Đào Hoa Trầm Vương

Chương 46




CHƯƠNG 46

“Lạnh.”

“Ta cảm thấy lạnh.” Vương Liên Hoa lười biếng chán chường nâng thân mình lên, phủ thêm xiêm y, rồi lại hướng trên người Trầm Lãng dựa vào. Trầm Lãng vươn cánh tay vòng qua sau lưng ôm hắn, nhẹ nhàng cười.

“Khỏe chưa?”

Vương Liên Hoa miễn cưỡng chầm chậm nghiêng người bỏ mặc y: “Dù sao cũng phải chết, khỏe hay không khỏe thì có liên quan gì?”

Trầm Lãng cười khổ, đưa tay giúp hắn khép lại vạt áo, “Cẩn thận lạnh.”

Vương Liên Hoa cũng tùy y lộng, chỉ cười nói: “Lại không biết Trầm phu nhân khi nào đi vào.”



Ngón tay Trầm Lãng cứng đờ, nhưng chưa buông ra, Vương Liên Hoa cảm giác được động tác của y, liền nghiêng mặt nhìn y, mắt đối mắt với y.

Chỉ nghe Trầm Lãng từ từ thở dài một hơi.

“Ta đã đáp ứng muốn cùng ngươi chết, tuyệt không đổi ý.”

Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm vào mắt của y không chịu buông tha: “Còn nếu không chết?”

Trầm Lãng nghiêm mặt nói: “Nếu chưa chết, ta đương nhiên phải trở về.”

Vương Liên Hoa cười to.

“Ngươi ngay cả lời nói an ủi người khác cũng không chịu nói thừa ra một câu.”

Trầm Lãng cười khổ áp sát vai hắn, nói: “Ta như thế nào lại gạt được ngươi. Ngươi nếu hiện tại muốn ta cùng chết, ta cũng nguyện ý, nhưng nếu ta còn sống, chung quy vẫn là phải trở về.”

Vương Liên Hoa nhẹ nhàng cười: “Điều này cũng làm cho ta đột nhiên nhớ lại một câu chuyện xưa, ngươi muốn nghe một chút không?”

Trầm Lãng gật đầu.

“Có một công chúa, đã yêu một thanh niên thường dân, nhưng hoàng đế lại cũng không nguyện ý để cho nữ nhi của mình gả cho một kẻ thường dân, vì thế hắn quyết định xử tử thanh niên kia. Mà luật định của quốc gia này, là để cho trời cao quyết định sinh tử của tù phạm. Tử ngục đều có một cơ hội lựa chọn trong hai cánh cửa, một cánh cửa bên trong là sư tử đói khát, một cánh cửa bên trong là nữ nhân xinh đẹp. Nếu hắn bất hạnh mở ra cánh cửa sư tử kia, chờ đợi hắn chính là cái chết; nếu hắn mở ra một cánh cửa khác, hắn phải cùng nữ nhân xa lạ kết hôn. Mà công chúa đã nói trước cánh cửa phân biệt nữ nhân cùng sư tử ở đâu, sau đó nàng chỉ điểm hắn một cánh cửa trong đó. Ngươi đoán bên trong cánh cửa này lúc mở ra, là nữ nhân hay là sư tử?”

Trầm Lãng cười khổ lắc đầu: “Ta không biết.”

Vương Liên Hoa cười nói: “Vậy ngươi hy vọng bên trong cánh cửa mở ra, xuất hiện sư tử hay là nữ nhân?”

Trầm Lãng thản nhiên nhìn hắn, nói: “Ngươi chỉ điểm ta đi cái nào, ta liền đi cái đó.”

Vương Liên Hoa nhắm mắt mỉm cười.

Hai người sửa sang lại quần áo, vẫn là đều tự ngồi, im lặng điều tức, giống như việc mới vừa rồi đã phát sinh, bất quá chỉ là mộng ảo mà thôi. Chẳng qua vốn là thập phần đói khát, lại làm chuyện kia, cũng có cảm giác suy yếu.

Vương Liên Hoa chỉ cảm thấy trên người phi thường mỏi mệt tê dại đau đớn, cũng không thể không hồi tưởng lại những nữ hài tử của mình, có một cô nương tên gọi Thâm Tuyết, phi thường nhu nhược, thời điểm lần đầu tiên đau đến bi thương kêu hô liên tục, ngày kế thậm chí không thể ra khỏi giường, hơi có chút làm cho người ta hứng thú trìu mến. Nhưng về sau Thâm Tuyết lại cùng người khác thông đồng thành gian, hắn dưới cơn nóng giận giết chết nàng, sau đó liền quên đi, bây giờ nghĩ lại, có chút thương tiếc ý khó hiểu. Nghĩ về điều này, không khỏi lại cười nhạo một tiếng, thân là nam nhi bảy thước, hiện giờ mặc dù cùng Trầm Lãng làm loại hạ chuyện này, nếu là giống như nữ tử bình thường, trằn trọc cầu hoan, đòi muốn yêu thương, chẳng lẽ không phải cực kỳ buồn cười sao? Nói chuyện cùng chết gì, cực vô căn cứ!

Y có thê tử yêu kiều của y, hắn có hùng đồ tráng chí (kế hoạch lớn, chí lớn) của hắn.

Trong đó lại có bên nào, có thể khinh nhẹ từ bỏ được?

Tưởng tượng điều này, liền oán hận.

Trợn mắt hướng Trầm Lãng nhìn, chỉ thấy y ngồi thiền mỉm cười, giống như không quan tâm. Cái trán rộng lớn, hai hàng lông mày đụng đến tóc mai, là một gương mặt rất đẹp trai và nam tính, khiến người nhìn liền nghĩ muốn vươn tay đụng chạm, trong lòng tràn ngập ôn nhu tình ý.

Nhưng sau đó nghĩ lại, bản thân tự mình bày một cái kết cục như vậy, lại bởi một chữ “Tình” không ngờ, tự vây tử mình, như thế nào có thể cam tâm?

Càng nghĩ, lòng dạ trống rỗng bất ổn, cảm giác thân thể không khoẻ cũng càng phát ra rõ ràng, thấy Trầm Lãng vẫn là một bộ thần thái nghiêm chỉnh, không khỏi trong lòng kêu khổ, chỉ phải mạnh mẽ tự yên ổn tâm thần.

Trầm Lãng lúc này lại mở hai mắt ra, cười nói: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, chung quy là thiên mệnh mà thôi. Chưa hẳn thực sự có người đến, có lẽ chúng ta hai người nhất định vây tử nơi này, lúc này nghĩ như thế, cũng có ích lợi gì.”

Vương Liên Hoa thấy y không chút hoang mang, chính mình thực có vài phần tức giận, lại không thể nào kể ra. Nguyên vốn là hắn khiến cho Trầm Lãng vướng bận hắn, lúc này Trầm Lãng rốt cục bỏ được hết thảy, nguyện ý theo hắn mà chết, chính mình lại luyến tiếc sao? Suy nghĩ thế, tâm loạn như ma, lại nghe Trầm Lãng hô: “Dữ khí tương thủ vu đan điền, thủy hỏa ký tể, luyện tinh hóa khí, khí liễm nhập cốt…” Trong lòng biết y đang niệm vận khí chi quyết, lập tức cũng không tái tức giận, theo y niệm chi quyết điều tức tinh thần, nhưng thật ra quả nhiên an ổn không ít.

Nhưng chống đỡ không được bao nhiêu lâu, hai người đều dần dần có chút duy trì không được. Nguyên bản bọn họ ở bên trong thạch thất Tuyết Tiên Cơ kia gặp nổi khổ bị hàn băng thấm vào chân, công lực vốn đã hao tổn hơn phân nửa, lại thường xuyên nhiều lần gặp nạn, còn làm hạ chuyện kia, thực là tinh khí đã cạn. Lại không có nước cùng lương thực lâu ngày, lúc này chỉ sợ ngay cả người cũng dường như không ổn, chính là dựa vào thần trí mạnh mẽ chống đỡ đi. Vương Liên Hoa chỉ cảm thấy chột dạ thoái chí, bên tai có tiếng động ‘ong ong’. Chỉ phải ở trong lòng thầm than, anh hùng cái thế như thế nào, cũng bất quá tục nhân (người phàm) cần ngũ cốc lương thực để sống sót, cùng nông phu thôn hán không hề khác nhau.

Vương Liên Hoa quắc mắt nhìn trừng trừng nói: “Trầm Lãng, ngươi cũng biết nếu không phải ngươi, ta sẽ làm ra chuyện gì chứ?”

Trầm Lãng khẽ cười nói: “Như thế nào? Ngươi không phải là muốn ăn huyết nhục (máu thịt) của ta?”

Vương Liên Hoa vốn thật muốn nói như thế, lúc này nghe Trầm Lãng nói đến, ngược lại bắt đầu cười: “Này thì không đúng, nếu là của người khác, ta thật còn ngại hắn dơ bẩn, ăn không vô miệng, nhiều nhất uống chút huyết. Còn nếu là của ngươi, thật sự là muốn tỉ mỉ nấu hầm, một hơi một hơi ăn vào bụng, thẳng đến khi hóa thành máu thịt của ta…” Hắn mới vừa nói được thập phần giải hận, đột nhiên cảm thấy được có một mùi hương kỳ quái, giống như thật sự là mùi huyết nhục, nghi ngờ là ảo, tái cẩn thận ngửi ngửi, lại giống như vẫn còn, không khỏi hỏi: “Ngươi có ngửi thấy cái mùi kì quái gì không?”

Trầm Lãng cũng nhíu mày vừa ngửi thấy, nói: “Hình như có.”

“Như thế nào có loại mùi lạ này?” Vương Liên Hoa lầm bầm lầu bầu, đột nhiên biến sắc, “Hay là…” Trong lòng hắn tuy có phỏng đoán, nhưng bây giờ không muốn nói ra, Trầm Lãng cũng không nhanh không chậm tiếp lời: “Chẳng lẽ là thân thể Tuyết Tiên Cơ thối rữa sao?”

Sắc mặt Vương Liên Hoa thật sự nhìn rất khó coi.

Tử thi hư thối hắn đã thấy rất nhiều, kinh khủng như thế nào cũng không đủ làm cho hắn tâm sợ hãi. Nhưng mà dung nhan Tuyết Tiên Cơ tuyệt đẹp như thế, nếu biến thành bộ dáng kia, lại khiến lòng người sinh cảm giác thất vọng.

Xinh đẹp rực rỡ như thế nào, cuối cùng phải biến thành thê lương đáng sợ như thế, sao không khiến người than thở nhân sinh thảm đạm. Vương Liên Hoa không tự chủ thì thầm: “Nếu… Nếu chúng ta cũng chết ở chỗ này, lẽ nào, lẽ nào cũng sẽ giống như nàng sao?”

Trầm Lãng chỉ mỉm cười.

“Mỗi người chung quy chết đều như thế.”

Vương Liên Hoa buồn bực nói: “Chính là chết ở chỗ này, nếu hơn mấy trăm năm sau, bị người ta phát hiện một bộ xương khô cũng thế. Nhưng nếu qua hơn mười ngày, Trầm phu nhân hoặc là người khác tiến vào, chỉ thấy hai người thi thể ngang dọc, uế thủy giàn giụa, mùi hôi bốc lên, làm sao biết được người như thế nào?”

Trầm Lãng cười khổ: “Người chết cũng chết hết, còn sĩ diện làm gì?”

Vương Liên Hoa buồn bực nói: “Ta không được phép như vậy.”

Hai người nhất thời an tĩnh lại, Vương Liên Hoa sau khi tái tỉ mỉ suy nghĩ thảm trạng kia, không khỏi lại mặt thanh môi bạch. Nhìn ở trong mắt Trầm Lãng, cũng như có điều suy nghĩ.

Qua một lúc lâu sau, Vương Liên Hoa đột nhiên liền hô to một tiếng: “Hình như có tiếng động!”

Trầm Lãng ung dung nói: “Ta không có nghe thấy.”

Vương Liên Hoa tái ngưng thần nghe một lát, quả nhiên bốn phía im lặng dị thường.

Trầm Lãng ngẩng đầu nhìn hắn cười nói: “Có lẽ khí lực lúc đó cũng có thể khiến ngươi chờ nhiều hơn một khắc.”

Vương Liên Hoa đến tận bây giờ mới thật sự vừa kinh vừa sợ, hận Chu Thất Thất không thể lập tức xuất hiện ở trước mắt, tình sự của hai người mới vừa rồi, quyết tâm cùng chết, so sánh với sợ hãi cùng trong u ám hư thối bại hoại kia, thực sự ngay lập tức bị lãng quên.

Cùng lúc đó, ở một nơi giống như thật sự có tiếng động đào móc rất nhỏ truyền đến.

Trầm Lãng lúc này mới than thở nói: “Hình như thật là có tiếng động.”

Vương Liên Hoa toàn thân run lên. Một khắc vui sướng khẩn trương kia, lại làm thế nào có thể dùng từ ngữ để mô tả.

Trầm Lãng chính là trầm mặc.

Vương Liên Hoa nguyên bản đang gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng truyền đến tiếng động kia, lúc này lại đột nhiên rùng mình.

“Tiếng động đầu tiên kia, ngươi nghe thấy được, có phải hay không?”