Nam nhân thì không cần chuẩn bị gì, còn các nàng thì cần chuẩn bị hơi nhiều nên rất lâu. Bọn nam tử chờ ở trên thượng thuyền, dưới lầu thì
bắt đầu ồn ào và làm đám nam nhân trên đây đổ mồ hôi lạnh.
“
Nè..Ngươi không chịu che kỹ ngực ngươi lại. Qua đó, nữ nhân mà ôm..Nếu
họ vuốt trúng ngực ngươi là chết. Lộ hết đó. Nịt sát vào đi!” Tiếng Yên
Nhã lanh chanh vang lên. Sao to thế nhỉ? 15 tuổi? Mà to quá!!! Nàng cũng 15 mà? Sao không bằng vậy?
“ Này! Hình như, nó hơi...LỚN hơn so với bọn ta thì phải? Cho ta sờ thử, có được không?” Y Lệ nhìn vào
ngực của Hồ Điệp nói. Tay sờ sờ cằm, mắt nhìn vào ngực Hồ Điệp nghiên
cứu: Bằng tuổi nhau mà? Chẳng lẽ, có bí quyết gì làm nó TO lên sao???
Khéo miệng nàng giật giật khi thấy ánh mắt của Y Lệ chỉ đặt mãi ở ngực mình
mà không chịu dời đi, nàng vừa lấy áo mặc vào vừa ra lệnh: “ Quay mặt
chỗ khác. Ta và ngươi cùng giới đó!” Cái con nhỏ này, không ngờ lại có
sở thích như thế? Đúng là biến thái!!!
Qụa..quạ..quạ..ụa.ạ..Đám người ở trên lầu, mặt họ đầy hắc tuyế và đổ mồ hôi với vị công chúa này.
Hàn Phong đang uống trà thì: “ Khụ..khụ..” Hắn bỗng bị sặc khi nghe được
lời của Y Lệ, trong đầu hắn bỗng xuất hiện lại cảnh tượng nàng vạch áo
ra xem vào ngày hôm qua trên xe ngựa. Hắn muốn quên và xoá cảnh tượng đó ra khỏi đầu của mình nên đang bị sặc mà hắn lại tiếp tục rót trà ra
uống tiếp, làm bọn người kia nhìn hắn không chớp mắt.
Qụa..quạ..quạ..Hàn Phong ngước mắt nhìn mọi người, thấy đám nam tử kia đang nhìn mình bằng cặp mắt quái dị. Hắn nghĩ lại mấy hành động của mình có chút không bình thường nên vội che miệng ho nhẹ, trở lại trạng thái đầu, quét con ngươi lạnh qua một lượt để những cặp mắt kia dời đi chỗ khác.
Mọi người thầm nghĩ: Hoàng thượng sao vậy? Tự dưng bị sặc là sao? Chẳng lẽ..Ngài đã..THẤY QUA RỒI??? Không thể nào!?
Dưới lầu, Yên Nhã cười cười nói: “ Xem một chút thì có mất mát gì đâu?” Rồi
nàng ta nháy mắt với Y Lệ, hai người cười tà, Gia Nhi che miệng cười
khúc khích.
Hồ Điệp cười tà, nói dối mà diễn như thật vậy, diễn
sâu: “ HÀNG GIẢ đó. Không phải thật đâu! Đụng vào là nổ ngay! Nguy
hiểm!!!” Nàng khoác chiếc áo choàng màu trắng lên người, đầu đội mũ như
thư sinh. Dám đùa với ta sao? Hừ..các người còn non lắm!!! Ta cho các
người sợ chết luôn!!! Ha ha ha..Nếu nó nổ thật thì ta còn sống đến tận
bây giờ sao? Đúng là đầu to, mà óc thì thua cả hạt nho nữa!
Hàn
Phong vẫn bình tĩnh rót trà ra ly, bộ dạng hắn như không nghe gì cả. Đám nam tử nhìn nhau đầy nghi hoặc cùng tò mò: Ngực cũng làm giả được sao?
Đụng là nổ như đạn dược sao? Thật sao???
“ Sao? Hàng giả? Ngực
ngươi..ngực ngươi..là GIẢ thật sao? Nó sẽ nổ được sao? Cho ta xem thử
một lần có được không?” Ngay cả Gia Nhi đoan trang cũng hết thuốc chữa,
nàng thật sự muốn xem thử nó ra sao? Hiếu kì vô cùng.
Diệu Hinh
và Vân Nhi còn có cả Diệp Hy nữa, ba người kinh hãi với bốn cô tiểu thư
này. Họ thật sự đã cạn lời với bốn vị mỹ nhân này rồi, Vân Nhi và Diệu
Hinh nhìn nhau: Tiểu thư..đang nói đùa sao? Ngực mà làm giả được, rồi
phát nổ nữa chứ? Vậy sao, tiểu thư bảo quản nó mà không để nó phát nổ
được vậy?
Gia Bảo sửng sốt nhìn mọi người, không ngờ muội muội
của hắn bị lây bệnh mất rồi. Hắn cố gượng cười, không biết nói gì ngoài
cười cho qua chuyện. Hắn thật sự, không thể tin được chuyện này?
Nàng..đang đùa sao? Nàng thích đùa mà! Chắc là đùa thôi!!! Chứ làm gì có chuyện..Như thế chứ?
“ Ngươi làm gì vậy?” Hồ Điệp giật mình khi
Gia Nhi chạy tới định bóp thử ngực mình, xem ngực giả là như thế nào.
Nàng né sang một bên, hét lên: “ Đồ thật đó. Gia Nhi, ta tưởng
ngươi..không ngờ..không ngờ..”
Bọn nam nhân nghe nói là hàng thật thì nhìn nhau gượng cười: Là nói đùa!!! Nàng đúng là thích đùa!!! Đùa NHẸ quá!!!
Nàng bỗng cười điểu và mặt tỏ vẻ háo sắc nhìn cơ thể của Gia Nhi: “ Ngươi..
nhìn cũng được lắm chứ! Lại đây bé cưng, cho đại thiếu gia hôn một cái
đi. Rồi đại thiếu gia cho cưng xem thử.” Nàng cười gian manh, mắt cứ
quét lên cơ thể Gia Nhi, nàng ta xanh mặt chạy lại Yên Nhã, núp ở phía
sau. Hừ!!! Định đùa sao? Đạo hạnh của cưng còn thấp lắm!
Ba nữ tỳ hả họng nhìn Hồ Điệp không chớp mắt, khoé miệng giật giật, mặt tái
xanh. Không dám tới gần nàng, đứng lùi về phía sau. Đám nam nhân trên
lầu cũng kinh hãi khi nghe nàng nói thế, chỉ có một tên vẫn còn bình
tĩnh nâng trà lên thổi và đưa lên miệng từ từ uống.
Yên Nhã đi
lên, miệng cười như một gả gian manh và háo sắc: “ Nếu ngươi...” Chưa
nói dứt lời thì Hồ Điệp nhanh chóng đi lại ôm eo nàng ta, miệng cười
quyến rũ với nàng ta.
“ Nếu công chúa muốn. Sau khi về nhà rồi,
chúng ta sẽ đi uống trà, thưởng nguyệt với nhau. Tâm sự và tìm hiểu lẫn
nhau. Nếu hợp thì tiến tới luôn cũng được. Ta thích mẫu người..như Thất
công chúa đây! Không biết công chúa thì sao? Thấy ta sao, hả?” Nàng nháy mắt một cái, miệng cười điểu với Yên Nhã.
Năm người còn lại chết lặng, cứng người, mặt chuyển màu nhanh hơn và nhiều hơn cả đèn giao
thông, trong đầu họ chỉ có có hai chữ hình dung cái nhìn phản diện về
Nhị tiểu thư của Thái Uý đại nhân: Biến Thái!!!
“ Tiểu Điệp..” Uy Nhiên nhìn mấy tên còn lại, muốn nói gì nhưng không nói ra được, không
biết phải nói sao đây? Hắn không thể chấp nhận chuyện mà hắn đã nghe
được: Nàng thích..Thích nữ nhân?
Yên Nhã đẩy nàng ra có chút
hoảng sợ: “ Ngươi..ngươi thích nữ nhân..ực..SAO?” Nàng ta chạy lại ôm
Gia Nhi nhìn nàng nói: “ Ngươi tránh ra xa..xa ta đi..” Vậy là..Nhị ca
chọn nhầm đối tượng rồi!!!
Gia Nhi hoảng sợ thụt lùi về sau: Không ngờ..Tưởng công chúa là người biến thái nhất nước, nhưng giờ thì Tiểu Điệp..Là nhất!!!
Có lẽ, những tin đồn xấu và những danh hiệu về giới tính lẫn lộn của Thất
công chúa đã có người vượt mặt và sắp cướp mất hết rồi. Doãn Uy quốc lại có thêm một người Biến Thái Hoá, mà người đó là Nhị tiểu thư của Thái
Uý đại nhân nữa chứ.
Hồ Điệp cười cười nhìn mấy nàng ta: Mới nhiêu đây mà sợ rồi? Thật là..Haiz..Không vui!
Y Lệ đi lên cười tà, nàng ta không biết đã gặp phải đối thủ nặng kí về
lĩnh vực này: “ Nếu tiểu thư muốn...” Chưa dứt lời thì Hồ Điệp liền bay
lại ôm nàng ta, tay đỡ cho cơ thể nàng ta hơi ngã nằm xuống, tay còn lại thì vuốt một bên má nàng ta. Y Lệ nổi cả da gà lên.
Một tư
thế, như anh hùng đỡ mỹ nhân trong phim cổ trang đầy lãng mạng, thường
thì trong phim tới cảnh này thì đã hết rồi, nữ chính sẽ có những biểu
hiện thẹn thùng và chạy mất không dấu vết. Nhưng nàng là nam chính thì
khác, nàng muốn làm hơn cả thế nữa, không để nữ chính chạy đi như thế.
“ Nếu là nàng thì..Không cần uống trà tâm sự..” Nàng nói nhỏ vào tai nàng ta: “ Chọn phòng..Tình một đêm luôn!” Cho mấy người sợ rụng rốn luôn!!! Ha Ha ha..Ta sẽ khai nhãn cho các người..Nụ hôn kiểu Pháp chính
hãng..Độ hôn sâu..Hơi lâu a!!!
Mấy cô nương còn lại thấyHồ Điệp
chuẩn bị hôn Y Lệ thì hét lên: “ Á..” Chạy đi, Y Lệ vội đẩy nàng ra,
chạy trốn luôn. Không ai dám ở lại với nàng.
“ Sao vậy cưng?” Nàng cười tà mị nhìn theo Y Lệ: “ Chưa mà!!! Đứng lại..” Nàng đuổi theo.
Y Lệ chạy lên lầu lấp bấp mở miệng nói trong kinh hãi: “ Tình một đêm?
Kiếm người..người khác đi..Ta không thích ngươi!!!” Nàng ta chạy lại Yên Nhã và Gia Nhi.
Bọn nam nhân trên lầu sắp ngất luôn, khi nghe
được lời của Y Lệ. Hàn Phong vẫn giữ nguyên trạng thái băng lạnh kia: “
Tiểu Điệp..”
Thấy bọn họ sắp cách ly mình và tên kia đang nhìn
mình, nàng cười nhẹ rồi bỏ đi chỗ khác, miệng nói: “ Ta chỉ đùa với các
người thôi!!!” Mấy người bị nàng hù cho rớt tim định thở phào nhẹ nhõm
thì không kịp, lại nghe nàng nói: “ Nhưng mà..Cẩn thận đó. Ai biết đâu
ta sẽ có sở thích đó cũng nên.” Nàng nhìn họ cười một cái có chút gian
tà. Hàn Phong nhìn nàng đầy lạnh lẽo.
“ Chúng ta mau đi
thôi.” Mọi ánh mắt đủ loại cảm xúc đều dồn về phía mình, nhưng nàng cũng không nói gì. Haiz..Biến thái chỉ là một dạng đột biến nhỏ thôi!!! Cái
này hơi nhẹ..Làm gì nhìn ta bằng ánh mắt thế chứ? Mấy người này...