CHƯƠNG 54
Ngân phiếu.
Nơi ấn giám, in hoa đào hồng mặc (đỏ đen).
( ấn giảm: bảo lưu dấu gốc của ấn triện dùng để đề phòng giả mạo)
Phía sau ngân phiếu, hoa đào tựa như đôi mắt.
Hết thảy kết cục lúc ban đầu cũng đã viết hảo, chẳng qua là bởi vì, y đã quên lúc ban đầu.
Cho nên, vẫn không tìm hiểu ra.
Hiện giờ, toàn bộ manh mối cũng đã lộ ra, nhưng cũng không có cái gì không viên mãn (tốt đẹp).
Tay Trầm Lãng nắm chặt tấm ngân phiếu kia, dùng sức đến mức cơ hồ nhào nó thành mảnh vụn.
Hùng Miêu Nhi trừng ánh mắt không biết thế là sao, Xuân Hương còn đang đau lòng vì tấm ngân phiếu kia.
Nên môi Trầm Lãng hiện lên vẻ mỉm cười.
Miễn cưỡng, tâm mỉm cười như đã hiểu rõ, giống như lúc thiếu niên.
Trầm Lãng phút chốc đứng dậy: “Thu dọn đồ đạc, quay về nhân nghĩa trang!”
Hùng Miêu Nhi gấp đến độ kêu to: “Trầm Lãng, rốt cuộc thế này là sao?”
Trầm Lãng mỉm cười: “Quay về nhân nghĩa trang ngươi sẽ biết.”
Hùng Miêu Nhi sửng sờ một chút, muốn nói lại thôi. Cước bộ vốn muốn đuổi theo, nhưng đột ngột dừng lại.
Trầm Lãng thấy hắn như vậy, không khỏi vừa cười nói: “Chúng ta cái gì cũng không cần làm, chỉ chờ Vương công tử vén lên đáp án.”
Hùng Miêu Nhi đã muốn bắt đầu xúc động bỏ xe mà chạy.
Kỳ thật bọn họ một đường này, hoan thanh tiếu ngữ, không khí thật sự náo nhiệt.
Đang nói không ngừng chính là Chu đại tiểu thư, đang cười chính là Trầm Lãng, khóc không ra nước mắt chính là Hùng Miêu Nhi.
Thất Thất giống như đem chuyện tình đó, đều giống như quên sạch sẽ, ở bên kia hưng trí bừng bừng nghiên cứu muốn mua một cái thuyền như thế nào, rời bờ từ chỗ nào, ven đường bộ nào mà đi.
Trầm Lãng ôm nàng cưng chìu chìm đắm mỉm cười, nàng nói cái gì đều nói hảo.
Giống như khung cảnh hạnh phúc mỹ mãn, lại khiến Hùng Miêu Nhi nhìn thấy hết hồn.
Hắn là người trong lòng có cái gì liền nói, thấy tình cảnh này hận không thể đem hai người cùng nhau bóp chết, giải khí trong lòng.
Hắn đương nhiên lại không thể làm thật như vậy, không chỉ có không thể làm như vậy, còn phải bồi Chu đại tiểu thư nói giỡn, đến nỗi khiến hắn sắp nổi điên.
Cuối cùng nhịn không được vẫn là Chu đại tiểu thư.
Sau khi không biết Trầm Lãng nói “Hảo” lần thứ mấy, nàng rốt cục nhịn không được nhảy dựng lên đánh y một bạt tai.
“Người kia có phải Vương Liên Hoa hay không?”
Trầm Lãng vừa mới đang cười, lúc này cũng không có biến sắc.
Đúng vậy.”
Y nói: “Thực xin lỗi.”
Chu Thất Thất thật hít một hơi lãnh khí, ngã ngồi xuống, lại được y đỡ lấy.
Nàng đã muốn vô lực tranh chấp, chính là bi ai gằn từng tiếng hỏi: “Ngươi có phải không định hướng ta giải thích phải không?”
“Ta không thể chối bỏ chuyện phát sinh đã trải qua. Ta không hy vọng xa vời ngươi tha thứ, Thất Thất.” Trầm Lãng cầm tay nàng, không cười, “Chính là hi vọng ngươi biết, ta lúc trước cưới ngươi, nắm lấy tay của ngươi, cùng lời thề huề lão (bên cạnh nhau đến già) với ngươi, đều là thật sự, đến nay chưa thay đổi.”
Thất Thất đột nhiên phá lên cười.
Trong cười có lệ, trong lệ có cười, một tiếng lại một tiếng, đều là lưỡi dao sắc bén quát cốt oan tâm. (gọt xương khoét tim)
“Ngươi thật có thể quên hắn? Ngươi vốn dĩ ở bên cạnh ta, nhưng trong lòng lại là người khác, ngươi nói thực yêu thương ta sao?”
Trầm Lãng nhìn nàng cười, ý cười nhạt nhẽo: “Ta yêu thương.”
Thất Thất rốt cục gào khóc khóc rống lên, tựa như nữ tử ngây thơ mạnh mẽ nhiều năm trước kia.
“Ta trừ buông ngươi đi cùng tha thứ ngươi, còn có lựa chọn nào khác?”
Trầm Lãng cười khổ: “Không tha thứ cũng không có vấn đề gì. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ dùng quãng đời còn lại hết sức bù đắp cho ngươi.”
Thất Thất bình tĩnh nhìn y, cười lạnh.
“Nếu ngươi thật có thể đem quãng đời còn lại đều cho ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Lộ trình lúc sau, gió êm sóng lặng.
Chu đại tiểu thư tiếp tục nghiên cứu hành trình rời bến của nàng, Trầm Lãng vẫn yên lặng mỉm cười, Hùng Miêu Nhi như trước sống một ngày bằng một năm. (tội Miêu Nhi nhất đám =]]z )
May mắn lại chung đường dài, đều có chung điểm kết thúc.
Nhân nghĩa trang đã có thể nhìn thấy, Hùng Miêu Nhi vốn nên thở ra một hơi đại khí lại không khỏi lo lắng đề phòng, chỉ vì hắn nhớ rõ Trầm Lãng nói trở lại nhân nghĩa trang liền có thể biết nhân quả.
Nhân nghĩa trang tựa hồ cũng phi thường gió êm sóng lặng.
Nãi mụ (vú em) ôm Tinh nhi chạy đến. Mấy tháng không thấy, Tinh nhi bộ dạng dường như khỏe mạnh khoái hoạt hơn, khiến trong lòng người đại sinh trìu mến. Ba người đùa chơi Tinh nhi một lát, quản gia liền đi lên báo: “Lý lão trang chủ tối hôm qua đến trang, nói là phải đợi trang chủ cùng phu nhân trở về. Trang chủ hiện tại có muốn tương kiến (gặp lại)?”
Thất Thất hừ lạnh một tiếng, ôm Tinh nhi quay về nội thất. Trầm Lãng nhìn bóng dáng của nàng cười khổ, nói: “Ta đây phải đi gặp, ngươi đi báo cho Lý lão trang chủ một tiếng.”
Lý Trường Thanh huynh đệ Bọn họ, từ sau khi giao nhân nghĩa trang cho Trầm Lãng, quy ẩn núi rừng, như không thấy tung tích, lúc này thế nhưng trở về, Hùng Miêu Nhi cảm thấy có chút không yên, Trầm Lãng lại giống như đã trong dự tính.
Lý Trường Thanh một câu mở đầu liền hỏi Trầm Lãng: “Nhân nghĩa hai chữ ở chỗ nào?”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Tiền bối nhiều năm không gặp, thân thể hảo?”
Lý Trường Thanh buồn bực nói: “Hoàn hảo.”
Trầm Lãng liền mỉm cười nói: “Như thế tại hạ cũng an tâm.”
Lý Trường Thanh nói: “Giang hồ thịnh truyền ngươi cùng Vương Liên Hoa cấu kết với nhau làm việc xấu, vì chiếm đoạt vô địch bảo giám kia, tàn sát võ lâm đồng đạo, chính là sự thật?”
Trầm Lãng bật cười, nói: “Một nửa trước là thật, một nửa sau là giả. Không phải hai người tại hạ tàn sát võ lâm đồng đạo, mà là võ lâm đồng đạo vì bảo giám kia mà đuổi giết hai người tại hạ.”
Lý Trường Thanh thở dài: “Ngươi nói như thế ta thật sự tin, nhưng ngươi tại sao phải khổ thân cùng vương liên làm loại chuyện này, năm đó cũng vì vô địch bảo giám này, quay về trận ở Nhạn Phong, người chết còn chưa đủ sao?”
Trầm Lãng nói: “Ngày đó Tinh nhi bệnh nặng, duy nhất Vương Liên Hoa mới có thể gải.” Cũng vì tình cảm thương con, dù là di sơn điền hải (dời núi lấp biển), cũng phải đi làm, huống chi, huống chi… Bất quá là một lần đi chung đường.
Chính là nếu di sơn đảo hải có thể cứu tinh nhi, chỉ mong chưa từng đi chung đường như vậy.
Nghĩ về điều này, thế nhưng trong lòng có một thanh âm đang hỏi: ngươi thật sự không muốn sao? Thật sự không tiếc sao?
Lý Trường Thanh lại gắt gao truy vấn nói: “Hiện giờ võ lâm đồng đạo thương nghị muốn phế minh chủ vị của ngươi, đuổi ngươi ra khỏi nhân nghĩa trang, ngươi làm như thế nào?”
Trầm Lãng cười nói: “Việc này thậm diệu (tuyệt vời), tại hạ vốn mấy ngày gần đây nghĩ muốn rời khỏi nhân nghĩa trang, rời khỏi giang hồ này.”
Lý Trường Thanh vội la lên: “Việc này như thế nào được? Ngươi bảo ta làm sao lại đi tìm được một người như vậy, làm người đứng đầu nghĩa trang này?”
Trầm Lãng càng phát ra cười to nói: “Tại hạ hiện giờ như thế nào làm được tốt hai chữ ‘nhân nghĩa’? Không bằng sớm ra đi sạch sẽ.”
Lý Trường Thanh nói: “Hiện giờ các môn phái thương lượng đi bao vây tiêu diệt Vương Liên Hoa, đoạt bí tịch kia, chỉ sợ võ lâm sẽ có đại phong ba.”
Trầm Lãng lúc này mới nhíu mi nói: “Vương Liên Hoa tất nhiên đã có kế sách, chỉ sợ kẻ muốn đoạt không chỉ không thể như mong ước, mà nhất định còn bị sập bẩy.”
Lý Trường Thanh nói: ” Bên trong giang hồ này, vốn cũng chỉ có ngươi có thể địch nổi cùng Vương Liên Hoa, ngươi là minh chủ võ lâm, chủ nhân nhân nghĩa trang, cũng là nhất hô bá ứng (người người ủng hộ), đối phó Vương Liên Hoa cũng không khó khăn. Hiện giờ mọi người đều nghĩ rằng ngươi cùng Vương Liên Hoa cấu kết, như thế nào còn chịu nghe theo ngươi?”
Trầm Lãng cười nói: “Chỉ sợ chuyện này chính là bổn ý của Vương Liên Hoa lúc ban đầu yêu cầu ta đồng hành.”
Lý Trường Thanh thở dài một tiếng: “Vậy ngươi tính toán như thế nào?”
Trầm Lãng nói: “Chờ.”
Thời gian chờ đợi khó khăn nhất.
Chu Thất Thất dùng bồ câu đưa tin mệnh thuộc hạ mua hải thuyền, chính mình cũng bận rộn chuẩn bị đồ vật tùy thân, cùng với mấy người thân thiết gặp nhau nói lời tạm biệt. Trầm Lãng chính là không nói một câu, ngẫu nhiên cũng sẽ hỗ trợ.
Hùng Miêu Nhi kỳ thật rất muốn đi, lại bị chu Thất Thất gọi lại: “Đại ca, ngươi cũng không phải là đáp ứng cùng chúng ta cùng đi sao?” Hắn nhìn thấy tình huống này, lại không thể không lưu lại hỗ trợ. May mà hắn vốn vô gia thế sản tổ sản (không nhà không tài sản), quang thân nhất thân (một mình một người), tự do đến đi, cũng không nghĩ tới muốn cái gì.
Hắn cũng lặng lẽ hỏi Trầm Lãng: “Ngươi thật muốn rút khỏi bỏ lại cục diện rối rắm này sao?”
Trầm Lãng cười khổ: “Giang hồ cũng không phải nhà của ta, như thế nào quản được nhiều như vậy?”
Hùng Miêu Nhi cảm thấy bất khả tư nghị (không thể suy nghĩ gì nữa): “Vậy ngươi quyết tâm muốn cùng Thất Thất rời bến sao?”
Trầm Lãng cười hỏi lại: “Nếu ta đợi mười năm cũng đợi không được ai mời ta đi bình ổn phong ba, chẳng lẽ không phải vô căn cứ?” Trong lời nói còn có ý tự giễu.
Hùng Miêu Nhi hét lớn: “Vậy ngươi chờ cái gì?”
Trầm Lãng khoan thai cười.
“Xem là Thất Thất mau, hay là Vương công tử mau.”
Hùng Miêu Nhi nhìn nụ cười của y, chỉ cảm thấy đầu của mình muốn bùng nổ.
Vương công tử mau.
Trầm Lãng lúc đêm trước xuất phát hướng hải cảng chờ kết quả.
Lý Trường Thanh hé ra thiếp mời đặt tại trên bàn đại đường nhân nghĩa trang.
“Ngươi có thể lựa chọn.” Lời của hắn nói năng có khí phách: “Nhưng ngươi nếu ngẩng đầu nhìn thấy hai chữ ‘nhân nghĩa’, thì nhận thiếp này đi.”
Chu Thất Thất cười lạnh: “Chỉ sợ ngươi chưa hẳn toàn bộ là vì nhân nghĩa mới nhận thiếp này.”
Trầm Lãng cười khổ: “Đích xác không hoàn toàn đúng” Y có đôi khi quả thực quá thành thật khiến người phát điên.
Nhưng y rốt cục vẫn nhận thiếp kia.
Hoa đào thiếp.
Mười bảy tháng bảy, Vân Mộng sơn trang.