Hàn Phong nhìn bàn cờ, đôi mày kiếm đậm cương nghị khẽ nhíu lại, mắt nhìn người nào đó đang vắt óc suy nghĩ không ngừng. Qủa nhiên là đại tướng quân của Nam
Kì quốc - Vạn Lý Ngâm, ngay cả binh pháp đánh trận trên chiến trường
cũng bày lên bàn cờ cao thâm như thế! Đồ ngốc..có thấy không? Có biết
không đây? Uy Nhiên thấy Hồ Điệp cứ nhìn bàn cờ suy nghĩ không
ngừng mà chưa đi, trong lòng cũng đang lo lắng nhưng vẫn giữ phong thái
ôn nhu với hai tên ngồi đối diện mình. Vạn Lý Ngâm cười đắc ý, hỏi: “ Sao rồi?” Bộ dạng cực kì tự tin về trận này. Sau một lúc suy nghĩ căng não, hầu như tất cả các chất xám đều bị nàng xài
hết. Hồ Điệp đã nghĩ ra cách, tự nhủ với bản thân mình: Sau vụ đánh cờ
vây này..Ta thề không chơi nữa!!! Nếu còn chơi với mấy ông cụ già cổ đại này thì có nước..Chuyển thẳng vào bệnh viện tâm thần rồi đặt một phòng
VIP cạnh phòng bác sĩ luôn cho dễ tiêm thuốc ngăn mình phát dại!!! “ Hưm..” Nàng ngẩng đầu miệng cười lạnh một tiếng rồi đi theo kế hoạch đã định sẵn trong đầu: “ Kịch..khụ..Mời.” Miệng hơi nhếch lên cười đầy tà
ác: Lão già..Dụ? Ai dụ ai đây? Không ngờ, mấy trò bịt của mấy tên cáo
già trên cờ vây online lại có lúc hữu dụng!!! “ Đi không tệ.” Vạn Lý Ngâm vuốt râu cười sảng khoái. Mặc dù bước đó rất tốt, nhưng ngươi đã dùng không đúng lúc rồi! Nàng cười vu vơ rồi trả lời: “ Đa tạ..” Tế bào trong đầu ta muốn chết hết
rồi mà ông bảo Không Tệ? Hừ..Khen hay chê ta ngu? Tệ hay không, một lúc
sau thì biết! Hàn Phong nhíu mày, đôi mắt thâm sâu đầy nghi hoặc: Tại sao đi như thế? Không thấy? Đám người ở bên phòng ngoài ngủ gà ngủ gật, chỉ có Ma Lạc Thần và Gia Bảo
vẫn đang ngồi nhìn vào trong phòng, mặt của họ đầy lo lắng. Nửa
canh giờ nữa lại lặng lẽ trôi qua, bàn cờ càng lúc càng căng thẳng. Vạn
Lý Ngâm vui vẻ khi thấy quân trắng của mình đang chiếm ưu thế: “
Kịch..Tới ngươi!” Xem xem, ngươi làm sao thoát khỏi trận này? “
Khụ..Kịch..” Nàng nhếch miệng cười tà ác: “ Khụ..Mời.” Trong lòng ăn
mừng cho kế hoạch mình đã thành công: YE!!!!! Cá cắn câu rồi!!! Ta sẽ
cho ông thấy..He he he..Trình độ trí thức hiện đại của ta đâu thể kém
hơn bộ não cổ quái của ông được chứ? “ Ngươi, không biết đi như
thế sẽ thua sao?” Vạn Lý Ngâm cười nhìn bàn cờ, quân trắng của ông đang
chiếm ưu thế. Chỉ cần ông đánh thêm một quân nữa là thắng chắc, ông tự
tin nắm chắc phần thắng trong tay mà không nghĩ đến rủi ro hay biến cố
gì sẽ xảy ra. Thần Hy và Thần Thiên nhìn Uy Nhiên cười nhẹnhư có ý gì đó, Uy Nhiên cũng cười nhẹ nhàng lại với hai hắn ta. Bộ dạng của hắn như chẳng lo lắng gì cả vì khi thấy nụ cười tà ác của nàng, hắn nâng ly trà đưa lên miệng nhấp một ngụm. Hàn Phong vẫn giữ nguyên trạng thái
lạnh lẽo quan sát bàn cờ. “ Dĩ nhiên, vãn bối biết đi như thế là
thua.” Nàng lại cười nhẹ: “ Đánh cờ cũng như đánh trận trên chiến trường vậy. Có chiến lượt tốt, nắm được tình thế và bắt thời cơ hội đúng lúc
thì thắng. Nhưng..Nếu chưa rõ thì chớ có vội vả mà ra tay. Vì có lúc,
những gì mà mình thấy chưa chắc là đúng. Nên suy xét lại trước khi quyết định.” Tuy lời nói vu vơ và chẳng vô đề nhưng ai nghe cũng biết
Hồ Điệp đang ám chỉ đều gì. Thần Thiên nhìn nàng bằng cặp mắt thâm thuý
khó lường, rồi hắn nhìn Vạn Lý Ngâm một cái rồi nâng ly trà lên uống. “ Vậy, ta đã thấy tình hình rồi. Ta có nên ĐÁNH hay không?” Vạn Lý Ngâm
vuốt râu cười hỏi lạc đề. Tiểu tử ngươi muốn ám chỉ và cảnh cáo bọn ta
sao? Hồ Điệp hơi đẩy mũ áo choàng lên một tí, cười trả lời lạc đề lại: “ Ai cũng biết, hai nước giao tranh thì người chịu thiệt nhất là
Bách Tính hai bên. Nếu là một vị vua anh minh và sáng suốt, thì nên biết đặt cái gì lên hàng đầu? Biết thần dân mình muốn gì và không thích gì?
Không Bách Tính nào, mà lại không thích hoà bình và không muốn sống yên
ổn cả!” Nàng nhếch miệng, ho một tiếng: “ Khụ..Nếu ông đã thấy và nghĩ kĩ thì..Mời Đi.” Thật là..Có thể coi đây là cuộc đàm phán hữu nghị của hai nước hay không, thì phải xem các người nghĩ thông hay không?
Aiz..Tốn lời như thế mà ông và vua ông nghe có thông não hay không đây? Uy Nhiên nhíu mày rồi lại dãn ra, miệng cười như không cười. Nàng đang đàm phán về chính sự sao? Thật là..Không thể tin được!? Thần Thiên lại nhìn nàng bằng cặp mắt cao thâm khó lường, hắn nhìn đệ đệ
mình một cái rồi nhìn Uy Nhiên. Không có lòng dân ủng hộ thì.. Hàn Phong chẳng biểu hiện gì cả, tên râu ria đang đứng kia cứ đề phòng và quan sát hắn. “ Tiểu tử..Ngươi thua rồi!” “ Khoan..” Vạn Lý Ngâm định đánh quân cờ xuống thì nàng lên tiếng ngăn lại. “ Ngươi muốn nói gì nữa đây? Ta đã quyết định ĐI rồi!” Chữ Đi trong lời của ông đầy ý nghĩa sâu xa. “ Ông xem cho kỹ, cân nhắc cho thật kỹ trước khi Đi.” Hồ Điệp nhếch miệng trở lại đề: “ Hiện tại, tuy quân trắng của ông đang chiếm ưu thế. Nhưng ông hãy xem hàng phòng vệ của ông đi. Quân đen ta đang bao vây từng tốp quân trắng. Quân đen mà bị ông bao vây, chỉ là THÍ.” Muốn tiến quân?
Đúng là tốn nước bọt!!! “ Sao?” Ông nhìn bàn cờ, nghiên cứu và thấy quân trắng bị lừa rồi. Không ngờ, tên tiểu tử này biết binh pháp.. “ Hiện tại trận này, đang nghiêng về ta. Không phải là ông.” Hồ Điệp nhìn ông cười nhẹ rồi lại nói lạc đề tiếp: “ Có lẽ, nên học gia phụ của vãn
bối rồi, nghiên cứu thêm binh pháp trợ giúp Đại ca.” Chắc ông cho rằng
ta biết binh pháp gì đó rồi! Thật ra thì..Ha ha ha..Có biết cái quái gì
đâu? Chỉ là do đánh cờ online hơi nhiều và gặp không ít tên xảo trá nên
cũng học được mấy chiêu dụ người ta sập bẫy thôi!!! Chứ binh pháp gì
chứ? Toàn là trò bịt và lừa tình!!! Thần Hy và Thân Thiên nhìn
nàng trân trối, trầm tư suy nghĩ. Đôi mắt lạnh nhìn nàng rồi nhìn bàn cờ rồi lại nhìn nàng, miệng hơi nhếch lên: Không thể xem thường con vịt
xấu xí này rồi! Có nên cho một chức quan không? Hưm..Giữ lại bên cạnh
sao? Ngươi nghĩ gì vậy chứ???Đôi mắt lạnh bỗng âm lạnh hơn băng
và sâu xa vô cùng, nhưng có chút gì u buồn hư ảo. Hồ Điệp mà làm quan,
có lẽ cái thiên hạ của Hàn Phong sẽ gà chó chạy loạn lên, không biết
phải quản lý và giải quyết ra sao. Nếu hắn chứng kiến cảnh vị quan giả
mạo này đã trấn lột tiền và đánh người ra sao thì sẽ không dám cho nàng
làm quan nữa, cho dù nàng là nam nhân thật sự. Uy Nhiên cười thầm trong lòng: Nàng muốn làm quan sao? Ha ha ha..Nhị ca..Huynh có nên cho
nàng một chức tiểu tướng quân hay không đây?Vạn Lý Ngâm khó khăn
suy nghĩ và vắt óc mới gỡ lại tình thế, nhưng sau một lúc thì ông lại bị thất thế. Sau một canh giờ nữa đã qua, nàng chống tay lên cằm ngủ ngon
lành. Mọi người đều mệt mỏi, trời cũng đã sắp sáng rồi. “ Tiểu tử thúi, ngươi đúng là đối thủ thật sự của ta, sau mấy chục năm ta tìm.”
Mồ hôi trên trán của ông tuông ra không ngừng. Ngươi đúng là kỳ tài về
cờ vây! “ Hả? Về sao? ” Hồ Điệp đột ngột bị giọng nói hào sảng của ông đánh thức. Nàng ngồi dậy mặt còn mơ mơ tự nhiên đứng dậy định đi về, nhưng tay lỡ chạm vào bàn cờ, làm bàn cờ đổ xuống.Qụa..quạ quạ...ụa..ạ..Những quân cờ rơi tứ tung trên sàn và tấm phản bằng gỗ quý kêu “ Lộp cốp..Lộp cộp..” Ai cũng sửng sốt nhìn những con cờ rơi xuống
và chạy tứ lung tung. Vạn Lý Ngâm nghiến răng, tức giận quát: “
Tiểu tử thúi, ngươi sao không cẩn thận mà đụng phải bàn cờ..Đổ cả
rồi..Ngươi..ngươi..” Ông nhìn mấy quân cờ nằm xuống đất, bàn cờ đang hay như thế mà làm đổ cả nên làm người mê cờ như ông nổi trận lôi đình. “ Ta không cố ý..” Nàng thở dài, rồi ngáp: “ Haiz..Aiz..Ông thắng. Ta thua. Ta về.” Nàng liền quay lưng đi nhưng lão già quát. “ Ngươi đang khinh ta sao?” Ông nắm tay nàng giữ lại, không cho nàng đi. “ Lão già..Ông phá giấc ngủ của ta đó. Buông ra, ta về.” Hồ Điệp trợn mắt đầy hung hăng nhìn Vạn Lý Ngâm, nhưng ông không buông tay nàng ra..