Mặt trời lặn, màn đêm bắt đầu bao trùm
tất cả mọi vật. Thuyền Du Bích cập vào bờ, vào thành Lỗ Hà. Tuy thành
không được lớn nhưng do Vũ Âm Khí hội nên trong thành rất đông đúc và
tấp nập, có rất nhiều thuyền dừng lại để ghé vào thành. Mọi người trên
thuyền Du Bích chia thành từng nhóm nhỏ để đi vào trong thành.
Hồ Điệp không muốn đi cùng với Hàn Phong, nàng muốn đi riêng nhưng chuyện
có muốn đi chung hay không thì đâu có tới lượt nàng quyết định. Mọi thứ
đều phải nghe theo một người, nếu không nghe theo thì một miếng nhỏ của
vỏ táo cũng không có mà ăn nữa, nói chi là đến cả giỏ táo.
Nhóm của nàng gồm: Yên Nhã, Gia Nhi, Hàn Phong, Ma Lạc Thần, Chiêu Dĩnh, Trác Bình.
Nàng khoác một chiếc áo choàng màu xám tro, tên đi bên cạnh vận một bộ bạch
y. Nàng đã mặc nam trang, đội mũ thư sinh, chỉ thiếu mỗi chiếc áo
choàng. Nàng muốn xem này xem nọ, nếu mặc áo choàng và đội mũ lên thì
vướng bận quá nên nàng đã không mặc. Nhưng ai đó cứ bắt nàng phải mặc
cho được.
“ Sao không mặc áo choàng?” Hàn Phong nhìn tên tiểu tử đi bên cạnh mình.
“ Quên rồi! Dù gì, cũng đi quá xa. Đâu thể về lấy được chứ?” Mặc nó vào thì có thấy cái quái gì đâu?
“...” Ai đó đã đưa áo choàng của mình choàng lên người nàng, bắt đầu cột lại cho nàng.
“ Không. Ta không..” Hồ Điệp cứ lấy tay gỡ ra, không cho hắn mặc cho nàng.
“ Không mặc. Thì quay lại thuyền.” Hàn Phong cầm chiếc áo choàng, quay đầu bỏ đi.
“ Này..” Nàng đuổi theo hắn, lấy cái choàng mặc vào nhìn tên đứng trước
mặt: “ Tiểu sinh đã mặc rồi. Đi được chưa thưa, Vô Huyết công tử?”
Hừ..Đúng là hai tên giống nhau tất cả..Tính khó ưa!!! Cứ muốn người khác làm theo ý mình cho bằng được!!!
Hàn Phong không nói gì, lấy tay kéo mũ áo choàng lên đội cho nàng rồi quay trở lại đi trước, không quan tâm rằng ai kia đang nhìn hắn với đôi mắt căm phẫn.
Nàng nắm
chặt chiếc áo choàng, nếu có ai hỏi nàng rằng: Trên thế giới này, người
mà nàng ghét nhất và muốn giết nhất là ai? Nàng sẽ trả lời ngay mà không cần suy nghĩ gì cả, người mà nàng ghét và muốn hắn không tồn tại hay
dính líu gì tới mình thì có hai loại, một là Cái Thể Loại Hai Trong Một, hai là Trăng Hoa. Điểm danh Top 3 Nam Thần mà Hồ Điệp muốn Đại Khai Sát Giới Nhất.
No.1. Tên đang đi trước mặt nàng – Doãn Hàn Phong, ân nhân cứu mạng nàng và là kẻ thù ngàn năm. Hiện tại vị đệ nhất mỹ nam tử của Doãn Uy quốc đang chiếm giữ vị trí đầu của bảng danh sách, với một
dung mạo cực kì đẹp và thu hút, tính khí thất thường và khó lường mà bá
đạo, bắt nàng phải nghe theo của hắn đã giúp hắn là tên phải đi đầu tiên trong chuyến đi du lịch không giới hạn này. Mặc dù, người ta hay nói
nhận ân là phải báo, nàng muốn giúp hắn cưỡi hạc phi tiên, coi như đó là cách báo ân của chính mình. Chứng tỏ nàng là kẻ Vô Ân.
No.2.
Không ai khác, chính là anh trai của nàng – Trương Hồ Tinh, kẻ thù chung dòng máu với nàng. Nam Thần trong lòng tất cả các cô nữ sinh, hắn có
nét đẹp y như vị mỹ nam cổ đại kia. Hai tên chỉ khác nhau có mỗi một
điểm, đó là anh nàng hay ong bướm và trêu hoa ghẹo nguyệt, còn tên này
có đào hoa thật nhưng không có tính bắt bướm về chơi. Lúc đầu hắn chiếm
vị trí quán quân nhưng hiện tại bản sao của hắn đã đánh bại hắn. Người
ta thường bảo anh em như thể tay chân, nàng muốn chặt hết tay và chân.
Nếu thế thì nàng là người Vô Tình, Vô Nhân Tính, v.v.v.
No.3. Tên này thì hắn quá trăng hoa, những lúc gây hoạ là bảo nàng thu dọn tàn
cuộc cho. Anh họ - Cẩn Dân Hạo, đệ nhất phong lưu, thay người yêu còn
hơn thay áo. Sau một đêm lăn nhăn xong là hắn tới tìm cô em họ này để
giả làm vợ của hắn, cô em họ giúp hắn thu dọn chuyện Tình Một Đêm của
hắn. Tiếng tăm hắn vang xa tới đâu thì tên tuổi của nàng còn vang xa hơn gấp đôi và hơn cả hắn nữa, vượt mặt hắn luôn, scandal của nàng còn hơn
cả mấy vị ngôi sao, một tháng có đủ thứ tin tức về nàng. Nhờ hắn mà nàng nổi tiếng trong toàn trường học và giới thượng lưu với danh hiệu Mợ Cả
của Cẩn Đại Thiếu Gia Phong Hoa. Hồ Điệp còn là gương sáng cho các bà
chị em đã và đang có chồng, hình ảnh nàng đánh ghen, cách nàng đối xử
với bồ nhí của chồng mình, hình ảnh đánh nhau với côn đồ và lang
băm,v.v.v. cùng với hắn đã giúp nàng luôn có mặt ở trang bìa của tờ tập
chí Modern Woman ( Phụ nữ hiện đại) với cái tên Sư Tử Hà Đông phiên bản
ngoài đời và nữ hiệp học đường. Nên nàng Vô Cùng muốn hắn đoạn tử tuyệt
tôn và nếu vô sinh luôn thì càng tốt, nàng muốn trừ khử hắn để giúp hình ảnh của nàng chìm xuống bớt, nổi tiếng bằng mấy chuyện đó thì nàng
không muốn tý nào.
Hồ Điệp cứ giữ khoảng cách với Hàn Phong với
lý do, vì đi gần hắn thì nàng chỉ làm nền cho hắn khi mọi ánh mắt cứ
chiếu rọi vào hắn. Đi cạnh hắn làm nàng chỉ thấy nàng nhỏ bé, một con
kiến thì không nên đi cạnh con voi để tránh nó đè bẹp mình.
Hàn Phong mặt chỉ có một trạng thái, đó là lạnh. Hắn khẽ liếc nhìn nàng, không có biểu hiện gì. Giữ khoảng cách?
Hồ Điệp cầm chiếc điện thoại xoay tới xoay lui, chụp này chụp nọ như muốn
cho ai đó ăn bơ cùng với đá lạnh. Biết người đó nhìn mình nhưng mình lại cố tình làm ngơ, giả vờ như không biết gì và không quan tâm cũng như
không nhìn thấy. Nhìn cái quái gì? Hừ..
Yên Nhã đi chính giữa hai người, nàng ta thấy cảnh này thì đổ mồ hôi, mắt liếc nhìn hai người đi
hai bên của mình: Ta là thứ gì đây? Là bức tường hay là..kì đà cản mũi?
Người thì muốn nhìn, mà lại không dám nhìn công khai...Người thì thấy,
mà coi như chẳng thấy gì cả? Hơ hơ..
“ Ai vậy? Hình như..Có đám
người đi theo ở phía sau kìa..” Nàng nhìn vào màn hình của chiếc điện
thoại thì thấy có hơn một chục tên, giả vờ giả vịt lén đi theo sau đuôi, theo dõi họ.
“ Đâu?” Gia Nhi nhìn nàng hỏi, nàng nhìn xung quanh.
Hồ Điêp chỉ tay vào màn hình rồi phóng to lên: “ Nà..” Trinh thám gì chứ? Hoá trang cùi mía...
Gia Nhi kinh ngạc nhìn nàng cười: “ Cái thứ này hay quá!!!” Người chui vào nó, mà còn chuyển động nữa? Thật lạ..
Yên Nhã cười nhạt nhẽo nói khinh bỉ: “ Toàn là hạn vô danh tiểu tốt!!!” Nàng ta, thân vận bộ nam trang đơn giản.
Chiêu Dĩnh nhìn Yên Nhã nói: “ Hạn vô danh tiểu tốt?” Nói xong thì quay mặt
đi, nhìn về phía trước lẩm bẩm: “ Không biết đánh lại không?”
“
Ngươi mới nói cái gì hả?” Yên Nhã lườm Chiêu Dĩnh: Tên biến thái
này..Dám khinh thường ta sao? Muốn chết hay muốn làm thái giám?
“ Ta chỉ nói thế thôi!!!! Ai nghe..” Chiêu Dĩnh chưa dứt lời thì Yên Nhã
đã bay qua đánh hắn ta: “ Này..này..a..Làm gì thế? Đau..”
“
Người..” Chiêu Dĩnh đưa tay lên định đánh trả, nhưng mà hắn nghĩ lại
liền lườm Yên Nhã. Nếu không phải là công chúa và là nữ nhân thì hắn
đã..
“ Sao?” Yên Nhã nhếch miệng cười khiêu khích hắn ta: “ Hoa hoa công tử..”
Chiêu Dĩnh làm ngơ, bộ dạng không quan tâm đi lên trước, không đi chung với
họ nữa. Công chúa đáng ghét..Dám bảo ta là Hoa hoa công tử..đợi khi ta
kiếm được nương tử..Con đàn, cháu đống..coi ngươi còn dám khinh ta
là..nữa không?
“ Đứng lại đó.. Ngươi..” Yên Nhã nhìn theo tên mới dùng hành động khinh nàng. Ta mà nổi điên là..ta sai người tới thiến
ngươi..cho ngươi làm thái giám..Coi ngươi còn chảnh được như thế nữa
không? Hay khóc cầu xin ta tha cho..Đời này, ta ghét nhất thứ nam nhân
yểu điệu mà cứ bảo mình là nam nhân chân chính!!! Chỉ có cái vỏ..
“ Này đùa một chút đi..” Hồ Điệp nhìn Yên Nhã, Gia Nhi và Trác Bình nói khẽ.
Hàn Phong và Ma Lạc Thần không nói gì cả, Chiêu Dĩnh thì ôm bụng cười
nghiêng ngã khi thấy bốn người kia đang chọc mấy tên theo dõi..
Cứ đi ba bốn bước là bốn người cùng quay mặt nhìn ra sau, mỗi lần nhìn là
đám kia chạy trốn, tìm chỗ nào núp vào, làm này làm nọ để họ không nghi
ngờ.
“ Hù..” Bốn người quay ra sau làm mặt quỷ với đám kia.
“ Vèo..vù..” Đám kia lật đật bay vào tiệm núp.
“ Không mua thì đi chỗ khác đi!” Ông chủ xua đuổi bọn người đó.
Giả ngu, hát điên hát khùng: “ Là, lá la la..” Đủ thứ trò dở khóc dở cười.
Bốn người quay mặt lên cười như điên, Chiêu Dĩnh cũng nhập bọn luôn.
“ 1, 2, 3..” Yên Nhã đếm ra hiệu bắt đầu, tới số 3 là quay đầu làm mặt quỷ.
“ Hù..”
“ Vèo..vù..vù..” Đám kia lật đật kiếm chỗ ẩn nấp.
Lần này, tới lượt Trác Bình đếm: “ 1,2...3”
“ Hù..” Năm tên đều làm đủ thứ loại mặt như đang trêu đùa với trẻ con, méo mó, đủ dạng.
“ Vèo..vù..vù..vù..” Mấy tên đó đổ mồ hôi chạy không trốn không ngừng nghĩ..
“ Hù..”
“ Vèo..vèo..vù..vù..”
“ Hù..”
Qụa..quạ..quạ...ụa..ạ..
“ Hù..” Liên khúc HÙ, biểu diễn: Ngũ quỷ.
“ Vèo..vèo..vù..vù..” Thần tốc độ trốn chạy
“ Là lá la..la..la..” Kẻ tung chạy, người ca hát múa.
Diễn viên diễn sâu nhập cảnh: “ Ông chủ cái này bao nhiêu vậy..Còn cái
này..cái này..” Tên thì sờ sờ các món hàng giả vờ hỏi mua.
“ Đi chỗ khác. Đừng lại đây làm trò chọc ta. Đi chỗ khác chơi. Hỏi mãi..Mà không mua..MUỐN CHẾT SAO? ” Chủ quầy tức giận.
Qụa..quạ..quạ...ụa..
Tên đó đổ mồ hôi lạnh, gượng cười: “ Xin lỗi..Ta lấy cái trống!” Hắn ta
đành mua cái trống vì ngũ quỷ kia đang quan sát hắn không rời. Lần đầu
hắn gặp cảnh này đấy!!!
Màn đùa không dừng lại đó, mà tốc độ càng lúc càng nhanh lên. Cấp độ càng lúc càng nhanh..
“ Hù..”
“ Vèo..vèo..vù..vù..”
“ Hù..hù..hù..”
“ Vèo..vèo..vù..vù..”
“...” n lần hù và chạy trốn.
Hồ Điệp và mấy người kia cười chảy cả nước mắt mà tên kia chẳng hề nhếch
miệng lên dù là một tí. Bọn bám đuôi ngồi xuống núp sau bức tường thở
như điên, mồ hôi đổ xuống như mưa, bọn hắn mệt sắp chết vì trốn chạy và
tìm chỗ nấp. Đây là cái sự kiện lớn nhất trong đời của bọn hắn khi đi
theo dõi..
Màn HÙ đã kết thúc, nàng nhìn Hàn Phong: Đúng là khác
người...Nếu như cùng nghe một câu chuyện cười thì phải cười chung chứ?
Vậy mà hắn như tượng vậy..Có lẽ, khi nghe chuyện ma hắn sẽ cười cũng
nên!!! Có thể lắm..
Đi được một đoạn thì Hồ Điệp đòi vào một tiệm đàn, Yên Nhã cười hỏi: “ Ngươi biết chơi đàn sao? Sao nhìn ngươi...Chả
có chút dáng vẻ gì của một cô tiểu thư đã từng học đàn vậy?”
“
Hừ..Không ra dáng? Ta đã từng học qua một ít về đàn. Hình như...lúc ta
được 7-8 tuổi. Ta học được khoảng gần 1 năm thì ta đã bỏ, không học nữa. Tính ra, cũng đã 7 - 8 năm ta đã không chơi đàn rồi!!!” Hồ Điệp cười
cười: “ Không biết còn nhớ gì không?”
Nhớ lại một thời ngu ngu đã qua, độ tuổi hay muốn làm những chuyện siêu nhiên và muốn trở thành
siêu nhân, muốn đi lên sao hoả của mình nàng đổ mồ hôi. Nàng còn nhớ cái lý do vô lý học đàn của mình..
Sau khi xem xong bộ phim Lục Chỉ
Cầm Ma, Hồ Điệp tự dưng nổi hứng lên, muốn học đàn cho bằng được. Nhưng
học được một thời gian khá dài mà nàng thấy mình đánh mãi mà nội công
không có, phép chẳng bay ra, không có giống vị đánh đàn trong phim nên
đã bỏ, quyết định không tu luyện nữa.
Hồ Điệp nhớ lại thì cười
trong lòng: Đúng là con nít thích làm mấy chuyện..Viễn vong..Nếu luyện
tới bây giờ thì..Móng tay gãy và cùi hết, thì cũng không thể nào giống
trong phim được..Lúc đó..não của mình, công nhận là phẳng thật!!!
Gia Nhi cười cười, có chút nghi ngờ về tài đánh đàn của nàng: “ 7-8 năm
chưa chơi lại một lần nào? Ngươi có chắc là còn chơi được không?”
“ Chuyện này..Chắc là được..” Cái này..hơi bị mệt nha!!! Mà tuỳ hứng
thôi!!! Nếu đã từng học..Mình đã từng đàn rất giỏi mà..Bỏ 7-8 năm..nếu
là giỏi thì..đụng vào là đánh được ngay thôi!!! Còn nếu..Aiz..
Nàng nhớ lại cây Thất Như Tuyệt Cầm của bản thân đã đòi ba mẹ mua cho đã bị chính mình chôn sâu xuống đất, nàng cũng học theo cách rửa tay gác kiếm của cổ nhân là đã đem đi chôn cây đàn đó xuống đất, xây một tấm bia đá. Trên bia đá khắc mấy dòng văn mà một đứa trẻ hơn 8 tuổi đã nghĩ ra như
một cụ non..
Độc Cô Cầm: Thất Như Tuyệt Cầm.
Trương Hồ Điệp.
Rửa tay gác kiếm.
Bổn toạ vô đối thủ.
P/s: Cô quạnh, chờ tri âm..(Bó tay-_-!)
Ma Lạc Thần cười nhẹ: “ Nàng muốn tham gia Vũ Âm Khí hội? Thi...cầm sao?”
Nhớ tới giọng hát của nàng hắn cũng có chút nghi ngờ về chuyện nàng nói
mình đã từng biết đánh đàn..
“ Ừ..Tối về ta sẽ gãy thử cho mọi người nghe thử một bài! Khuyến mãi một bài hát luôn!!! ” Hồ Điệp cười cười. Không biết..
“ Khuyến Mãi?” Mọi người thắc mắc.
“ Đi thôi.” Hàn Phong lườm nàng. Lại nói linh tinh!!!
“ Tỷ à..tỷ đừng hát!!! Đánh đàn là được rồi!!!” Trác Bình gượng cười.
“ Đi thôi!” Hồ Điệp lườm lại hắn rồi nhìn sang Trác Bình: “ Đệ..dám chê ta sao?”
Trác Bình cười vu vơ: “ Không có..” Hắn ảo não trong lòng: Hát? Tỷ...lại muốn hát...