Ngày hôm sau..
Hồ Điệp nghe mọi
người nói Hàn Phong thổi sáo rất giỏi nên nàng đã kéo hắn cùng tham gia
cuộc thi nhưng thuyết phục mãi mà hắn không chịu. Nàng và Yên Nhã khóc
la ầm ĩ, la lếch và bày đủ trò ở phòng của hắn cả buổi sáng mà không ăn
không uống, gần tới trưa, thấy vậy hắn mới chịu thua.
Hoàng hôn
tuyệt đẹp, mặt trời đỏửng lặn lẽ khuất dần ở phía sau chân núi Tử Hoa
sơn. Nhìn lên đỉnh từ phía xa xa thì thấy có một ngôi đình và sơn trang
ẩn hiện dưới những táncây nhấp nhô xen kẽ nhau. Dưới chân núi, đãcó
không ít người đang đi lên núi, những chiếc thuyền lớn nhỏ đậu dọc theo
bờ sông Thanh Thuỷ.
Hồ Điệp nhìn đỉnh núi cao chót vót đó,thở dài trong lòng: Haiz..Leo núi? Đã lâu rồi mình chưa đi leo núi..Cứ sốngở
đây mãi, chắc mấy môn thể thao như: Bóng rổ, bóng chuyền, bóng chày,
v.v.v. Mình sẽ quên sạch.
Nàng sống ởđây thêm chừng vài tháng
làsắp thành người tiền sử rồi. Nếu không xuyên trúng thời đạinày mà
xuyên trúng vào cái thời con người bắt đầu hình thành, chắc chết! Mình
nói chuyện ú ớ không cũng nên.
Nghĩ vậy, miệng nàng khẽ nhếch lên cười tà mị thu hút ánh nhìn của những người trên thuyền Lâm Viên, một
số nữ tử xinh đẹp nhìn nàng không chớp mắt.
“ Sở Điệp công tử,
tại hạ thấy các hạ đừng cười như vậy nữa. Có mấy vị cô nương đang nhìn
ngươi kìa.” Yên Nhã đi lên nhìn đám mỹ nhân một cái, bộ dạng không quan
tâm. Đúng là bọn háo sắc..
“ Nhã công tử, ta mắc cười thì cười
thôi. Họ thích nhìn thì cứ nhìn.” Hồ Điệp liếc nhìn sang Hàn Phong một
cái rồi nói tiếp: “ Ta, ĐƯỢC mặc y phục như vầy mà lại không thu hút
được vị cô nương nào, thì..Có phải đã TỐN CÔNG..( người)..CHUẨN BỊ ĐỒ
KHÔNG?” Hồ Điệp với bộ dạng tiêu sái, tay cầm chiếc quạt phe phẩy trước
ngực.
Hàn phong nghe được lời nàng thì không có biểu hiện gì khác thường cả. Rốt cuộc đang nói chuyện với muội hắn, hay là đang cố tình
nói móc hắn?
Yên Nhã liền nhếch miệng cười: “ Ai mượn ngươi, bảo
nô tì của ngươi chuẩn bị toàn nam trang để làm gì chứ?” Nàng ta không hề biết, đồ mà Hồ Điệp mặc là do nhị ca của mình chuẩn bị cho.
“
Làm như ta muốn..Thôi bỏ đi, có y phục để mặc là TỐT lắm rồi!!!” Nàng
định nói gì thì im, nói sang chuyện khác: “ À..Ta nghe Gia Nhi nói, tối
hôm qua..Ngươi bị một tên nào..nắm trúng..” Nàng nhìn vào ngực của Yên
Nhã cười gian tà. Tên đó cũng hay thật, nắm đúng chỗ ghê!!!
Mặt
của Thất công chúa tối sầm lại khi nghe nàng nhắc tới chuyện của mình và tên kia, máu nóng của nàng ta chạy dồn lên: “ Cái tên khốn đó..Để ta
gặp lại là..là..Ta sẽ hảo hảo TỐT với hắn ta.” Miệng cười như ác ma vậy.
***
Ở Hoả Long giáo..
Vô Tâm Y Thủ đang đi dạo cùng với thuộc hạ thân cận của mình, đang bàn
chuyện thì hắn bỗng hắt hơi liên tiếp mấy cái mà không hiểu lý do vì sao như thế?
Hữu Thành lo lắng hỏi: “ Giáo chủ, ngài không sao chứ?
Có cần, thuộc hạ sai ngườiđi sắc thuốc cho ngài không?” Từ ngày hôm qua
ngài trở về, thì cứ là lạ sao ấy? Hình như, mắc bệnh cảm hay sao ấy? Cứ
hắt hơi mãi..
Hắn dừng lại, mắt nhìn tên thuộc hạ của mình hỏi: “ Ngươi, thấy ta đang giống người không khoẻ sao?” Vừa nói xong thì hắn
hắt hơi một cái: “ Ách xi..” Hắn bị cảm thật sao?
Khoé miệng tên
đó co rút, lẩm bẩm: “ Không khoẻ thật mà..” Tên đó cuối đầu nói: “ Thưa, thuộc hạ thấy, từ lúc ngài từ Tử Hoa sơn trở về thì hay bị hắt hơi..nên thuộc hạ sợ ngài đã bị cảm!!!”
“ Bị cảm? Từ nay, không được nhắc tới việc ta đi từ Tử Hoa sơn về nữa, rõ chưa?” Vô Tâm Y Thủ bỗng chốc
lạnh lùng, chắp tay phía ra phía, bỏ đi. Sao hắn lại đỡ tên..nắm trước
ngực của..Người đó chứ?
Dạo này tâm hắn bất ổn, sức khoẻ thì cũng khác lạ. Cứ hắt hơi vô lý, mà không hề có bị cảm. Không hiểu sao hắn cứ nhớ khuôn mặt và lời nói của tên tiểu tử cải nam trang đó mãi? Cứ lâu
lâu lại hiện lên.
Minh Uyển, ta có phải đã có lỗi với nàng rồi không? Nhớ khuôn mặt của người nữ nhân khác..Ta xin lỗi..Ta sẽ xoá nó đi!!!
Hữu Thành đuổi theo hắn, đi phía sau hắn: “ Chúng ta..Chuyện khi nãy, ngài
định gác lại sao ạ?” Người sao vậy chứ?Đang bàn chuyện mà lại bỏ đi như
thế?
“ À..Chuyện đó để bàn lại sao đi. Ta hơi mệt, muốn yên tĩnh một mình. Ngươi lui đi.”
“ Dạ, thuộc hạ xin cáo lui.” Có vấn đề!!!
***
Hàn Phong nhíu mày nhìn muội hắn: “ Hắn làm gì muội?” Có Ma Lạc Thần đi theo, lại để xảy ra chuyện gì sao?
“ Không có gì lớn cả. Nhị ca không cần lo lắng. Chỉ là chuyện nhỏ nhặt.”
Yên Nhã kìm tức giận, miệng cười cười. Tốt nhất đừng để ta gặp lại
ngươi..Nếu không ta sẽ lột da ngươi..
***
“ Ách xi..” Vô Tâm Y Thủ lại bị hắt hơi. Chuyện gì, thế chứ?
Hữu Thành vừa quay đầu đi thì nghe hắn hơi thì vội quay đầu hỏi: “ Giáo chủ có chắc là không cần bốc thuốc không?” Thấy chưa? Đã bảo là bị cảm
rồi..
“ Không. Ngươi lui đi.” Vô Tâm Y Thủ lườm hắn.
“ Vậy thuộc hạ xin..” Hắn định cáo lui, nhưng lại hỏi nữa: “ Mà giáo chủ, người có chắc là..”
“ Đi đi.”
“ Dạ..Thuộc hạ xin cáo lui.” Hữu Thành chào một cái rồi bỏ đi. Mình có lòng, lo lắng cho ngài thôi mà!!!
“ Ách xi..”
“ Khoan. Sắc thuốc đi.”
“ Dạ..Thuộc hạ đi ngay ạ!!!” Hữu Thành vui vẻ, hứng hở chạy đi sắc thuốc
cho giáo chủ hắn. Sắc thuốc..Cuối cùng, mình cũng có cơ hội chăm sóc cho ngài rồi!!!
Vô Tâm Y Thủ đen mặt, khi thấy tên thuộc hạ mình có vẻ rất vui khi mình bị bệnh thì phải?
“ Ài..Làm sao vậy chứ?”
Có lẽ, hắn hắt hơi như thế là do mấy lời nguyền rủa của Thất công chúa..
***
Hắn có chút nghi hoặc: “ Không có?” Không có mà lại tức giận như thế?
“ Ha ha...Không có gì to lớn cả..Chuyện này đúng là..NHỎ..NHỎ LẮM!!! Hắn
chỉ là nắm không đúng chỗ thôi!!! Chuyện nhỏ nhặt.” Hồ Điệp cười nghiêng ngã. Tên này đỡ cũng ghê thật, lấy một tay nắm một phát là trúng, ôm
trọn nha!!!
Gia Nhi và Y Lệ cũng che miệng cười khúc khích, Hàn
Phong cũng chả hiểu tên kia đã nắm chỗ nào mà gọi là không đúng, hắn
nhìn ai đó đang cười mà không có điểm dừng. Đúng là..
Yên Nhã
lườm Hồ Điệp rồi quát lớn vào mặt nàng: “ Ngươi cười ta đi. Có một ngày, có tên nào đó đụng phải vào người ngươi như ta. Xem ngươi còn cười được nữa không?” Nàng ta nhìn thân nàng từ trên xuống dưới: “ Hoặc hắn..he
he..Thấy hết!!! Để coi ngươi còn cười được không?”
“ Khụ..” Tên nào đó khẽ ho một tiếng nhỏ, hắng giọng.
Hồ Điệp nghe xong lời của Thất công chúa thì nhìn sang Hàn Phong, hai con
mắt hình viên đạn, bốc lửa. Hắn cũng vô tình nhìn qua nàng, thấy ánh mắt nàng như thế thì hắn quay mặt chỗ khác. Tay nắm chặt cây quạt, nàng nhớ tới cái vụ mà tên nào đó đã xông vào phòng mình rồi nhớ lại ngay lúc
nàng đánh rơi mất chiếc khăn. Phẫn..Ta hận hận..Ta nguyền, ta nguyền!!!
Nếu thấy gì, không sống yên!!!
“ Đúng vậy..Đừng nên tha cho NHỮNG kẻ như thế!!!” Nàng phán một câu rồi quay mặt đi, nhìn về phía trước.
Cái khăn khốn khiếp..rơi đúng lúc lắm!!! Người vô cũng đúng lúc thật!!!
Đáng chết..Thà té dập mặt hay gãy xương nằm liệt giường vào ngày hôm
đó..mình cũng không muốn hắn đỡ!!! Cái vẻ mặt đó, biểu hiện
đó..Hắn..hắn..thấy những gì rồi??? Ài..Cái tên này, sao hắn cứ liên quan tới mình mãi không thôi vậy?
Nàng lại nhìn sang tên nào đó rồi lại quay mặt đi. Hơ hơ..Mày..Xô hàng cho hắn xem mấy lần rồi..Tức chết mà!!! Khốn khiếp!!!
Hàn Phong che miệng ho nhẹ khi hắn cũng nhớ tới cái cảnh nàng đang nhớ. Hắn không nhìn thấy gì cả..Hắn làm sao vậy??? Đâu phải lỗi của hắn..
Ai đó hỏi nàng: “ Nhìn vậy là sao?” Hắn liền quay đầu, bỏ đi vào trong kia ngồi với mấy vị nam nhân kia.
“ Hưm..Trong sáng..” Ai kia lẩm bẩm. Gỉa vờ..trong sáng!!! Vô tội? Ai là người bị lỗ..Hắn lỗ à? Hơ hơ..Lỗ ghê!
Trong sáng? Ý gì đây? Hắn mà ở gần nàng thì có ngày cũng bị mấy lời má chỉ, nói móc làm cho tức chết!!!
Diệu Hinh và Vân Nhi nhìn hai người kia, liền nhớ lại cảnh họ vào phòng của
tiểu thư mình vào ngày hôm đó, khung cảnh thật là làm cho người ta BẮT
BUỘC PHẢI nghĩ sai lệch về nó. Hai người nhìn nhau: Ngày hôm đó, hoàng
thượng và tiểu thư đã xảy ra chuyện gì sao? Không phải là..Hả?..Có khi
nào là..vậy không??? Hay là..HẢ????
Gia Nhi, Y Lệ và Yên Nhã quan sát bốn người có biểu hiện kì quái kia trong lòng thắc mắc. Nhất là
hoàng thượng và Hồ Điệp, biểu hiện của hai người rất là lạ. Có chuyện gì chăng? Nói có một chuyện mà sao, có nhiều cái liên quan và dính tới
nhiều người quá vậy?
Yên Nhã cười tà hỏi nàng: “ Ngươi và Nhị ca ta..Có phải..” Chưa nói dứt lời thì bị nàng quát vào mặt rồi.
“ Không có cái quái gì hết. Đừng đón mò và nghĩ bậy!!!” Rồi nàng đi lên
trước mui thuyền đứng. Nhìn miếng ngọc trên tay, kéo mạnh mấy cái như
muốn tháo nó ra rồi đem quăng xuống dòng sông này.
“ Này..có phải miếng ngọc đó..” Có thể nói Thất công chúa là chúa nhây luôn. Miệng
cười cười: “ Là Nhị ca ta tặng cho ngươi để..”
“ Ngươi có thể im được không?” Nàng tức giận: “ Là ta giữ HỘ!!!”
“ Cái gì mà giữ hộ? Nếu ngươi có ý..Bọn ta sẽ DIỆT hộ đối thủ cho!!!” Y Lệ cười cười.
Gia Nhi và Yên Nhã cười híp mắt nhìn nàng, gật gật đầu. Vân Nhi và Diệu
Hinh đứng bên cạnh, che miệng cười khúc khích. Năm người cùng quay đầu
nhìn về phía Hàn Phong nhếch miệng cười cười, hắn nhìn thấy họ nhìn mình như thế cũng không để ý: Liên quan tới hắn?
“ Diệt hộ? Không cần đâu. Nếu ta thích..” Nàng đang nói thì ngưng, rồi nói tiếp: “ Không hốt hàng này!!! Các ngươi nghe rõ chưa?”
“ Không?”
Yên Nhã
nhìn nhị ca nàng vừa nhìn vừa lấy tay miêu tả: “ Ngươi nhìn đi. Nhị ca
ta khí chất bất phàm. Văn võ song toàn. Dung mạo hơn người. Vạn người
mê. Không thiếu gì cả.”
Hồ Điệp nhìn hắn, nhếch miệng, nụ cười
gượng: “ Ngươi tưởng ta là loài người đó sao? Ham sắc, hám tài?” Nàng
nhìn Yên Nhã: “ Mà ta nói cho ngươi biết..TA VÀ HUYNH ẤY KHÔNG THỂ!!!
Đừng nói thêm gì!!!” Nàng nhìn về phía xa xa. Có ai mà lại đi yêu anh
trai mình không? Loạn luân..Dù đó không phải, nhưng quá giống nhau..
***
Một lúc sau thì thuyền cũng cập vào bờ, nó đậu khá xa. Tất cả mọi người đều phải đi bộ với một quãng đường khá xa, sau đó lại leo lên núi theo con
đường mòn khá rộng, những viên đá nhỏ nằm rãi rác trên con đường, hơi
khó đi. Xung quanh thì cây cối xanh um tùm, cách một khoảng thì mới có
một chiếc đèn lồng đỏ. Trăng hôm nay lại khuyết nên trời khá là tối, mặc dù có treo đèn lồng.
Cái nơi quỷ gì vậy chứ? Cây không vậy nè?
Sao người tổ chức lại tiết kiệm tới như vậy chứ? Không dám treo nhiều
đèn một chút, sợ tốn tiền sao? Tối quá, ma cây ma cỏ, có khi..nó bất
thình lình nhảy ra cũng nên..OMG!!! Cái lưỡi dài quấn lấy cổ mình, siết
chặt..
Hồ Điệp đi sát bên cạnh Hàn Phong, Uy Nhiên, Ma Lạc Thần và Yên Nhã. Nàng không dám đi trước, hay đi riêng rẽ.
Hàn Phong thấy nàng cứ nhìn nhìn xung quanh liền khẽ ho, hỏi: “ Khụ..Sao vậy?” Lại sợ ma sao? Đồ nhát gan.
“ Ta, ta sợ ma..Trời tối mà đi leo núi. Ta chưa từng đi leo núi vào ban
đêm như thế này. Lần đầu tiên ta đi đó. Ban đêm có nhiều thứ ghê lắm..Ma cây, ma sói, vâng, vâng..” Nói xong, nàng lè lưỡi, nhăn mặt với hắn,
như đang doạ ma hắn.
“ Làm trò gì vậy?” Hàn Phong khẽ hỏi. Hắn
nhìn phía trước rồi nói: “ Nếu có ma thật thì nó không dám bắt người
như nàng đâu. Con ma nào bắt, nó sẽ gặp xui xẻo mãi mãi.” Cũng như hắn
đây..
Hồ Điệp lấy cây quạt đánh vào tay hắn, lườm hắn rồi nói: “
Hừ..Bộ dạng doạ người của huynh, manào tới thì nó sợ chạy còn không kịp
nữa đó. Ma tôn huynh, huynh đã trở thành gia gia của chúng rồi đó. Ma
chúa luôn!”
“ Nàng..Ta còn đáng sợ hơn cả ma sao?” Hàn Phong có
chút tức giận nhưng rồi lại kìm xuống, hỏi: “ Vậy sao nàng không sợ ta?” Ma? Hắn thành ma rồi!!!
“ Đúng vậy. Ta cũng rất sợ..” Nói xong
liền đi xa hắn ra: “ Sợ xui xẻo..Ơ..” Mới nói hai chữ xui xẻo thì nàng
gặp ngay. Vừa bước đi trước thì bị giẫm lên cục đá rồi bị trượt, thân
hình loạn choạng.
“ Đã bảo rồi..Ta té kệ ta. Không mượn huynh đỡ.” Nàng nhìn tên đang đỡ mình.
Hàn Phong liền buông ra, đi trước nói: “ Làm ơn mắc oán.”
“ Huynh..” Hồ Điệp đi lên nhìn hắn nói: “ Đúng vậy, ta là thế. Làm ơn mắc oán.” Rồi đi trước.
Hắn đúng là không biết nói gì với người này mà, khi thấy nàng đi nhanh như thế thì hắn lên tiếng: “ Coi chừng xung quanh.”
Có thể nói, đây là minh chứng cho đẳng cấp doạ người chỉ có bốn chữ thôi là đủ.
Hồ Điệp vừa nghe xong thì đi chậm lại, hai mắt đảo nhìn xung quanh, nhìn
vào mấy bụi cây hai bên đường. Nuốt một ngụm nước bọt rồi đi lùi lại.
“ Biết sợ sao?” Hàn Phong nhìn người đi bên cạnh hắn, nhếch miệng cười.
“ Ta..Huynh cười cái gì?” Hồ Điệp nhìn lên trời, lẩm bẩm, vu vơ: “ Mấy
tên mà hay cười người khác. Nhất là, trước những điều mà người khác
sợ..Hay bị quả báo. Hay về trời sớm!!!”
“ Mới nói cái gì đó?” Dám trù hắn nữa chứ?
“ Hừ..Nghe rồi mà bầy đặt hỏi lại..” Coi huynh có tức chết không?
“ Nàng..”
“ Nàng nào ở đây? Không hề có nàng nào à nha!!!!” Hồ Điệp nhìn cái vẻ mặt tức đến nổi không nói được lời gì thì lấy cây quạt che miệng cười đắt
ý.
Đúng là tức chết mà!!! Rõ ràng, hắn và người này không hề hợp
nhau, nói chuyện thôi cũng đã cãi vã rồi! Nếu muốn người này nói lời dễ
nghe với hắn thì có lẽ, rất khó!!!
Mọi người nhìn thấy hai người
cãi nhau thì cười khúc khích, họ cũng tội nghiệp cho hoàng thượng của họ gặp ngay vị khắc tinh của đời ngài. Ai cũng sợ ngài, không dám chọc
ngài nhưng người kia dám. Ngài không muốn dính tới nữ nhân, không thích
nữ nhân, không có hứng thú nhưng lại dính tới cục nợ này, không thể
buông.
Hồ Điệp đang đi thì nhìn xuống dưới chân rồi nhìn phía
trước, mặt nàng tối sầm khi thấy mấy vị cô nương xinh đẹp kia cứ đánh
rơi khăn tay mãi. Lúc đầu nàng định nhặt một chiếc nhưng Ma Lạc Thần bảo khăn đó có độc tình, nghe thấy có độc là xanh mặt rồi, dù cho mấy tỷ đô thì nàng cũng không dám nhặt giùm.
Nàng thầm nghĩ: Mấy bà côở đây sao mà ghê quá!!! Câu dẫn và bắt đàn ông như thế này sao? OMG!!!
Leo núiđã được nửa canh giờ mà vẫn chưa lên tới đỉnh, nữ tử ai cũng đã thấm mệt. Diệu Hinh thì Trác Bình dìu, Y Lệ thì Ma Lạc Thần dìu, Gia Nhi thì có Gia Bảo, Yên Nhã thì có Uy Nhiên, Vân Nhi cũng luyện võ mà leo núi
cũng thấm mệt nên được Tôn Ngạo dìu, họ đều đi thụt ở phía sau.
Bên đường có vài quán trà nhỏ, thấy có khá nhiều người ngồi nghỉ, họ nói
chuyện bàn tán nầy nọ trông rất vui. Nói đủ thứ chuyện trong thiên hạ..
Hàn Phong nhìn người nào đó: “ Mệt chưa? Nếu thấy mệt..”
“ Mới leo có một chút mà mệt gì đâu.” Sắc mặt nàng vẫn tốt, giọng nói
bình thản không có vẻ mệt mỏi: “ Vô Huyết công tử, định dìu ta sao? Xin
lỗi, không có cơ hội đórồi.” Nàng cười cười nhìn hắn.
Hàn Phong
nghe vậy liền nói: “ Xin lỗi, ta không có ý định đó.” Hắn cố tình bắt
chước nàng để chọc tức nàng, nhưng hắn đã nhầm rồi.
Nàng không giận, mà còn còn cười vì thấy hắn hôm nay còn biết nói đùa.
“ Sao vậy?”
“ Ha ha..Không có gì.” Đúng là..Có tin nổi không? Hắn đang nói đùa đó!
Nửa canh giờ nữa trôi qua, ai cũng mệt muốn đứt hơi. Mọi người đưa mắt nhìn hai người đang đi trước họ..
Hồ Điệp lấy điện thoại ra, hết quay phim rồi chụp hình không ngừng, mặc dù ai cũng mệt đến nói không ra hơi, đi không nổi nữa nhưng còn nàng thì
trông rất là khoẻ, sắc mặt chẳng có dấu hiệu của sự mệt mỏi gì, là vì..
“ Này..Có thể, yên một chút được không? Không xoay.” Hàn Phong đã không
để ý gì đến thân phận của mình mà đã cõng ai đó, mà người này ở trên
lưng hắn không hề yên, cứ xoay tới xoay lui. Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa
bao giờ cõng ai cả, vậy mà hôm nay hắn lại đi cõng một người. Từ khi gặp người này, hắn làm đủ thứ chuyện. Hình như, hắn đã thay đổi..Rất nhiều
thứ..
Hồ Điệp không thèm để ý gì tới lời của hắn, cứ xoay tới
xoay lui để quay phim. Nàng giơ chiếc điện thoại lên cao, nhìn vào màn
hình miệng cười tươi.
“ Hi!!! Hiện tại, mình đang đi chơi
ở...ở..à..Ở Tử Hoa Sơn của Doãn Uy quốc. Đang đi tham gia, Vũ Âm Khí
hội..” Nàng dời chiếc điện thoại sang người đang cõng mình, cho thấy mặt Hàn Phong rồi nói tiếp: “ Có biết người đang cõng mình là ai không?
Không biết có phải không? Hoàng đế đấy!!! Có đẹp không?” Nàng quyết
định, từ giờ sẽ quay và chụp lại mấy chỗ mà mình được đi chơi.
Hàn Phong quay mặt qua nhìn nàng một cái rồi nhìn về phía trước, không nói gì cả. Hắn có phải xui xẻo không? Đúng là cục nợ..
“ Nhìn xem, giữa ta và huynh ấy ai đẹp hơn? Dĩ nhiên là ta rồi! Ha ha ha..”
Mọi người đi bên ngang qua là đều liếc nhìn họ với ánh mắt quái dị, họ thấy hơi lạ và có chút nghi ngờ với hai vị nam nhân này. Vì khi thấy một tên nam nhân lại đi cõng một tên nam nhân, mặc dù đều này là khá bình
thường nhưng họ thấy hai tên này rất khác thường, trông họ vui vẻ và
thân mật một cách quá mức bình thường. Những cô nương thấy hai người
cười đùa thì cứ liếc, ghen ghét, nuối tiếc gì đó. Nhất là tên nam nhân
trên lưng của tên kia, hắn cứ cười mãi, hình như đầu hắn có chút vấn đề
thì phải? Vì hắn ta cứ nhìn vào một cái thứ hay vật gì gì đó hình chữ
nhật, dẹp dẹp và nói bóng gió gì đó, rất lạ.
“ Yên lặng đi.” Thấy ai cũng nhìn, thì hắn lên tiếng cho người kia yên một chút chứ hắn
không quan tâm tới ánh mắt hay mấy lời nói bàn tán này nọ về bọn họ. Hắn mặc kệ, không thèm để ý lời của mọi người xung quanh.
Hồ Diệp
bĩu môi tắt video, chuyển sang chế độ chụp hình. Một tay siết chặt cổ
hắn, đầu hơi kê sát đầu hắn, hơi sát vào mặt hắn nói: “ Ngẩng mặt lên tí đi.”
“ Làm gì vậy? Tránh ra..” Hắn thấy cái mặt nàng kề sát mặt.
“ Ài..Ta có làm gì đâu? Chỉ muốn chụp chung với huynh một tấm hình thôi mà.”
“ Không.”
“ Không?” Hồ Điệp ôm choàng cổ hắn rồi giơ chiếc điện thoại lên định chụp thì mới nhấn vào nút chụp thì màn hình đen xì lì.
Qụa..quạ..quạ..Điện thoại hết pin.
“ Ha ha ha..Đúng là..Vô duyên mà!!! Không có duyên chụp hình chung.”
“ Không có duyên?” Không mà lại gặp nhau.
“ Ừm..”
Hồ Điệp cất chiếc điện thoại đi, hai tay ôm choàng cổ của hắn. Nàng thở
dài, khẽ nói: “ Haiz..Ngoài anh ta ra..Thì huynh là kẻ thứ hai cõng ta
đó. Hai người cõng, nhưng cũng như cùng là một mà thôi.” Rất giống mà!!!
Anh? Lại là Anh..Cái tên đó..Sao mỗi lần nghe tới tên hắn ta là hắn cứ sao
ấy? Sao hắn chưa gặp hắn ta, mà lại có giác ghét hắn ta vô cùng! Tại
sao? Hắn ta là gì, mà cứ nhắc hoài vậy?
“ Hai người, cũng như cùng là một? Là sao?” Hàn Phong nghi hoặc hỏi. Tại sao, lại nói vậy? Chẳng lẽ, hắn giống tên đó???
“ Haiz..Là vậy đó.” Nàng thở dài trong lòng. Người tốt với ta
quá..Haiz..có khi nào lâu quá rồi..Lưu luyến không muốn rời luôn không?
Hơ hơ..
Hắn thấy nàng trả lời như không trả lời, cũng không nói gì hay hỏi thêm gì nữa.
Sau khi đi một đoạn đường dài thì mọi người đã leo lên tới đỉnh núi.
Một cái cổng lớn bằng đá, trên đó có ghi là Tử Hoa sơn. Có rất nhiều người
đi xem và tham dự, người thường có, cao thủ võ lâm cũng có. Họ đi qua
cái cổng đó, đi thêm một đoạn nữa thì thấy một sân rất rộng, chính giữa
là khán đài. Mọi người đứng quanh khán đài rộng lớn, vừa đi tới thì đã
có nghe thấy có người đánh đàn, hát, múa,v.v.v
Bọn họ chọn một
chỗ không phải là nơi lý tưởng nhưng có thể thấy người trên sân thi đấu, Họ đứng trên một mảnh đất đá khá cao nhìn hết cảnh dưới sân thi đấu.
Hàn Phong bỏ cục nợ trên lưng xuống, Hồ Điệp nhìn hắn cười nói một tiếng cám ơn vì hắn đã cõng nàng lên tới tận đây, có thể nói hắn đã cõng nàng đi với quãng đường cũng khá là dài.
Thể lệ cuộc thi, trong lúc
thi đấu, dù là người có võ công cũng không được dùng nội lực quá mạnh vì sợ mấy người không có võ sẽ bị thương. Nhưng hầu như họ không dùng nội
công đưa vào nhạc khí, dù có thì rất thấp.
Yên Nhã đi lại nàng
hỏi, sau một lúc không thấy nàng xuống sân thi đấu nên hơi nóng lòng: “
Tống công tử..khi nào mới thi đây? Ngươi cứ nhìn lên trời hoài vậy?”
Nàng ta thấy Hồ Điệp cứ nhìn lên tời mãi, xem trăng sao gì đó.
“
Đừng ồn. Ta đang đề nghĩ ra lời bài hát, để lên đó hát.” Hồ Điệp nhìn
mặt trăng mờ ảo, những đám mây bay lựng lờ trôi theo từng cơn gió lạnh
thổi.
Y Lệ sửng sốt hỏi: “ Một hồi lên hát? Nhưng ngươi đang vận
nam trang đó. Mà ta thấy mấy người viết lời hát, thường đánh đàn rồi ghi ra giấy mà, còn ngươi không cần sao? Dù gì cũng nên ghi ra giấy mà?”
“ Mặc nam trang thì có sao đâu. Mà ta chỉ xem nên lấy chủ đề nào thôi.
Lời hát thì phải tuỳ Vô Huyết công tử thổi sáo như thế nào đã.” Nàng
nhìn Hàn Phong khẽ nhếch miệng cười: “ Huynh sẽ thổi trước, ta sẽ dùng
đàn đệm thêm vào. Thổi một khúc giống, bầu trời đêm nay đi. Giải thưởng
là gì vậy?” Có thưởng cao thì tinh thần sẽ lên cao theo!!!
“ Giải nhất là 10 vạn lượng bạc. Danh hiệu đệ nhất vũ nhạc khí.” Ma Lạc Thần
đứng nhìn lên trời rồi trả lời, rồi lại nhìn nàng hỏi: “ Công tử chắc sẽ giành được giải nhất sao?”
“ Haiz..Chắc vậy quá!!!” Nàng cười tà nhìn Yên Nhã, nhìn xuống sân thi đấu nói: “ Vì chẳng ai như hai bọn ta cả. Hai nam nhân, kẻ thì hát, kẻ thì múa..Ha ha..”
Mọi người nghe vậy nhìn nàng và Thất công chúa cười ồ lên, đúng là rất lạ.
“ Nếu dành được giải nhất..He he..Ta sẽ dẫn mọi người đi chơi một đêm.” Miệng nàng cười rất tà.
“ Ở đâu?” Y Lệ thác mắc.
“ Chỗ náo nhiệt nhất. Chỗ đông vui nhất vào buổi tối. Một chỗ mà có nhiều nữ nhân nhất.”
“ Kỷ viện?” Mọi người đồng thanh. Chỉ có Hàn Phong im lặng không nói gì.
“ Ừ..Ta sẽ bao hết chỗ đó. Cho mọi người lân lân một đêm..Ha ha ha..”
Nàng nhìn sang tên kia, thấy mặt hắn âm lạnh thì nàng cũng ngưng cười.
Cũng nên đi thử cho biết với người ta chứ?
“ Ê..Cô nương ta là ai vậy? Cả đoàn múa đó là ai? Cô ta đàn hay quá!!! Lại còn xinh đẹp!!!” Yên Nhã nhìn xuống khán đài.
“ Hình như là thánh nữ của Tử Hoa Bạch giáo..” Gia Bảo nhìn vị cô nương đan đàn trả lời. Thuần khiết..
Hồ Điệp nhìn cô ta, nàng muốn thấy toàn dung mạo của cô ta nhưng không
được vì cô nương ta dùng khăn lụa mỏng che lại. Cô ta vận một bộ y phục
rất đẹp, màu trắng tinh khiết, mấy vị người kia cũng mặc toàn lại màu
trắng, váy dài thước tha.
Tiếng đàn của cô ta như có mị lực, nghe rất hay, âm thanh dịu nhẹ, trầm lắng, sâu sắc. Bồng bềnh tựa như những
đám mây bay, êm êm như tiếng khe suối chảy.
Sau khi, xem đã rồi. Tiết mục cuối cùng là của nàng. Hàn Phong ôm eo nàng bay lên khán đài cao.
Hồ Điệp thân vận một bộ nam trang hắc và bạch y xen lẫn, áo choàng màu nâu nhạt. Dung mạo ẩn hiện dưới mũ áo choàng, bộ dạng tiêu sái ngồi xuống
lên một chiếc ghế dựa, chân gác lên chân kia, nàng đặt cây Huyệt Nguyệt
cầm lên chân.
Hàn Phong tay cầm sáo Bạch ngọc, thân vận một bộ
toàn bộ là hắc y, dung mạo thoáng ẩn thoáng hiện dưới mũ áo choàng đen,
nhìn hắn rất thần bí. Hắn đứng cạnh nàng.
Còn Yên Nhã thì vận bộ Bạch y tao nhã, nhẹ nhàng, đầu đội mũ thư sinh, tay cầm cây quạt của Hồ Điệp.
Mọi người đứng xung quanh khán đài, ai cũng sửng sốt với bộ ba này, nhất là Yên Nhã đứng ở chính giữa của khán đài. Ai ai cũng chắc chắn tên nam tử bộ dạng thư sinh tao nhã này sẽ múa, khoé miệng ai cũng giật giật liên
hồi. Nam nhân múa sao? Hắn định múa thật sao???
Hồ Điệp thấy mọi
người đang tò mò như phát điên lên, ai cũng hô hào kêu họ bắt đầu đi.
Nàng thấy vậy liền gật đầu cười nhẹ với Hàn Phong, ra hiệu bắt đầu thổi
sáo. Hắn nâng cây sáo lên rồi đặt lên đôi môi đỏ hơn máu rồi bắt đầu
thổi, thêm vào ít nội lực vì cây sáo của hắn dùng nội công mới có thể
thổi được. Đã từ rất lâu, một khoảng thời gian rất dài hắn đã không thổi sáo.
Tiếng sáo bắt đầu vang lên thì Yên Nhã liền chuẩn bị, nàng
ta ngồi xuống khán đài, tạo dáng, một tay hơi giơ lên, tay kia cầm cây
quạt để trước ngực. Tiếng sáo bắt đầu cất tiếng có chút dịu nhẹ của cơn
gió mát đang thổi lướt nhẹ qua nơi đây, có sự thong thả của mây trời đêm đang bay lượn lờ.
Tiếng cầm vang lên. Âm thanh thì như sóng
biển, có lúc thì như bão tố kéo về, có lúc lại như một đội quân đang kéo tới, có lúc nhẹ nhàng như tiếng của lá rơi, chầm chậm, êm ái.
Yên Nhã bắt đầu múa, tay cầm cây quạt xoè ra. Vũ điệu vô cùng thước tha,
uyển chuyển theo từng động tác. Tinh tế trong từng cử chỉ, dáng vẻ của
nàng ta khi múa thì khác hẳn với dáng vẻ thực của nàng ta. Một công chúa đanh đá, mạnh mẽ bỗng chóc dịu dàng, e thẹn..
Tiếng hát bắt đầu cất lên trong trẻo, ngọt ngào, có chút hơi buồn. Hợp với khung cảnh, đi sâu vào lòng người nghe.
Đêm nay, trăng không tròn. Lại không sáng như mọi khi. Phải chăng, ngươi đang sầu.
Cho ta hỏi, ngươi đang nhớ ai? Có phải, ngươi đang nhớ một người.
Không biết ở phương xa, nơi nào đó. Người có nhớ đến ta không?
Hai phương trời xa cách biệt. Ta ở đây, vẫn luôn nghĩ về người.
Nếu nguyệt kia ở trên cao nghe thấy. Hiểu được nỗi lòng của ta.
Hy vọng ngươi hãy giúp ta. Chuyển lời đến người đó..
Rằng: Ta ở đây, vẫn nhớ về người. Lòng này chỉ hướng về một phương.
Ai cũng kinh ngạc vô cùng, chỉ biết há mồm ra mà thưởng thức. Không thể
tin nỗi, tên nam nhân kia thì hát, tên nam nhân nọ thì múa. Chuyện lạ
nhưng có thật.
Vũ Hạ Tâm đứng ở phía xa xa, nhìn Hàn Phong không rời mắt. Là hắn sao?
“ Chủ nhân..là tên đó thì phải?” Thuần Nhi quan sát rồi nói: “ Đúng là
hắn rồi. Vậy tên đang ngồi đàn và đang hát, là cô nương ta. Nàng ta đang cải nam trang.”
“ Thuần Nhi..Mau lại đây.” Vũ Hạ Tâm bảo nàng ta lại rồi thì thầm to nhỏ gì đó, xong rồi bỏ đi..