Ngày cuối cùng nàng ở lại hoàng cung, hết ngày hôm nay là nàng được dọn về phủ Tống Thái Uý rồi. Mặt trời đã lên khá cao, gần tới cử uống thuốc. Một chuyện bất ngờ xảy ra, ngay tẩm cung hoàng thượng. Bầu không khí trên sân trước tẩm phòng không được tốt cho lắm..
Một nữ tử vận một bộ y phục màu trắng và đỏ phối hợp với nhau. Tóc màu nâu đỏ búi cao trên đỉnh đầu bằng một cây trâm ngọc màu trắng đơn giản. Mắt nhìn vị cô nương dung mạo xinh đẹp đang đứng cùng với một cô nương cũng xinh đẹp và khá dịu dàng.
Thất công chúa, Doãn Uy Yên Nhã nhìn Hồ Điệp mặt đầy tức giận nói: “ Ngươi là ai? Thấy bản công chúa ta, tại sao không hành lễ hả? Không biết phép tắc và quy củ.” Tức chết mà, con nha đầu này ở phòng của Nhị ca. Ỷ thế ra oai, gặp mặt nàng không chịu hành lễ hay chào, đúng là vô lễ.
Vân Nhi đứng nắm cánh tay của Hồ Điệp nói nhỏ: “ Tiểu thư, đây là Thất công chúa đó. Tiểu thư..”
Chưa nói hết lời thì bị Hồ Điệp nhìn nàng nói: “ Tỷ không cần phải sợ.”
Đúng là một công chúa đanh đá và ương ngạnh, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới là lễ độ: “ Ta là..Tống Hồ Điệp. Nhị tiểu thư của Thái Uý đại nhân.” Nàng nhìn người trước mặt hỏi: “ Không biết, nhị vị công chúa người tên họ là chi?”
Thì ra con của Thái Uý, một tiểu nha đầu không biết lễ giáo. Yên Nhã cười ngạo nghễ: “ Ha ha..Ta là Thất công chúa của Doãn Uy quốc, Doãn Uy Yên Nhã.” Rồi nàng nhìn sang vị cô nương xinh đẹp dịu dàng bên cạnh nói: “ Còn đây là muội muội của Thượng Thư đại nhân, Thượng Quan Gia Nhi.”
Hồ Điệp nhìn Gia Nhi cúi đầu nhẹ chào nàng: “ Rất vui vì được gặp Gia Nhi tiểu thư.” Nàng không thèm chào hay hành lễ gì với Yên Nhã. Gia Nhi cũng cúi đầu cười nhẹ và chào lại nàng.
Yên Nhã tức giận hỏi nàng: “ Tại sao ngươi không chào hay hành lễ với bản công chúa ta?” Tống phủ lại có một tiểu thư khi nào? Nha đầu này chẳng biết lễ nghĩa.
Hồ Điệp cười nói: “ Ta chỉ chào người biết lễ. Ta chỉ hành lễ với thái hoàng thái hậu và phụ thân ta.” Cả hoàng thượng nàng không hành lễ, mắc gì nàng phải hành lễ với công chúa đanh đá như nàng ta.
Yên Nhã tức giận nói: “ Hảo, hôm nay ta sẽ dạy ngươi thế nào là lễ.” Nàng đẩy Gia Nhi sang một bên.
“ Nếu ngươi con nhà tướng chắc biết võ công chứ?” Ta sẽ đánh ngươi một trận.
Thất công chúa tướng mạo phi phàm nhưng tính tình đanh đá và ương ngạnh, hay quậy phá và gây sự, cả nước không ai là không biết danh nàng. Vương gia các nước khác vừa định tới cầu thân, nhưng nghe danh tiếng và mấy chiến công hiểm hách như: Đánh người vô cớ, đốt nhà phóng hoả khắp nơi, bắt mỹ nam về làm nam sủng, bắt nữ nhân về làm thiếp, v.v.v Họ liền cuống cuồng bỏ chạy về nước.
Nàng nhìn Vân Nhi nói nhỏ: “ Tỷ đứng sang một bên đi.” Rồi nhìn bản công chúa gì gì đó, nói: “ Ta không có võ công như Thất công chúa đây.”
“ Tiểu thư, người không biết võ công. Tại sao còn muốn đánh?” Nếu đánh tiểu thư của nàng thế nào cũng bị trọng thương. Nàng đang còn bệnh nữa, nếu đánh..E, rằng tính mạng gặp nguy hiểm. Đầu Vân Nhi nàng cũng không giữ được nếu tiểu thư có chuyện. Làm sao đây?
Vân Nhi tỷ đang coi thường nàng quá rồi, nàng nói là không biết võ công chưởng pháp tà khí, âm khí,v.v.v Bay tới bay lui, nhưng không có nghĩa là không biết gì về võ. Nàng cười nói: “ Tỷ yên tâm không có gì đâu.”
Bên kia Gia Nhi cũng không biết võ công, nàng nhìn Hồ Điệp. Tay thì nắm tay Thất công chúa nói: “ Nàng ấy không biết võ, công chúa hãy bỏ qua đi, đừng tỉ thí nữa.” Nàng thấy Hồ Điệp không hề nói dối, mặc dù nàng không hành lễ...Nhưng, nếu nàng là phi tử của hoàng thượng thì người hành lễ..
Gia Nhi nhìn Hồ Điệp, nếu nàng ta không phải phi tử tại sao ở tẩm cung của hoàng thượng? Còn ở tẩm phòng ngài? Nếu nói về chuyện thất lễ, thái độ công chúa như vậy là sai a! Nàng nói chuyện không hề khách khí gì cả!
Yên Nhã lườm Gia Nhi, rồi quay đầu nhìn Hồ Điệp cười nhạo nói: “ Thân là con nhà tướng, mà không biết chút võ công..Ha ha..Nhục nhã vô cùng.”
Hồ Điệp cười nhẹ nói: “ Ta không biết võ công như Thất công chúa. Chứ không phải là không biết võ.” Mặt nghiêm túc: “ Nếu công chúa muốn, chúng ta chỉ luận võ không luận nội công, khinh công, chưởng tới, chưởng lui gì đó. Có được không?”
Không biết võ công? Chưởng pháp? Nội lực không có, chỉ luận võ. Yên Nhã cười nói: “ Hảo..ta và ngươi chỉ luận võ.” Nhìn ngươi cũng chẳng có biết nhiêu võ thuật, ta hôm nay đánh ngươi một trận, cho ngươi biết thế nào là võ.
Hồ Điệp liền trả lời: “ Được..Nếu ta làm thương tổn công chúa, thì người không được truy cứu.” Phải nói trước, chứ nếu không mà đánh một phát, nàng ta trọng thương. Không chỉ nàng chết mà cả Tống phủ cũng không xong.
“ Ha ha..Ngươi an tâm. Bản công chúa là người công tư phân minh. Sẽ không truy cứu.” Không biết đánh thắng nàng không, mà đã tính chuyện xa vời. Ngươi đúng là ngông cuồng. Nàng lại nói tiếp: “ Nếu ngươi thắng ta. Ta và ngươi sẽ kết giao làm bằng hữu.”
Gia Nhi đứng một bên, mặt khổ sở nói: “ Đừng đánh có được không?” Nhưng xem ra lời nàng chẳng có hiệu lực gì cả?
“ Được.” Vậy Hồ Điệp nàng có nên thắng một trận này không?
Nàng liền cởi áo khoác ngoài ra định đưa cho Vân Nhi cầm, nhưng nàng ta đã chạy đi đâu rồi. Đành đưa cho mấy vị cung nữ cầm hộ, mấy cung nữ thấy ở đây sắp có chiến loạn bèn nép sang một bên.
Công chúa thấy nàng cởi áo, lắc đầu chán nản, cười khinh nàng. Hồ Điệp nắm tay lại với nhau thủ thế, miệng cười nói: “ Chúng ta, có..” Chưa nói dứt câu thì..
“ Tiểu Điệp, Yên Nhã..Dừng tay.” Uy Nhiên cùng Ma Lạc Thần vừa đi vào thì thấy ở đây chuẩn bị đánh nhau, nhanh chóng đi vào.
Ma Lạc Thần đi lại Hồ Điệp nói: “ Nàng đang bệnh, không thể đánh nhau. Với lại nàng không biết võ công.” Hắn nhìn người nàng chuẩn bị tỉ thí...là công chúa đanh đá và ương ngạnh a!
Uy Nhiên thì nhìn Thất hoàng muội của hắn nói: “ Nhã Nhã, muội không được đánh nhau với nàng ta. Nàng ta không biết võ công. Nếu có gì thất lễ với muội, thì muội hãy bỏ qua đi..coi như nể mặt Tam ca có được không?”
Mắt hai nàng bốc lửa nhìn nhau, không ngờ lại cùng nhau nói: “ Các người tránh ra.” Rồi chạy xông về đối phương nhưng, lại một người nữa tới ngăn cản.
Thân hắn tỏ ra khí lạnh bức người, đứng chính giữa hai nàng hỏi: “ Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao hai người đánh nhau?”
Yên Nhã oán giận nhìn nàng: “ Là tại con nha đầu này không biết phép tắc, muội..”
Chưa nói gì thì Hồ Điệp cũng lên tiếng: “ Là muội muội huynh không biết lễ nghĩa. Vừa gặp ta thì đã có thái độ không khách khí rồi.” Nàng bỏ đi.
Định đi lại lấy áo của mình thì nghe người sau lưng nói: “ Là ngươi không chào ta trước.” Nhưng Hồ Điệp vẫn đi, không nói thêm gì.
Thấy vậy Yên Nhã tức giận nói: “ Thái Uý phủ, có một tiểu thư phế vật, đồ bỏ đi.” Nàng ta cố tình nói thế để nàng nổi giận.
Hàn Phong nhìn Yên Nhã định nói, thì Hồ Điệp chạy xông tới nhưng bị Uy Nhiên ôm lại, mắt nàng vẫn nhìn Yên Nhã: “ Công chúa, người ăn nói cho cẩn thận. Người nói ai là phế vật, đồ bỏ đihả?” Ngươi dám bảo ta là phế vật sao? Ta sẽ đánh ngươi thành tàn phế luôn!!!
“ Chẳng phải sao?” Yên Nhã cười khinh bỉ nói: “ Nếu ngươi không biết võ, vậy đừng nói là phế vật. Ngươi còn thua cả phế vật nữa.” Nha đầu thối, ta hôm nay nhất định đánh với ngươi.
Uy Nhiên vẫn ôm chặt Hồ Điệp, mắt nàng nhìn hắn: “ Uy Nhiên huynh bỏ ta ra..” Nhưng hắn không buông. Nàng liền nhìn công chúa ương ngạnh kia: “ Được, muốn đánh nhào vô. Ta...” Nói tới đây thì..
“ Đủ rồi.” Mắt Hàn Phong đầy lạnh lẽo nhìn Hồ Điệp, nói: “ Nàng bệnh chưa khỏi hẳn. Không có võ công mà đánh cái gì?”
Hàn Phong bị kẹt giữa hai người nữ nhi, không biết nên về phe nào?