Hàn Phong bước vào phía trong, mắt nhìn người nằm trên long sàn chẳng phải ngất xỉu, mà là đang thả hồn đi mất. Tóc thì xoã ra, tay còn cầm hờ chiếc trâm càibằng ngọc. Gương mặt trong khi ngủ nhìn rất thoải mái, chẳng có chút lo âu nào.
Hàn Phong ngồi xuống bên cạnh, lấy cây trâm cài trong tay nàng ra để trên bàn. Mắt nhìn nàng, không biết nghĩ gì mà hắn lại nằm xuống bên cạnh, thân nghiêng về phía nàng. Chẳng hiểu sao, lúc ở bên cạnh nàng, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Miệng hắn khẽ nâng lên, môi mỏng khẽ mở: “ Ngủ rồi?” Sao nàng có thể dễ ngủ như thế?
Hồ Điệp nhíu mày, đưa tay lên gảy gảy mặt. Thân lật về phía hắn một cách đột ngột, dù là thần cũng không thoát kịp cú ôm bất ngờ như trời chớp và sét đánh của nàng. Hàn Phong chỉ mới lật mình nằm ngửa ra, định lăn khỏi giường nhưng tay và chân của nàng đã giáng xuống người hắn. Thân cao thủ mà không thoát nổi cú ôm của nàng, nếu nàng là ám khí có lẽ hắn chết rồi.
Hồ Điệp thấy mình đang ở nhà, đang ngủ trên chiếc giường thân yêu. Tay thì ôm con gấu bông to đùng, mềm mại của mình. Nàng thấy vậy, nên tay cũng siết chặt ôm lấy Hàn Phong. Mặt còn cọ cọ vào ngực hắn, như đang cọ vào con gấu bông mềm mại của nàng.
Miệng còn lẩm bẩm: “ Lâu rồi không được ôm ngươi, gấu yêu mềm mại, dễ thương của ta..” Mặt nàng vui vẻ, miệng nhếch lên trong rất vui vì thấy mình đã về nhà rồi.
“ Gấu?” Hắn nhíu mày, đầu gượng dậy nhìn người đang ôm hắn cứng ngắt, lâu lâu lại cọ mặt vào ngực hắn nữa chứ. Chân thì gác lên người hắn.
Có thể nói, từ khi hắn gặp nàng thì hắn biến thành đủ chủng loại: Quỷ, động vật máu lạnh, heo, gấu, không biết còn gì nữa không?
Nàng trong mơ cảm thấy một mùi hương bốc lên khá quen thuộc, nàng ngẫm nghĩ: Về nhà rồi mà còn bị ám ảnh, cái mùi hương chết tiệt của tảng băng ngàn năm. Ngủ dậy, nhất định phải đi tắm tẩy trần, để cái mùi đó biến mất..o0ooo..
Tay phải gối dưới đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Mùi hương trên người nàng lan toả ra, làm hắn chỉ biết mỉm cười, cúi đầu mắt nhìn nàng..
*****************
Tại một đình nghỉ mát của cung An Long, một đám nam nhân đang cãi vã ầm ĩ, làm náo động sự yên tĩnh của nơi này. Uy Nhiên ánh mắt tà ác nhìn Chiêu Dĩnh: “ Ngươi đúng là không biết đều. Có ngày thân ngươi cũng có chuyện.”
Bạch Di Hiên cười nói: “ Hắn muốn đầu thai sớm..Ha ha..Để thoát khỏi kiếp bất nam bất nữ.”
Tôn Ngạo cười nói: “ Hắn muốn làm thái giám. Ta nghĩ, Tam gia nên xin cho hắn một chức luôn đi.”
“ Các ngươi..” Chiêu Dĩnh đứng dậy cầm cành hoa hồng trắng mỉm cười nói: “ Ta là nam nhân chân chính. Không phải dạng cong không ra cong, thẳng không ra thẳng như các ngươi nói đâu.” Mấy tên khốn khiếp!!!
Tiêu Dao nghe vậy thì bật cười: “ Đúng vậy. Bạch Hoa công tử là nam nhân đích thực..Ha ha..Bọn ta không thể sánh kịp. Nhưng, có phải vậy không thì chưa biết?”
“ Ha..ha..ha..” Cả đám nhìn Chiêu Dĩnh cười, trừ..
Ma Lạc Thần đứng nhìn những cành cây liễu đang đong đưa trong gió, miệng cười nhạt nhẽo nói: “ Xem ra, hoàng cung này sắp có chuyện rồi.” Khuôn mặt trở nên trầm tư.
Cả bọn nghe vậy liền im lặng, không ai nói gì nữa. Uy Nhiên buồn bã thở dài, nói: “ Haiz..Tiểu Điệp đòi tỉ thí võ với Thất muội ta. Các ngươi đón coi ai sẽ là người thua?”
Chiêu Dĩnh ra dáng ông cụ non: “ Dĩ nhiên là Tiểu Điệp rồi. Tính khí của Thất công chúa thế nào? Chắc các người đều biết rõ. Nặng thì Tiểu Điệp sẽ mất mạng, nhẹ thì nằm liệt giường..Haiz..Đoá hoa đẹp, vậy mà tan nát thì thật đau lòng a!”
Bạch Di Hiên cũng gật đầu, nói: “ Hoàng thượng..À..Các người nghĩ, ngài sẽ đứng về bên nào?”
Tôn Ngạo lắc đầu, sầu não: “ Đúng là hơi khó để quyết định a! Một bên là hoàng muội thân thích, ruột thịt. Một bên là..Mà Tiểu Điệp là gì của hoàng thượng vậy?”
Chiêu Dĩnh vuốt cằm như đang vuốt râu mà chẳng có thấy râu đâu, vậy mà hắn vẫn vuốt: “ Theo kinh nghiệm từng trải của ta về mặt tình cảm nam nữ thì..À, chắc Tiểu Điệp có một vị trí nào đó trong lòng người rồi. Mà không biết ở mức độ nào rồi?” Nếu ở mức 0 thì tốt quá!!!
Ma Lạc Thần trầm tư một lúc thì mở miệng: “ Khỏi đón. Tiểu Điệp đối với ngài..Mà thôi không nói.” Dựa vào hai ngày nay, hắn quan sát thì ngài có chút gì đó..hắn cũng không chắc cho lắm. Cái này, để thời gian chứng minh, hắn cũng chỉ suy đoán qua loa thôi.
Uy Nhiên nhìn Ma Lạc Thần hỏi: “ Chẳng lẽ, huynh đã biết kết quả hoàng thượng sẽ đứng về bên nào sao?” Nếu hoàng thượng đứng về phía hoàng muội, thì Tiểu Điệp..
Tiêu Dao gãy sau ót nói: “ Ta thấy người sẽ đứng giữa. Nhưng nếu, nói lo cho ai thì người lo cho Tiểu Điệp. Mà chắc, hoàng thượng sẽ không để công chúa đánh Tiểu Điệp nặng, như lời của tên biến thái nói đâu.”
“ Ngươi nói ai biến thái?” Chiêu Dĩnh lườm hắn ta. Tiêu Dao nhún vai ra vẻ thờ ơ, không nghe gì.
Tôn Ngạo nhìn Uy Nhiên: “ Hay Tam gia đi khuyên bảo Thất muội ngài đi, đừng tỉ thí nữa là xong. Dù biết đó là hy vọng rất nhỏ, không thể xảy ra, nhưng cứ thử một lần đi coi thế nào.”
“ Tôn huynh, ngươi biết tính nàng ấy mà. Không thể. Nếu khuyên Tiểu Điệp thì..Còn khó hơn nữa.” Uy Nhiên hắn, không biết làm sao mới tốt đây?
Ma Lạc Thần nhìn về phía xa xa: “ Đợi đi. Tới ngày họ tỉ thí thì biết.”
Cả đám nhìn hắn: “ Đợi sao?"
*********************
Buổi cơm cuối cùng của Hồ Điệp tại hoàng cung, cung An Long...
Nàng đã tắm thoải mái, thân vận bộ y phục màu trắng và màu tím nhạt kết hợp. Tóc xoã dài còn hơi ướt bước ra ngoài, tiến lại bàn cơm. Hàn Phong đang chờ nàng ăn cùng..
Hồ Điệp ngồi xuống bàn cầm đũa lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn tên ngồi đối diện, vừa đưa thức ăn vào miệng nhưng ánh mắt cứ nhìn người đang thong thả ăn.
Dương tổng quản đứng cùng Vân Nhi phía sau, thấy nàng cứ nhìn hoàng thượng hoài liền hỏi khẽ với Vân Nhi bên cạnh: “ Sao tiểu thư ngươi, cứ nhìn hoàng thượng hoài vậy? Ánh mắt lạ lắm.”
Nàng ta nhìn tiểu thư mình một cái, cũng thấy như vậy liền nói nhỏ: “ Ta cũng không biết. Từ lúc ngủ dậy, tiểu thư liền ngửi ngửi trên thân mình. Rồi hỏi hoàng thượng đâu? Hình như..” Nói tới đây thì..
“ Khụ Khụ..” Hàn Phong nghe được lời của Vân Nhi nói liền bị sặc không ngừng.
Dương tổng quản liền rót trà đưa cho hắn, miệng hỏi ân cần: “ Hoàng thượng, người không sao chứ?” Người ăn cơm có khi nào bị sặc đâu? Sao giờ lại thế?
Hồ Điệp nhai một họng cơm, mắt liếc tên bị sặc nói: “ Ta thấyhoàng thượng của ông, làm chuyện mờ ám. Nên có tật giật mình. Bị sặc là phải.” Rồi nàng nhai cơm tiếp, tay cầm đũa gấp thức ăn nhưng mắt thì cứ liếc tên đối diện.
Có phải tên này nhân lúc mình ngủ, leo lên giường nằm chung với mình. Hồ Điệp sâm sâm cái đĩa rau, tay nắm chặt đũa: Còn ôm mình nữa..cái mùi của hắn dính lên người mình. Rõ ràng, lúc ngủ dậy thì đã ngửi thấy..Là mùi hương trên cơ thể hắn. Nàng cứ sâm đĩa rau mà không gấp lên.
“...” Dương tổng quản cũng chả hiểu tại sao nàng lại nói với hoàng thượng như vậy, ông nhìn ánh mắt và hành động của nàng thì toát mồ hôi. Chẳng lẽ, hoàng thượng đã làm gì với nàng rồi??? Hai người...