Buổi sáng hôm sau, Tống Ẩn Nhi bởi vì đau nhức mà bừng tỉnh.
Nàng cắn răng nhịn xuống cảm giác nóng rực giữa hai chân, bỗng dưng mở mắt ra —
Lọt vào trong tầm mắt là cái giường dài có đàn hương, ghế dựa có điêu khắc hai bên, chăn lông hỗn độn trên mặt đất, cũng khiến cho nàng nhớ tới tất cả sự việc đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng.
Thác Bạt kia Tây Hạ dã man... Quả thực, quả thực... Quả thực đáng giận tới cực điểm!
Biết rõ nàng bị hạ thuốc, sao còn theo dục vọng của nàng để nàng cùng hắn muốn làm gì thì làm?
Tối hôm qua nàng rơi vào ngọn lửa dục vọng không thể tự kềm chế, cùng hắn lần lượt mây mưa thất thường, nàng thừa nhận cũng hoan nghênh những tư thái hoan ái của hắn; mà hắn biết rõ nàng bị hạ thuốc, còn cố gắng châm ngòi thổi gió với nàng, như là thế nào cũng phải đem nàng thiêu đốt đến không còn.
Nhưng... Tống Ẩn Nhi nhắm chặt mắt, nhưng lại không thể không thừa nhận tên kia kỳ thật không có tội đại ác đến làm người ta giận sôi.
Suy nghĩ lại, khi hắn bởi vì rất tận tình mà khiến nàng rên ra tiếng thì hắn luôn lập tức dừng lại; là chính nàng giống gặp ma, không muốn buông tay đối với hắn, cùng hắn quấn nhau như lang sói ở trong phòng...
Trời ạ, sau này nàng còn muốn gặp người sao? Tống Ẩn Nhi lấy tay che kín khuôn mặt, sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bệch.
May mắn hắn coi như có lương tâm, sáng sớm đã cho nàng uống xong chén thuốc tránh thai.
“Ngươi giúp hắn nói cái gì? Người kia dã man chiếm đoạt sự trong sạch của ngươi đấy!” Thân thể Tống Ẩn Nhi cứng đờ, đột nhiên ôm lấy đệm chăn ngồi thẳng người, trừng to mắt đánh giá trong phòng —
May mắn, hắn không có ở trong phòng!
Nàng yên tâm mà thở dài một tiếng, trong lòng đồng thời nảy lên hai loại cảm xúc tiêu tan cùng thất vọng.
Nàng đi theo sư phụ đến trong Phong Nguyệt Câu Lan làm qua vài bữa tiệc, các cô nương bên trong đều hâm mộ nàng có một bản lĩnh lâu dài, không giống các nàng lấy sắc hầu người, thường thường lấy được chỉ là thời gi¬an một đêm.
Nguyên lai thân thể hời hợt này của nàng cũng chỉ đáng giá một đêm sủng ái. Sư phụ nói không sai, nam nhân quả nhiên không phải là thứ tốt!
Tống Ẩn Nhi nhặt lên một bọc quần áo đặt ở bên giường ôm vào mình, phát hiện trên bàn nhỏ bên giường đặt một cái hộp ngọc, bên cạnh đặt một tờ giấy, phía trên là bút tích kiên cường —
“Sau khi tỉnh lại, phàm là chỗ đau nhức đều có thể bôi một chút.”
Nàng vung áo mỏng lên, đầu tiên là bị một thân tím bầm cùng vết cắn bên ngoài của mình sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc, tiện đà phát hiện vết thương trên người đều được bôi lên một tầng thuốc mỡ mỏng manh.
Hắn, hắn, hắn... Thật sự là làm cho người ta không chán ghét nổi...
“Ngừng, ngừng, ngừng! Ngẫm lại hắn thay ngươi rước lấy bao nhiêu phiền toái, hắn cướp đi trong sạch của ngươi, về sau ngươi muốn lập gia đình lại khó càng thêm khó.” Tống Ẩn Nhi thì thào tự nói, tròng mắt đen bóng đột nhiên quay tròn chuyển quanh. "May mắn, lão nương nguyên bản đã quyết định phải trốn hôn...”
Trời mới biết tối hôm qua Thác Bạt kia cùng Thác Bạt thủ lĩnh nàng phải gả có quan hệ gì hay không? Có thể hai người là huynh đệ, thân thích hay không?
Trốn, trốn, trốn... Nàng nhất định trốn!
Da đầu run lên Tống Ẩn Nhi nhịn không được đau đớn xuống giường, mặc xiêm y lên, bởi vì sợ cửa có người giám thị, cho nên trước nàng mở cửa sổ quan sát hoàn cảnh, sau khi xác định vị trí chỗ ở của mình, cái mông nóng cháy của nàng nhảy xuống cửa sổ, nhằm phía cửa sau cách đó không xa mà chạy.
Nàng một đường nhìn trái nhìn phải, lòe lòe ẩn trốn trong cây cối ở trạch viện, sau tảng đá, thuận lợi mở cửa, nhảy mà ra.
Ngoài cửa có vài hộ gia đình, vừa thấy bộ dáng tóc tai bù xù của nàng, cũng không khỏi nhìn nàng thêm vài lần.
“Phía sau có chó dữ đuổi ta.” Tống Ẩn Nhi lung tung tìm cái cớ, lên tiếng hỏi đường thông ra đường lớn phía sau, nàng cầm làn váy lên, ba bước cũng làm hai bước xông về phía trước.
Chui ra đầu hẻm, bên ngoài đúng là một cảnh tượng phố phường náo nhiệt, tiểu nhị cùng người hầu trà ở nhà trọ, quán trà, đang lớn tiếng hét to khiến cho khách chú ý.
Tống Ẩn Nhi nhìn nhà trọ Thanh Phong lâu hơn một chút, muốn đi thử bánh hoa hồng hạt thông mới ra, không phải cố tình trì hoãn thời gian.
Bụng nàng phát ra một tiếng ùng ục lớn, nàng ôm bụng nhanh chóng đi lên phía trước.
“Muốn đi chỗ nào?”
Giọng nam trung khí mười phần phía sau khiến cho Tống Ẩn Nhi cứng đờ thân mình — bởi vì đó là giọng nam thấp lẩm bẩm những lời riêng tư cả một đêm ở bên tai nàng.
Tống Ẩn Nhi ngay cả đầu cũng không dám quay về, bỏ chạy đi.
Tiếng vó ngựa từ đằng xa truyền đến, nàng chỉ là chạy ba bước, cả người liền bị chặn ngang ôm lấy.
Nàng còn chưa kịp kêu ra tiếng sợ hãi, cả người liền bị ôm đến trên lưng ngựa, mà cánh tay cường tráng của hắn thì như bóng với hình đặt ở bên hông nàng.
Ngựa chạy nhanh, Tống Ẩn Nhi quay đầu trừng hắn.
“Buông ra!” Tống Ẩn Nhi đang định lên tiếng hô to thì đột nhiên phát hiện người qua đường liếc mắt đầy địch ý đối với người cao ngựa lớn - hắn.
Nàng cúi đầu, dùng cùi chỏ đụng tới cái hông của hắn.
“Ngươi đồ ngốc này ở trên đường cái cường bắt dân nữ, là e sợ người khác không chú ý ngươi là nhân sĩ nước khác sao? Còn không mau rời đi! Đại Tống cùng Tây Hạ ở biên giới đánh qua mấy trăm trận, người buôn bán tâng bôc ngươi, cũng không có nghĩa là tất cả dân chúng sẽ không hận ngươi.”
Thác Bạt Tư Công nhìn gương mặt lo lắng của nàng, cảm thấy ấm áp, hắn bởi vì chút phản ứng nhân tính này mà kinh ngạc, cảm thấy muốn cười.
“Ngươi... Ngươi này thối dã man sững sờ cái gì sững sờ! Đi mau a!” Nàng thúc giục.
“Ôm chặt.” Hai đầu gối cùng hai tay của Thác Bạt Tư Công kẹp chặt thân mình xinh xắn của nàng, hắn nhướng người ra trước, giương cương ngựa lên, con ngựa đen dưới thân giống đã mọc cánh bay vọt đi phía trước.
“Wow!” Tống Ẩn Nhi bắt lấy vạt áo của hắn, kinh hô một tiếng, sợ mình bị ném xuống ngựa.
“Có ta ở đây, ngươi không ngã được.” Hắn kề tai nàng nói.
Lỗ tai Tống Ẩn Nhi hơi nóng, cảm giác hắn ôm nàng chặt hơn, đến mức nàng có thể ngửi được mùi hương long não ở cần cổ của hắn, đến nàng như là thuộc về một bộ phận của hắn.
Tống Ẩn Nhi bắt buộc chính mình ngẩng đầu, gió lạnh thổi mạnh vào mặt của nàng, cảnh vật hai bên như bay xẹt qua mặt nàng, khiến nàng không tự chủ được mở to mắt.
“Giống như bay lên.” Nàng hưng phấn mà bật thốt lên nói.
“Nơi này ngõ hẻm quanh co không có cách nào khác để chạy nhanh, chờ ngươi cùng ta trở lại Tây Hạ thì ta mang ngươi đến trong sa mạc chạy một vòng, đó mới thật sự là bay lên.” Con ngươi đen của hắn bình tĩnh nhìn nàng.
“Ai muốn cùng nhau trở về với ngươi!” Nàng đỏ mặt lớn tiếng la hét.
“Vì sao không theo ta trở về? Ngươi vừa rồi rõ ràng đang lo lắng an nguy của ta, tối hôm qua cũng đã làm vợ chồng.”
Tống Ẩn Nhi nghe hắn nghiêm trang dùng làn điệu mang chút dị quốc của hắn, nói xong lời khiến cho người ta thẹn thùng..., toàn bộ khuôn mặt đều nóng lên.
“Ai, ai... Ai... Làm vợ chồng với người! Ta là sợ tất cả những người đó đều đuổi theo, bị người thấy ta và ngươi cùng một chỗ, ta đây dù là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!”
Thác Bạt Tư Công cúi đầu nhìn hai mảnh môi đỏ mọng dao động không ngừng của nàng, vẫn cảm giác được rõ ràng sự quan tâm của nàng.
“Lúc ngươi ở trên đường cái, không một câu lo lắng đến chính ngươi.” Hắn nói.
“Tổng, tổng... Tóm lại... Nơi này không có người rồi, ngươi có thể buông, ta muốn về nhà.” Tống Ẩn Nhi lấy tay quạt cái lỗ tai đang nóng đến đỏ bừng, đứng ngồi không yên.
“Ngươi làm sao cũng không được đi, ngươi là người của ta.” Sắc mặt Thác Bạt Tư Công trầm xuống, đối với ý nghĩ muốn rời đi trong lòng nàng, hắn cảm thấy không vui.
Mới vừa rồi nếu không phải hắn sớm phái cận vệ Tống Luân canh chặt phòng, muốn nàng vừa ra khỏi phòng liền bẩm báo hắn, nàng tám phần cứ như vậy không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Rõ ràng tối hôm qua còn như keo như sơn với hắn, bây giờ cư nhiên đã muốn đi?
Sắc mặt Thát Bạt Tư Công xanh mét ghìm cương ngựa, hai người một con ngựa ở bên cây cối chậm rãi dừng lại.
“Ngươi không có quyền ra lệnh cho ta, ông chủ Vũ phường cũng không mua ta.” Nàng làm bộ không thấy được mặt thối của hắn, mãnh liệt đẩy cánh tay phải giống như kìm sắt của hắn, dự tính từ trên ngựa nhảy xuống — nếu nàng có biện pháp bỏ tay của hắn ra.
“Ta đây có thể mua được ngươi từ ai?” Thác Bạt Tư Công hỏi.
“Ngươi muốn mua ta?!” Trong lòng Tống Ẩn Nhi sinh ra lửa giận, một phen nhấc lên cổ áo của hắn, hung ác chất vấn: “Ngươi xem ta là trâu ngựa gà dê sao? Ngươi nhìn rõ ràng cho ta, ta là người nha!”
Thác Bạt Tư Công nhìn vẻ mặt nộ khí đằng đằng trên gương mặt xinh đẹp của nàng, mày rậm của hắn nhíu lại, lại lần nữa — ngửa đầu cười sang sảng ra tiếng.
“Ta chẳng những biết ngươi là người, còn biết ngươi là nữ nhân ta thích, cho nên ta muốn có ngươi!” Hắn nói.
Tống Ẩn Nhi có nghe qua người ngoại quốc chuyện nam nữ cởi mở hơn rất nhiều so với người trung nguyên, nhưng nghe đến hắn trực tiếp sảng khoái nói rõ như vậy, nàng vẫn không khỏi đỏ mặt tim đập.
Mà bộ dáng cười rộ lên dũng cảm của hắn, cuồng dã cùng tự tin giống như thiên địa đều tùy ý hắn tung hoành. Tống Ẩn Nhi không tự chủ được nhìn hắn, thẳng đến mắt của hắn chống lại nàng lần nữa.
“Ta thích bộ dạng mạnh mẽ này của ngươi, có tinh thần giống như tối hôm qua.” Hắn nâng cằm của nàng lên nói.
“Ngươi, ngươi... Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi này dã man...” Nàng vừa thẹn vừa giận nói không ra lời, nhưng lại không thể đẩy hắn xuống ngựa, nàng đành phải giương vũ khí, dùng sức cắn cánh tay hắn.
Thịt cứng quá! Tống Ẩn Nhi cắn đến hàm răng đau nhức, cố tình lại không cam lòng nhả ra.
“Nếu người không nhả ra, ta sợ toàn bộ răng của ngươi đều bị cắn rụng” Hắn nâng cằm của nàng lên, phát hiện da thịt nàng lạnh như băng, lập tức lấy áo choàng trên người xuống, bàn tay xoay tròn liền bao lấy thân thể nàng, đem nàng che phủ cẩn mật hơn.
Lỗ tai Tống Ẩn Nhi nóng lên, biết người này đối nàng quả thật không kém.
“Nhà ngươi đ hướng nào? Ta nên chuẩn bị bao nhiêu ngân lượng?” Thác Bạt Tư Công hỏi, quả nhiên lại thấy nàng mở to mắt trừng hắn.
“Nhà của ta sẽ không bán ta.” Tống Ẩn Nhi lớn tiếng nói, trong lòng cũng không dám khẳng định như vậy, nàng đoán rằng hắn xác định vững chắc cần phải ra giá thấu trời với người nhà nàng
“Vật mà ta muốn, nhất định phải có.”
Con ngươi đen láy của Thác Bạt Tư Công yên lặng nhìn nàng, không quen có loại cảm xúc mạnh mẽ không xác định trong lòng này, nhưng hắn lại có cảm giác vui sướng. Dù sao năm gần đây, hỉ nộ ái ố của hắn, đã quá mức xa lạ...
“Nhưng ta đã hứa cho người.”
“Thì tính sao? Thứ nhất ngươi còn chưa có gả đi, thứ hai ta chiếm trong sạch của ngươi, ngươi đã là người của ta, người khác đừng họng đụng chạm ngươi.” Hắn phụng phịu, cảm thấy cực kỳ không vui đối với việc nàng có thể lập gia đình trong đầu.
“Nếu ngươi là chính nhân quân tử, tối hôm qua không nên dính vào.” Nàng lấy tay quạt khuôn mặt nóng lên, quay đầu không dám nhìn hắn nữa.
“Tối hôm qua ngươi bị hạ xuân dược, nếu không phải có thể được thỏa mãn đầy đủ, sẽ tìm nam nhân khác gi¬ao hoan. Ngươi nên cảm thấy may mắn người đến với ngươi tối qua là ta, nếu không ngươi sớm không biết cùng bao nhiêu người tằng tịu với nhau.” Hắn nhìn khuôn mặt đột nhiên trắng xanh của nàng, ngữ khí lại hòa hoãn chưa từng có. "Theo ta, coi như ngươi vận khí tốt. Nói đi! Muốn điều kiện như thế nào, ngươi mới đáp ứng theo ta?”
Thác Bạt Tư Công cầm khuôn mặt muốn né tránh của nàng, khóa lại ánh mắt của nàng.
“Ta không muốn lập gia đình.” Tống Ẩn Nhi nói.
“Vậy ngươi hãy theo ở bên cạnh ta.” Hắn cũng không muốn nàng trở thành chính thất của hắn, bởi vì tánh mạng chính thất của hắn thuộc về cả bộ lạc Thác Bạt.
“Ta làm sao mà biết ngươi có thể sau khi chán ghét ta, lại bán ta?” Nàng hoài nghi liếc nhìn hắn một cái.
“Ta không biết. Nếu ta chỉ có một miếng cơm, cũng sẽ để cho ngươi ăn trước.” Thác Bạt Tư Công nghiêm nghị nói.
Tống Ẩn Nhi cúi đầu, im lặng không nói, chóp mũi đột nhiên cảm thấy đau xót.
Một nam nhân bất quá là quen biết một đêm, so với người nhà của nàng còn quý trọng nàng hơn, lão thiên gia cho nàng trận kỳ ngộ này đến tột cùng là phúc là họa?
Nhưng... Chấp nhất trong mắt của hắn, quả thật khiến cho nàng dao động, mà nàng cũng có thể cảm giác nam nhân này quyết tâm sẽ không dễ dàng từ bỏ nàng. Không bằng tương kế tựu kế như vậy đi!
Tống Ẩn Nhi hít một hơi thật sâu, quyết định thuận theo lòng mình. Nam nhân này ở dưới tình huống tối hôm qua cũng chưa từng thương tổn nàng, nàng còn có gì phải sợ?
“Thành thật nói cho ngươi biết, lão nương vốn là muốn trốn hôn, ai biết trốn hôn không thành, lại đụng ngươi.. ” Nàng bình tĩnh nhìn mắt của hắn, quyết định thẳng thắn tất cả. "Ngươi muốn ta phải làm được một chuyện — mẹ ta thân mình không tốt, nhưng phương thuốc của nàng chỉ có thể lấy được từ chỗ cha ta, ngươi nếu như có thể từ chỗ cha ta lấy được phương thuốc kia, ta liền theo ngươi.”
“Vậy thì dễ dàng.” Thác Bạt Tư Công vừa nghe, khóe môi liền giơ lên.
Tống Ẩn Nhi ngắm hắn một cái, cũng không cảm thấy có cái gì dễ dàng.
Cha nàng là tính đem nàng gả cho bộ lạc Thác Bạt giàu có hơn người ở Tây Hạ! Nếu người muốn lấy nàng là thủ lĩnh của hắn, nàng xem hắn làm sao xử lý!
“Nhà ngươi đi hướng nào?” Hắn vội vã muốn mang nàng trở về.
“Ngươi trở lại trên đường vừa rồi, đi phía trước đi thẳng quẹo ở trước cửa Chu Tước, lại từ đầu phố Kim Lương đi thẳng, sẽ nhìn đến ‘Hiệu thuốc bắc Tống Ký’, đó là nhà của ta.”
“Hiệu thuốc bắc Tống Ký...” Cổ họng Thác Bạt Tư Công giống như bị người bóp chặt.
Sao nàng lại là nữ tử Tống gia kia?
Nữ tử Tống gia kia cùng ngày sinh tháng đẻ với cô gái nhỏ mười năm trước hắn gặp được là giờ lành cực dương, là số ít người có thể vì hắn sinh hạ đứa nhỏ. Trên thực tế, nữ tử có ngày sinh như vậy, bọn họ ở Trung Nguyên chỉ tìm được ba người.
Mà ba nữ tử ngày sinh tháng đẻ đều là loại giờ lành, không chỉ trở thành thê tử của hắn, đồng thời cũng sẽ là lựa chọn thứ nhất bị bộ lạc Thác Bạt đưa lên tế đàn cúng ma quỷ nếu có tai họa giáng xuống.
“Ngươi cũng biết ‘Hiệu thuốc bắc Tống Ký’? Nguyên lai gian cửa hàng này nổi tiếng như vậy.” Tống Ẩn Nhi nhìn thần thái kinh ngạc của hắn, khóe miệng tự bĩu môi một cái. "Đáng tiếc cha ta không có bản lĩnh, cả ngày chỉ biết ăn, sản nghiệp tổ tiên một khoản, một khoản bán đi...”
“Ngươi là nữ nhi thứ của Tống Vạn Lợi, sinh ra ở tháng Bính Đinh, ngày Bính Đinh giờ Bính Đinh đúng không?” Sắc mặt Thác Bạt Tư Công trầm ngưng nhìn nàng chằm chằm, chỉ mong là hắn nghĩ sai rồi.
“Làm sao ngươi biết?” Tống Ẩn Nhi kinh ngạc nhìn hắn, một trận nổi da gà bỗng dưng xuất hiện phía sau lưng của nàng. "Gặp quỷ! Hay là... Ngươi... Ngươi chính là thủ lĩnh bộ lạc Thác Bạt Tây Hạ muốn mua ta?!”
Khuôn mặt kiên cường của Thác Bạt Tư Công che một tầng băng lạnh, đôi môi nhếch lên gật đầu.
Hắn không muốn đẩy nữ tử này ra, càng không muốn nàng trở thành thê tử của hắn; nhưng tất cả huyết thống trong cơ thể đến từ mẫu thân của hắn, đều là việc không thể thay đổi.
Tống Ẩn Nhi nhìn thần sắc xanh mét của hắn, một trận sợ hãi chui vào trong lòng của nàng.
Đều do nàng vừa rồi bị ma quỷ ám ảnh, ngay cả bối cảnh của hắn đều quên hỏi rõ ràng, liền xúc động đáp ứng đem mình hứa cho hắn, làm cho tới bây giờ thành kết cục không có đường lui thối lui.
Nam nhân này biết nàng muốn trốn hôn, biết nàng lo lắng cho nương nàng — nàng còn có thể làm sao?
“Ngươi thả ta đi!” Tống Ẩn Nhi bật thốt lên nói: “Ta cũng không muốn gả cho nam nhân ba vợ bốn nàng hầu...”
“Ta cũng không muốn cưới ngươi...” Làm chính thất.
“Ngươi không muốn cưới ta, mới vừa rồi vì sao còn nói muốn mua ta với cha ta? Nếu không ngươi chỉ muốn mua ta làm thiếp?” Nàng nắm chặt nắm tay, cảm giác giống bị hắn quăng một cái tát.
“Câm miệng!” Thác Bạt Tư Công đột nhiên ôm chặt nàng, lực đạo to đến làm cho hai người đều không thở nổi.
Mặt Tống Ẩn Nhi dán ở trước ngực của hắn, cảm nhận hô hấp mang hương khí từ túi hương trong vạt áo hắn truyền lại, trái tim của nàng thùng thùng thùng kinh hoàng.
Nàng không hiểu nam nhân này đang suy nghĩ gì, nhưng nàng biết mình đã dần dần quen cảm giác bị hắn ôm chặt.
Này thật sự... Không ổn!
“Ta trước đưa ngươi hồi phủ, ngày mai rồi đến quý phủ chính thức cầu hôn, ngươi đừng muốn chạy trốn, bởi vì không có người nào là ta không tìm thấy.” Môi của hắn dán ở giữa tóc nàng, ngữ điệu như ra lệnh không cho người hoài nghi.
Tống Ẩn Nhi ngẩng cằm, lớn tiếng nói: “Ngươi biết rõ ta một chút cũng không muốn gả cho ngươi làm vợ!”
“Sợ là mọi chuyện đều không phải do ngươi.”
Thác Bạt Tư Công cúi đầu hôn môi của nàng, hôn đến lúc nàng thở không nổi, hắn ngẩng đầu, giơ roi ngựa lên, lại giục ngựa lao vụt lên phía trước.
Chính là lần này, trong tròng mắt đen ác quỷ của hắn hiện lên hào quang phẫn nộ, chỗ ngựa nhanh chạy qua, toàn bộ động vật bất an tru tréo ra tiếng.
Mà Tống Ẩn Nhi không cảm kích cuộn lại trước người hắn, chỉ cảm thấy gió lạnh đến xương, đông lạnh nàng khiến nàng chỉ phải càng thêm tiến sát trong ngực của hắn, cố gắng tự hỏi phương thức gì có thể làm cho nàng thay đổi vận mệnh...
Khi đưa Tống Ẩn Nhi trở lại ‘Hiệu thuốc bắc Tống Ký’, khiến cho người ta đưa đến sính lễ giá trị trăm lượng, cũng báo cho biết việc ngày mai bái phỏng, Thác Bạt Tư Công trở lại trong trạch viện riêng, xử lý công sự cả ngày.
Trên thực tế, đây mới chính là nguyên nhân lúc này hắn đi vào Trung Nguyên.
Hàng năm Đại Hoàng, Cẩu Kỷ đều được Trung Nguyên tranh mua, hắn cũng là muốn tự thân xuất mã, nhìn xem giá cả của các hiệu thuốc bắc, cùng với tình hình buôn bán dược liệu năm trước, cũng thuận tiện thị sát dân tình nơi đây một chút, đoán trước loại dược liệu khiến người ta tranh mua tiếp theo là gì, đồng thời chọn lựa đồ sứ cùng tơ lụa mà hoàng tộc Tây Hạ thích về Bộ Lạc, làm tiếp một vụ mua bán tốt khác.
Vì để thuận tiện hành tẩu ở Trung Nguyên, hắn thậm chí đặc biệt hướng Hoàng thượng lấy được đặc quyền, để cho người Bộ Lạc Thác Bạt cùng nam nhân Tây Hạ để cùng một kiểu tóc (cho giống Trung Nguyên, đỡ bị thấy á)
Lần này, hắn an bài một con đường tắt vận chuyển hàng hóa, khiến cho vật liệu hai nơi có thể đến nhanh hơn, tự mình dẫn theo tiêu sư và hàng hóa đi một chuyến.
Không nghĩ tới, đồ Trung Nguyên còn chưa có quay về Tây Hạ, hắn lại tìm được Tống Ẩn Nhi trước.
Cả một ngày, Thác Bạt Tư Công đem mấy thương nhân dược liệu lớn tụ tập cùng một chỗ, để cho bọn họ đấu giá lẫn nhau, cũng nhìn xem ai có thể đưa ra điều kiện tốt nhất.
“Thủ lĩnh, vụ buôn bán muối xin ngài gi¬ao cho tiểu điếm đến buôn bán...”
“Cẩu Kỷ, Đại Hoàng của nhà Thác Bạt, chất lượng xuất sắc như thế, nếu có thể hợp tác với Hồ gia chúng ta, xác định vững chắc có thể làm cho thanh danh nhà Thác Bạt càng thêm lan xa...”
“Ta không muốn lãng phí thời gi¬an nghe các ngươi nói những lời nhảm nhí này. Ta ở đất Thục nhìn trúng ruộng muối, các ngươi nếu có chút biện pháp liền thay ta lấy được, nếu không còn cách nào khác toàn bộ liền cút ngay.” Thác Bạt Tư Công dùng ánh mắt lạnh lùng xem qua mỗi một khuôn mặt muốn cầu cạnh hắn, “Còn có, ta bất kể quá trình chế tác hoàn tán cao đan của hiệu thuốc bắc có bao nhiêu thần bí, ta là muốn phái người đi coi các ngươi, xem các ngươi có cam đoan đem dược liệu ta bán cho các ngươi bào chế ra dược liệu có hiệu quả tốt nhất hay không, nếu không đáp ứng, tất cả đều không bàn nữa.”
“Thủ lĩnh, điều kiện như vậy, chúng ta nào có thể đáp ứng?”
“Thủ lĩnh, chúng ta là hiệu thuốc trăm năm, phương pháp luyện chế dược liệu thật sự không thể nói cho người ngoài...”
Trong khoảng thời gi¬an ngắn, trong thính đường tiếng của nhiều người hỗn độn, náo loạn rừng rực cơ hồ xốc nóc nhà.
“Ngày mai trước giữa trưa, nếu người không thể cho ta câu trả lời thuyết phục, các ngươi cũng không cần đến nữa.” Thác Bạt Tư Công nhìn Tống Luân một cái.
“Thủ lĩnh cho tất cả các ngươi đều lui ra.” Tống Luân hé ra khuôn mặt hung thần ác sát, mới tiến lên vài bước, mọi người liền sợ tới mức lập tức giải tán.
Thác Bạt Tư Công được thanh tĩnh, xoay người đến giữa vườn nhỏ phía sau sân, hít một hơi thật dài không khí ban đêm, nhưng ánh mắt lại nhíu chặt.
Thân là thủ lĩnh Thác Bạt tộc, hắn muốn dạng nữ tử gì mà không thể? Bất quá thân là thủ lĩnh Thác Bạt tộc, điều lớn nhất là hắn không có biện pháp lưu lại chính thất của mình.
Mẹ của hắn là huyết mạch cuối cùng còn lại của Ma tộc núi sâu. Năm đó, nàng tuyệt sắc che giấu tung tích, gả cho thủ lĩnh Bộ Lạc Thác Bạt làm thiếp, nàng đem trọn Bộ Lạc dẫn dắt tới sự giàu có; Bộ Lạc nhưng cũng bởi vì nàng mà có chuyện mê tín bói toán, cùng với tập tục dùng chính thất của thủ lĩnh và trưởng lão hiến tế.
Mẹ của hắn đối với chuyện lấy người làm vật hiến tế, không hề áy náy, bởi vì nàng trừ bỏ tình yêu đối với cha hắn, tất cả cảm xúc đều là giả bộ; mà tất cả chân tướng này, chỉ có một nửa huyết mạch của nàng trong hắn cảm kích, mỗi khi ra tay cứu người, nhân tính trong cơ thể sẽ biến mất một phần, mà chiếc túi hương bạc rỗng mẹ hắn đeo trên người cho hắn cũng sẽ tuỳ theo đó mà mất đi hương khí.
Mà khi túi hương hoàn toàn không còn hương vị, cũng chính là lúc hắn mất đi nhân tính.
Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, nhân tính trong cơ thể hắn luôn làm cho hắn không thể thấy chết mà không cứu được; cố tình hắn cứu càng nhiều người, hắn đối với cái chết lại càng hờ hững. Giống như lần này đi qua một chỗ rừng rậm ở Trung Nguyên ngoài ý muốn lọt vào tập kích của bọn cướp, hắn giết hơn mười người, ngay cả mắt cũng không từng chớp.
Thác Bạt Tư Công vừa nghĩ kỹ chút, ngực liền hiện lên một trận đau nhức, nhưng hắn vẫn mặt không chút thay đổi như cũ, như là thờ ơ lạnh nhạt nhân tính cùng ma tính gi¬ao chiến trong cơ thể.
Giao chiến như vậy, còn phải liên tục đến một thế hệ sao?
Hắn không muốn cưới vợ, bởi vì không hy vọng máu ma tính trong cơ thể truyền cho đời sau.
Nhưng, hắn cũng không thể vô hậu. Bởi vì mẫu thân hắn vì bảo vệ huyết mạch Ma tộc, dùng tính mạng của nảng hạ Huyết Chú tử vong với trưởng lão Bộ Lạc, nếu cuộc đời này của hắn vô hậu, trưởng lão Bộ Lạc sẽ lấy cái chết buộc hắn cưới vợ.
Vì thế, sau khi hai gã trưởng lão Bộ Lạc lấy cái chết yêu cầu hắn thành thân, hắn bất đắc dĩ để cho người ta bói toán ngày sinh tháng đẻ mà thê tử nên có, để cho các trưởng lão tìm kiếm thê tử khắp nơi.
Cố tình Tống Ẩn Nhi lại là một trong số đó.
Thác Bạt Tư Công mãnh liệt đập xuống ngực, hy vọng có thể ức chế đau đớn bên trong.
Lo lắng cái gì đây? Tống Ẩn Nhi cũng chỉ là một nữ tử tầm thường thôi, hắn thân là tộc trưởng Thác Bạt, muốn dạng nữ tử gì mà không được?
Không, nàng khác với nữ tử khác, nàng là thật sự quan tâm hắn.
Tiếng chuông...
Xa xa truyền đến thanh âm canh hai, Thác Bạt Tư Công cảm thấy một cỗ buồn ngủ đang dần dần đánh lên
Hai mắt hắn nhắm lại, ma tính trong cơ thể thừa cơ hóa thành một đạo sương dày chậm rãi từ trong cơ thể tràn ra, rục rịch vây quanh toàn thân của hắn.
“Tránh ra!” Thác Bạt Tư Công xoay quyền về phía bàn, dùng đau đớn đến làm cho mình thanh tỉnh.
Sương dày vẫn chưa tan đi, nhưng trở thành một vòng màu xám thản nhiên bao quanh thân của hắn, mùi của túi hương dưới vạt áo hắn thì tại nháy mắt trở nên nhẹ sắp không thể ngửi thấy.
Thác Bạt Tư Công bóp chặt đùi, hiểu rõ mình đang đứng ở trong một loại trạng thái sắp bị đánh bại.
Sau khi cứu tiểu nam tử kia ở Trung Nguyên, hắn hao tổn đi nhiều năng lượng lắm, đã muốn càng ngày càng thân bất do kỷ. Khi tinh thần tốt, hắn có thể không đếm xỉa đến ma tính kêu gào trong cơ thể; nhưng, một khi thân thể của hắn quá mức mỏi mệt, hoặc là đến địa phương âm khí quá nặng, hắn liền không thể khống chế chính mình.
May mắn, hắn còn có Tống Ẩn Nhi, nàng còn có thể nhắc nhở hỉ nộ ái ố của hắn - thân là người.
Hắn thích bộ dạng nàng lớn tiếng cãi lại, thích tinh thần đủ để chống lại hắn của nàng, nữ nhân là năng lượng tốt đẹp mà ma tính trong cơ thể của hắn muốn giữ lấy, cũng là nữ tử lương thiện mà hắn muốn.
“Thủ lĩnh.” Tống Luân đứng ở ngoài cửa kêu.
“Có chuyện nói mau.” Thác Bạt Tư Công nghiêm mặt trả lời.
“Thám tử mai phục ở Tống gia truyền đến tin tức, Tống cô nương thừa dịp đêm đen mang theo nương nàng đào tẩu.” Tống Luân nói.
Nàng lại dám đào tẩu!
Sắc mặt Thác Bạt Tư Công trầm xuống, dung nhan như sắt tạo hiện lên một tầng hàn băng.
Hắn còn tưởng rằng nàng đã biết nàng là người của hắn, cho dù trong lòng hắn chưa kịp vì nàng mà gi¬ao chiến với trời, nhưng nàng chính là không nên rời xa hắn!
Màu đồng tử mắt của Thác Bạt Tư Công chuyển đậm, sâu sắc đến giống như ánh sáng sắc bén mà chỉ có mắt của dã thú ban đêm mới có thể xuất hiện.
Hắn cần gì giao chiến với trời? Hắn quản nhiều như vậy làm cái gì? Tất cả chỉ đơn giản là hắn muốn nàng!