Hồ Điệp đi dạo trong thành một lúc thì đi tìm đệ đệ mình, hết đi kĩ viện, lại tửu lầu, đi qua mấy con
đường,v.v.v. Sau một lúc, nàng cũng khá mệt rồi. Trời cũng đã trưa, mà
vẫn không thấy tên nàng cần tìm nằm ở đâu? Ngủ chỗ nào rồi? Hồ Điệp ghé
vào một quán trà bên đường, kêu một bình trà nóng.
“ Diệu Hinh,
suy nghĩ kĩ lại xem. Còn chỗ nào, Tiểu Tam thường ngày lui tới mà muội
biết nữa không?” Cái tên chết bầm!!! Đợi ta tìm được ngươi, ta sẽ lột da ngươi.
Vân Nhi rót ly trà đưa cho nàng uống cho hạ hoả: “ Tiểu thư..” Tam công tử kia đi đâu rồi?
Diệu Hinh ngồi bên cạnh vừa uống trà vừa gảy gảy đầu suy nghĩ, vắt hết óc
thì đột nhiên nàng ta đứng dậy la lên: “ Tiểu thư, còn một chỗ..”
*****************
Sông Trị An..
Cạnh bờ sông có một đám thiếu gia, công tử đứng nhìn một tên đang nằm thẳng
cẳng dưới cỏ, xung quanh hắn có mấy hủ rượu lớn nhỏ nằm nghiêng ngả. Bộ
dạng hắn như đang nằm ngủ.
Một tên công tử dùng chân lay người
hắn, miệng cười nói: “ Tống Trác Bình, thân là Tam công tử của Thái Uý
đại nhân, tiếng tâm lừng lẫy khắp nơi..Lại nằm đây ngủ? Như thế này sao? Ha ha..Thật tội nghiệp!!!” Trác Bình mắt vẫn nhắm, coi như hắn không
nghe thấy lời của tên kia.
Trong khi cả đám kia đang cười nhạo
hắn, vậy mà hắn vẫn không động đậy hay lên tiếng phản bác. Một tên đi
lên ngồi xổm xuống, hắn ta lấy tay tát vào mặt của Trác Bình một cái
thật mạnh, miệng cười nói: “ Con Thái Uý gì chứ? Chỉ là con của tiện
thiếp, thân phận thấp hèn. Thân phận của mẫu thân hắn, còn thua một nha
hoàn của nhà công tử ta đây.”
Trác Bình nghe tên đó đang nhục mạ
mẫu thân mình, hắn liền ngồi dậy đấm một phát vào mắt của tên vừa nói.
Tên đó bị đánh ngã lăn ra, miệng kêu lên: “ A..Tên khốn khiếp. Dám đánh
bổn công tử ta. Ngươi tưởng, ngươi là con của chính thê Thái Uý sao?”
Hắn ta ngồi dậy đạp vào người Trác Bình một cái thật mạnh, còn phun một
bãi nước bọt vào người hắn.
“ Ngươi nên nhớ, ngươi là con của
TIỂU THIẾP..Không có tư cách..Đánh ta..” Hắn ta dùng sức tung một quả
đấm thật mạnh vào khuôn mặt tuấn tú kia “ Bốp.” Trác Bình không hề phản
kháng.
“ Thứ người như ngươi, ngay cả chó cũng không bằng..Ta phi..phi..”
Trác Bình nằm lăn ra, mắt nhắm lại, miệng nhếch lên cười: “ Ta là con của
tiểu thiếp, thì đã sao? Dù gì, vẫn là con của Thái Uý. Còn các ngươi,
con của chính thê, thì đã sao? Phụ thân các ngươi, cũng chỉ là người
dưới, THUỘC HẠ của phụ thân ta mà thôi..Ha ha..”
Miệng cười sảng
khoái, mà lòng hắn thì đau như dao cắt. Phụ thân hắn chẳng buồn nếm xỉa
tới hắn, Đại ca cũng không, gia đinh và nô tì ai cũng coi thường hắn.
Hắn đi có ai hỏi hắn đi đâu không? Hoặc hỏi hắn làm gì không? Hắn ngủ ở
bên ngoài, có ai đi tìm hắn không? Có ai quan tâm hắn không? Tất cả đều
KHÔNG CÓ. Dù có võ công cũng để người ta đánh, hắn có ai che chở đâu mà
đòi đánh lại người khác. Chỉ biết nhẫn nhục, cho qua mọi chuyện, sống
cho qua ngày mà thôi!!!
Một tên có máu mặt bước ra, hắn ta đá
liên hồi vào người Trác Bình, rồi dùng chân giẫm lên ngực hắn: “ Thứ con tiểu thiếp, phế vật như ngươi..Mà cũng muốn dựa oai phụ thân sao?” Hắn
ta cười khinh bỉ: “ Thái Uý đại nhân ,chỉ có một đứa con là Thượng tướng quân tài ba. Ngươi là cái thá gì? Thua cả một con chó trong phủ Thái
Uý. Vì vậy, đừng ở đây ra oai..” Nói xong hắn ta đánh Trác Bình mấy cái
vào mặt.
Máu tươi từ miệng chảy ra, Trác Bình vẫn nhếch mép cười. Cười ông trời thật bất công, cho hắn làm con của Thái Uý, mà lại cho
mẫu thân hắn làm một tiểu thiếp..Một danh phận thấp hèn!!! Nếu cho hắn
được chọn thân phận cho chính mình, thì hắn thà làm con của một dân
thường còn hơn cái thân phận hữu danh vô thực này. Hắn trăm ngàn lần đều không muốn danh phận này!!! Nhưng, nó cứ bám lấy hắn!!! Làm sao để gạt
bỏ nó ra khỏi cuộc sống của hắn đây???
“ Đầu con tiểu thiếp thân
phận thấp hèn, bị phụ thân là Thái Uý bỏ rơi..mà dám sỉ nhục bọn ta sao? Ngươi dám dùng thân phận Tam công tử của Thái Uý đại nhân, để ra ngoài
ong bướm, sao? Thứ đầu rác rưởi cũng không bằng, mà dám đi trăng hoa..”
Hắn ta đạp, đá, đấm như thể Trác Bình đã có thù với hắn từ mấy kiếp
trước. Tên khốn này, hắn có gì đẹp mà Mộ Hinh Di thích chứ? Đáng chết!!! Ta sẽ đánh hư cái khuôn mặt của ngươi!!! Xem, nàng ta còn thích ngươi
được nữa không?
Hai mắt ai đỏ ngầu nhìn về phía bờ sông: Mấy tên khốn khiếp!!! Các ngươi muốn chết sao? Được..
Hồ Điệp tức giận săn tay áo lên, cởi áo choàng ra đưa cho Vân Nhi cầm: “
Tỷ cầm giúp ta đi. Ta sẽ xử lý chúng, tỷ và Diệu Hinh đứng yên. Không
được chen vào.”
Nàng vừa đến, thì đã nghe thấy hết thảy mấy câu
nói của đám người đánh Trác Bình. Nghe xong, làm máu điên trong người
nàng trỗi dậy. Côn đồ xuất sơn..
“ Công tử...” Hai người hốt hoảng kêu lên. Cả một đám, hơn chục tên, đều là nam nhân..Tiểu thư, sao đánh lại đây?
Tên mang hận vì bị cướp người yêu nói: “ Nghe cho rõ đây. Con của tiểu
thiếp, mãi mãi chỉ là con của tiểu thiếp. Thân phận thể đổi được. Nghe
rõ chưa. Đầu phế vật!!! Đánh hắn đại đi. Đầu con của tiểu thiếp. Ngay cả súc sinh, cũng không bằng. Từ nay, ta mà thấy ngươi ra ngoài trêu nữ
nhi, ta sẽ..A..”
Chưa nói hết, thì hắn ta bị một cú đạp thật mạnh và bất ngờ từ sau lưng. Hắn ta ngã nhào, mất thăng bằng nên bay lọt
xuống sông một cái “ Đùng”. Uống mấy ngụm nước, ngôi đầu lên nhìn, ho
sặc sụa.
“ Bốp..Bốp..Bốp..Ba..Ba..” Những cú đá bằng chân cực kì
nhanh, chân tay phối hợp rất ăn ý. Cứ chân đá là tay đánh liên tiếp, đã lâu nàng không vận động nhưng kĩ thuật của các võ thuật nàng học không
hề suy giảm. Những đòn đánh cực chuẩn và lực thì không hề nhẹ, đa phần
là làm cho người ta nửa sống nửa chết, đau đớn, không cựa quậy được
trong thời gian ngắn. Những loại võ thuật như được phóng thích, Hồ Điệp
xem bọn người đó như bao cát tập võ, đánh không lưu tình. Ánh mắt, gương mặt của nàng vào lúc này là cực lạnh và tà ác hơn hết.
“
Ya..A..” Một tên mới bay lên, lấy tay định đánh vào mặt nàng thì bị nàng chụp lấy. Thân hắn cao to như vậy, mà bị nàng ném lộn nhào một phát nằm lăn ra. Không nương tay, nàng dùng sức đánh hắn không ngừng. Lại hai
tên bay lên cùng lúc, phản xạ cực nhanh, nàng nhanh chóng xoay người,
thân hơi bay lên cao, giơ chân ra đá cho hắn một phát, cả hai tên ngã
văng ra xa.
“ A..a..a..a..a..” Tiếng kêu la thê thảm vang lên không ngừng.
Một lúc sau, cả đám nam tử bò lăn lộn trên cỏ, kẻ thì ôm bụng, kẻ thì ôm
đầu, người bị gãy tay, gãy chân, người bị phù mắt, người thì máu mũi
chảy ra như thác nước,v.v.v.Nhìn họ vô cùng thê thảm.
Tên có máu
mặt nhất trong đám, gượng sức, lồm cồm bò dậy nhìn nàng, hắn ta lấy tay
chỉ vào mặt nàng quát: “ Tên Khốn khiếp!!! Ngươi là ai? Tại sao..A..”
Ngón tay dùng để chỉ vào mặt Hồ Điệp, thay vì phải bẻ ngón tay đó, nàng lại
bẻ cả cánh tay hắn ta, cánh tay bị bẻ gãy như là một cây bánh xốp giòn,
nó xụi lơ. Nàng còn khuyến mãi thêm cho hắn một cú đạp, hắn bay ra xa.
Gương mặt như ác ma, từng bước từng bước đi lại gần hắn ta, lấy chân
giẫm lên người hắn.
Miệng nhếch lên, nhìn ác ma cười trông cực kì đẹp: “ Ta là Tống Sở Điệp. Biểu ca của Đại ca, của Đại ca hắn, mà Đại
hắn là đệ đệ của Đại ca ta, Đại ca ta là Biểu ca của Đại ca, của Đại ca
hắn, hắn lại là Biểu đệ của ta. Ta là Biểu ca hắn. Ngươi nghe rõ chưa?”
Nàng đưa chân lên cao, rồi hạ xuống.
“ A...” Miệng hắn hộc máu vì cú đạp đó của nàng, đầu hắn lân lân, thấy toàn là mây mù đen xì. Những
tên còn lại phát run, không dám hó hé nửa lời hay hành động gì nữa. Họ
ngồi và nằm bất động như tượng..