Hồ Điệp xoăn tay áo, thân mang tạp dề.
Nàng đang lui cui, cấm cúi thái hoa quả. Diệu Hinh thì thổi lửa ho sặc
sụa, Vân Nhi thì chạy tới chạy lui lấy đồ cho nàng nấu. Trác Bình ngồi
trên ghế cười không ngừng, hắn cảm thấy ngày hôm nay là ngày hạnh phúc
nhất trong cuộc đời của hắn.
“ Tiểu Tam..đệ còn cười, chiều nay đừng có mà ăn thức ăn của ta..Diệu Hinh..Lửa tắt rồi kìa..” Nàng lườm nàng ta.
“ Khụ..khụ..” Mặt Diệu Hinh dính đầy lọ, hai tay cũng vậy. Vừa ho vừa nói: “ Khụ khụ..Tiểu thư..nó cháy..khụ khụ..cháy rồi..”
“ Ha ha..Mặt của muội..Ha ha..” Hồ Điệp cầm cái vá xào chĩa vào mặt Diệu
Hinh cười nghiêng ngửa. Vân Nhi thấy vậy cũng cười không ngừng, đến nổi
Diệu Hinh xấu hổ luôn. Nàng ta cúi đầu lấy tay lau mặt mình, mà lọ cứ
dính mãi và ngày một nhiều vì tay nàng ta chỉ toàn là lọ.
Trác
Bình đi lại xem thử: “ Mặt dính lọ nữa rồi..Ha ha..” Nói xong, lấy tay
bốc đồ ăn bỏ vào miệng nhai nhai, nói: “ A..Ngon quá..”
Hồ Điệp tức giận lấy cái gàu múc nước gõ vào đầu hắn: “ Đệ dám ăn vụng hả?”
Trác Bình lấy tay ôm đầu: “ A..Chỉ có một miếng thôi..”
“ Một miếng???”
“ Cốp..”
“ Đau quá..tỷ đừng đánh đệ..”
“ Ha ha..” Vân Nhi và Diệu Hinh ôm bụng cười khi thấy hai người chạy đuổi nhau như mèo đuổi chuột. Cả cái bếp lộn xộn vô cùng, gà vịt chạy và bay lên, miệng nó kêu không ngừng.
“ Cục cục..Tát..Cạp..Cạp..Cạp..”
“ Đừng đánh đệ..”
Hồ Điệp lấy cái gàu định gõ vào đầu hắn thì chợt dừng lại, mũi hít hít: “
Cái gì..Khét khét? A..KHÉT..” Nàng lật đật chạy lại cái chảo, lấy tay
giở nắp nồi lên, tay kia thì quạt lia lịa vì khói bốc lên. Nhìn con cá
chiên đã biến thành cục than rồi, nàng hét lên: “ CON CÁ CHIÊN CỦA TA..”
Ba người còn lại chụm đầu vào coi thử, hô: “ Thành THAN rồi..”
“ Ui da..Ui da..” Hồ Điệp tức giận gõ vào đầu mỗi người một cái.
“ Tất cả là tại các người.” Nàng chống nạnh quát: “ Mau bắt con cá khác,
đem đi làm sạch cho ta. Nếu không đừng trách ta. Ta sẽ không tha cho ba
người đâu. NHANH LÊN.” Tức chết mà!!!
“ Dạ rõ..” Ba người đi lại
bắt con cá khác. Con cá chép đựng trong cái thùng gỗ nhỏ, nó chạy tới
chạy lui, sáu cái tay bắt hoài vẫn không được.
Hồ Điệp ngáp ngắn ngáp dài, nhìn họ lắc đầu: Haiz..Sáu cái tay, bắt một con cá không xong?
“ Để im..để nó cho ta..” Trác Bình săn tay áo, bàn tay từ từ chạm vào con cá, hai tay cầm nó giơ lên. Hắn định tự hào về bản thân vì đã bắt được
con cá, thì..
“ Vèo...” Con cá phóng lên không trung, cả bốn
người nhìn theo từng động tác nhào lộn của con cá lên cao, nó từ từ hạ
hạ hạ..xuống “ Phịch.” Nó tiếp đất một cách ngoạn ngục, nó tung nhẹ lên
mấy cái, rồi nằm ngay đơ, im luôn. Nó chết trong đau đớn.
“ Bắt cá cũng không xong? Hừ!!! Ba người..Ba người bắt một con cá..”
“ Ha ha..Ba người các ngươi đúng là..” Hồ Điệp cầm cái gàu múc nước đi
lại họ: “ Vô dụng..” Thêm một trận mèo bắt chuột nữa, kì này là một mèo ba chuột.
“ A..Đau quá..”
Một đám gia đinh và nô tì, đầu bếp nhìn vào căn phòng ồn ào nhất trong phủ Thái Uý lắc đầu. Một lúc sau..
“ Két..” Tiếng cửa mở ra, Hồ Điệp nhìn mọi người đang đứng: “ Dọn đồ ăn lên. Mau.” Rồi ung dung bước về hướng phòng ăn.
“ Tỷ, đợi bọn ta với..Ui da..cái đầu của ta..Tỷ..” Trác Bình, Vân Nhi và
Diệu Hinh chạy đuổi theo sau nàng. Tay ai cũng ôm đầu, chạy than không
ngừng.
*****************
Tại phòng ăn, Tống Trác Phàm nhìn Trác Bình: “ Bình nhi, mặt ngươi sao vậy?” Ông có chút lo lắng nhìn
hắn. Không biết đã bao lâu rồi, ông và đứa con này mới ngồi ăn cơm chung như thế này?
“ Ai đánh đệ sao?” Trác Kỳ nhíu mày nhìn tiểu đệ hắn.
Trác Bình cúi đầu, không biết nên vui hay buồn khi thấy họ quan tâm, hắn cũng không biết nói sao. Hắn sợ họ sẽ mắng hắn..
Hồ Điệp ngồi cạnh hắn thở dài trong lòng: Haiz..Hắn không dám nói là sợ
hai người la hắn. Nàng nhìn cha mới giải thích: “ Phụ thân..Trác Bình,
bị thương như vậy là tại đám người kia đánh. Bọn chúng bảo Nhị nương là
TIỆN THIẾP thân phận thấp hèn, còn bảo Trác Bình ngay cả..Cẩu cũng không bằng..Còn bảo..”
“ Rầm..” Trác Phàm tức giận, tay đập một cái mạnh lên bàn làm ai cũng giật cả mình.
“ Đám người đó là ai? Dám sỉ nhục nương con!!!” Ông nhìn Trác Bình đầy tức giận hỏi.
“ Dạ thưa phụ thân, bọn họ là con của các nhà quyền thế, giàu có và con của..”
“ Rầm..” Ông đập bàn một cái nữa. Mặt ông tức giận nhìn Trác Bình: “ Họ
đánh con ra nông nỗi này sao?” Chẳng lẽ, bọn người đó cũng không biết
hắn đây là con của ông? To gan, mà đánh ra bộ dạng khó coi này?
“ Đệ ngốc thật!!! Sao để họ đánh, mà không phản kháng gì vậy?” Trác Kỳ
nhìn gương mặt tuấn tú của tiểu đệ hắn, mà thoáng chút đau lòng. Mặc dù, Trác Bình là do Nhị nương sinh ra, nhưng mà cũng chung một dòng máu
Tống gia. Hắn cũng ít khi quan tâm đến tiểu đệ hắn, vì công việc trong
triều quá nhiều.
Xem ra, họ cũng quan tâm Trác Bình. Nàng cười
trong lòng, vui thay cho hắn. Nhưng, mình cũng đánh họ rồi không nên làm lớn chuyện!
“ Phụ thân bỏ qua đi, dù gì họ cũng đã đền thuốc cho Tam để rồi. Điệp nhi cũng đã nói với họ rằng, nếu chuyện này còn xảy ra nữa, thì phụ thân sẽ đích thân ra mặt!!!”
“ Đúng vậy. Nếu lần
sau, còn nữa. Ta sẽ không tha cho bọn chúng!!!” Ông thật là, không có
trách nhiệm. Không đáng làm phụ thân gì cả!!! Từ giờ, ông phải bù đắp
cho nó mới được.
Trác Bình cảm thấy ông thật sự đang quan tâm
hắn, trong lòng vô cùng hạnh phúc. Nước mắt chảy ngược vào trong: Nếu
mẫu thân mà nghe được, có phải rất vui không? Vì hắn đã không còn bị dứt bỏ, không ai quan tâm nữa rồi!
Hồ Điệp cười cười nhìn tất cả mọi người: Đúng là chỉ cần vài câu kích động thôi là đủ, hiệu ứng không tệ.
Bữa cơm đoàn tụ gia đình diễn ra vô cùng tốt đẹp, ai cũng tấm tắc khen món
ăn nàng nấu. Thái Uý đại nhân cảm thấy ông cực kì có phúc khi có nàng
làm con. Sau bữa cơm, ông còn bảo rằng, sẽ giúp Trác Bình thoa thuốc.
Nàng định đi về viện Đông Yên thì, một gia đinh tay cầm một lá thư mang vào. Hắn bảo là, thư này do người ở phủ Thất công chúa gửi đến. Tay mở bức
thư ra xem, nội dung của lá thư: Nha đầu, ngày mai tại khu rừng phía tây ở ngoại thành. Ta sẽ cho người tới đón ngươi vào giờ Tỵ! Nhất định phải đến!!!
“ Tiểu thư, người định tính sao?” Vân Nhi nghe lá thư đó được đưa từ phủ Thất công chúa tới, lo lắng không thôi.
Hồ Điệp cười lạnh, nhìn bàn tay của mình sơ qua một cái: “ Ngày mai, ta sẽ đi. Tỷ và Diệu Hinh ở lại trong phủ chờ.” Ngước đầu nhìn lên bầu trời,
nó đang bắt đầu tối dần: Chuyện cứ tới liên tục như vậy, thì mình sẽ
chết mất!!! Haiz..Trước sau gì, thì cũng giải quyết..Đến muộn, chi bằng
đến nhanh một chút..
“ Có chuyện gì vậy, tiểu thư?” Diệu Hinh
nhìn nàng hỏi. Tại sao nhận thư của Thất công chúa xong, tiểu thư với bộ dạng thờ ơ, còn Vân Nhi tỷ thì lo lắng..Có chuyện gì sao?
“ Ngày mai, có một vị bằng hữu tìm ta đi ăn thôi!!!” Nàng nhìn Diệu Hinh cười
nói tiếp: “ Không có gì đâu. Mau đi chuẩn bị nước tắm cho ta đi. Nhanh
lên.”
“ Dạ..” Diệu Hinh nghe vậy, liền chạy đi. Cũng không hỏi
thêm gì nữa. Tiểu thư quen cả Thất công chúa! Tiểu thư không tầm thường
rồi!!!
“ Tiểu thư, có cần báo cho..” Vân Nhi định nói gì, nhưng nàng đã cắt ngang.
“ Không cần đâu. Đừng nói cho huynh ấy biết. Chuyện này, chỉ có ba người
biết. Tỷ dặn Diệu Hinh không được nói cho ai biết rằng, ngày mai ta đi
đâu. Cứ vậy đi.” Nói xong nàng bước đi. Hưm..Thuốc tiên mới giúp mình
chữa khỏi tay, trong 1s!
Vân Nhi chạy theo sau nàng, không hỏi
hay nói thêm gì nữa. Nếu so võ..Có lẽ, tiểu thư sẽ không thua! Nhưng tay của tiểu thư...đang bị bầm và sưng lên như thế, thì sao đánh đây?
Haiz..Không biết ngày mai..Kết quả ra sao đây?