyết chưa từng có nhấn mạnh:

- Ta không cần dòng máu dơ bẩn của ngươi, ta trả máu của ngươi cho ngươi...

Đinh Hạo thấy Nạp Lan Du Hiệp luôn mỉm cười khờ khạo đau đớn, giận dữ gào rống, vùng vẫy.

Điều Đinh Hạo lo lắng nhất quả nhiên xảy ra.

Đối với thiếu nữ đáng thương kia thì nỗi đau trong lòng càng làm Nạp Lan Sơ tuyệt vọng hơn là đau nhức xác thịt.

Vận mệnh khốn kiếp!

Tại sao khiến đứa trẻ lương thiện, đán yêu gặp phụ thân không bằng heo chó như vậy?

- Sư phụ, xin sư phụ hãy mau xuất hiện, xin hãy cứu ca ca. Ca ca không biết gì, không hiểu gì, nếu tất cả là nghiệp thì hãy để một mình ta chịu đi...

Nạp Lan Sơ khổ sở cầu xin, cầu nguyện vang lên trong thức hải của Đinh Hạo.

Thật khó tin là một thiếu nữ gầy yếu, lương thiện đã phát ra ý chí kinh người cỡ nào để nhượng chính mình thanh âm xuyên qua không gian cách trở, xuyên qua trận pháp ngăn cách trong căn phòng bí mật, xuyên thấu vòng bảo hộ ánh sáng tiên hoàng kim trong Lạc Thánh sơn mạch đưa đoạn lời nói đến với Đinh Hạo.

Điều này đã vượt qua phạm trù võ đạo thần thông, dù là cường giả thần cảnh cao giai cũng không làm được.

Trong cơ thể nhỏ gầy kia bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy, khiến Đinh Hạo cực kỳ giật mình.

Đinh Đồng cười cợt trêu chọc:

- Xem ra ngươi đang do dự? Thế nào? Làm người tốt, làm sư phụ hợp cách quay về cứu huynh muội tiểu cô nương từng cứu mạng ngươi, hay vứt bỏ nhân nghĩa đạo đức nhàm chán, vứt bỏ nguyên tắc treo bên miệng tiếp tục cùng ta giành tiên khí?

Đinh Đồng không thấy ảo ảnh hay lời nói của Nạp Lan Sơ, nhưng nhìn mặt Đinh Hạo, đạn cảnh báo xẹt qua không trung là biết kế hoạch diễn ra. Nạp Lan thế gia coi như biết điều, không đến giành tiên khí, chủ động đầu thành phối hợp Thần Đình phương đông kiềm chế người trước mắt Đinh Đồng, sau này gã sẽ trọng dụng Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức.

Đinh Hạo mặc kệ Đinh Đồng giễu cợt trêu chọc, hắn do dự.

Đinh Hạo rơi vào tình cảnh tiến lùi khó khăn.

Nếu Đinh Hạo cứu hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp thì không thể quay về tiên đạo phong trước khi triều tịch sương mù hỗn độn rút đi, chỉ cần hắn ra khỏi Lạc Thánh sơn mạch là sẽ bị màn ánh sáng hoàng kim tiên khí ngăn cách, không thể vào trong nữa. Điều này có nghĩa là từ nay Đinh Hạo vô duyên với tiên khí, không thể giúp đỡ cho phụ thân Đinh Thánh Thán. Đinh Hạo không thể dự đoán phản ứng dây chuyền tạo thành hậu quả hậu quả đáng sợ cỡ nào.

Nhưng nếu Đinh Hạo ở lại đây thì chắc chắn hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp chết thảm.

Có lẽ đối với đa số người thì đôi huynh muội này một yếu ớt ngây thơ, một ngu si khờ khạo không có chút tiềm lực, giá trị đầu tư hay thậm chí là gánh nặng. Nhưng với Đinh Hạo, lúc hắn mới đến Thần Ân đại lục, trong thời kỳ nguy hiểm, yếu ớt nhất nhờ Nạp Lan Sơ cứu mạng. Tuy Nạp Lan Du Hiệp ngốc nghếch nhưng trong nụ cười ngây thơ có sự tin tưởng, dựa dẫm vào Đinh Hạo, hắn xem đôi huynh muội số khổ gặp nhiều truân chuyên là người thân của mình.

Một số người rất dễ ra quyết định đó nhưng với vài người khác thì như sinh ly tử biệt.

- Như thế nào? Ha ha ha ha ha ha! Có phải ngươi đang gãy dụa, do dự không?

Đinh Đồng cười to bảo:

- Thật ra không cần như vậy, ngươi nên biết rằng thế giới này này có biết bao nhiêu người trả giá tất cả vì tiên duyên, không tiếc phản bội sư môn, giết vợ bỏ con, giết cha đồ huynh. Như các cường giả ở bên dưới khổ sở leo lên tiên đạo phong, bọn họ không tiếc bỏ qua tất cả, nhân nghĩa đạo đức trung thành tín nghĩa gì đó chỉ là thứ giá rẻ vô dụng. Người thắng bước lên đỉnh cao mới được ghi nhớ, sùng bái. Hy sinh một đồ đệ nho nhỏ có là gì, huống chi không phải ngươi tự tay giết nàng, không cần tự trách.

- Muốn dao động trái tim võ đạo của ta sao?

Đinh Hạo nhìn thấu ý đồ của Đinh Đồng.

Đối với cường giả đỉnh cao thì trái tim võ đạo càng quan trọng hơn căn nguyên, căn cơ. Mỗi người có trái tim võ đạo khác nhau, đó là tín ngưỡng. Phong cách võ đạo của Đinh Hạo là ân oán rõ ràng, có thù phải báo có ơn phải trả. Nếu lần này Đinh Hạo bỏ qua Nạp Lan Sơ thì sẽ để lại cái gai trong lòng Đinh Hạo, có lẽ nó bé nhỏ không đáng kể nhưng nó sẽ bén rễ nẩy mầm, sớm muộn gì có ngày bộc phát khi Đinh Hạo trùng kích đỉnh, hủy diệt đạo của hắn.

Trông như Đinh Đồng là tri kỷ khuyên nhu Đinh Hạo nhưng thật ra là lòng dạ cực kỳ hiểm độc.

Mỗi một câu nói tựa cái búa đập mạnh vào tim Đinh Hạo, tra hỏi hắn. Mỗi một chữ như ma quỷ toát ra hấp dẫn chết người, muốn đâm cây gai vào sâu trong tiềm thức của Đinh Hạo.

Một khi Đinh Hạo lựa chọn tham lam nghĩa là chôn tia họa ngầm trên đườn võ đạo.

Đinh Đồng nói xong cười mỉa mai.

Thiên tài tuyệt thế của Thần Đình phương đông dùng biểu tình vui vẻ nhìn con mồi vùng vẫy trong cạm bẫy, ngắm Đinh Hạo như dã thú bị giam cầm cố giãy dụa.

Nhưng rất nhanh, nụ cười đông trên mặt Đinh Đồng.

Bởi vì Đinh Đồng khó tin trông thấy Đinh Hạo thật sự xoay người đi xuống tiên đạo phong.

Từ... Từ bỏ?

Đinh Hạo chọn cách này? Sao... Sao có thể?

Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:

- Ngươi từ bỏ tiên khí thật? Vì cô nương nhỏ như con kiến đó?

Quyết định của Đinh Hạo vượt qua Đinh Đồng dự đoán, không phù hợp logic của chín mươi phần trăm cường giả thế giới này.

Đinh Hạo không đáp, bước chân không ngừng lại.

Khi Đinh Hạo bước ra bốn, năm bước thì đã cất đi thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá, khí thế hừng hực rút vào người, chiến ý biến mất nói lên hắn thật sự làm như vậy chứ không phải đánh lừa ai.

Đinh Đồng đứng thẳng người, một mắt lóe ánh sáng phức tạp.

Đinh Đồng cao giọng quát:

- Ngươi... Ha, ha ha, ha ha ha ha ha... Ngu ngốc, ngu chưa từng thấy. Vốn tưởng ngươi sẽ là một đối thủ thú vị, không ngờ là người cổ hủ. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc cho thiên phú, tu vi của ngươi. Thế giới lạnh lùng, mạnh ăn thịt yếu này kiểu thà bị người phụ như ngươi khó lên được sân khấu, vì một tiểu cô nương buông bỏ tiên duyên, là kẻ ngốc chất trên đời. Ngươi đã định sẽ không làm được việc lớn.

Đinh Hạo dừng bước.

Đinh Đồng thấy vậy khóe môi cong lên, đắc ý nói:

- Hối hận đúng không?

Nhưng mà...

Đinh Hạo ngoái đầu nhìn Đinh Đồng, gằn từng chữ:

- Vậy chúng ta hãy so đấu đi, xem rốt cuộc ai là ánh sáng ngút trời chúa tể tất cả, ai là bùn đất không thành việc lớn.

Giọng Đinh Hạo vô cùng bình tĩnh.

Nếu nói lúc trước trong lòng Đinh Hạo còn có giãy dụa, ngần ngừ, một chút không cam lòng, tức giận thì khi hắn nói câu này xóa tan mờ mịt trong lòng. Ý chí Đinh Hạo cực kỳ kiên quyết, đầu óc tỉnh táo vô cùng.