“ Chẳng lẽ, ta xấu xí đến vậy sao? Người nhìn người sợ?” Ở trường nàng là một ‘Mỹ nhân’ nổi tiếng. Sao tới đây thì chỉ doạ người thôi chứ? Đúng là người ở đây không biết thưởng thức cái đẹp, không có mắt thẩm mỹ về nhan sắc!!!
Hắn giọng vẫn lạnh: “ Có lẽ vậy.”
“ Ngươi đẹp hơn ta chắc?” Tên điên này dám bảo nàng xấu sao? Mắt hắn mù rồi!!!
Hai người cứ cãi vã mãi, khắp dọc đường đi. Hồ Điệp cũng chẳng để ý tới đường xá thế nào, mà Hàn Phong thì cứ cưỡi ngựa đi thẳng về hướng hoàng cung.
Nghe hai người cứ cãi vã, người thì cười kẻ thì tức giận. Tên bám theo thở dài: “ Ài..Hai người này là oan gia sao?” Bạch y nam tử vẫn đi theo họ. Hắn ta nhìn xung quanh thì..Ây da! Mấy tên này, xuất hiện sau lưng theo nãy giờ mà không thấy.
Có bốn tên nam tử mặc hắc y, bám theo từ lúc họ vào thành đến lúc bây giờ không hề buông tha. Cả bốn tên bắt đầu loạn lên trước mấy điều khó tin. Lần lượt là Bạch Di Hiên, Tôn Ngạo, Chiêu Dĩnh, Tiêu Dao. Dung mạo như hoa.
“ Hoàng Thượng, đem theo một cô nương cùng về cung sao?” Một tên nam tử tuấn tú hỏi. Nhìn hắn có vẻ rất ranh ma và láo cá.
“ Chuyện lạ!!!” Một tên nam tử khác nói. Tên này thì có vẻ mặt kiên nghị, chính trực.
“ Lo theo đi..Mất dấu là mất đầu đó!!!” Lại một tên nam tử nữa phóng ra. Tên này thì có vẻ yểu điệu không thua không kém gì nữ nhi, tay còn cầm một cành hoa hồng trắng đưa lên mũi ngửi: “ Sao hoàng thượng thích nữ nhân rồi? Thiên hạ sẽ đại loạn!!! Vậy mấy mỹ nhân kia sẽ bị ngài bắt vào cung hết, đâu còn nữ nhân nào yêu ta nữa.”
“ Hộ tống hoàng thượng và Tam vương gia cho tốt đi! Nói linh tinh..” Một tên nam tử nữa lại chui đầu ra. Hắn khá lạnh lùng nhưng không bằng 1/10 của Hàn Phong.
Đi được một đoạn, Hàn Phong nghe thấy vô chừng tiếng bước chân đang theo sau họ, quay lại thì họ tản ra, không thấy dấu tích. Xem ra, bám đến cùng mà. Hàn Phong cũng nhận ra, họ theo sát hắn từ lúc bước vào thành Tô An. Mấy tên này, hai năm không gặp vẫn như vậy. Cả tên tiểu tử kia nữa. Thích xem náo nhiệt lắm sao?
“ Ở đây là nước nào vậy?” Hồ Điệp cất tiếng hỏi. Sao nàng quên cái vụ hỏi này vậy? Đây là câu hỏi quan trọng nhất khi đặt chân tới đây, vậy mà quên..
“ Doãn Uy quốc.” Hàn Phong nhàn nhạt trả lời, bộ dạng thờ ơ.
Sao nghe quen quen...Hồ Điệp lấy bàn tay vỗ vào trán của mình một cái. Ài, chưa già mà mau quên quá, miếng ngọc bội. Nàng lấy nó ra xem..Doãn Hàn Phong?..Doãn Uy quốc?..Doãn?????
Tên sát thủ thần kinh này? Hắn dính liếu gì tới hoàng thất này? không lý nào là hoàng tử được... Vương gia sao? Hay..Hoàng thượng?
Thấy Hồ Điệp cầm miếng ngọc, suy tư im lặng không nói..
“ Sao Vậy?”. Rồi hắn khẽ cười. Chưa đoán ra nữa sao?
“ Không có gì.” Hồ Điệp nhàn nhạt trả lời, lấy miếng ngọc đeo vào tay. Nàng đưa cánh tay mình lên hỏi: “ Có đẹp không?”. Cũng đẹp thật, rất hợp với nàng.
Hàn Phong nhìn nhìn: “ Đúng Là ngốc. Thứ đó không phải mang trên tay.”
Người kia nói một hơi: “ Ngươi bảo ta ngốc, ngươi mới ngốc. Đeo như ngươi, người ta lấy mất cũng không hay. Đeo như ta dễ kiểm soát, dễ nhìn. Hợp thời trang.”
“ Hợp thời trang? Từ nay đừng có nói mấy từ ngữ khó hiểu như vậy nữa.” Giọng lạnh lùng như trước.
“ Ta thích, ngươi đừng có quản chuyện của ta!” Người kia tức giận. Hắn đúng là não phẳng không có nếp nhăn mà. Nhưng đầu nàng vẫn bâng khuâng về thân phận hắn. Tới cùng hắn là ai?
“ Ngươi..” Ai đó tức giận đến nỗi không nói được.
“ Sao? Tức không nói được lời nào chứ gì?” Hồ Điệp tay sờ sờ miếng ngọc.
Cô nương này gan thật, mà giỏi ghê làm hoàng thượng băng lãnh của chúng ta tức giận. Những tên núp lùm không khỏi mến mộ Hồ Điệp, coi nàng là thần tượng trong lòng. Nàng chính thức có Fan hâm mộ rồi.
Cả hai người nàng đều không muốn dính liếu tới, hoàng thất hay tranh giành quyền lực và âm mưu khá nhiều. Làm sao đây? Hắn là một trong hai, hắn nằm ở bên nào? Nuốt một ngụm nước bọt..Không thể nào là hoàng thượng được. Tính khí hắn thất thường, lúc nắng lúc mưa, trưa trưa lại mát mát..ài..giống con gái vậy, tính tình hay thay đổi, hơn cả thời tiết làm sao mà làm hoàng thượng.
Vương gia! Có khả năng, nhưng tính tình hắn vậy, chắc bị đem chém đầu mấy trăm lần, đầu thai mấy kiếp rồi!!!
Thấy Hồ Điệp nhìn miếng ngọc bội hình như đang suy nghĩ, Hàn Phong lại hỏi nàng: “ Ngươi đang suy nghĩ ?”. Biết thân phận thật của hắn rồi sao? Hay đoán mãi vẫn không ra.
Xem ra số nàng, lại giống mấy nữ nhân trong phim và truyện tiểu thuyết xuyên không rồi..Haiz..Kết cuộc ai cũng ở lại vì một chữ ‘ Tình ’ không về được. Hầu như dính tới hoàng thất là đều ở lại vì tình!!!
“ Ta..” Mắc gì nàng phải trả lời: “ Ta nghĩ gì kệ ta. Ngươi hỏi làm gì?”.
“ Ngươi..” Sao nàng toàn chọc tức hắn không vậy?
“ Ơ..Ngươi đừng nóng..Mau già lắm.” Kiểu này, thì ngươi không có cửa thích ta rồi, không cần phải sợ..Chỉ sợ tâm động!!! Nhưng chuyện đó...haizz..Khó lắm người ơi!!!
Máu nóng trong người hắn dâng cao, nhưng chưa nói lời nào thì nàng đã nói: “ Khoan..Đừng giận nha!!!”. Nên hỏi thẳng hắn không ta?
Nàng ngửa mặt lên nhìn hắn, thì bất thình lình la lên miệng lấp bấp: “ A..ngươi..ngươi làm gì mà mang mặt nạ vậy?”. Yếu tim mà đi với hắn là mau chết. May mà nàng không mắc căn bệnh đó.
“ Có phải ngươi có nhiều kẻ thù, hay là làm nhiều chuyện xấu nhiều quá..không dám lộ mặt?” Hồ Điệp liếc hắn. Xem ra, đi với ngươi có ngày ta cũng đi thăng thiên sớm hơn dự định.
Hàn Phong im lặng không nói gì..
Hồ Điệp ngừng suy nghĩ, vì một thứ đập vào mắt nàng..Cổng thành hoàng cung, nguy nga tráng lệ, cao cao, lính gác đứng rất nhiều ở phía xa xa kia. Cách họ chưa tới 300m.
Hắn đâu còn nhỏ, vương gia thì không thể nào vào ở trong cung...Có phủ đệ riêng mà..Hơ Hơ..Xong rồi, điều nàng lo cũng không cánh mà bay tới nơi rồi. Trong lòng nàng cười khổ, đi đã đời..giờ mới nhận ra hai bên đường không có một bóng người. Sao không chịu để ý gì hết vậy? Ngốc..Sát thủ là ‘Hoàng Thượng’.
Hồ Điệp nói bằng một giọng không còn hứng thú sống nữa: “ Đeo mặt nạ chi nữa? Tới nhà ngươi rồi..”
“ Ngươi không hỏi? Không ngạc nhiên?” Thái độ của Hồ Điệp làm Hàn Phong cau mày. Nếu biết hắn là hoàng thượng thì hắn tưởng nàng vui lắm chứ. Có bao nhiêu người muốn gặp mặt hắn còn không được, vậy mà..
“ Không có hỏi, nhưng ngạc nhiên thì có..” Nàng hét to: “ Đó-Là-Tại-Sao-Tới-Nhanh-Như-Vậy!!!”
“ Có cần lớn tiếng như vậy không?”. Tay tháo mặt nạ ra.
Hồ Điệp tức giận, từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
Mấy tên núp trong bụi cây gần đó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bạch Di Hiên ngạc nhiên hỏi ba người còn lại: “ Bộ cô nương đó, không muốn đi vào cung cùng với hoàng thượng? Ngài bắt cóc con gái nhà lành đem về cung làm sủng phi?”.
“ Chắc là hoàng thượng ép buộc cô nương ấy đi. Cái này không thua gì bắt cóc..” Chiêu Dĩnh vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu. Sao thay đổi lớn đến vậy???
“ Ta nghĩ..” Tôn Ngạo chưa kịp mở lời, thì sao lưng bọn họ có tiếng người nói.
“ Các ngươi nhiều chuyện dễ sợ.” Bạch y nam tử ngồi phía sau bọn họ cười.
“ Tam...” Họ đồng thanh hét lên, thì bị ai đó đánh mỗi người một cái nhanh như chớp.
Doãn Uy nhiên mở miệng nói nhỏ: “ Muốn chết cả đám sao?”.
“ Mau, mau nhìn kìa..” Doãn Uy Nhiên chỉ tay về phía trước chỗ của hai người kia. Thế là Tam vương gia tham gia ổ núp lùm nhiều chuyện này. Cả bốn tên kia quên đi tất cả chuyện Tam vương gia vừa mới đánh bọn họ, mắt nhìn thẳng về phía trước..