Đạo Hữu, Tại Hạ Thật Sự Không Phải Là Tra Công!

Chương 7: Ta rất vô sỉ!




Cuối cùng, chuyện kiếm ghế hàng VIP đấu giá hội, Cố Tuyền đã giải quyết xong!

Nói ra có chút hơi ngại ngùng ... Hắn lạm dụng chức quyền để uy hiếp một vị trưởng lão ... Khụ khụ!

Dù gì chuyện cũng qua rồi. Không nên nhắc lại.

Đại gia bình thường sẽ mang theo mỹ nhân tới ... Nhưng hắn không có.

Vậy nên đành mang theo em gái tới.

Có sao nào? Dù sao muội muội ta là đại mỹ nhân! Các ngươi cũng có muội muội là mỹ nhân chắc?!

Có chút hơi thất vọng. Đấu giá hội không đầy mùi thuốc súng của các gia tộc tranh giành vật đấu giá như hắn nghĩ.

Đại khái là vì vị phòng cạnh hắn.

Vị hàng xóm kia nghe có tới từ đại tộc, chắc tầm tuổi (hiện giờ) của hắn nhưng nghe giọng chắc cũng là một tên hoàn khố kiêu căng ... Giống hắn hiện giờ.

Vị kia từ đầu đến cuối, cái gì cũng ra giá. Mà đám người còn lại thì co rúm không dám lên tiếng.

Người duy nhất đấu được chắc có lẽ là hắn.

Nhưng đáng tiếc, hắn không có hứng thú nhiều lắm.

Cố Liễu Nhan ngược lại ban đầu không có hứng thì giờ mắt sáng lên. Cố Tuyền liền vứt trách nhiệm đấu tay đôi với vị kia cho nàng, còn mình thì không hình tượng mà ngả người nằm ườn xem muội muội nhà mình solo với phá gia chi tử nhà người ta.

... Nhưng nàng hứng thú thì nhiều, gan thì không quá to. Trận đấu này từ một đấu một thành hai đấu một. Cố Tuyền lười nhác tuỳ tiện giơ bảng.

Vì lương tâm có chút cắn dứt ... Thực ra hắn đây cũng đang làm nhiệm vụ ship đồ hộ vị trưởng lão bị cướp chỗ kia ...

Vị trưởng lão kia đòi một cây thảo dược gọi là ... Cái gì gì đó Diệp ... Tên thật sự rất khó nhớ!

Có hình ảnh minh hoạ!

Nhưng nó khiến hắn muốn chửi thề!

Nhân danh đại diện cho các thanh thiếu niên xã hội hiện đại, đây con mẹ nó không phải là hoa hướng dương mặt trời trong Plants vs Zombie à?!

Con em gái ngu xuẩn nhà hắn đã viết cái gì vậy?!!

Con ôn ranh kia, có phải mày tự thuê thuỷ quân để nâng hạng cho truyện của mày không?!!!

Nhìn cái hình vẽ bông hoa hướng dương chòi ra hai đôi mắt to long lanh ... Cố Tuyền cảm thấy thật ... Con mẹ nó ngoạ tào!

Trưởng lão còn khoe khoang:

"Đây là kỳ trân thảo dược! Có tác dụng bồi bổ thân thể, nâng cao tư chất!"

Cố Tuyền: " ... "

"Còn là biểu tượng may mắn!"

Cố Tuyền: " ... " Được, hết làm cây thuốc còn là cây phong thuỷ.

Cái thế giới này nhất định được tạo ra để khắc ta!

Chắc chắn là cô em gái 'thân thương' kia nhà hắn!

Thật may không ai biết mình là anh giai nó! Xấu hổ chết mất! Sao có thể nghĩ được cái trò cho cả bông hoa hướng dương phong cách 3D 'sinh động' tới mức có mặt vào trong cái bối cảnh huyền huyễn cổ đại phương Đông này được?!

Rốt cục nó nghĩ cái gì vậy?!!!

... Không hiểu sao nghĩ đến cảnh bông hoa hướng dương kia bị đem bày chế thuốc đã thấy rùng mình!

Kỳ diệu nhất. Vừa mới tới cảnh tượng đó, phía dưới liền nói:

"Vật đấu giá thứ bảy! Diệp Nhật Thú! Loài kỳ thảo trời sinh có linh tính hấp thu nhật quang! Bởi vì hình dáng có trời sinh nhưng thú hay thảo bất phân nên có tên 'Diệp Nhật Thú'!"

Đem lên chính là tiểu hướng dương trong tuổi thơ hắn.

Cố Tuyền: " ... "

Hai đời cộng lại bằng tuổi một ông bác hai cháu rồi, chưa bao giờ thấy căng thẳng như bây giờ.

A ... Tuổi thơ của ta ...

Cố Tuyền nuốt cay nuốt đắng giơ bảng lên:

"Ba vạn kim tệ!"

Hơi chát ... Nhưng đây là cái giá cho tuổi thơ của mình, đáng lắm.

Xung quanh xôn xao.

"Ba vạn kim tệ cho một cái cây! Đây là nhiều tiền tới nỗi hỏng đầu sao?!"

"Quả nhiên kẻ ngu có tiền!"

"Là tên điên nhà nào vậy?"

Cố Tuyền: " ... " Ta giả điếc! Cái gì cũng không nghe thấy!

"Ca ca——" Cố Liễu Nhan còn đang định nói hắn không cần nghe thì hàng xóm bên cạnh hắn đã lên cơn trước.

"Kẻ nào chửi ta?!"

Cố Liễu Nhan: " ... "

Cố Tuyền: " ... "

Kẻ ngu không hiếm gặp nhưng kẻ nghe người khác chửi ngu tự nhận thì thực sự hiếm thấy! Tiểu huynh đệ, phụ huynh nhà ngươi dạy ngươi vứt mặt mũi như vậy à?!

"Các ngươi còn không mau xuống xử lí bọn chúng?!" - Nhà giàu ngu ngốc hàng thật thiếu gia trút giận lên đám hộ vệ theo hắn.

Hộ vệ: " ... "

Cố Tuyền vẫn là không đành lòng nhìn cậu bạn nhỏ ngu ngốc tự biên tự diễn kia lên tiếng:

"Tiểu tử, ngươi bình tĩnh lại một chút! Không có ai chửi ngươi!"

"Ngươi là ai?! Liên quan gì tới ngươi!" Hoàn khố kế bên lên tiếng, "Ngươi gọi ai là tiểu tử? Rõ ràng trông còn chẳng lớn hơn ta!"

"Ừ thì huynh đệ!" Làm đồng loại với nhà giàu hênh hoang thật khó a! Cố Tuyền cười khổ.

"Ngươi!——" Hắn bị Cố Tuyền làm tức nghẹn, "Vô danh tiểu tốt ở đâu cũng dám đấu với tiểu gia ta, chờ chết đi!"

Cố Tuyền: " ... "

Bỗng dưng có chút vui vui?

Không được! Thanh danh đã không tốt, không thể để tâm cũng vậy! Ai lại đi bắt nạt một thằng nhóc! Không được! Phải nhịn!

... Nhỉ?

...

...

Thôi kệ đi đằng nào cũng chết thì sống sảng khoái một chút!

Ta là người rộng lượng! Bỏ cuộc rất nhanh, không tâm tâm niệm niệm như vậy! Chút thanh danh mặt mũi này ... Là cái gì vậy?

Đã diễn mặt dày vô liêm sỉ thì phải diễn tới cùng!

"Tiểu huynh đệ!" Cố Tuyền vừa nói vừa không nhịn được cong cong miệng cười, "Nhà ta ở Cư Sơn, không ngại đón tiếp. Hẹn ngày trời xanh khí mát tới vui! Không vui mà tới thì đánh nhau cũng được! Ta không ngại!"

Đây cũng là thời điểm Cố Tuyền từ 'bại gia hoàn khố vô danh' đâu đâu cũng có thể có, danh tiếng đi lên trở thành 'vô liêm sỉ vạn người biết'.

————————

Lời tác giả:

Hoa Y Vân: Ha ha, ngươi diễn nữa đi.

Cố Tuyền: Ta đâu diễn!

Hoa Y Vân: Gáy ngươi đỏ lên rồi kìa!

Cố Tuyền: ...

Cố Tuyền: Ta liều chết lấy thân bịt mồm ngươi lại!