Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 107: 107: Chương 91





Ninh Tri nhớ rõ tại hiện trường vụ cháy của khách sạn, cả hai chân của cậu bé đều khỏe mạnh, lúc đó dù chạy nhanh hay đứng lên ngồi xuống cũng không có gì bất thường.
Nhưng bây giờ, cô nhìn người đàn ông phía trước đang kéo cậu bé đi, miệng còn chửi bới cậu bé, chân trái của cậu bé không được bình thường, như thể là đang bị què.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Chỉ mới hơn một năm, cậu bé ấy không chỉ trở nên gầy gò, nhỏ bé mà ngay cả đôi chân cũng tập tễnh luôn sao
Ninh Tri nhíu mày, trong lòng cô cứ cảm thấy không thoải mái.
"Chúng ta trở về đi." Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, muốn đưa anh trở lại nhà hàng.
Cô quay đầu lại, thoáng nhìn thấy trên đầu Lục Tuyệt xuất hiện đầy những đám mây đen nhỏ xèn xẹt tia chớp, từng đám mây cứ thể hiện lên không ngừng, ánh
mắt anh cũng nhìn chằm chằm vào chân trái đang tập tễnh của cậu bé.
Anh tức giận vì đôi chân không lành lặn của cậu bé.
Không biết là bởi vì họ đều mắc chứng tự kỷ, hay là bởi vì Lục Tuyệt nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên người đứa nhỏ, Ninh Tri phát hiện thái độ của Lục Tuyệt đối với đứa nhỏ này hoàn toàn khác hẳn so với những người xa lạ.
Ninh Tri đưa Lục Tuyệt trở lại nhà hàng, Phương Du Chúc liền hỏi Ninh Tri những chuyện vừa rồi đã xảy ra với vẻ mặt tò mò, còn than thở rằng cậu bé thật đáng thương, gặp ba mẹ không đáng tin cậy.
Cô rất ghét người lớn chỉ biết đánh con để trút giận mà không biết cách giáo dục con cái.
Mọi sự chú ý của Ninh Tri đều đổ dồn vào Lục Tuyệt bên cạnh, trên đỉnh đầu của anh tích tụ rất nhiều mây đen nhỏ xèn xét tia chớp, cứ như thế sắp có một trận bão táp lớn kéo đến.
Anh đang rất tức giận.
Tới khi quay lại nhà hàng, tia sét trên đầu Lục Tuyệt vẫn chưa biến mất, Ninh Tri biết rằng anh rất quan tâm đến cậu bé.
Ninh Tri tìm người vệ sĩ đã làm việc cho cô trước đây, nhờ anh ta điều tra về cậu bé đó.
...
Những ngày tiếp theo, thời tiết dần chuyển lạnh, Lục Tuyệt không có thời gian nghĩ tới chuyện khác nữa, bởi vì Tri Tri bị bệnh rồi.
Buổi sáng khi tỉnh dậy Ninh Tri thấy mình đau đầu, hơn nữa giọng nói cũng khàn đặc, cô liền nhận ra bản thân đang bị cảm, phát sốt rồi.
Lục Tuyệt cũng không phải kẻ ngốc, nghe giọng nói của Ninh Tri trở nên kỳ lạ, anh hơi hốt hoảng.
"Đừng lo lắng, em chỉ bị cảm thôi, tránh xa em một chút, nếu không em sẽ lây bệnh cho anh đấy." Ninh Tri đẩy đầu Lục Tuyệt ra.
Lục Tuyệt không để ý tới việc anh có bị cô lây bệnh hay không.

Khi nghe tin Ninh Tri bị bệnh, trong đôi mắt đen của anh hiện lên vẻ hoảng sợ, thậm chí còn không thèm xỏ giày vào, anh bước chân trần xuống đất, tìm điện thoại di động: "Gọi cho bác sĩ Kim."
"Gần đây bác sĩ Kim có việc đột xuất phải làm nên đã đi ra nước ngoài rồi.

Em đã kêu tài xế chuẩn bị xe, lát sẽ tự đến bệnh viện.


Anh tranh thủ thay quần áo đi rồi còn đi làm." Biết mình bị bệnh, Ninh Tri lại bình tĩnh thản nhiên vô cùng.
Lục Tuyệt mặc bộ đồ ngủ có nền xanh lam và hoa to màu đỏ, trên trán có vài sợi tóc lòa xòa, anh nhanh chóng lắc đầu, gương mặt ngây ngô khẽ lắc nhẹ: "Anh không đi làm."
Tri Tri bị bệnh rồi, anh phải liên tục ở bên cạnh và chăm sóc cô, anh không thể rời đi được.
Anh đã hứa với ông nội rồi, nhất định anh sẽ chăm sóc Tri Tri thật tốt.
Nói xong, Lục Tuyệt đi tới bên cạnh Ninh Tri, vươn tay định bế cô lên: "Đưa Tri Tri đến bệnh viện."
Ninh Tri bất ngờ bị Lục Tuyệt bế ngang lên, nằm gọng trong vòng tay ấm áp của anh.

Đầu cô đập vào lồng ngực rộng lớn của anh làm cho cô càng thêm choáng váng: "Anh không đi làm, có phải muốn đi cùng em không?"
Lục Tuyệt gật mạnh đầu: "Nhất định, nhất định anh phải đi cùng em."
Tri Tri bị bệnh rồi, nhất định cô cần cần người chăm sóc.

Giống như lúc anh bị bệnh vậy, Tri Tri cũng ở bên chăm sóc anh.
"Nếu anh không đi làm thì phải xin nghỉ phép." Ninh Tri dạy anh: "Anh phải báo cho tất cả những người trong đội, anh là người của đội, tự nhiên không đi làm
mà không có lý do hay thông báo cho ai biết, họ sẽ lo lắng."
Cô đang dạy anh về cách cư xử ngoài xã hội.
Lục Tuyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Không có số điện thoại."
Trong danh bạ điện thoại Lục Tuyệt chỉ có số của mẹ Lục ba Lục, và Ninh Tri.
"Anh đặt em xuống đi, để em đi lấy điện thoại." Ninh Tri bị ép dựa vào lồng ngực của Lục Tuyệt, đầu óc liền cảm thấy choáng váng.
Lục Tuyệt không muốn buông cô ra, anh càng ngày càng xảo quyệt hơn rồi, anh ôm Ninh Tri rồi khẽ củi người xuống, ra hiệu cho Ninh Tri lấy điện thoại bên cạnh gối.
Ninh Tri biết mình không làm gì được anh, chỉ có thể với lấy điện thoại di động: "Anh không sợ bị em lây bệnh sao? Nếu bị nhiễm vi rút cảm, anh cũng sẽ bị bệnh."
Lục Tuyệt không quan tâm anh có bị bệnh hay không, anh chỉ biết làm một việc duy nhất là ôm Tri Tri.
Ninh Tri yếu ớt nhếch miệng cười một cái, thật đúng là một cậu nhóc ngốc nghếch mà.

Cô bấm số của Ngụy Tinh, sau khi điện thoại được kết nối, cô đưa điện thoại lên tai Lục Tuyệt, ra hiệu cho anh trả lời.
"Chào buổi sáng cô Ninh, cô gọi tôi có chuyện gì à?" Đầu dây điện thoại bên kia, Ngụy Tinh hơi kinh ngạc khi thấy Ninh Tri đột nhiên gọi cho mình.
"Tôi xin nghỉ phép." Giọng nói trầm khàn của Lục Tuyệt vang lên.
"Cậu chủ Lục Tuyệt?" Ngụy Tinh lập tức nhận ra giọng nói của Lục Tuyệt: "Cậu chủ Lục Tuyệt, cậu muốn xin nghỉ phép sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Lục Tuyệt mím chặt môi, nghiêm mặt nói với Ngụy Tinh "Tri Tri bệnh, tôi phải chăm sóc cho cô ấy."
Ngụy Tinh ngẩn người sửng sốt: "Được rồi, cậu chủ Lục Tuyệt, tôi sẽ xin nghỉ phép giúp cậu."

Hiện giờ cậu chủ Lục Tuyệt đã thực sự tiến bộ hơn trước rất nhiều rồi, thậm chí anh còn học cách nghỉ làm để chăm sóc vợ nữa
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tuyệt liền bế Ninh Tri đi vào phòng tắm.
"Em tự làm là được rồi." Ninh Tri vội vàng từ chối, cô chỉ bị cảm thường thôi, không đến mức như vậy.
"Tri Tri bị ốm, không thể mệt mỏi." Lục Tuyệt sải bước đi vào, đặt Ninh Tri ngay chỗ bồn rửa tay.
Thấy Lục Tuyệt thân mật bóp kem đánh răng cho cô, hơn nữa còn muốn giúp cô đánh răng, Ninh Tri càng thấy choáng váng đầu óc.
"Tri Tri bị bệnh, không thể mệt mỏi."
"Anh đi ra ngoài đi, em phải đi vệ sinh."
"Tri Tri bị bệnh, không thể."
Ninh Tri cắn vào cằm Lục Tuyệt một cái, cô tức giận nói: "Em bị bệnh, nhưng anh không thể thay em đi vệ sinh được!"
Lục Tuyệt nhìn vào trong gương, thấy Ninh Tri đang ngồi trên bồn rửa mặt, mái tóc dài đen mượt xõa xuống sau lưng, lọt trong vòng tay anh, tức giận cắn chặt anh một cái.

Lồng ngực của anh dường như bị một con quái vật nhỏ đập mạnh vào, khiến ngực anh tê dại.
Cảm giác này vừa kỳ lạ vừa lạ lẫm, nhưng anh lại rất thích nó.
Ngay sau đó, một mặt trời nhỏ xuất hiện trong ô hiển thị trên đầu Lục Tuyệt.
Cằm của Lục Tuyệt bị cắn, hắn lại dấu răng nông của Ninh Tri.

Đôi mắt đen láy của anh sáng ngời, như một chú chó con được chủ nhân trêu đùa đến vui vẻ, cúi đầu tìm cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Tri để hôn lại.
Ninh Tri nhanh chóng vươn tay che môi anh lại: "Em đang bị bệnh, không thể hôn được."
"Không sợ bị bệnh anh, không sợ." Đôi mắt Lục Tuyệt ươn ướt, thân hình cao lớn dựa vào bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn Ninh Tri.
Chân của Ninh Tri không đi giày, cô bị Lục Tuyệt chọc giận đến mức phải bật cười, cô dùng chân trần đá nhẹ vào đùi anh: "Anh không sợ nhưng em sợ." Sợ anh bị bệnh.
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, trong lòng có chút thất vọng, anh nhận ra sự thật, Tri Tri bị bệnh rồi, không cho hôn.
Lúc sau, Ninh Tri rửa mặt và thay quần áo xong xuôi.
Ning Tri bị Lục Tuyệt bế xuống lầu, Lục Tuyệt cố chấp tin rằng cô đang bị bệnh, không thể để cơ thể mệt mỏi.
Cô yếu ớt nép vào vòng tay anh, đối diện với ánh mắt len lén liếc nhìn của người giúp việc, cô nhắm mắt giả vờ như đã chết rồi.
"Chuyện này...!là sao vậy?" Mẹ Lục vừa cầm bình hoa mới cắm từ phòng ăn đi đến, đúng lúc nhìn thấy con trai bà ở phòng khách bế con dâu đi ra ngoài.
"Mẹ." Khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Ninh Tri càng đỏ hơn khi đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mẹ Lục: "Con bị cảm, Lục Tuyệt đang chuẩn bị đi cùng con đến bệnh viện."
Cô len lén đẩy Lục Tuyệt một cái, nhưng anh lại cúi đầu xuống ngơ ngác chớp mắt, không hề nhận được ám chỉ của cô.
"Bị cảm sao? Có nghiêm trọng không con?" Mẹ Lục cũng lo lắng.

"Con chỉ hơi chóng mặt chút thôi."
"Con bị sốt à?" Mẹ Lục tinh ý thấy mặt Ninh Tri đỏ bừng, như phát sốt.
Ninh Tri gật đầu nhẹ.
Mẹ Lục nhanh chóng đặt bình hoa xuống bàn trà, bà bước tới kiểm tra nhiệt độ trên trán Ninh Tri: "Hơi nóng một chút.

Tiểu Tuyệt, con mau đưa Tiểu Tri đến bệnh viện đi."
Lục Tuyệt nghiêm túc gật đầu, sau đó bế Ninh Tri xoay người bước ra ngoài.
Mẹ Lục đứng đó, ánh mắt xúc động nhìn cảnh con trai đã biết chăm con dâu ốm rồi.
Mẹ Lục không thể kìm được, bà khẽ lấy điện thoại di động ra chụp tấm ảnh con trai rồi đăng lên vòng bạn bè: Hôm nay con dâu bệnh phát sốt, con trai đưa vợ đi bệnh viện.
Mới đăng bài được mấy giây, phía dưới đã lục tục xuất hiện lượt like rồi.
Ba Lục đang đi công tác, nhưng ông lại là người đầu tiên nhấn like.
Lục Thâm Viễn cũng like rồi bình luận: Em trai của con càng ngày càng hiểu chuyện hơn rồi.
Lâm Điềm Điềm cũng nhấn like.

Ban đầu khi thấy Ninh Tri bị bệnh, cô ta còn rất vui vẻ, muốn để lại bình luận.

Nhưng lúc sau cô ta nhìn thấy trong bức ảnh, ngoại trừ bóng lưng cao lớn của Lục Tuyệt ra thì còn cả đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn đang đung đưa giữa không trung của Ninh Tri.
Rõ ràng là Ninh Tri được Lục Tuyệt bế.
Lâm Điềm Điềm nhìn mà ganh ghét, chỉ có kẻ ngu ngốc như Lục Tuyệt mới coi Ninh Tri như bảo bối thôi.

Rồi cả mẹ Lục có mắt như mù nữa, vẫn vui vẻ đứng nhìn con trai mình đối xử tốt với Ninh Tri.
Bọn họ không biết rằng sau này Ninh Tri sẽ rời khỏi nhà họ Lục, Lục Tuyệt bị bệnh phải nằm liệt giường, nhưng Ninh Tri lại vui vẻ vui đùa với những người đàn ông khác.
...
Lúc đến bệnh viện, Ninh Tri sốt càng cao hơn, sau khi bác sĩ chẩn đoán xong liền truyền nước cho cô ngay lập tức.
Lục Tuyệt mãi ở bên cô không rời, anh ngồi bên cạnh nhìn mũi kim đâm vào mu bàn tay trắng như tuyết của Ninh Tri.

Ánh mắt anh đầy hoảng sợ và đau lòng, anh cúi đầu, thôi thổi cho cô.
Ninh Tri khẽ mỉm cười, bản thân anh không cảm giác được đau đớn, nhưng lại đang lo lắng cô sẽ đau.
Lục Tuyệt mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng, đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm Ninh Tri, có lúc lại ngẩng đầu nhìn từng giọt nước nhỏ xuống, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ngay cả mấy cô y ở gần đó nhìn thấy cảnh này cũng thấy ghen tị ngưỡng mộ, đây được gọi là bạn trai nhà người ta sao? Vừa đẹp trai mà lại vừa biết quan tâm lo lắng.
"Tri Tri có đau hay không."
"Tri Tri có muốn uống nước hay không."
"Tri Tri có thể dựa vào anh ngủ."

Anh chàng ngốc nghếch hóa thành anh chàng lắm lời, trong mắt của anh giờ chỉ có duy nhất Ninh Tri.
Ninh Tri không nhịn lòng được, dùng tay còn lại véo mặt của anh: "Đừng lo lắng, em không sao đâu, anh chỉ cần ôm chặt em là được."
Có thể đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô bị bệnh, cho nên Lục Tuyệt rất lo lắng cho cô.

Ninh Tri có thể cảm nhận được sự hoảng sợ này của anh.
Lục Tuyệt gật đầu, đưa bàn tay to lớn và nhẹ nhàng ôm eo Ninh Tri.

Anh bình tĩnh nhìn Ninh Tri một chút, lúc sau lại ngẩng lên xem bình nước đã nhỏ giọt xong chưa.
Khi bình nước chảy hết thì Tri Tri sẽ ổn thôi.
...
Lúc hai người từ bệnh viện trở về nhà họ Lục thì đã là giữa trưa.
Ninh Tri uống thuốc xong, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đầu óc cô choáng váng nằm trên giường, vừa định chìm vào giấc ngủ thì một cảm giác ấm áp truyền đến, như có thứ gì đó chui vào chăn của cô.
Cô mở mắt ra, mới liếc nhìn một cái, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt đen ướt át trước mặt.
"Làm sao vậy?" Giọng mũi của Ninh Tri khàn đặc nhưng lại không hề khó nghe một chút nào, thậm chí còn mang theo chút vẻ lười biếng vì mệt mỏi.
Tay cô không cẩn thận vô tình chạm vào lồng ngực ấm áp, Ninh Tri bỗng sực tỉnh, cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô cúi đầu nhìn dưới chăn bông, chợt phát hiện Lục Tuyệt không hề mặc quần áo.
"Quần áo của anh đâu?" Ninh Tri kinh ngạc hỏi ngay lập tức.
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, vành tai dưới mái tóc ngắn hơi đỏ lên.

Anh nằm dưới lớp chăn, cơ thể kề sát Ninh Tri: "Đổ mồ hôi khỏi bệnh."
Đương nhiên Ninh Tri biết việc đổ mồ hôi sẽ khiến cơn sốt hạ xuống dễ dàng hơn, nhưng việc anh cởi quần áo ra thì có liên quan gì?
Nhiệt độ cơ thể của Lục Tuyệt tăng cao, lúc hai người kề sát nhau, người anh còn nóng hơn một người đang bị sốt như cô nữa.

Anh nói với giọng điệu thành khẩn xen lẫn chân thành tha thiết: "Cơ thể đủ nóng, Tri Tri mới có thể đổ được mồ hôi."
Ninh Tri: ...
"Anh học điều này ở đâu vậy?" Ai dạy anh dùng cơ thể mình làm nóng người cho cô, để cô đổ mồ hôi thế?
Lục Tuyệt rất thành thật, anh cầm điện thoại di động đặt ở bên cạnh, mở trang web kia cho cô xem rồi cẩn thận đưa cho cô.
Ninh Trị nhìn mấy dòng diễn tả cách mà nam chính khiến nữ chính giảm sốt.

Cô nhìn tới mức mặt nóng lên, vội vàng ném điện thoại sang một bên.
Ninh Trị vươn tay nhéo tai Lục Tuyệt một cái, khẽ cắn răng nghiến lợi, cô cảnh cáo anh: "Không được đọc mấy truyện giới hạn độ tuổi này đâu!".