Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 102: 102: Chương 86





Ăn tủy trong xương mới biết nó ngon.
Trong suốt ba ngày tiếp theo, ngày nào Lục Tuyệt cũng đun nước đường đỏ cho Ninh Tri.

Cũng không biết anh cho bao nhiêu đường nâu vào, Ninh Tri uống đến mức miệng ngọt kinh khủng, ngọt tới mức phát ngấy luôn rồi.
Hơn nữa Lục Tuyệt còn rất khôn ngoan, tới lúc Ninh Tri tỏ vẻ mình không cần uống nữa, anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương, còn cố ý để cô nhìn thấy ngón tay nóng đỏ của mình.
Khi Ninh Tri uống nước đường nấu xong, Lục Tuyệt sẽ háo hức đứng một bên, ánh mắt mong chờ nhìn cô.
Ý đồ rất rõ ràng, anh muốn nếm thử nước đường nâu trong miệng Ninh Tri.
Ninh Tri sẽ không từ chối, mỗi lần cô "mớm" cho anh, có thể bởi vì cảm giác mới mẻ, mặt trời nhỏ trên đầu Lục Tuyệt sẽ không ngừng ló rạng.
Sau bao nhiêu ngày, cô thu thập thêm 450 mặt trời nhỏ, cộng với 423 mặt trời trước đó, tổng cộng có 873 mặt trời nhỏ, đủ để cô hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.
...
Buổi tối, Lục Tuyệt đã tắm xong, trên người mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ, tùy tiện lau tóc vài cái.

Sau đó cầm khăn tắm đi vào phòng tắm, treo lên thanh treo đồ.
Anh bước nhanh ra ngoài, vui vẻ nói với Ninh Tri: "Tri Tri, nấu nước đường đỏ anh."
Anh định nấu nước đường nâu cho Tri Tri.
Mấy ngày nay nếm được vị siêu ngọt, Lục Tuyệt đã thích đến điên cuồng rồi, coi việc nấu nước đường cho Ninh Tri là nhiệm vụ số một, cho dù có phải trì hoãn thời gian ngủ đi chăng nữa, anh cũng không bận tâm chút nào.
Ninh Tri đang ngồi bên giường sợ hãi đến mức vội vàng vứt điện thoại, vươn tay túm lấy Lục Tuyệt đang chuẩn bị đi ra ngoài.
"Không được." Ninh Tri vội vàng ngăn lại.
Lục Tuyệt nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác ấm ức.
"Em đã khỏe rồi, bụng cũng không còn đau nữa." Sau khi uống nước đường nhiều ngày như vậy, cổ họng và miệng của cô cực kỳ ngấy.
Ninh Tri dỗ dành anh: "Để tháng sau đi, đến kỳ kinh tháng sau, anh lại tiếp tục nấu"
Lục Tuyệt chớp mắt, tháng sau sao?
Hiện giờ anh đã bắt đầu mong chờ đến ngày này tháng sau rồi, anh sẽ tiếp tục được nấu nước đường đỏ cho Tri Tri.
Màn đêm dần buông xuống, bốn bề yên tĩnh vô cùng.
Ninh Tri nghe thấy tiếng thở đều đều ở bên cạnh, liền biết Lục Tuyệt đã ngủ say rồi.
Ninh Tri gọi Bá Vương ra: "Tôi đã tích đủ mặt trời nhỏ rồi, 800 cái đúng không?"

Giọng nói sữa trẻ con của Bá Vương kích động đến mức không khỏi run lên: [Chủ nhân, tôi không muốn gọi cô là chủ nhân nữa, cho tôi gọi cô là daddy đi.] Chủ nhân của nó thật lợi hại, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã thu được 800 mặt trời nhỏ rồi!
Bá Vương nghĩ đến ngày hôm qua Phú Quý có được một viên kẹo bông gòn vàng liền chạy đến khoe với nó.

Lát nó về phải dùng 800 mặt trời nhỏ đập chết Phú Quý mới được.
Sau đó có thể cho Bạo Phú vay 100 mặt trời nhỏ, Bạo Phú vẫn chưa tìm được chủ nhân, ngày nào cũng đói bụng.

Bạo Phú hứa với nó rồi, chỉ cần tìm được chủ nhân, sau khi tích đức đủ sẽ đền đáp nó gấp đôi.
Bá Vương vui vẻ bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để tiêu thụ 800 mặt trời nhỏ này.
Ninh Tri: "Nếu lần sau cậu có thể giảm cho tôi một nửa số mặt trời nhỏ, tôi cũng có thể gọi cậu một tiếng daddy."
Bá Vương mấp máy miệng.

Nếu nó có cơ thể, nhất định nó sẽ uốn éo cơ thế núc ních của nó rồi dùng cái giọng sữa trẻ con nói: "Thôi tôi cứ gọi cô là chủ nhân đi vậy."
Ninh Tri hừ một tiếng, bất mãn đưa 800 mặt trời nhỏ cho Bá Vương.
Nhìn cái kho nhỏ nhoáng cái đã trống tuếch, cô đau đớn thấu da thấu thịt.

Vốn dĩ đang là một mảnh vàng rực rỡ, giờ chỉ còn lại 73 mặt trời nhỏ thôi.
Ninh Tri còn chưa kịp cảm khái, mới chớp mắt một cái, hai mắt cô đã tối sầm lại, khi mở ra lần nữa, xung quanh đã thay đổi.
Trước mắt là một con đường đầy xe cộ qua lại, Ninh Tri bỗng chốc rơi vào trạng thái mất phương hướng, cũng không biết đây là nơi nào.
Tất cả những gì cô biết là có thể Lục Tuyệt đang ở gần đây.
Ninh Tri hơi ngơ ngác, nhìn thấy ở không xa có một tấm biển, đang chuẩn bị đi đến xem thử thì đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy cuộc đối thoại của người qua đường.
"Hình như khách sạn Thế Bác xảy ra hỏa hoạn.

Tôi vừa mới xem vòng bạn bè, có không ít người ở hiện trường phát trực tiếp, còn có video và ảnh chụp lại nữa."
"Khách sạn mà anh nói là khách sạn trên đường Lâm Dung cách đây vài dãy nhà đúng không?"
"Đúng rồi, trước đây không lâu tôi từng ăn tối với gia đình ở đó.

Nơi đó giá cả hợp lý, đồ ăn ngon, bình thường có rất nhiều người thích ở nơi đó đặt bàn liên hoan."

"Tôi đi qua khách sạn đó nhiều lần rồi, trông có vẻ khá lâu đời, tôi còn chưa có cơ hội để vào."
"Khách sạn đó mở được vài thập niên rồi, hiện tại lửa ngày càng lớn hơn, cũng không biết lính cứu hỏa đã kịp đến chưa nữa?"
"Hy vọng rằng không có ai bị thương."
Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Ninh Tri chợt có dự cảm không lành.
Cô cảm thấy lần này mình xuyên ngược về năm Lục Tuyệt tốt nghiệp, hơn nữa có thể là ngày tổ chức tiệc tốt nghiệp của Lục Tuyệt.
Ninh Tri không có thời gian để suy nghĩ, cô chạy nhanh về khách sạn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy làn khói ở đằng xa.
Bởi vì hiện tại tất cả mọi người đều không nhìn thấy cô, cho nên Ninh Tri trực tiếp băng qua đường mà không cần đợi đèn giao thông.
Đã thế cô còn nhất nhất băng qua xe cộ, đám đông, thậm chí cả tòa nhà, cho nên chưa đầy năm phút, cô đã đến trước khách sạn, hô hấp bình ổn, không hề bị thở gấp tẹo nào.
Tại cửa khách sạn, hành khách liên tục chạy từ bên trong ra ngoài thoát thân, có người la hét, có người tóc tai bù xù, thậm chí có người đánh rơi cả giày, không ngừng lao ra, chạy trốn khỏi khách sạn.
Hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Lính cứu hỏa vẫn chưa đến, bên trong không ngừng bốc lên khói mù mịt.
Ninh Tri không chút do dự, trực tiếp đi ngược lại đám người, xuyên qua thân thể bọn họ, xông vào trong.
Cô biết Lục Tuyệt sẽ được cứu trong đám cháy này, nhưng nghĩ đến vết sẹo nhỏ để lại trên lưng dưới của anh, cho dù cô biết rằng anh sẽ không cảm thấy đau, nhưng Ninh Tri vẫn rất đau lòng.
Cô muốn biết làm thế nào mà Lục Tuyệt lại bị thương.

Lúc đối mặt với đám cháy bất ngờ này, rồi cả khung cảnh người người chạy trốn khắp nơi nữa, anh có sợ hay không.
Ninh Tri nhớ mẹ Lục từng nói lúc ấy Lục Tuyệt và những người khác đang ăn tối trên tầng bảy của khách sạn.
Thang máy trong khách sạn đã không còn dùng được nữa, cô chỉ có thể leo bộ lên trên.
Cô thấy người chen chúc, điên cuồng đi xuống cầu thang, lăn lộn leo trèo, lúc này ai cũng không còn quan tâm đến bản thân mình trông nhếch nhác ra sao nữa, chỉ nghĩ đến mạng sống.
Ninh Tri nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên bị đẩy xuống đất, có vài người đạp vào anh ta, nhưng không một ai giúp đỡ.
Ninh Tri vội vàng liếc mắt nhìn, mặc kệ mấy người kia, vội vàng chạy đi.

Đối với cô mà nói, không ai quan trọng hơn Lục Tuyệt cả.
Trên lầu truyền đến không ít tiếng la hét, gào thét chói tai, tiếng kêu cứu của người dân, thậm chí có cả tạp âm của đồ vật bị cháy.
Cả khách sạn ầm ĩ, lộn xộn.

Ninh Tri đang trong trạng thái tàng hình, cũng không cảm nhận được nhiệt độ và sóng nhiệt tăng nhanh xung quanh mình.
Bên cạnh là một đám người đang dùng khăn quấn quanh mặt, ôm đầu chạy trốn, Ninh Tri không chút sợ hãi trước làn khói, tiếp tục chạy lên lầu.
Lên tầng bốn, Ninh Tri nhìn thấy cả hành lang đều là lửa.
Cô tiếp tục chạy lên.
Tầng thứ năm.
Tầng thứ sáu.
Cuối cùng là tầng bảy.
Lửa đã cháy bùng, hành lang tấp nập người chạy thoát thân, một số là khách vừa từ trên cao xuống, một số là khách đang dùng bữa.
Ninh Tri thấy có rất nhiều gương mặt trẻ tuổi, có lẽ là những sinh viên mới tốt nghiệp đã ăn tối ở đây hôm nay.
Vẻ mặt hốt hoảng, lo lắng và sợ hãi, ai nấy đều chen nhau, hớt hải chạy thoát thân.
Ninh Tri vừa đi lên từ tầng 6.

Cô biết lửa bên dưới lớn cỡ nào, hiển nhiên những người xung quanh cảm nhận được sóng nhiệt từ bên dưới truyền đến nên hoảng sợ.
Ninh Tri cố gắng hết sức để tìm Lục Tuyệt trong đám đông, nhưng lại không thấy anh đâu cả.
Ngọn lửa ngày càng cháy lớn, càng ngày càng có nhiều người thoát ra ngoài.
Ninh Tri vội vàng tới các phòng bao để tìm Lục Tuyệt, chắc anh sẽ không chạy trốn theo mọi người.
Lúc đó Ninh Tri cũng không nghĩ rằng mình sẽ xuyên về ngày hôm nay.

Cô vô cùng hối hận vì không hỏi mẹ Lục xem Lục Tuyệt đi ăn ở phòng bao số mấy.
Cho dù bây giờ cô không có cảm giác, nhưng Ninh Tri cũng có thể biết ngọn lửa đang càng ngày càng lớn, cô phi thẳng qua ngọn lửa lao vào một căn phòng mà vẫn không phát hiện ra thứ gì.
Ninh Tri nhanh chóng tìm kiếm, cho đến khi cô đi đến phòng bao thứ ba từ dưới lên.

Trong làn khói mờ ảo, cô nhìn thấy Lục Tuyệt đang đứng ngây người ở đó.
Xung quanh nơi này không bị lửa bao vây, chỉ là khói đen không ngừng ùa tới.
"Lục Tuyệt." Ninh Tri vội vàng đi tới.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mà anh ngày đêm mong nhớ từ rất lâu.
Đôi mắt đen của Lục Tuyệt sáng lên.
Chị gái kỳ lạ tới rồi.
"Khách sạn cháy rồi, em đưa anh ra khỏi nơi này." Ninh Tri bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt yên lặng nhìn cô bằng một đôi mắt đẹp như hoa đào, chỉ nhìn cô.


Anh ngoan ngoãn gật đầu: "Cùng chị gái kỳ lạ đi."
Dù chị gái kỳ lạ đi đâu thì anh cũng sẽ đi theo.
Bây giờ Lục Tuyệt đã cao như khi trưởng thành, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, trên mặt anh vẫn mang chút trẻ con, mặc bộ quần áo thể dục màu đỏ, sải đôi chân dài cùng Ninh Tri chạy trốn.
Cơ thể hiện giờ của Ninh Tri không sợ bị bỏng, nhưng Lục Tuyệt khác cô.

Cô phải dẫn anh đi rất cẩn thận để tránh lửa xung quanh.
"Anh lấy tay áo che mũi đi." Ninh Tri lo anh hít vào quá nhiều khói đặc, chỉ có thể dùng cách đó miễn cưỡng tránh đi một chút.
Lục Tuyệt ngoan ngoãn đưa cánh tay chặn trước mũi mình, thậm chí anh còn muốn giúp Ninh Tri che mũi lại.
"Em không cần, anh tự lo cho mình là được."
Ninh Tri kéo anh tránh khỏi ngọn lửa, chạy nhanh về phía trước.

Nhưng đúng lúc này, không biết từ phòng nào truyền đến tiếng khóc của một đứa trẻ.
Ninh Tri định không để ý đến nó, bởi vì cô biết rằng sẽ không có ai chết trong trận hỏa hoạn này hết.

Nói cách khác, đứa trẻ sẽ được cứu.
Đột nhiên, Lục Tuyệt bên cạnh cô dừng lại.
Ninh Tri nghi hoặc quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Lục Tuyệt quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng khóc của đứa trẻ, anh mím môi, chậm rãi nói: "Đang khóc."
Đứa trẻ đang khóc.
Ninh Tri sửng sốt, vậu là Lục Tuyệt nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ? Anh muốn giúp đứa trẻ đó sao?
Ninh Tri đột nhiên phát hiện tâm địa mình còn rất tàn nhẫn, còn Lục Tuyệt thì lại có một trái tim ấm áp.
"Anh muốn cứu đứa nhỏ đó à?" Ninh Tri hỏi anh.
Lục Tuyệt gật đầu: "Cứu."
Ninh Tri kéo anh, nhanh chóng xoay người, nếu như anh muốn cứu, vậy thì cứu thôi!
Khi họ đi đến trước cửa phòng bao truyền ra tiếng khóc, Ninh Tri bảo Lục Tuyệt: "Anh mở cửa đi."
Lục Tuyệt trực tiếp mở cửa phòng.
Sóng nhiệt đánh úp lại, chỉ thấy một cậu bé đứng ở vòng tròn lớn trước bàn, hoang mang gào khóc, xung quanh cậu bé lan tràn lửa.
Ninh Tri chưa kịp phản ứng lại thì Lục Tuyệt bên cạnh đột nhiên như tự dưng thông suốt vậy, thân hình cao lớn lao về phía trước, chuẩn bị cứu đứa nhỏ.
Lúc này ở trên trần nhà, chiếc đèn chùm pha lê lung lay không chịu nổi nữa mà rơi xuống.
Ninh Tri hoảng sợ: "Lục Tuyệt!".