Đào Hôn Chỉ Nam

Chương 18: Quen nhau (2)




Hoàng tử Alpha ra đời không chỉ khiến bệ hạ và vương hậu vui mừng khôn xiết, mà cũng là một tin tốt đối với toàn đế quốc.

Vào ban đêm, các nhà xuất bản và kênh truyên thông hàng đầu đế quốc đều đồng loạt đưa tin tứ hoàng tử ra đời. Bệ hạ Trand cũng tổ chức một buổi tiệc mừng trong vương cung, mời rất nhiều cán bộ quan trọng trong Quân bộ và họ hàng thân thích của vương thất cùng nhau chúc mừng chuyện vui này.

Tướng quân Byron và phu nhân Geruisi cũng nhận được thiệp mời, chẳng qua, lần này hai người mang theo con trai thứ Omega của mình tham dự, mà lại không mang theo Claire.

Phu nhân Geruisi vừa đến hoàng cung liền tới thăm vương hậu Anna, Cevi nghi hoặc hỏi bà: “Phu nhân, Claire đâu?”

Geruisi cười nói: “Kì thi lần này nó thi kém quá, nói phải ở nhà ôn bài, đêm nay sẽ không đến.”

Cevi đương nhiên không tin cái tên sâu lười siêu cấp mỗi ngày đều ngủ gật kia lại có thể ngoan ngoãn ở nhà học bài, sau khi trở về cung điện liền trực tiếp kêu quản gia trí năng gọi đến máy truyền tin của Claire, thế nhưng kỳ quái là, Claire vậy mà không nghe máy.

***

Lúc này, Claure đang lén lút chuồn ra từ cửa sau để đi tìm người.

Y tra được Beta nam sinh ra vào ngày 21 tháng 6 kia đã từng có ghi chép khám bệnh ở khoa tâm lý, cực kỳ giống với những gì y đã trải qua, cho nên y rất tự nhiên cho rằng người này có thể đang mang theo trí nhớ của Quý Nhiên, bởi vì khi trí nhớ thức tỉnh lại nhầm tưởng là tinh thần phân liệt nên mới đến bệnh viện khám.

Kết quả, khi y chạy đến nhà của cậu bé kia tìm được người, lại phát hiện, thằng nhóc này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của y.

Cha của cậu bé là đội trưởng đội hộ vệ của quân đoàn Tinh Thần, đêm nay đang ở xung quanh hoàng cung bảo vệ an toàn cho thượng tướng Byron, đứa nhỏ và mẹ nó ở nhà, thời điểm Claire gõ cửa vừa lúc là đứa nhỏ kia đi ra mở, Claire nhìn thấy thằng nhóc tóc vàng rất giống với ảnh chụp, liền hỏi: “Cậu là Jamie sao?”

Thằng nhỏ nhìn y một cái, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Sao cậu lại biết tên của tớ? Cậu tên gì? Từ đâu tới vậy? Sao lại tìm đến nơi này? Cậu tìm tớ có chuyện gì không? Cậu học ở trường học nào vậy? Tớ chưa từng gặp bạn học nào giống cậu ở trường cả.”

Claire: “….”

Thằng nhóc này vậy mà lại là một tên lắm lời. Mình mới chỉ hỏi một câu, nó lại huyên thuyên hỏi cả đống lớn, hoàn toàn không giống với tính cách Quý Nhiên…

Claire kìm nén sự không tự nhiên dưới đáy lòng, hỏi tiếp: “Trước kia cậu từng đến bệnh viện đúng không? Sau này chữa hết rồi chứ?”

Jamie cười cười, trộm sáp lại nói: “Nói cho cậu biết, kỳ thật là tớ giả vờ đó. Cái ông già dạy lớp số học rất nhàm chán, lại còn ngày nào cũng gọi tớ lên trả lời câu hỏi, lần đó tớ chỉ là giả bệnh để xin nghỉ, cũng không phải thật sự bị bệnh, cậu đừng nói cho người khác biết nha!”

Claire: “…”

Nói lắm như vậy tuyệt đối sẽ không phải là Quý Nhiên chuyển thế, hơn nữa, người này thế mà lại giả bộ bệnh.

Claire không để ý đến thằng nhỏ điên khùng này nữa, xoay người bước đi.

Jamie phía sau còn đang hô theo: “Này, rốt cuộc cậu tên là gì, cậu tìm tớ làm gì? Tại sao chưa nói rõ ràng đã đi rồi?”

Claire càng chạy càng nhanh, có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương —- Thật vất vả mới tập trung được một mục tiêu khả nghi trong số hơn trăm đứa trẻ sinh cùng ngày, kết quả, thằng nhỏ kia vậy mà lại là một tên nhóc nghịch ngợm giả bộ bệnh để trốn học, người này hiển nhiên không phải là Quý Nhiên, nói như vậy, tất cả vất vả trước giờ của mình đều là uổng phí.

Nghĩ đến đây, Claire không khỏi có chút uể oải.

Cứ tiếp tục tìm như vậy, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể tìm được hắn…

Mãi cho đến khi về nhà, Claire mới phát hiện máy truyền tin của mình sáng lên.

Claire mở máy, trước mặt lập tức xuất hiện hình ảnh của tiểu Cevi —- Tiểu Cevi có lẽ vừa mới tắm rửa xong, mặc một chiếc áo ngủ trắng tinh, mái tóc đen láy ướt sũng dán vào sườn mặt, hắn ngồi trêи chiếc ghế salon cao cao trong vương cung, hai cái chân ngắn ngay cả mặt đất cũng không với tới, lúc ẩn lúc hiện, có vẻ đặc biệt đáng yêu.

Chẳng qua, đứa nhỏ thoạt nhìn giống tiểu thiên sứ này, một khi mở miệng liền lập tức bại lộ bản tính: “Claire! Cậu đi đâu vậy? Vừa rồi không tiếp máy của tôi, hôm nay còn không đến hoàng cung chúc mừng em trai tôi ra đời, nói ở nhà đọc sách, lừa ai vậy chứ?”

“…” Là một Omega, vậy mà thanh âm nói chuyện còn lớn hơn cả Alpha.

Claire bị ồn đến xoa xoa hai lỗ tai, giải thích: “Yến hội sinh nhật của tứ hoàng tử đêm nay nhất định rất đông người, tôi không thích ầm ĩ, nên không muốn đi.”

Cevi đồng tình nói: “Vậy cũng đúng. Hôm nay người trong vương cung thật nhiều, cha mẹ cậu cũng tới. Lại nói, mẹ cậu mang theo em trai Omega của cậu đến thăm mẫu hậu của tôi, lần đầu tiên tôi được gặp em trai cậu đó, bộ dạng thật đáng yêu, nó tên… Tên là gì nhỉ?”

“Tên là Kevin, năm nay mới bốn tuổi.”

“À.” Cevi gật gật đầu, nói: “Hình như nó có hứng thú đặc biệt với vẽ tranh, tôi đưa bộ công cụ vẽ tranh trước kia tôi dùng cho nó, hôm nay nó cứ trốn ở trong phòng nghỉ yên lặng vẽ, nói thật, so với bức tranh lúc trước của cậu thật sự tốt hơn nhiều.”

Chỉ cần nhớ tới bản thân từng vẽ một bức tranh hai đứa nhỏ cầm tay nhau cho vị thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ này, Claire đã cảm thấy vô cùng dọa người, không nhịn được muốn trốn tránh, nói sang chuyện khác: “Cậu tìm tôi có việc gì sao?”

Cevi cười nói: “Tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng, em trai tôi sinh ra rồi, gọi là Caesar, là một vương tử Alpha. Chờ sau này nó lớn lên, nếu như có chuyện cần cậu hỗ trợ, cậu nhất định phải nể mặt tôi giúp đỡ nó một chút nha.”

Không ngờ Cevi lại đưa ra yêu cầu này, bất quá, Claire rất nhanh đã hiểu ra ý đồ của Cevi —- Mấy năm nay Cevi làm anh lớn đã quen rồi, từ khi còn nhỏ đã bắt đầu chiếu cố đến hai em gái, luôn đem tất cả đồ ăn ngon, đồ chơi tốt tặng hết cho Seattle và Danielle, bản thân hắn thì lại rất ít chơi đồ chơi, hai công chúa hồi nhỏ cũng thích cả ngày quấn quýt lấy hắn gọi vương huynh. Hiện tại, em trai mới sinh ra, Cevi vậy mà đã bắt đầu quan tâm đến những chuyện sau khi Caesar lớn lên, có thể thấy được hắn là một người anh cả rất có trách nhiệm.

Nhìn bộ dáng đứa nhỏ ngồi trêи ghế salon đung đưa hai cái chân ngắn nghiêm trang quan tâm đến em trai, Claire không nhịn được nở nụ cười, nói: “Tôi biết rồi, chờ sau này Caesar lớn lên lại nói tiếp. Đúng rồi, vương thúc cậu thế nào?”

“Hôm nay ông ấy không có tới.” Cevi nói: “Bảo bảo của vương thúc mấy ngày nữa sẽ ra đời, bác sĩ nói là bé trai, cũng không biết Alpha hay Omega, tên đã đặt xong từ trước rồi, gọi là Brian, có chút giống với tên của cậu.”

Claire gật gật đầu, nói: “Con của vương thúc cậu và Caesar em trai cậu cùng tuổi, vừa vặn có thể làm bạn.”

Cevi cười nói: “Đúng vậy, cũng giống như hai chúng ta, hồi nhỏ có đồng bọn cùng chơi đùa vẫn rất tốt.”

“…” Cậu có chơi đùa cùng tôi bao giờ sao? Không phải lần nào cũng đẩy đầu của tôi ra, một mình ngồi đó xem đủ các loại sách cơ giáp hả?

Claire kìm nén xúc động muốn phun tào tiểu Cevi, nói: “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi ngủ trước, ngủ ngon.”

***

Đêm hôm đó, Claire lại gặp ác mộng một lần nữa, y mơ thấy trận tai nạn xe cộ ở kiếp trước, trong nháy mắt phát hiện chiếc xe tải lớn đang lao rất nhanh về bên này, y lập tức nhào sang dùng thân thể bảo vệ Quý Nhiên, nhưng y vẫn phải tận mắt nhìn thấy gương mặt đầy máu của Quý Nhiên. Hình ảnh kia thật sự quá mức kinh khủng, cho nên khi Claire bừng tỉnh vào nửa đêm, toàn thân y đều ướt sũng mồ hôi lạnh.

Sau khi tỉnh lại rốt cuộc không ngủ được nữa, Claire đành phải mở quang não ra, ngồi xem xét tư liệu của hơn trăm đứa nhỏ kia suốt đêm.

Suy luận ban đầu của y là nếu Quý Nhiên cũng còn sống, hồi nhỏ rất có thể sẽ gặp ác mộng giống như y, bởi vậy nên bị bệnh viện chẩn đoán là triệu chứng tâm thần phân liệt, y lấy lý luận này làm cửa đột phá, tìm được một đứa nhỏ tên Jamie cũng từng đến bệnh viên khám bệnh, vốn tưởng rằng đứa nhỏ kia có khả năng rất lớn là Quý Nhiên, thế nhưng, hôm nay sau khi gặp Jamie xong, y mới phát hiện, có lẽ ngay từ đầu bản thân đã nghĩ sai rồi.

Jamie nói lắm như vậy không thể nào là Quý Nhiên, lại nói, khi y nhìn thấy Jamie, y hoàn toàn không cảm nhận được một chút nào khí tức của Quý Nhiên.

Như vậy xem ra, ngay từ đầu suy luận của y đã sai lầm rồi, có lẽ Quý Nhiên hồi nhỏ không hề bị chuyện cũ suýt chút nữa làm cho tinh thần phân liệt phải nhận trị liệu giống như y.

Nói cách khác, ngộ nhỡ khi Quý Nhiên sinh ra mất đi toàn bộ trí nhớ, đến giờ còn chưa nhớ lại, vậy sẽ không thể đến bệnh viện trị liệu. Lại hoặc là, khi Quý Nhiên sinh ra căn bản vẫn mang theo trí nhớ, vì sợ bị người ta phát hiện, rất có thể Quý Nhiên sẽ tiếp tục ngụy trang bản thân, lấy trí thông minh và khả năng diễn xuất cấp ảnh đế của Quý Nhiên, người xung quanh muốn phát hiện ra điểm không thích hợp chắc chắn là vô cùng khó khăn.

Cho dù là loại nào trong hai khả năng này, đều làm cho con đường tìm được hắn của Claire trở nên cực kỳ gian nan.

Nếu Quý Nhiên không hề nhớ lại, Claire chỉ có thể bắt tay chọn lọc từ phương diện tính cách, nhưng hồi nhỏ Quý Nhiên có tính cách thế nào Claire lại không rõ ràng lắm, quả thực chính là mò kim đáy biển.

Nếu Quý Nhiên là mang theo trí nhớ sống lại, kỹ năng diễn xuất của ảnh đế vốn đã được dày công tôi luyện, diễn vai một đứa bé là rất dễ dàng đối với hắn, Claire phải tìm ra được một người đang ngụy trang trong hơn một trăm đứa nhỏ kia cũng không phải là chuyện dễ dàng. Huống chi, rất nhiều đứa nhỏ đều được sinh ra ở các thiên hà xa xôi, Claire căn bản không có cơ hội tiếp xúc với bọn họ.

Cho đến tận hừng đông, Claire mới tắt quang não đi, đầu đau muốn nứt đi vào nhà ăn ăn điểm tâm.

Tướng quân Byron đang ngồi ở đó uống sữa, thấy con trai đi xuống từ trêи lầu, mặt không chút thay đổi hỏi: “Claire, đêm qua con đến nhà Sam làm gì vậy?”

Hiển nhiên, mẹ của Jamie đã nhận ra Claire, nói chuyện này cho chồng của bà, thượng úy Sam lại nói cho tướng quân Byron.

Claire đã sớm biết hành động của mình khẳng định không thể qua mặt được cha, lập tức nói ra cái cớ đã sớm nghĩ xong từ lâu: “Con nghe nói con trai của thượng úy Sam cùng tuổi với con, hơn nữa thành tích của cậu ấy rất tốt, con muốn làm quen với cậu ấy một chút, xem cậu ấy có thể giúp con ôn bài hay không.”

Byron nhíu nhíu mày, nói: “Sau này đừng tự tiện đến thăm hỏi người của quân đoàn Tinh Thần nữa.”

Claire vội nói: “Con biết rồi, cha.”

Viện cớ trẻ con xuất phát từ tò mò đi tìm bạn cùng lứa coi như miễn cưỡng lừa dối qua cửa, thế nhưng Claire lại không ngờ tới, xế chiều hôm đó, thượng tướng Byron lại gọi đội trưởng đội hộ vệ Sam và con của ông đến nhà mình.

“Claire và Jamie vừa vặn cùng tuổi, dù sao trường học cũng đang nghỉ, để cho hai đứa cùng nhau ôn bài đi.” Tướng quân Byron nói.

Sam đương nhiên không dám cãi lại mệnh lệnh của tướng quân, lập tức túm con trai đến hành lễ với tướng quân.

Hai đứa nhỏ bị đưa đến phòng sách học bài, Jamie lập tức sáp đến trước mặt Claire nói: “Cậu chính là Claire sao? Con trai của tướng quân, cậu cũng sinh ra vào ngày 21 tháng 6 sao? Thật trùng hợp! Cậu yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng bảo vệ cậu thật tốt, giống như cha tôi đang bảo vệ cha cậu vậy! Thư phòng này là của cậu sao? Thật là lớn a! Một loạt sách này là cái gì vậy, cậu đọc hết rồi sao?”

Claire: “….”

Cứu mạng, y không muốn ở cùng với cái tên lắm mồm nay đâu, còn không bằng để y ở cùng với Cevi.

Claire bị Jamie làm ầm ĩ cả ngày, đột nhiên vô cùng nhung nhớ những ngày ở cùng với Cevi —- Ít nhất, Cevi sẽ không nói nhiều phiền toái như cậu bạn nhỏ này. Ngoại trừ thi thoảng thích vươn tay xoa xoa đầu y ra, tính cách của Cevi vẫn rất thích hợp để ở chung.

~~~OvO~~~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không có tình tiết nhận sai người yêu cẩu huyết, cũng không có vật hy sinh thụ cẩu huyết, tôi muốn một câu truyện ấm áp O(∩_∩)O.