Dao Hoan

Chương 1-1: Tiết tử




ĐẾ QUÂN NHẤP RƯỢU MỘT MÌNH, ÁNH MẮT XA XĂM DÕI RA MẶT BIỂN TRÙNG KHƠI: “BÁ CHỦ CỦA BIỂN, KHÔNG NÊN CÓ DÁNG VẺ NHƯ NGƯƠI MỚI PHẢI.”

Nghe nói sinh ra là rồng thì phải có kho báu lận lưng, giàu nứt vách đổ tường.

Nhưng Dao Hoan… là một con rồng chào đời ở chốn thâm sơn cùng cốc. Nàng chả có kho báu, cũng chẳng giàu sang gì.

Sơn động nàng ở chính đuôi nàng khoét, suối lành trong động chính móng nàng đào, ngay cả Tứ Hải đế quân hàng xóm sát vách cũng chính tay nàng nhặt về…

Hàng xóm của nàng là Tứ Hải đế quân.

Hè hai năm trước, mưa to kéo dài vài ngày, sơn động bị ngập, Dao Hoan mất chỗ ngủ. Nàng lăn lộn khắp núi tìm Thổ Địa công công, nhờ ông dành một cái động khác cho mình, sơ ý thế nào lại lăn xuống núi, gặp Tứ Hải đế quân xé gió mà đến.

Kể cũng lạ, y vừa đến, thời tiết nơi đây đã ổn lại ngay.

Thế là, Dao Hoan nhặt y về làm hàng xóm.

Nhưng ngay sau đó, Dao Hoan lại thấy hối hận.

Vì gã Tứ Hải đế quân này trông có vẻ xinh trai vô hại nhưng bụng dạ lại xấu xa đến cực cùng. Y rất thích nắm đuôi nàng, xách nàng như xách một con gà nhép.

Tuổi đời của Dao Hoan tính đến nay hãy còn chưa bằng số lẻ của Tứ Hải đế quân người ta, tu vi lại thấp, cũng chẳng ai dạy nàng cách tu luyện. Sở thích hằng ngày của nàng là bắt chim đập chuột chũi, nên lúc phải tự ra tay, Dao Hoan đã cầm chắc sẽ thua lão yêu tinh ngàn năm này.

Cùng thuộc long tộc, cứ hễ gặp nàng là Tứ Hải đế quân sẽ lại thở dài, bảo nàng làm mất mặt họ quá thể.

Dao Hoan không tài nào hiểu nổi.

Vì sự hiện diện của nàng mà thôn dân gần đây luôn phải đi vòng tránh ngọn núi này. Vài kẻ to gan có ý lên núi hàng phục nàng, cơ mà vừa đến cửa nhà đã hết hồn hết vía vì một cú hắt hơi của nàng, cuốn gói chạy biến.

Lâu dần, nàng đã trở thành ác long khét tiếng gần xa.

Nàng chả hiểu nổi, uy phong lẫy lừng thế này sao lại làm long tộc mất mặt được?

Đế quân nhấp rượu một mình, ánh mắt xa xăm dõi ra mặt biển trùng khơi: “Bá chủ của biển, không nên có dáng vẻ như ngươi mới phải.”