Nàng nhìn mọi người đang vui cười, liền
cầm hai cái nắp đưa cho Trác Bình nói: “ Đệ lấy hai cái này đập lại với
nhau cổ vũ, Gia Nhi lấy cái gào múc nước và cái vá xào này đập vào cái
chão, Vân Nhi và Diệu Hinh hốt táo đem lại đây cho ta và Y Lệ cùng Yên
Nhã chọi..Ha ha..”
“ Được..”
Nàng đứng lên cầm củ cải
trắng đưa lên miệng, tay đập đập vào củ cải trắng nói: “
A-lô..1,2,3,4..A-lô..Mọi người chú ý. Yên lặng. Nếu trong quá trình xem, có cười chết thì ban tổ chức sẽ không chịu trách nhiệm. Hậu sự tự lo
lấy.” Nàng cười tươi nhìn mọi người đang cười nghiên ngã, ho nhẹ nói: “
Khụ..Nếu mọi người đã tập trung đầy đủ thì..”
Hồ Điệp cầm quả táo lên quay đầu nhìn về hướng của một con thuyền lớn, trên đó đang có mấy
tên đang vui đùa với kỹ nữ. Nàng nhảy xuống đất, đưa quả táo lên nhắm
một tên đang ngồi ôm một mỹ nữ xinh đẹp, miệng cười nhìn đám người trên
thuyền nói: “ Ta sẽ khai mạc. Hội chọi táo..”
Nàng nhảy lên bàn,
tay tung quả táo lên không cao thật cao, đợi nó đã rơi đúng tầm ngấm
nhảy lên cao đá một phát thật mạnh vào trái táo, nó bay về phía thuyền
Lam Trạch chứ không phải thuyền của Giang Hà, mà là thuyền của một tên
có máu mặt An Đình.
An Đình đang định hôn vị cô nương xinh đẹp đó thì không biết trái táo từ đâu bay tới, nó giáng một cú thật mạnh vào
ngay cái trán của hắn ta.
“ A..” Hắn đứng lên nhìn tứ phía, tay ôm cái trán đỏ ửng: “ Là kẻ nào? Dám chọi bổn công tử ta, hả? Mau ra đây!!!”
“ Ye..Qúa chuẩn a!” Nàng nhảy lên vì vui mừng, khi thấy mình đã ném trúng mục tiêu.
Mọi người đứng hình, nhìn nàng rồi cười ầm lên khi thấy táo cứ bay về phía
thuyền Lam Trạch. Những người trên thuyền chạy toán loạn, tìm chỗ núp.
Tiếng táo ném và mấy dụng cụ đập cổ vũ vang lên không ngừng: “ Vèo
vèo..vèo..Cụp cụp cụp..cộp cộp cộp... cụp..Chen..chen..Vèo vèo..Cố
lên..Cố lên..cộp cộp..”
Yên Nhã và Y Lệ cùng với nàng chọi, ném
không ngừng về phía thuyền của An Đình. Mấy thuyền khác thấy vậy đều
chạy tới xem chuyện vui vì khi thấy hai thuyền đang náo loạn và cảnh
tượng vui vô cùng. Táo bay qua thuyền Lam Trạch không ngừng, như mưa táo đang ập tới thuyền của hắn ta.
“ Ha..ha..ha..ha..” Thuyền đến
xem chuyện vui ngày một nhiều, thuyền của họ xếp ở hai bên thuyền Du
Bích và Lam Trạch. Tiếng cười không ngừng vang lên, ai cũng ôm bụng cười nghiêng ngã.
Những người trên thuyền khác cũng cổ vũ cho họ
không ngừng: “ Thuyền Du Bích..Cố lên..Cố lên..” Chắc ai cũng thắc mắc
là tại sao mà bọn họ không cổ vũ cho thuyền Lam Trạch, đơn giản chỉ là
vì kẻ nào mạnh hơn thì họ theo.
Hàn Phong lạnh lùng cũng khẽ cười, hắn không biết nói gì với vị nữ tử mà hắn đã cứu.
***
Tây Du là một con thuyền lớn bằng thuyền Du Bích, thuyền này không thích xem náo nhiệt nên đã không tới gần.
Một vị nam tử dung mạo tuyệt mỹ đứng nhìn cơn bão táo, hỏi: “ Chuyện gì
vậy?” Mắt hắn quan sát, miệng khẽ cười khi thấy thuyền Lam Trạch gà chó
chạy loạn xạ.
Mô Cương cúi đầu trả lời: “ Là tên tiểu tử ở sông
Trị An. Tên Tống Sở Điệp, hắn đã dùng táo chọi qua thuyền của Lam Trạch, hắn đi chung thuyền với nhị tiểu thư và hoàng thượng, Tam vương gia và
các vị đại nhân khác cũng đi trên thuyền Du Bích, thưa công tử.” Rồi hắn đứng sang một bên, miệng hắn cũng cười khi thấy cảnh vui này.
“
Là tên tiểu tử kia sao? Yên Nhã công chúa, muội của ta cũng ở đó và đang góp vui với hắn thì phải.” Hắn đứng đó nhìn thuyền Du Bích. Tống Sở
Điệp? Tên này cũng làm quan trong triều sao?
“ Dạ, có lẽ là vậy ạ!!!” Công chúa cũng đang góp vui cùng hắn..Vậy hắn và công chúa đã quen nhau khi nào?
“ Nam Vu..Huynh đang xem gì thế?” Tiêu Hạ Nghi đi ra cùng với Tiêu Hạ Lan – Hai người là con của Tư Đồ đại nhân.
Doãn Nam Vu vừa nghe nàng ta hỏi thì liền trả lời: “ Không có gì.” Hắn đi vào trong, không muốn nén lại.
“ Chờ muội với..” Tiêu Hạ Nghi đuổi theo hắn. Sao lạnh nhạt với mình quá vậy? Dù gì cũng sắp thành phu thê rồi, mà huynh lại..
Tiêu Hạ Lan nhìn về chỗ của mấy con thuyền kia, hỏi: “ Có chuyện gì thế? Sao mấy thuyền đó lại bao vây hai thuyền kia vây?”
“ Chuyện này..” Chủ nhân không muốn nói, vậy thì mình nên im: “ Ta cũng không rõ!!!” Mô cương liền đi ngay.
Tiêu Hạ Lan lườm hắn, lẩm bẩm: “ Hừ...chủ nào tớ nấy!!!”
***
“ Tên khốn nào lấy táo chọi ta..a..tên nào???”An Đình chạy tới chạy lui la lên.
Giang Hà và Lam Hồng cũng đã đi lên thuyền của An Đình, hai người núp dưới
bàn: “ Là tên Tống Sở Điệp..A..a..Cứu ta..” Nếu biết thế thì hắn đã ở
trên thuyền mình rồi..
“ Ha ha ha ha..” Mọi người thuyền khác cười không ngừng.
“ Dừng..” Nàng kêu mọi người dừng sau khi ném 5-6 sọt táo lớn, nàng kêu
Trác Bình đem cái bàn lại chỗ đối diện với thuyền Lam Trạch.
Hồ
Điệp đứng lên bàn hô to: “ Gia gia..Tống Sở Điệp của ngươi đây, ngươi
quên rồi sao? Răng ngươi, đã trồng lại chưa? Ha ha..” Nàng ngồi xuống
dựa lưng vào Y Lệ cười cười, tay cầm táo ăn, bộ dạng như du côn, tay
nàng cũng đã mỏi rồi.
“ Tên khốn..Ngươi đánh bọn ta một trận..còn hâm doạ, bắt bọn ta nộp mỗi người 1000 lượng. Còn bắt bọn ta đền tiền
thuốc mấy vạn lượng..Ngươi còn muốn gì nữa?” An Đình hô to nói với nàng.
Ai nấy trên thuyền Du Bích đều sửng sốt khi nghe thấy tên kia nói nàng đã
đánh họ còn bắt họ nộp tiền, số tiền không hề nhỏ, vậy mà còn bắt người
ta đền tiền thuốc nữa.
Hàn Phong khẽ nhíu mày nhìn Hồ Điệp, vẻ
mặt có chút không vui. Hắn liền nhìn cái tay đang băng của nàng, liền
biết là cái tay đó bầm như thế là do đâu. Đánh người mà ra..Con vịt xấu
xí, biết võ sao?
Nàng khẽ cười rồi đứng lên nói: “ Ha ha..Gia gia ngươi, ngày đó ăn chay đó! Nếu ăn mặn thì..mạng của các ngươi không còn rồi. Không cám ơn, mà còn mắng ta là tên khốn sao?” Nàng lấy cái ná cầm một viên đạn bằng quả bí ngô nhấm bắn vào đầu hắn.
“ Vèo..A..” An Đình ôm cái trán hét lên: “ Tên khốn..Ngươi dám bắn lén ta..” Hắn tức giận bước lên ghế đứng nhìn nàng.
Lại một trận cười nữa vang lên khi nghe hắn bảo Hồ Điệp đã bắn lén hắn.
“ Đầu heo..Ta quan minh chính đại bắn ngươi, chứ bắn lén cái gì?” Nàng sờ cái cổ, ho ho: “ Khụ..Khụ..Gia gia ngươi, hôm nay không khoẻ. Hôm sau,
mời ngươi ăn tiếp..Khụ..Khụ..” Vọt lẹ..Mấy tên khốn dám khai, các ngươi
chờ đó!!!
Hàn Phong nhìn nàng không thôi, ánh mắt lạnh đó làm
nàng có cảm giác bất an. Cứ định dùng ná bắn bọn hắn nữa nhưng vì người
kia nàng đành giả vờ đau họng và chạy.
Nàng nhảy xuống bàn nói: “ Ta đau họng quá..” Sao nhìn ta bằng ánh mắt đó? Tiêu rồi!!!
Hồ Điệp che miệng ngáp mấy cái nói: “ Tạm thời kết thúc..Buồn ngủ quá!!!”
Rồi ném cái ná sang một bên ôm eo Diệu Hinh và Vân Nhi nói: “ Ta muốn đi tắm..Hai nàng hầu ta tắm đi..” Rồi nàng đi xuống lầu, về phòng.
“ Tên khốn..Ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.” An Đình ôm đầu hét la không ngừng.
Yên Nhã bẻ cổ tay mấy cái nhìn An Đình nói: “ Hôm sau, gặp lại các hạ!”
Nàng ta đi lại ôm eo Y Lệ và Gia Nhi nói: “ Chúng ta về phòng ngủ
thôi.Bổn công tử ta mệt rồi..” Nha đầu ngươi gây chuyện rồi chạy..ngươi
đánh người mà còn bắt đền 1000 lượng mỗi người và tiền thuốc, nhị ca có
tha cho ngươi không?
Cả đám nhìn theo bọn họ..
Mấy thuyền kia hò hét: “ Tống công tử, sao không chơi tiếp? Đang vui mà..”
Trác Bình lấy cái ná bắn một phát vào đầu Giang Hà nói to: “ Biểu ca ta mệt
rồi..Mấy vị nghỉ ngơi đi.” Hắn nhìn Giang Hà và An Đình nhếch miệng cười rồi bay xuống bàn, đi xuống lầu.
“ Cáo từ..” Ba vị khách cũng đi về thuyền.
Cả đám nam nhân nhìn mớ hổn độn, rồi nhìn nhau.Tàn cuộc do bọn họ thu dọn..
“ Nhị ca..Tiểu Điệp..Có lẽ đám đó vu oan cho nàng!!!” Uy Nhiên thấy sắc
mặt của Hàn Phong không tốt, hắn sợ huynh mình sẽ làm gì nàng nên mở lời bào chữa cho nàng. Sao lại đánh người rồi còn..Haiz..Nếu đám đó mà nói
với phụ thân bọn hắn thì..Hơi bị phiền!!!
Hàn Phong lườm tam đệ của hắn một cái, không nói thêm gì liền bỏ đi. Mọi người liền đổ mồ hôi lạnh, có chút lo lắng cho Hồ Điệp.
***
“ Cốc..cốc..” Tiếng gõ cửa vang lên.
Hồ Điệp biết ai đang gõ cửa phòng mình và tìm mình có việc gì. Nàng liền
lột y phục bay vào thùng tắm nói: “ Ta đang tắm. Có gì nói sao có được
không?” Đáng chết..biết ngay mà, sẽ không tha cho ta mà!!!
Tiếng
gõ cửa dừng lại, Hồ Điệp tưởng người đó đã đi rồi nên tắm thật nhanh.
Vân Nhi cầm thuốc đi lên phòng tiểu thư nàng ta gõ cửa gọi: “ Tiểu
thư..nô tì có thể vào được không ạ?” Tiêu rồi..
“ Vào đi..Tỷ..Huynh..” Hồ Điệp vội quay đầu, vội vả kéo áo lại cho ngay ngắn vì nàng vẫn chưa mặc hết y phục.
Nàng nhìn cái tên cầm khay thuốc trên tay nói: “ Khuya rồi..Ta muốn đi ngủ!” Ài..Vân Nhi tỷ, sao tỷ gõ cửa giùm hắn?
Hàn Phong đi lại gần nàng, cúi đầu nhìn gương mặt bầu bĩnh có vài giọt nước còn đọng lên đó.
Hồ Điệp nhíu mày nhìn lại hắn, tim nàng muốn đi ra ngoài khi thấy hắn nhìn mình chăm chú như thế. Muốn gì đây? Ui mẹ ơi..sao vậy nè? Mày bị gì
vậy? Cúng đơ rồi..Tim..tim..tim..Đâu rồi? Ngưng rồi...Có vấn đề, có vấn
đề!!!
Hắn vẫn là dùng ánh mắt hơi lạnh đó để nhìn khuôn mặt ai đó có chút lạ thường, bỗng hắn giơ tay lên. Hồ Điệp thấy hắn giơ tay hướng về mình, nàng liền lùi về sau nhưng bị hắn nắm lại không cho lùi nữa.
“...” Nàng định hét lên khi thấy cái tay đó đang hướng vào thân mình, nàng đã quyết định phản ứng nhanh một cú.
Hàn Phong tránh cú đá tuyệt tử tuyệt tôn cực kì nguy hiểm của nàng, đây là
lần thứ hai nàng dùng kiểu đá đó để đá hắn. Hắn nắm nàng lại..
Hồ Điệp hét: “ Đồ..” Nàng định hét lên, chửi hắn là đồ biến thái nhưng cái khăn tắm trên cổ mình đã nằm vào mặt nàng rồi.
“ Lau mặt đi. Nước không.” Hàn Phong bỏ lại bàn ngồi: “ Lần sau, không
được đá ta như thế nữa có biết chưa?” Sợ hắn làm gì sao? Đồ ngốc..
Nàng muốn rụng tim với hắn: “ Ài..Huynh..” Lấy cái khăn lau mặt xong nói: “
Nếu không muốn bị đá. Tốt nhất đừng có làm mấy hành động bất ngờ như thế với ta.”
“ Ngồi đi.” Đặt khay thuốc lên bàn, hắn lấy mấy lọ thuốc ra, không quan tâm lời nàng.
“ Huynh có nghe ta nói gì chăng?” Hồ Điệp đi lại bàn, ngồi đối diện với hắn: “ Này..này..”
“ Im lặng.” Hàn Phong nắm lấy tay nàng, bôi thuốc lên.
Hồ Điệp nhìn cái tên như băng kia, trong lòng thầm nghĩ: Hắn càng ngày
càng quá đáng!!!! Ra lệnh cho mình, bắt mình phải làm theo, phải nghe
lời...Là đồ vật của hắn sao?
“ Biết võ công sao?” Hắn vừa thoa thuốc vừa hỏi nàng.
“ Không có biết. Nếu biết..Có cần ở đây không? Nếu có biết thì ta đã
không để viên ngọc rơi mất rồi!!! Không cần gặp...Ài..thật ra ta cũng có chút võ phòng thân, nhưng so ra với huynh thì chẳng phải là loại cường
đại gì.” Nàng nhìn hắn nói tiếp: “ Chuyện ta đánh bọn người kia..Không
phải lỗi của ta đâu. Là họ có lỗi trước. Bọn hắn đánh Trác Bình trước
nên..” Chưa nói hết thì ai đó đã cắt ngang rồi.
“ Lần sau, có chuyện gì cứ nói ra với ta.”
“ Huynh không giận ta sao?” Hồ Điệp kinh ngạc hỏi hắn: “ Ta không phải cố ý muốn giấu huynh đâu.”
Hàn Phong nhìn nàng hỏi: “ Vậy tại sao lúc đó không nói cho ta biết?” Hắn
không thích người này giấu hắn chuyện gì cả, chẳng biết tại sao???
“ Vì ta..” Hồ Điệp cúi đầu nhỏ giọng: “ Ta không muốn huynh phải lo lắng chỉ vì mấy chuyện mà ta đã gây ra.”
“ Huynh yên tâm. Chuyện ta đã gây ra..nếu có vấn đề gì ta sẽ tự chịu!” Nếu đám đó mà truy cứu..mình sẽ không tha cho chúng!!!
Hàn Phong không nói gì, đứng dậy đi. Lúc gần bước ra cửa phòng, hắn quay
mặt lại đóng cửa cho nàng, cánh cửa sắp khép thì hắn nói: “ Không cần
lo. Nếu có xảy ra chuyện gì, đã có ta.” Rồi hắn đóng chặt cửa lại bước
đi về phòng của mình.
Hồ Điệp nhìn ra cửa, mắt mở to miệng cũng
há ra, răng muốn rơi ra ngoài. Sau đó nàng bước đi lại giường, nằm
xuống, kéo chăn trùm lại. Một lúc sao lại mở ra, mặt bơ phờ. Không cần
lo..Nếu có xảy ra chuyện gì, đã có ta..Đã Có Ta..ĐÃ CÓ TA..Có hắn lo
sao? OMG!!!! Hắn tốt lạ thường..mày đang mơ sao..có nghe lầm không? ĐÃ
CÓ HẮN LO..ý..ý..không phải thế chứ? Đầu mày lại nghĩ bậy rồi..
Bỗng nàng ngồi bật dậy, lấy hai tay vo cái đầu mình. Tóc rối bù xù lên rồi
nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm: “ Đã có ta..Hơ hơ..” Rồi nằm lăn ra: “ Đã có
ta..Hại não không? Hại não thật!!!”
Bản sao của anh trai..OMG!!!
Có khi nào..kiếp trước mình mắc nợ hắn không nhể? Mắc nợ hắn nên mới tới đây sao? Vậy anh mình có khi nào là kiếp sau của hắn? Vậy tại sao, kiếp sao hắn lại là anh trai của mình? Mà mình..nếu có mắc nợ hắn thì đâu
cần tới cái kiếp này gặp hắn chứ? Chẳng phải ở hiện đại trả nợ sẽ tốt
hơn sao? Mắc gì tới đây? Là nợ sao? Mình nợ hắn hay hắn nợ mình đây? Sao giống trong phim rồi..Oh No!!!! Lão thiên..Ta muốn về nhà!!!!! Đau đầu
quá..
RỐI NÃO QUÁ...Cuối cùng lại tại sao đây? Hay số mình
xui..hay do trời sắp đặt cố tình cho mình lấy viên ngọc lục bảo đó rồi
nhốt mình ở đây luôn..Gặp ai không gặp..gặp ngay tên giống anh trai mình như đúc..Trùng hợp thật...Hơ hơ hơ..Có về được không đây? Hồ Điệp nhớ
mọi người lắm..Ba mẹ, anh..cả anh họ nữa..
Con bị lạc rồi, không biết đường về..sao không ai tới dẫn và đưa con về vậy chứ? Mọi người đâu hết rồi? Hu hu hu...
Hồ Điệp nghĩ thế thì khóc lên, nước mắt chảy dài xuống. Hiện tại, nàng cảm thấy rất buồn, rất nhớ nhà, muốn về nhà..