Xem ra, trong 36 kế..tẩu thôi. Thấy Hồ Điệp quay mặt, đi ngược lại hướng của hoàng cung. Hàn Phong lên tiếng: “ Ngươi đi đâu?” Bỏ đi?
Hồ Điệp không quay mặt lại, tay cầm chiếc ba lô, bước từng bước về phía trước. Miệng trả lời: “ Dĩ nhiên là đi khỏi đây.”
“ Tại sao?” Hắn lấy tay đánh con Hắc Mã, cho nó chạy về phía cổng thành hoàng cung.
“ Không thích.” Cước bộ ngày một nhanh dần. Hàn Phong thấy vậy, nhanh chóng đi lên dùng tay chặn nàng lại. Mắt lạnh lùng nhìn nàng.
“ Tránh ra, ta..ục..ục..ục..” Nàng định nói có chết cũng không vào, nhưng nói tới đây thì cái bụng kêu lên. Ài, cái bụng chết tiệt! Đói lúc nào không đói, đói ngay lúc này. Nó bán đứng nàng mà!
Hàn Phong thu tay lại, quay lưng đi khoanh tay trước ngực lạnh lùng nói: “ Được, nếu không đi ta không ép..Nàng!”. Cách xưng hô của Hàn Phong với Hồ Điệp liền thay đổi.
“ Nàng? Sao? Ta..” Hồ Điệp không khỏi ngạc nhiên, hừ lạnh một tiếng trong lòng. Ngươi thay đổi cũng nhanh thật. Thân phận khác cách xưng hô cũng khác..Hừ!!!
“ Đừng nhiều lời. Có đi không?” Trong lòng hắn rất tự tin rằng nàng nhất định đi theo hắn, nên hắn không cần nói thêm gì nữa.
Đúng là cái bụng đã bán đứng nàng trong lúc sinh tử. Hồ Điệp nhìn xung quanh, cây cối um tùm. Tối thế này, mà nàng đi một mình chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nếu ở hiện đại dù đi ngủ bụi cũng không ai dám đụng nàng, nhưng ở đây..ực..võ công ai cũng cao. Gặp tên biến thái là toi đời. Nếu đi: Vừa không có chỗ ngủ, cơm cũng không có mà ăn. Hồ Điệp không ngừng kêu khổ. Sao nàng lại ra nông nổi này? Hơn cả ăn mày, nghèo xơ nghèo sát..Hơ hơ..Thiên Kim Đại Tiểu Thư thành ' Ăn Mày' rồi..Haiz..Hồ Điệp ngươi phải đi theo hắn.
Thấy Hàn Phong bỏ đi, Hồ Điệp nhỏ giọng nói: “ Ta đi.” Trong lòng thì không ngừng khóc ròng: Chết mình rồi, hoạ tới nơi rồi.
Hắn quay lưng lại gương mặt ủ rũ của nàng, giống như hoàng cung là địa ngục mà nàng không muốn đi vào..
Bất ngờ, Hàn Phong dùng hai tay bế bổng Hồ Điệp, bay lên không trung. Hành động của hắn khiến cả đám núp lùm mở to mắt, hả miệng nhìn. Ai cũng nghĩ: Hoàng thượng đúng là thay đổi rồi, trở nên bá đạo rồi!!!
Hồ Điệp tay ôm ba lô, bị hành động bất ngờ đó làm cho giật mình, hét to: “ Ngươi..ngươi làm gì vậy hả?”.
Hàn Phong mắt nhìn thẳng, miệng trả lời một chữ duy nhất: “ Đi.”
Tự dưng, nói cả triều đình hai năm nay sức khoẻ không được tốt. Mỗi lần lên triều đều che màn, không nói tiếng nào. Giờ tự nhiên, đi thẳng từ ngoài vào cung lúc trời tối thế này thì giải thích sao đây? Có bệnh mà đi thế này sao? Còn dẫn một cô nương vào cùng nữa chứ. Biết giải thích sao? Hắn đành phải lén lúc đi vào thôi.
Người hắn bế khẽ mở miệng, khinh bỉ nói: “ Hoàng thượng gì đâu mà..Đi vào nhà của chính mình như một kẻ trộm vậy.” Tên này làm chuyện mờ ám, sợ người ta biết mà. Aizz..Sát thủ mà làm hoàng thượng??? Thiên hạ đại loạn!!!
“ Nàng..” Tức chết mà. Ở cạnh nàng có ngày hắn cũng chết vì tức hộc máu. Nếu không phải vì mấy lý do kia thì hắn có cần đi thế không?
“ Ta nói không đúng sao?”. Nàng cười khinh bỉ nói tiếp: “ Hoàng thượng gì chứ, toàn làm mấy chuyện mờ mờ ám ám chẳng ra thể thống gì.”.
Cuối cùng, thì hắn là hoàng thượng hay là nàng. Có lẽ, ông trời đã định sẵn nàng là vị khắc tinh duy nhất trong cuộc đời của hắn.
Nàng nhìn xuống bên dưới nói: “ Tại sao, không đi vào cổng chính? Có phải ngươi lén trốn ra ngoài để đi chơi không? Hoàng thượng ham chơi quá!!! Không lo chuyện triều chính, bỏ bê quốc sự không lo..”
Hắn ham chơi? Không lo chuyện triều chính? Ai đó nổi giận trong lòng, miệng uy hiếp: “ Nếu không im, ta buông tay cho rơi xuống dưới đó..”
“ Aizz..Ngươi tưởng, ngươi có võ công thì ngon lắm sao?” Hồ Điệp ngước mặt phùng hai má ra nhìn hắn. Ta mà có võ công chim bay và cao cường như ngươi thì ngươi chết chắc.
“ Có im không? ”.
“ Ok..” Đợi đi, ta mà có võ công, người đầu tiên mà ta ‘Đại Khai Sát Giới’ không ai khác ngoài ngươi..Ha ha. Nghĩ về một tương lai nào đó, Hồ Điệp cười như điên trong lòng.
Nàng thấy Hàn Phong cứ bay lên, nhảy xuống. Tưng tới, tưng lui. Y như một con cóc đang nhảy. Hồ Điệp không nhịn được, cười nói: “ Haa haa..Đau bụng chết đi được. Ngươi như một con cóc nhảy tới nhảy lui..Ha haa..” Đang cười nói thì thấy ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng: “..Hơ hơ..Được rồi, ta im. Ta không nói nữa.”
Con cóc? Biết hắn là hoàng thượng, mà nói chuyện không kiêng cử gì hết. Không xem hắn ra gì.
Mắt nàng liếc nhìn Hàn Phong, trong ánh mắt còn chứa ý cười trêu chọc: Con cóc..ấy a..là con cóc..Ha ha..
Sau một lúc, nhảy tới nhảy lui. Hai người tiến thẳng đến cung An Long- Tẩm cung của hoàng thượng, để cho một đám núp lùm một dấu chấm hỏi to tướng.
“ Còn ngây ra đó làm gì..đuổi theo họ mau.” Doãn Uy Nhiên bừng tỉnh, vứt lại một câu rồi phi thân đi. Từ nay, có chuyện vui coi à nha!
Những tên kia nghe vậy, liền chạy theo sau. Trên những mái nhà nhấp nhô có một đám người nhảy tưng lên, tưng xuống. Nếu có một người bế một người chạy qua, thì lại có năm cái đuôi chạy theo.
****************
Trước cổng hoàng cung..
“ Này..Con Hắc Mã mà hoàng thượng làm mất, nó trở về rồi kìa. Người đâu mau vẫn nó vào, chăm sóc thật tốt. Ngày mai, báo cho hoàng thượng biết tin mừng này. Coi chừng người sẽ khỏi bệnh”. Một tên lính gác nói.
" Dạ, vâng..."
Xem ra, tên lính gác này khá trung thành với hoàng thượng. Con Hắc Mã được quân lính dẫn vào cung để chăm sóc...