Yên Nhã nhìn
Hồ Điệp từ trên xuống dưới, rồi phán: “ Ta tưởng tiểu yêu nghiệt ngươi.
Tài sắc vẹn toàn. Ai ngờ, chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp, ngoài ra chẳng
biết gì.” Mặc dù công chúa nàng đây, tài sắc không nói là bậc nhất,
nhưng Cầm - Kì - Thi - Hoạ cũng không tệ. Doãn Uy Yên Nhã, mặc dù tính tình chẳng ra dáng của một công chúa cao quý. Nhưng, nàng ta múa
rất giỏi và đẹp, nàng ta xưng thứ hai chẳng ai dám xưng thứ nhất. Đệ
nhất vũ cơ - Vũ Yên, tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi, trong và ngoài quốc
đều biết đến nàng. Gia Nhi sửng sốt: Không phải chứ? Không THÔNG thứ nào sao? Tiểu thư của Thái Uý, mà cái gì cũng không biết??? Hồ Điệp nhìn Yên Nhã nhếch miệng cười tà mị: “ Vô tài, vô sắc. Dung mạo ta xấu xí. Không đáng để công chúa người phải mở miệng khen ngợi.” Mắt
nàng liếc tên kia một cái, rồi nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng thờ ơ bất
cần. Không biết gì, thì sao? Nếu biết, thì sao? Hừ.. Yên Nhã nghe vậy, mở miệng: “ Xấu xí? Ngươi, đúng là khiêm tốn. Nếu Hắc Qủa Phụ, mà
gặp ngươi. Cô ta sẽ giết ngươi. Ngươi, đúng là yêu nghiệt đầu thai.”
Cũng biết, Hắc Qủa Phụ là đệ nhất mỹ nhân tiếng tăm vang vội. Nhưng từ
khi gặp ả nha đầu này, nàng nghĩ vị trí “ Đệ Nhất Mỹ Nhân” nên suy xét
lại. Hàn Phong vẫn không nói lời gì, vẫn nhắm mắt, im lặng. Gia
Nhi nhìn hai người đang nhắm mắt, nàng ta không hiểu Thất công chúa tại
sao lại bảo thế? Hắc Qủa Phụ là đệ nhất mỹ nhân, ai cũng nghe danh!
Nhưng, mình chưa thấy mặt bao giờ? Nếu Yên Nhã công chúa nói vậy, thì Hồ Điệp hẵn là đẹp hơn rồi! Có phải vậy không nhỉ??? “ Ta đâu có
quen cô ta. Giữa ta và nàng ấy chưa gặp mặt nhau. Tại sao, nàng ta phải
giết ta?” Hắc Qủa Phụ? Cái tên, nghe cũng ghê thật! Chắc dòng họ với
mình rồi..Hắc Hồ Điệp..Hắc? Cùng họ!!! Haiz..Đi chung với hắn..Dính vào
mấy chuyện vớ vẩn! “ Ngươi không biết hay giả vờ? Cô ta giết
rất..” Chuyện nhị ca mình làm sát thủ, mình cũng biết nhưng không nói
hay hỏi gì thì tốt hơn. Huynh ấy có chuyện riêng tư của mình mà, muội
muội cũng không nên nói chi. Yên Nhã thở dài, nhắm mắt nói: “ Nếu ngươi
không biết thì gặp đi rồi biết.” Có toàn thây mới là lạ!!! “ Nam
phong lưu. Mỹ nhân, si tình. Rất hợp.” Nàng nói vài tiếng rồi im lặng,
tựa đầu vào vách thùng xe. Chẳng lẽ, Hồ Điệp này, đi giành người yêu của người khác? Nhưng, nếu là tên mình thích..Có lẽ, sẽ giành..Có điều, tên đó..Mãi mãi không phải là tên này..Hừm..Chẳng lẽ, mình lại đi yêu..Nhức đầu, hại não!!! Ma Lạc Thần đánh xe, khẽ nhếch miệng cười, rồi lại thở dài. Nghe nàng nói vậy, ai đó cũng tò mò muốn biết, ý nàng là gì? Gia Nhi thì ngồi ngu ngơ, không biết gì. Yên Nhã hiếu kì hỏi: “ Ngươi gặp
cô ta rồi?” Sao còn sống được vậy kìa? Chẳng lẽ..Nhị ca, ngăn cản sao?
Sao mấy vị nữ tử kia..Không hề thấy, huynh ấy đứng ra hay nói gì? Nàng ta đưa mắt nhìn Hàn Phong với vẻ mặt kì quái, nghi hoặc cùng khó hiểu. Sao nhị ca không lên tiếng hay mở mắt vậy? Hồ Điệp không trả lời, nàng nghĩ im lặng sẽ tốt hơn. Nếu nói gì đó không đúng tảng băng kia nổi giận cũng nên. Yên Nhã nhìn hai người đang nhắm mắt dưỡng thần: Thái độ gì vậy? Một lạnh,
một thờ ơ? Ta, bị bỏ rơi..Đừng nói, nha đầu này sẽ là..Hoàng tẩu của
mình nha??? *************** Đi một lúc, thì đã tới sông Thanh Thuỷ, trời cũng đã tối dần.. “ Tiểu thư..Người không sao chứ?” Diệu Hinh và Vân Nhi hỏi không ngừng. “ Tỷ có bị thương không?” Trác Bình xem xét thân thể nàng: “ Y phục của tỷ..” Sao thành ra thế này? “ Là công chúa xé đó..Hừm!!!” Hồ Điệp lườm Yên Nhã. “ Ngươi cũng xé y phục của ta mà..” Yên Nhã thấy Hàn Phong nhìn, thì liền bỏ đi lên thuyền cùng với Gia Nhi, Diệp Hy, và một vị nữ tử nữa. “ Công chúa xé sao?” Trác Bình nhìn nàng hỏi. Sao hai người lại xé y phục của nhau chứ? Tỉ võ thì, sao lại xé y phục của nhau? “ Ừm..Tiểu Tam đi mua cho tỷ hai giỏ táo, ở bên quầy hàng kia có được
không?” Hồ Điệp cười cười. Hắn định nói gì, nhưng bị Vân Nhi và Diệu
Hinh kéo đi mua táo. Haiz..Sao lại đi bằng thuyền? “ Mau lên
thuyền thay y phục đi. Tiểu Điệp!” Uy Nhiên nhìn nàng nói, rồi bỏ đi, vì Ma Lạc Thần và Gia Bảo kêu hắn đi. Hắn cũng không hỏi kết quả của cuộc
tỉ thí ra sao? Con thuyền sang trọng và rất to, gồm ba tầng. Cả
con thuyền thấp đèn lồng đỏ trông rất đẹp, mọi người cùng nhau lên
thuyền cả rồi, ngoại trừ Hồ Điệp vẫn còn đứng đó nhìn nó. Nhớ
lại, lúc nàng được 6 tuổi. Khi đi du thuyền trên sông cùng gia đình, thì nàng bị rơi xuống sông nhưng cũng may có người cứu. Kể từ vụ tai nạn
đó, sông nước trở thành thứ gì đó, mà làm nàng luôn có cảm giác sợ hãi
mỗi khi nhìn thấy sông hay biển. Nàng hay ăn táo cũng tại vụ tai nạn đó, táo là thứ không thể thiếu đối với nàng. Bởi vì tai nạn đó, Hồ Điệp học mọi thứ, nhưng lại không học bơi. Mỗi lần đi tắm biển, đều có anh trai
và anh họ của nàng đi chung.. “ Sao vậy?” Hàn Phong đi lại, khẽ
hỏi. Hắn thấy nàng cứ nhìn chiếc thuyền, mà không chịu bước lên, cứ chần chừ, đứng đó nhìn. Vẻ mặt có chút hoảng sợ, lo lắng. “ Ta..Ta
không biết bơi.” Nhớ lần trước rơi từ trên trời xuống, xém chút thành ma sông. Tránh được hai lần, nhưng không tránh được lần 3,4,v.v.v. “ Ta biết.” Hàn Phong ho nhẹ một tiếng, chân bước đi về phía trước. Hồ Điệp nghe xong há mồm nhìn theo bóng lưng hắn, tay gãy gãy đầu: Ta
biết? Hắn..Sao càng ngày, mình cảm thấy hắn tốt..tốt với mình lạ thường
nha!? Hay tại mình có cảm tình với hắn rồi, nên hắn tốt với mình??? Có
phải, mình suy nghĩ nhiều quá không? Hại não..Không được nghĩ nữa..Không nghĩ nữa.. Con thuyền rất rộng, nhiều phòng, tiện nghi đầy đủ.
Hồ Điệp và Hàn Phong ở lầu hai, hai phòng cạnh nhau, mà nàng cũng chẳng
biết. Yên Nhã, Gia Nhi và một vị nữ tử nữa cũng ở lầu hai, chung một
phòng với nhau. Còn những người còn lại, thì ở mấy phòng bên dưới..