Ngày hôm sau, vào giờ tỵ có người vào báo là xe ngựa ở phủ Thất công chúa đã tới. Hồ Điệp vận một bộ hắc y nam tử gọn gàng, tóc búi cao. Dùng một tấm vải màu đen quấn quanh đầu, che đi
màu tóc của mình lại. Nàng cũng không quên khoác áo choàng theo, nó cũng màu đen.
“ Tiểu thư, Vân Nhi muốn đi cùng với tiểu thư!” Vân Nhi lo lắng chạy lên, nắm tay nàng lại. Diệu Hinh và Trác Bình không hiểu
tại sao Thất công chúa mời đi dùng cơm, mà Vân Nhi lo lắng như thế?
“ Tỷ ở trong phủ, chờ ta về. Không sao đâu. Nhớ lời ta dặn.” Nàng gạt tay của Vân Nhi ra, leo lên xe ngựa. Chỉ là tỉ thí thôi, làm gì kinh hãi
quá vậy? Làm như quyết đấu, một sống một còn vậy!!!
Trác Bình
nhìn theo chiếc xe ngựa đang đi ngày một xa, hắn quay đầu đi vào trong
nhìn Vân Nhi hỏi: “ Tỷ ấy, đi dùng cơm với công chúa thật sao?” Sao dùng cơm, mà mặc y phục như thế chứ? Kì lạ..
“ Ừm. Tiểu thư đi dùng
cơm với công chúa.” Vân Nhi cười nhẹ trả lời, rồi bỏ đi về viện Đông
Yên. Cầu trời, đừng để tiểu thư bị thương!!!
**************
Trong xe ngựa, Hồ Điệp nhìn bàn tay phải bầm xanh bầm tím và sưng đỏ của mình thở dài, thò tay lấy trong người ra một mảnh vải màu đen dài. Nàng dùng nó để quấn bàn tay của mình lại, kiểu buộc như mấy vị võ sĩ.
Chiếc xe ngựa chạy ra khỏi thành Tô An, đi thêm một đoạn nữa thì đã tới một
khu rừng, cây cối cao to, xanh um tùm. Hồ Điệp vén màng xe lên xem thử,
thì thấy hai bên đường không có ai mà chỉ có cây với cây. Định giết
người, sao chọn chỗ vắng thế này?
Chiếc xe ngựa dừng lại, nàng
bước ra ngoài. Nhảy xuống xe nhìn về phía trước thấy có hai nữ tử đang
đứng đó, Gia Nhi cười nhẹ với nàng. Nàng khẽ gật đầu lại, ngoài tên phu
xe và ba người ra thì không thấy ai nữa. Cả bốn người đều là nữ nhân,
tên phu xe là nô tì thân cận của Yên Nhã - Diệp Hy.
“ Nha đầu, ta tưởng ngươi không dám tới chứ!” Yên Nhã nhếch miệng cười, nàng và Gia
Nhi đều vận nam trang. Gia Nhi vận một bộ thư sinh màu lam nhạt, tao
nhã. Còn nàng ta thì vận một bộ nam y màu xám, khá gọn, đầu quấn ngang
đầu là một miếng vải màu đen to bằng hai ngón tay.
“ Hưm, đâu thể không tới được chứ?” Nàng cởi bỏ áo choàng ra để trên xe ngựa, bước vài bước về phía trước, dừng lại nói: “ Bắt đầu đi.” Gương mặt nàng trở nên lạnh, nghiêm túc vô cùng. Thủ thế, hai tay nắm thành quyền.
Yên Nhã nhếch miệng, đi lên nói: “ Bắt đầu.” Vừa dứt lời nàng ta liền xông vô, chủ động tấn công trước.
Ánh mắt đầy sát khí, chân đá không ngừng, tới tấp về phía Hồ Điệp, nàng
không hề phản công chỉ né và đỡ mấy cái cực nguy hiểm của Yên Nhã. Gia
Nhi há mồm nhìn những phản ứng cực kì nhanh của Hồ Điệp, động tác nhanh
không thua gì mấy cao thủ luyện võ thực thụ.
“ Bốp.” Yên Nhã hơi
bay lên, đá trực diện về phía nàng. Hồ Điệp vội lấy tay đỡ, xoay người
bắt đầu phản công. Nàng nắm được cánh tay của Yên Nhã, định khoá tay
nàng ta ra phía sau nhưng bàn tay lại lên cơn đau. Yên Nhã đá chân về
phía sau, Hồ Điệp liền buông ra, né sang một bên.
“ Thân thủ của
ngươi cũng nhanh thật.” Loại chiêu thức kì quặc, nhưng rất chuẩn xác.
Nha đầu kì quái!!! Nhìn tưởng yếu đuối, nhưng lại là mèo hoang!!!
“ Đa tạ. Công chúa đã khen ngợi!” Hồ Điệp nhếch miệng cười tà, xông vào. Thân thủ không nhanh có lẽ đã thua rồi!
“ Bốp..Phịch..” Mỗi người đá nhau một cái, cả hai đều ngã ra xa. Gia Nhi và Diệp Hy nhìn chăm chú trận đấu ngang tài ngang sức.
Sau một lúc vằn co thì..
“ Roẹt..” Một số mảnh vải nằm trên tay của Yên Nhã.
“ Này, sao lại xé áo của ta?” Hồ Điệp nhìn một bên vai của nàng đã bị lộ
ra, làn da trắng hơn tuyết. Đúng là..Mặc ba lớp, mà cũng xé được! Ngũ
trảo của ngươi, là học được từ Bạch Cốt Tinh sao?
“ Lúc giao đấu, không tránh khỏi mấy chuyện này.” Yên Nhã ném mấy miếng vải trên tay,
miệng cười cười: “ Hình săm đẹp đó.” Mắt nàng ta nhìn vào hình săm con
bướm màu đen, nó được vẽ ở vai bên trái trên nàng, nó rất đẹp.
“ Công chúa thích, ta sẽ vẽ cho người một con.” Nàng vội kéo áo phía đó lên, che lại. Ta sẽ xé hết đồ của ngươi!!!
“ Hưm..Ta không có sở thích đó.” Nàng ta liền xông vô: “ Ya..”
Gia Nhi và tên phu xe đổ mồ hôi, khi thấy hai người kia đang xé y phục của
nhau, vải tung bay trên không trung ngày một nhiều, như mưa vải. Cảnh
thoát y có một không hai, chỉ có tại khu rừng phía tây ngoại thành Tô
An. Hai mỹ nữ đang giúp nhau thoát y..
“ Roẹt..”
“ Roẹt..”
“ Roẹt..”
“ ...”
Một lúc sau...
Hồ Điệp nhìn lại y phục trên người, chẳng khác gì ăn mày. Chỉ còn tay áo
bên trái là còn nguyên vẹn, tay bên phải thì không còn nữa. Nàng vội lấy cái áo rách kia buộc ngang ngực, che đi áo lót màu lam nhạt. Chiếc eo
thon gọn, trắng trẻo cũng chẳng có vải để che lại. Khoé miệng nàng giật
giật: Cũng may, cái quần vẫn còn nguyên vẹn!!! Hừ..Vẫn còn hơn cô ta,
một cái quần!!!
Yên Nhã thì cũng chẳng hơn nàng bao nhiêu, áo
rách tả tơi. Trên người chỉ còn chiếc áo yếm màu tím nhạt và một lớp áo
mỏng cũng bị rách mấy chỗ, không còn gì để buộc lại, quần thì bị xé mất
mấy mảnh. Nàng ta xé một sợi dây vải buộc ngang eo để che đi cái yếm đó. Nha đầu chết tiệt!!! Xé y phục của ta thành ra thế này!!!