Ma Lạc Thần đi ra ngoài nhìn Hồ Điệp cười nhẹ, rồi kêu Vân Nhi ra ngoài cùng hắn. Nàng thấy vậy, liền đứng dậy đi theo hai người họ. Tự dưng, bỏ nàng lại một mình với hắn.
“ Nàng, ở lại.” Âm thanh lạnh lẽo mang theo hơi lạnh của địa ngục. Hắn đi lại bàn tấu chương chất cao kia ngồi xuống, tay lấy một cuốn tấu chương lên xem.
Hồ Điệp đi lại chiếc ghế tựa quý phi bên cạnh bàn tấu chương ngồi xuống, thò tay lấy một trái táo trên bàn của Hàn Phong rồi nằm xuống một cách thong thả và thoải mái. Miệng nhai nhai, lâu lâu lại chu miệng thổi cánh tay rồi lại ăn tiếp.
Kể từ lúc nàng vào phòng của hắn ở, thì trái cây - Nhất là táo phải để thêm và nhiều hơn so với mọi khi. Hết, là có người đem đến ngay. Hàn Phong thấy Hồ Điệp rất thích loại trái cây này, nên sai người hầu để rất nhiều.
Nàng lén nhìn hắn: Kêu mình ở lại, là muốn gì đây? Tại sao, không nói gì? Bầu không khí ngạt thở..a.a.a.a.a..
Một lúc sau, mắt vẫn xem tấu chương, miệng hỏi: “ Nàng làm sao biết, Thượng Quan Gia Bảo?” Nàng trốn đi ra ngoài?
Vừa nghe hắn hỏi, thì nàng vô cùng kinh ngạc: “ Hả?” Táo đang định nuốt, thì bị nghẹn lại: “ Khụ Khụ..” Hắn biết chuyện, mình lén đi ra khỏi đây rồi! Ai nói vậy? Vân Nhi tỷ hứa là không nói mà!? Mà, biết rồi còn hỏi mình chi nữa? Chẳng lẽ, muốn mình tự khai???
Hàn Phong nghe nàng bị sặc khi nghe hắn hỏi, liếc nhìn nàng một cái đầy lạnh lẽo, sau đó lại nhìn vào cuốn tấu chương. Tay nắm chặt cuốn tấu chương đó, gương mặt vẫn giữ nguyên trạng thái không cảm xúc.
Nàng nhìn hắn thăm dò, thấy không có vẻ gì tức giận, nên nàng bắt đầu tự thú khai: “ Ờ..Là ngày hôm qua, sau bữa ăn trưa. Huynh vừa đi ra khỏi đây, thì ta đã......lén trốn Vân Nhi tỷ đi ra ngoài để chụp vài tấm ảnh, ta đã đi rất nhiều chỗ. Nơi cuối cùng, ta dừng chân là..”
*************
Trước cổng Hàn Lâm Viện...
Sau khi trốn chui trốn nhủi để tránh các binh lính tuần tra, Hồ Điệp đã mệt mỏi và ngồi nghỉ chân tại một gốc cây to, cách Hàn Lâm Viện khoảng 40m. Nàng lấy tay đấm đấm lên đôi chân của mình, miệng lẩm bẩm than: “ Haizz..Lâu rồi không tập thể dục, mới đi có một chút mà chân đã mỏi rồi. Mệt muốn chết!!! Hoàng cung canh gác, đúng là nghiêm ngặt. Cứ 15 phút, là có một đám quân lính đi tuần. Vậy mà, mình vẫn trốn được tầm mắt của bọn họ! Ha ha ha..Qúa Siêu..”
Tay lấy chiếc điện thoại dắt ở thắt lưng, vì không có túi bỏ nó vào. Đưa mắt nhìn xung quanh..
“ Nhưng giờ...Quên mất đường về rồi!!! Hơ..hơ..Lạc rồi!!! Nếu ở đây chờ hắn tới tìm...Nhất định, hắn sẽ xử mình!!! Làm sao đây???” Nàng ủ rũ, thở dài.
Âu Dương Hách thân vận một bộ thiết giáp màu vàng, tay cầm kiếm, bộ dáng uy nghiêm đang bước ra từ Hàn Lâm Viện. Hắn đi vào đó để tìm phụ thân hắn, nhưng không thấy. Vừa bước ra định đi chỗ khác tìm phụ thân, thì hắn ngước đầu đưa mắt nhìn về phía xa xa. Đập vào mắt Âu Dương Hách là một cô nương đang nằm tựa vào một cây to, bản chất háo sắc trỗi dậy.
Hắn bước lại gần nàng một cách nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy được. Âu Dương Hách đứng nhìn Hồ Điệp từ trên xuống dưới rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, mắt hắn nhìn gương mặt trắng nõn, dung mạo vô cùng diễm lệ đang ngủ say kia. Miệng hắn nhếch lên cười gian tà.
Bàn tay to của Âu Dương Hách vươn ra định chạm vào mặt Hồ Điệp, thì nàng đột ngột mở mắt nhìn bàn tay trước mặt mình. Hồ Điệp phản xạ rất nhanh, lấy tay mình gạt bàn tay kia ra. Đứng dậy nhìn tên đang ngồi xổm đó, hắn cũng đang nhìn mình: “ Ngươi là ai? Tại sao, lại dám hành động vô lễ với ta như vậy?” Tính sàm sỡ sao? Tên này, ma sao? Tới cũng không có một tiếng động! Hay do mình mê ngủ, nên không nghe thấy tiếng bước chân của hắn?
Hắn đứng dậy nhìn nàng, nhếch mép cười quyến: “ Ta là Đô Đốc của Doãn Uy quốc, Âu Dương Hách.” Đúng là tuyệt sắc!
Âu Dương Hách nhìn nàng hỏi: “ Không biết cao danh quý tánh của cô nương là gì?” Không ngờ, trong cung lại xuất hiện một mỹ nhân đẹp đến vậy.
Nàng đúng là không giống những vị mỹ nhân mà hắn đã từng gặp, rất đặc biệt. Tóc nâu đỏ, búi cao trên đỉnh đầu bằng một cây trâm đơn giản. Đôi mắt to tròn tạo cảm giác như nàng không biết gì trên thế giới này, làm hắn muốn ở bên nàng để dạy nàng từng chút, từng thứ về những gì có ở thế giới này. Tiểu yêu nghiệt!!! Ta nhất định phải có nàng!!!
Tên này nhìn cũng được, nhưng có vẻ phong lưu, ăn chơi trác táng, háo sắc vô cùng. Hồ Điệp ngươi không nên giao du với loại người này, nên tránh xa. Nàng làm mặt lạnh nhìn hắn, nói: “ Thứ lỗi. Ta hiện có việc. Cáo từ.” Định tán tỉnh ta sao? Còn lâu mới có cơ hội. Nàng quay người bỏ đi.
Tiểu mỹ nhân định trốn sao? Không dễ vậy đâu. Hắn dùng tốc độ cực nhanh, đứng trước mặt nàng nói: “ Nàng ở đâu? Ta sẽ tiễn nàng một đoạn.” Ánh mắt háo sắc nhìn nàng: Thân hình, cũng đầy đặn quá. Miệng hắn cười gian xảo nhìn nàng.
Gặp sắc lang rồi!!! Ôi mẹ ơi..Nếu biết hoàng cung này có sắc lang, nàng đã không chạy bậy rồi. Nàng nắm chặt hai tay: Nếu ngươi không có võ công cao cường, ta đã đánh ngươi, ngay khi ta mở mắt rồi!!!
Hồ Điệp trợn mắt nhìn hắn: “ Ta tự đi được. Không cần làm phiền ngài.” Rồi quay đầu bỏ đi, nhưng Âu Dương Hách không tha cho nàng.
Lại chặn trước mặt nàng: “ Không phiền. Ta đang rảnh. Nàng ở đâu, trong hoàng cung?” Không lý nào là phi tử của Hàn Phong, hắn không thích nữ nhân mà. Nô tỳ? Nàng chắc là tiểu thư của vị đại nhân nào, y phục làm bằng vải thượng hạng. Chắc không phải công chúa của vị vương gia nào chứ? Nhưng, không lý nào, hắn không biết nàng được.
“ Ta ở cung..” Nàng định nói nàng ở tẩm cung hoàng thượng, nhưng nàng sợ gây phiền phức cho Hàn Phong nên im không nói.
Mặt nghiêm túc, tỏ vẻ không vui: “ Hình như, ngài hơi vô lễ thì phải? Tránh ra.” Chó khôn không cản đường. Nàng giữ lại câu sau là vì bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, mắc công lại liên luỵ tới Hàn Phong và cả Tống gia nữa.
“ Ta chỉ muốn hỏi nàng ở đâu thôi. Nàng trả lời, ta sẽ cho nàng đi.” Âu Dương Hách cười nói. Càng giận càng đáng yêu!!!
Nàng khoanh tay trước ngực, miệng cười khinh bỉ nhìn hắn nói: “ Với chút này, mà đòi tán nữ nhân? Có phải, hơi Tầm Thường rồi không? Về học, vài năm nữa đi. Chỉnh sửa lại nhan sắc đi.” Rồi nàng bỏ đi, nhưng hắn lại chặn nàng lại.
“ Vậy nàng dạy ta đi.” Hắn dang tay ngăn nàng, bày ra nét mặt không biết gì, thỉnh giáo nàng. Nhan sắc của hắn tầm thường? Có người bảo hắn thế..Mỗi nàng mà thôi!!!
“ Dạy? Thứ lỗi, không rảnh.” Mặt dày. Dê già, mà giả cừu non. Định bám ta hoài sao? Ngươi mà xạo xạo, thì đừng trách ta độc ác. Cho cả nhà ngươi đi du lịch và chuyển chỗ ở hết luôn!!! Xuống điện Diêm La Vương!!!
Nàng đúng là thú vị, hắn rất thích mẫu nữ nhân như nàng. Âu Dương Hách nhìn nàng, mỉm cười nói: “ Nếu nàng không nói cao danh quý tánh của nàng cho ta biết, ta sẽ không cho...” Chưa nói dứt câu, thì có một giọng nói nhẹ nhàng, ôn hoà vang lên.
“ Đô Đốc đại nhân. Hình như, ngài THẬT SỰ VÔ LỄ rồi.” Hắn đang định đi vào Hàn Lâm Viện thì thấy Âu Dương Hách cứ chặn đường nàng mãi, nên đi lại xem.
Một nam tử tướng mạo khôi ngô, thân hắn vận một bộ quan phục màu xanh biếc của quan văn. Trong hắn rất nho nhã, ra dáng của một vị thư sinh. Hắn bước từng bước về phía hai người, Hồ Điệp thấy hắn trong rất lịch sự, không giống hạng người cặn bã và lang băm, háo sắc như Âu Dương Hách. Nàng chạy về phía của hắn cầu cứu..