Hồ Điệp rút tay ra rồi bỏ đi lại bàn
ngồi, lấy tay chóng lên cằm: “ Mang thức ăn vào đi..Diệu Hinh..” Nàng
nói xong thì miệng hơi nhếch lên cười như một ác ma: Cứ hiện trước mặt
ta..Thì đừng trách, ta sẽ không ăn chay đâu!!! Một ngày nào đó, ta mà
phát dại thì đừng có trách!!!
Hàn Phong cũng chẳng hiểu tại sao
nàng dùng ánh mắt và nụ cười đó với mình. Diệu Hinh rung rẩy khi thấy
bầu không khí trong phòng âm u như địa ngục, đặc biệt là tiểu thư nàng
ta. Nuốt một ngụm nước bọt, Diệu Hinh bưng thức ăn đi vào trong phòng,
tiến lại bàn nhanh chóng để thức ăn lên rồi rút nhanh.
“ Diệu
Hinh...” Hồ Điệp gọi nàng ta nhưng, nàng ta đã đóng cửa lại chạy đi.
Nàng nhìn ra cửa cười lạnh, miệng lẩm bẩm: “ Hưm..Đúng là..” Ngày gì vậy trời??? Aizzzzzzzzzzzzzz...
“ Sao? Còn chuyện gì nữa sao?” Nàng nhìn tên ngồi đối diện hỏi. Tinh thần và tâm trạng của nàng hiện giờ không được tốt cho lắm.
Hàn Phong bỗng thò tay vào trong áo lấy một miếng ngọc màu cam nhạt ra,
không nói gì mà đưa ra phía trước mặt nàng. Gương mặt vẫn lạnh, không có biểu hiện gì khác khi nghe nàng muốn đuổi hắn đi.
“ Uả? Sao nó
lại ở trong tay huynh?” Nàng nhìn miếng ngọc, đưa mắt nhìn hắn đầy nghi
hoặc: “ Huynh nhặt nó ở đâu vậy?” Nó bị rơi khi nào mà nàng không hay
vậy kìa?
Hồ Điệp giơ tay ra định lấy lại miếng ngọc nhưng nàng
nghĩ ra điều gì đó liền thu tay về, không muốn lấy nó: “ Huynh giữ nó
đi! Ta trả lại!” Hai tay tiếp tục chóng cằm, mắt nhìn những món ăn trên
bàn đang bốc mùi thơm phức, đồ ăn nằm ngay trước mặt mà vẫn không ăn
được, cái bụng thì kêu không ngừng, nàng nuốt nước bọt liên tục. Tên
này, sao không chịu đi? Đói quá!!!
“ Trả lại?” Hàn Phong thấy
nàng không muốn giữ miếng ngọc nữa, muốn trả lại cho hắn. Tại sao không
lấy? Nhưng, sao giờ hắn tự dưng muốn người này giữ nó??? Chỉ người này
thôi..
“ Nếu lỡ như một ngày nào đó..Không tìm được viên ngọc..”
Hồ Điệp nhìn phản ứng của Hàn Phong một cái rồi lại nhìn mấy món ăn trên bàn, nói: “ Ta không cần tìm huynh để trả lại nó. Nên huynh cứ giữ đi.” Biểu hiện đó..Đừng nói là không muốn lấy lại nha!?
Đôi mắt hắn
bỗng chóc lạnh lẽo đến không thể diễn tả được, đứng dậy, bỏ lại một câu
dở dang: “ Vậy, chuyện tìm viên ngọc...” Nói chưa dứt lời thì chân liền
bước đi, hắn muốn đi về phòng mình.
“ Khoan..” Hồ Điệp nghe vậy
sửng sốt, lật đật đứng lên rồi chạy lại đứng trước mặt hắn. Hai tay dang rộng, ngăn hắn lại. Cái tên này..Uy Hiếp mình???
Bốn mắt lại
nhìn nhau, nàng lấy tay giật lại miếng ngọc. Tức giận, mắt nhìn thẳng
vào mắt Hàn Phong nói: “ Ta sẽ giữ nó. Giữ luôn, mãi mãi giữ nó. KHÔNG
TRẢ LẠI.” Rồi tháo miếng vải băng ra để đeo miếng ngọc trở lại tay mình. Hừ..Lúc đầu lấy, muốn đòi lại cho bằng được..Còn giờ, trả lại thì không thèm lấy mà còn uy hiếp mình phải nhận nó? Nắng nắng, mưa mưa..Mình
cũng sắp điên rồi!!!
Hàn Phong nghe nàng bảo là MÃI MÃI GIỮvà
KHÔNG TRẢ LẠI miếng ngọc, mức nhiệt đông lạnh giảm xuống bớt. Thấy nàng
tức giận mà cột mãi không được, hắn liền giật lại miếng ngọc.
“
Lại muốn...” Hồ Điệp thấy vậy định nói gì, thì Hàn Phong đã nắm tay
nàng, giúp nàng đeo miếng ngọc vào. Nàng kinh ngạc đến nỗi mở to mắt
nhìn hắn, mà muốn rơi mất hai viên bi đen ra ngoài. Gương mặt mệt mỏi
nhìn tay mình: Chuyện gì vậy trời???
“ Ta tự mang vào được.” Nàng rút tay ra, nhưng ai đó nắm tay của mình lại. Miệng cười lạnh nói: “
Tại sao, lúc đầu ta lấy thì huynh muốn đòi lại cho bằng được? Còn giờ
thì trả lại, huynh không lấy là sao? Tại sao, bắt ta phải giữ nó. Đưa
người khác đi.” Lại rút tay, nhưng vẫn không được.
Hàn Phong
không trả lời mấy câu hỏi của nàng: “ Không được đánh rơi nữa. Phải luôn mang trên tay. Không được tháo ra.” Hắn vừa buộc lại, vừa nói, giọng
nghiêm túc và lạnh lẽo. Hắn dùng một nút thắt khó mở nhất để buộc lại,
như muốn miếng ngọc luôn đeo ở trên tay nàng, không thể tháo ra được,
mãi mãi không thể tháo ra. Chỉ có hắn, mới có thể tháo ra được.
“ Sao chứ?” Nàng thấy cái nút thắt đó rối nùi và khó hiểu, liền vội ngăn lại: “ Này..này..này..Khoan đã..”
Vội rút tay, miệng nói: “ Buộc như thế? Làm sao..Hơ hơ hơ..” Hồ Điệp cố rút tay nhưng đã muộn, Hàn Phong đã buộc xong.
Giơ tay lên xem, mắt nhìn miếng ngọc: “ Mặc dù, buộc theo kiểu này thì đẹp
thật. Nhưng ta không thích buộc như thế..” Nàng dùng tay định mở ra
nhưng không được, nó quá chặt và khó mở vô cùng, nàng cố gắn mở nó, đưa
lên miệng định cắn thì..
“ Không thích cũng phải chịu. Lỡ buộc rồi!” Ai đó phan ra một tuyên bố. Muốn mở ra sao?
Gương mặt đầy tức giận ngước nhìn hắn: “ Lỡ buộc? Cái này là lỡ buộc sao?” Hồ Điêp nhìn hắn như muốn nuốt tươi hắn: “ Nếu không mở được..Hừ..Ta sẽ
dùng dao để cắt nó..Không tin không tháo ra được!!!”
“ Không cần
tốn sức. Dù dùng thứ gì. Sắt cỡ nào, thì cũng không cắt đứt mấy sợi dây
nhỏ đó được.” Phụ hoàng hắn đã nói cho hắn biết, từng sợi dây nhỏ đó
được đặt chế rất đặc biệt, từ một loại nguyên liệu quý hiếm và vô cùng
chắc chắn, miếng ngọc cũng là loại quý hiếm và nó được chạm khắc vô cùng tinh sảo.
“ Sao? Không cắt đứt được sao? Vậy ta phải mang nó
luôn rồi!!!” Hồ Điệp trừng mắt: “ Vậy huynh có thể mở nó ra được không?” Tên này, làm trò gì vậy chứ??? Ta điên rồi nha!!!!!
“ Được.” Hắn trả lời xong liền lôi người đang lây hoay mở lại bàn, bắt người đó ngồi xuống ghế, cầm tay người đó lên bắt đầu băng lại.
“ Vậy mở ra
đi.” Nàng cười cười nhìn hắn như thiên thần đễ thương, mà lòng thì như
ác ma muốn nuốt sống hắn. Sao càng ngày càng ghét tên trước mặt này vậy
chứ? Đồ khó ưa!!! Mấy nghìn năm..Bám tới hiện đại làm anh trai ta!!!
Nhưng ta vẫn ghét!!! Ghét cả hai!!! Dù cho gặp chín kiếp, cũng vẫn là
một chữ..GHÉT!!!
“ Khi nào, tìm được viên ngọc. Sẽ cởi ra.” Hắn
không cho nàng kịp nói gì hỏi chuyện khác ngay: “ Tại sao tay lại bầm ra như thế này?” Bộ dạng phớt lờ chuyện mở miếng ngọc ra, không muốn nhắc
tới nữa.
“ À..Là do tỉ thí.” Sao lại hỏi sang chuyện đó chứ?
Nhưng, không thể cho hắn biết mình đánh nhau với mấy tên kia! Dù gì,
trong đám đó cũng có con của các đại nhân trong triều..Mình có lỗi hơi
nhiều, nên không thể nào nói ra!!! Nếu xử lý thì..Chỉ bất lợi cho mình
mà thôi!!!
Hồ Điệp không thèm để ý câu nói của Hàn Phong, nếu như không tìm được viên ngọc có phải nàng phải đeo miếng ngọc đó mãi mãi
không? Hắn chỉ mở khi tìm được. Có phải Hàn Phong muốn giữ nàng ở lại
bên cạnh rồi không???
Hắn ngước đầu nhìn nàng một cái, rồi cúi
đầu tiếp tục băng: “ Kết quả thế nào?” Do tỉ thí? Chẳng lẽ, hắn là người luyện võ mà không biết mấy vết bầm này xảy ra khi nào sao?
Mặc
dù, Hàn Phong biết nàng nói dối nhưng không hề vạch trần hoặc hỏi tiếp
chuyện vết bầm đó. Hồ Điệp thấy vậy liền tưởng hắn không có nghi ngờ gì, nên cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“ Haiz...Ta thua rồi!!!” Nàng cúi đầu trả lời, bày ra bộ dạng của một tên thua trận.
Hồ Điệp nhận thua là vì nàng không muốn thấy Yên Nhã mất mặt trước mọi
người, nàng cũng thừa biết mọi người cũng đoán biết trước rằng mình sẽ
thua nên nàng thuận theo suy nghĩ của đại đa số thôi. Nhận thua cũng
không mất mát gì đối với nàng, mà làm cho vị công chúa ngang bướng kia
biết ơn mình. Nàng đã giúp nàng ta giữ sỉ diện trước mọi người! Vì nàng
đã thắng, theo giao ước hai người đã trở thành bạn của nhau nên chút
chuyện nhỏ đó cũng chẳng là gì.
Sau khi băng cho nàng xong, Hàn Phong liền đi về phòng. Hồ Điệp không thèm nghĩ gì nữa, nhào vô ăn trước rồi tính..